Vô Hạn Tương Lai
Chương 7 : Nghịch lưu cùng manh mối! ( nhất)
Ngày đăng: 10:01 18/04/20
Lăng Tân nhìn trên Phong Thần bảng điểm nhân quả đã biến thành số âm, còn không hiểu rõ tại sao lại thành âm điểm thì, trong cơ thể xuất hiện luồng khí ấm áp đã làm hắn phải tập trung hết thảy, loại cảm giác này cũng không khó chịu, ngược lại có cảm giác mình đang ngâm trong nước ấm, cả người ấm áp thật dễ chịu.
Theo dòng khí này xuất hiện, Lăng Tân giống như có thể dùng mắt thường chứng kiến máu huyết trong thân thể lưu động, không, nói là chứng kiến cũng không thích hợp, chẳng qua cảm giác rất tuyệt vời, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể hắn có năng lượng tồn tại, loại năng lượng này tồn tại bên trong tế bào, là do chất béo hoặc đường phân chia mà sinh ra, trong đó chủ yếu đều biến thành nhiệt năng, một bộ phận tiến vào bên trong tế bào, một bộ phận được máu huyết truyền đi đến khắp nơi trong cơ thể, có ít nhất năm thành năng lượng đã bị lãng phí trên đường máu tuần hoàn, mà nhiệt năng hóa năng lượng, đại bộ phận đều bị mất đi đã đạt tới quá bảy thành, chính xác con người cũng chỉ có thể hấp thụ một phần nhỏ năng lượng mà thôi.
Lăng Tân rốt cục cũng hiểu được vì cái gì mà Hải Ngoại Du Tử nói khí chính là máu huyết lưu động, bởi vì loài người đối với cảm giác thân thể thật ra cũng không có nhạy cảm như vậy, theo hắn đoán tu luyện sâu hơn nữa, loài người có thể đem cảm giác đến từng chút da, thịt, nếu tiếp tục có thể tiến vào máu và xương rồi, nhưng sẽ không biết phải mất bao nhiêu năm rèn luyện đây, hoặc cần phải có thiên phú võ thuật may ra mới hiểu được, người bình thường mà nói vô pháp có thể cảm giác được máu huyết của chính mình, mà cảm nhận được máu huyết lưu thông thì cũng chưa chắc cảm nhận được năng lượng lưu động, nếu không phải do hắn mượn ngoại lực tác động có thể cảm nhận được năng lượng, thì cho dù luyện đến mức nào mà không thể cảm nhận được vậy, năng lượng trong người thật sự có cũng như không, vì thế nội công ngày càng thất truyền cũng không phải không có đạo lý.
Kì thật "Khí" cũng không phải là máu huyết lưu động, mà là cỗ năng lượng kia, ở giữa cơ thể phát ra nhiệt lượng cũng mang theo luồng khí này, còn không hiểu sao luồng khí này tiêu hao nhiều năng lượng vậy, người thường cảm nhận được máu huyết lương động đã là thiên tài rồi, còn nếu tiếp tục cảm nhận được trong cơ thể tiêu hao năng lượng, hơn nữa đem ngưng tụ nén ép xuống mới thực sự là nội lực, cũng là công pháp chân chính!
Nghĩ đến đây Lăng Tân trong lòng ngăn không được sự hiếu kì, nhưng là tại sao phía trên Phong Thần bảng đã không có điểm nhân quả nữa, hắn muốn biết nhưng thật sự không có biện pháp, hơn nữa vừa nghĩ như thế vì muốn đạt được cảm giác về khí, mà Phong Thần bảng khấu trừ hơn ba nghìn điểm, vì cái gì mà Phong Thần bảng điểm nhân quả lại âm điểm vậy? Hay là Phong Thần bảng giống như cái thẻ tín dụng, âm tiền vẫn có thể sử dụng? Nếu quả thật như vậy, nếu không đúng thời hạn trả lại điểm nhân quả thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa...
Lăng Tân nghĩ đến đây liền đứng dậy, bụng hắn thật sự là rất đói, hơn nữa từ cửa sổ nhìn ra, lúc này trời đã tối đen, cũng chẳng biết lúc nãy hắn ngưng tụ nội lực mất bao nhiêu thời gian, bây giờ đi nấu cơm thì không kịp, chẳng thà xa xỉ một hôm đi ăn chút gì đó thật ngon, coi như đó là khao chính mình đạt được nội công, cách tín niệm của mình chỉ một bước nửa thôi. Nghĩ như vậy Lăng Tân liền muốn đi tắm rửa, người hắn bay giờ toàn mùi hôi, không biết có phải ngưng tụ nội lực tiết ra độc tố hay không, tóm lại loại hương vị này thật khó ngửi, hắn chuẩn bị đi tắm rửa rồi đi ăn cơm. Lúc này hắn đang trong phòng tắm, xả nước xuống, một cảm giác mát mẻ không lạnh lắm a, đang lau chùi mồ hôi quanh người, bỗng nhiên một tiếng động không lường trước phát ra, có vật gì đó rơi xuống, dây cáp đột nhiên cuốn lấy cổ Lăng Tân.
Lăng Tân bỗng cảm thấy cổ mình hơi đau, đoạn dây cáp này làm thế nào lại cuốn vào cổ hắn, mặc dù không có chảy máu nhưng làm hắn kinh ngạc một hồi, lúc này mắt của hắn đang bị bọt xà phòng che lại, căn bản không thể mở mắt xem xung quanh bị sao mà cái dây kia quấn vào cổ hắn làm hắn cả kinh lùi về phía sau nửa bước, lại không nghĩ cái chai kia bị sợi dây làm đổ ra sàn, hắn lùi về phía sau mới dẫm lên cái chai cả người chợt ngã xuống, làm cho sợi dây trên cổ hắn xiết mạnh. Trong nháy mắt cả khuôn mặt Lăng Tân căng lên bởi một màu đỏ sẫm, sắp bị ngạt thở đến nơi...