Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 117 : Động cơ không mấy trong sáng
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Tôi bảo đảm từ nay về sau chỉ có em!
Trong tai Quách Thanh Tú nghe được lời Lâm Việt Thịnh nói, trong lòng cảm thấy có một hơi ấm lan tràn khắp người.
Nếu như hắn thật sự chịu thay đổi vì cô, vậy hắn nhất định là một người ba tiêu chuẩn thích hợp.
“Được, anh phải nhớ kỹ lời mình đã nói đấy!”
Lâm Việt Thịnh đưa Quách Thanh Tú vào trong xe, sau đó lái xe về phía công ty mình.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Quách Thanh Tú nhanh chóng phát hiện đó không phải là hướng quay về nhà Lê Quyên Quyên.
“Đi đến công ty tôi!”
“Này, tôi đi công ty anh làm gì? Tôi muốn về nhà.”
Quách Thanh Tú nói liên tục không ngừng: “Lê Quyên Quyên đang đợi tôi!”
Lâm Việt Thịnh đột nhiên dừng xe lại, sau đó quay đầu xe và chạy về phía nhà họ Lê.
Ở cửa nhà họ Lê, Lâm Việt Thịnh xuống xe cùng Quách Thanh Tú, sau đó giơ tay ôm vai cô: “Em đi đi, đi thu dọn ít đồ rồi về nhà với tôi.”
Quách Thanh Tú đột nhiên phát hiện mình bị lừa, lập tức bất mãn phản đối: “Tôi bảo quay lại với anh lúc nào?”
Lâm Việt Thịnh xoa cằm, cười nhếch một bên mép, nhìn rất xấu xa và gợi cảm.
“Em không thể cứ ở nhà người khác được, người ta còn có rất nhiều chuyện...”
“Thanh Tú...” Phía sau vang lên tiếng gọi. Quách Thanh Tú theo bản năng quay đầu lại liền nhìn thấy Lê Quyên Quyên đang kéo một cái vali qua.
“Quyên Quyên, cậu đi đâu vậy?”
Lê Quyên Quyên nhún vai: “Cái vali này là của cậu mà...”
Quách Thanh Tú ý thức được có gì không đúng, cô quay đầu nhìn Lâm Việt Thịnh. Trong đôi mắt đen của anh đầy ý cười xấu xa.
“Là anh thu xếp, đúng không?”
“Không có, Thanh Tú, mấy hôm nay tớ vừa vặn cũng có việc, hì hì, cậu chủ Lâm, làm phiền anh chăm sóc Thanh Tú cẩn thận.”
Lê Quyên Quyên không có khả năng chống cự trước những anh chàng đẹp trai, đột nhiên đứng ở trước mặt Lâm Việt Thịnh làm cô ấy thậm chí không dám ngẩng đầu lên, vội vàng đẩy vali của Quách Thanh Tú tới trước mặt hắn, sau đó đi như chạy trốn vậy.
Lâm Việt Thịnh nói với giọng điệu ra lệnh. Quách Thanh Tú nhíu mày: “Đây, đây là thứ gì vậy? Nhìn qua thật đáng sợ.”
“Nước táo...”
“Nước táo!! Trời ạ, sao nước táo lại thành như vậy chứ?” Sau khi Quách Thanh Tú than thở xong liền che miệng lén cười. Cô biết mình đã thành công đả kích tới lòng tự trọng của cậu chủ Lâm rồi.
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh hơi khó xử: “Tôi bảo em uống thì em cứ uống đi. Em nói nhiều như vậy làm gì. Nhanh lên!”
“Được rồi!”
Quách Thanh Tú làm ra bộ dạng anh dũng hy sinh, cầm cốc thủy tinh uống vào.
Vừa vào miệng, cô có cảm giác chua chua, ngọt ngọt, rất ngon, không hề khó uống.
Cô thấy ngon miệng nên uống một hơi cạn sạch.
Lâm Việt Thịnh nhận lấy cái cốc không trong tay cô, chế nhạo: “Có phải là thuốc độc không?”
Quách Thanh Tú mừng thầm: “Thật không ngờ chủ tịch Lâm còn biết ép nước trái cây đấy.”
“Cậu chủ, tay cậu bị chảy máu rồi...” Dì Nguyễn đứng bên cạnh nhìn thấy ngón tay của Lâm Việt Thịnh có máu chảy ra.
Lâm Việt Thịnh không để ý, rụt ngón tay lại: “Dì kêu to như vậy làm gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Quách Thanh Tú cũng phát hiện ra tay hắn bị thương: “Anh cắt vào tay sao? Để tôi băng lại cho anh.”
Lâm Việt Thịnh ngồi yên ở trên ghế, nhìn Quách Thanh Tú luống cuống tay chân nhận lấy thuốc tím trong tay dì Nguyễn, giúp hắn rửa vết thương.
Trên gương mặt đẹp trai của hắn thoáng có ý cười rất khó nhận ra, thuận tiện kéo Quách Thanh Tú vào trong lòng.
Hắn thì thầm nói với cô: “Nếu em thật sự thương tôi, buổi tối bồi thường nhiều một chút được không?”
Hắn ám chỉ rõ ràng như vậy mà không để ý có dì Nguyễn ở đây, mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng, nóng như lửa đốt vậy.
Quách Thanh Tú đẩy mạnh Lâm Việt Thịnh ra: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Phía sau cô vọng đến tiếng cười đắc ý của Lâm Việt Thịnh, khóe mắt cô liếc thấy có mấy cô giúp việc cũng đang che miệng cười.
Người đàn ông mặt dày này đúng là cái gì cũng nói được.
Khi Quách Thanh Tú trở lại phòng ngủ rộng rãi và lộng lẫy, cô mới phát hiện, tất cả mọi thứ ở đây không thay đổi. Cô nhớ trước đây Dương Hà Khuê từng nói đã đổi ga trải giường, đồ nội thất các loại, sao giờ vẫn như vậy?
“Không phải Dương Hà Khuê nói đã đổi ga trải giường rồi sao?”