Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 101 : Tình nhân của ba
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Quách Thanh Tú lẳng lặng lắng nghe, dần dần lại thấy là lạ, vì sao bác Khuất về nước lại không ở nhà mình mà phải ở khách sạn?
Ánh mắt Khuất Mỹ Tuyết thoáng vẻ cô đơn: “Chuyện này tính sau, lần này mẹ về là vì công ty xảy ra chút chuyện phải về xử lý, có lẽ sẽ không ở lâu đâu.”
Quách Thanh Tú từng nghe Tăng Thanh Hải nói, Khuất Mỹ Tuyết có một công ty mỹ phẩm khá lớn, bà cũng được coi là người phụ nữ mạnh mẽ.
Vì vậy Quách Thanh Tú càng không dám kiêu căng trước mẹ chồng tương lai.
“Mẹ, hôm nay con đưa Thanh Tú về là vì đám cưới của chúng con...”
“Hai đứa á?” Khuất Mỹ Tuyết giật mình.
“Vâng ạ, chúng con dự định sẽ kết hôn vào tháng sau!” Tăng Thanh Hải khẳng định. Mấy năm nay anh đã tìm kiếm Thanh Tú khắp thế giới, ba mẹ ít nhiều gì cũng biết. Vì sao đến bây giờ mọi người mới phản ứng? Chuyện này hình như không bình thường.
Nụ cười trên mặt Khuất Mỹ Tuyết từ từ biến mất, vẻ mặt bà trở nên nghiêm nghị.
Tim Quách Thanh Tú đập thình thịch, cô nhận ra Khuất Mỹ Tuyết hình như không vui cho lắm.
“Mẹ, con và Thanh Tú yêu nhau thật lòng. Bố vẫn phản đối tụi con, hy vọng mẹ đừng theo bố, không thì con đúng là bị cho ra rìa rồi.” Tăng Thanh Hải đau khổ kêu.
Khuất Mỹ Tuyết lại mỉm cười, nụ cười này lộ rõ vẻ cưng chiều đối với con trai. Thực ra nhìn thế này thì hai mẹ con thật sự rất giống nhau, Khuất Mỹ Tuyết có đường nét thanh tú, mang vài phần cổ điển. Mà Tăng Thanh Hải lại thừa hưởng gen tốt của mẹ, da dẻ trắng trẻo, nét mặt dịu dàng. Nếu tóc anh mà để dài thì hoàn toàn có thể thay váy đóng giả mĩ nữ được rồi.
Ngay lúc Quách Thanh Tú nghĩ ngợi đâu đâu thì Khuất Mỹ Tuyết đột nhiên quay sang hỏi: “Ba cháu đồng ý rồi?”
Quách Thanh Tú phản ứng chậm một chút, cô nhìn Tăng Thanh Hải một cái rồi mới gật đầu: “Vâng ạ.”
Cứ cảm thấy là lạ, sao bác Khuất lại phải hỏi ba có đồng ý hay không nhỉ.
Nghe câu trả lời khẳng định của Quách Thanh Tú, Khuất Mỹ Tuyết mỉm cười: “Thanh Hải, con cũng lớn rồi, phải tự quyết định chuyện của mình. Mẹ không phản đối hai đứa, nhưng cũng không đồng ý lắm.”
“Vì sao ạ?” Tăng Thanh Hải rất thất vọng, anh cứ tưởng ba mẹ mình chắc chắn sẽ có một người đồng ý.
Quách Thanh Tú cũng cảm thấy mất mát, vành mắt cô đỏ lên. Khó khăn lắm mới tìm được người yêu mình, vì sao không ai chúc phúc cho bọn họ?
Lẽ nào là vì hoàn cảnh gia đình cô không tốt sao?
Quách Thanh Tú hơi nhếch môi, xem ra cô gái này không hề thông minh như cô tưởng, quá nóng tính. Lẽ nào cô ta không biết cô là người tình cũ của Lâm Việt Thịnh sao?
“Anh Lâm! Anh mau đến đây, em lại gặp được người giống em này, cô ấy tên là Quách Thanh Tú!”
Quách Thanh Tú toát mồ hôi, cô không muốn chạm mặt Lâm Việt Thịnh chút nào, đành cười gượng: “Xin lỗi, tôi không quen cô, tôi đi trước!”
Dương Hà Khuê vô cùng nhiệt tình kéo tay cô lại: “Quách Thanh Tú, đừng đi mà. Tôi tên là Dương Hà Khuê, kia là anh Lâm, tôi nghĩ chắc hai người cũng quen nhau. Lần trước lúc tôi mang tài liệu...”
Quách Thanh Tú vô cùng khó xử, vừa ngước mắt lên lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm kia, cô giật mình vội quay sang Dương Hà Khuê.
“Ừ, chúng ta từng gặp nhau. Vậy giờ tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước.”
Dương Hà Khuê vội vàng dang tay ngăn cản: “Hì hì, xem ra chúng ta rất có duyên, không bằng cùng nhau đi ăn một bữa. Anh Lâm, anh không để ý chứ, dù sao ngày nào cũng chỉ có mình hai ta ăn cơm, em chán lắm rồi.”
Lâm Việt Thịnh không hề phủ nhận, cố ý nhìn sang hướng khác.
Quách Thanh Tú còn chưa đồng ý, Dương Hà Khuê đã kéo cô vào một nhà hàng Tây ở ngay cạnh.
Đúng là quá nhiệt tình rồi, kéo bạn gái cũ của bạn trai mình cùng đi ăn cơm, không biết cô nàng này khờ thật hay là không biết gì nữa.
Lâm Việt Thịnh rất bình tĩnh, hắn không phản đối cũng chẳng tán thành, trông như không chú ý đến Quách Thanh Tú cho lắm.
Chỉ là lúc gọi món, hắn cố ý gọi những món cô thích ăn, có điều sau khi phục vụ bưng đồ ăn lên thì Dương Hà Khuê lại là người vui vẻ nhất, vì đều là những món cô nàng thích, lúc này Quách Thanh Tú mới thoải mái.
Dương Hà Khuê nói rất nhiều, Quách Thanh Tú cũng đang đói bụng, cô giả vờ nghe cô nàng ba hoa chích chòe, nhưng thực ra là đang cố gắng nhét đầy bụng.
Lâm Việt Thịnh vô cùng im lặng, lúc này hắn như thể một người khác, hoàn toàn không giống con người mà cô quen.
“Thanh Tú, cô thấy ga giường nên dùng màu nhạt hay màu đậm?”
Mới quen biết chưa đến một tiếng đồng hồ, Dương Hà Khuê đã hoàn toàn coi Quách Thanh Tú là người nhà, xưng hô vô cùng thân mật.
“À! Chắc phải phối hợp với màu phòng!”