Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 131 : Anh là đồ Ngu ngốc
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
“Đứa bé ấy có phải con của tôi không?” Lâm Việt Thịnh hỏi xong thì ngơ ngác nhìn Quách Thanh Tú chờ đợi phán quyết của cô.
Quách Thanh Tú nhìn hắn rồi rút tay khỏi tay hắn.
“Lâm Việt Thịnh, chúng ta không hợp nhau đâu, anh cũng đừng hỏi chuyện đứa bé nữa. Nó là con tôi.”
Đáp án kiểu khốn nạn gì vậy, một mình cô cũng có thai được hả? Lâm Việt Thịnh sắp phát điên rồi, hắn muốn đánh người, muốn đập đồ đạc...
Đã bốn tiếng trôi qua kể từ lúc đẩy Quách Thanh Tú vào phòng cấp cứu, suốt bốn tiếng ấy, Lâm Việt Thịnh vẫn mặc bộ vest ướt đẫm, hắn muốn đợi cô tỉnh lại để nói rõ chuyện này.
Nhưng cô tỉnh dậy xong thì nói như vậy đấy, thử hỏi làm sao hắn chịu nổi chứ?
“Quách Thanh Tú, cô ăn nói cho hẳn hoi, tôi liều chết mang cô từ trên núi tới đây, sao cô có thể nói với tôi bằng cái giọng đấy hả?”
“Tôi cầu xin anh cứu tôi à?” Quách Thanh Tú lạnh lùng đáp.
Lời cô nói như tạt cả chậu nước lạnh vào mặt Lâm Việt Thịnh, hắn chỉ tay vào Quách Thanh Tú tức giận nói, “Được lắm, Quách Thanh Tú, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ làm cho ra lẽ chuyện này.” Hắn nói xong ra khỏi phòng.
Lê Hùng Việt luôn đứng canh ngoài cửa thấy Lâm Việt Thịnh hùng hổ bước ra bèn ngó đầu vào phòng. Thấy mặt Quách Thanh Tú dại ra, khuôn mặt vương đầy sự mỏi mệt, anh ta bèn quan tâm hỏi, “Quách Thanh Tú, cô thấy khá hơn chút nào chưa? Vừa rồi cậu ba thấy cô ngất mà sợ gần chết, cậu ta lái xe như điên tới đây đấy, còn suýt xảy ra tai nạn cơ...”
Quách Thanh Tú ngây người nhìn anh ta mà không có phản ứng gì, song đôi mắt cô lại ánh lên một tia sáng.
“...Cô Tú ạ, cậu ba nhà tôi thật lòng với cô đấy. Tôi vụng miệng nên không nói được lời nào hay, chỉ muốn cô biết rằng, nếu hôm nay cô có mệnh hệ gì thì chắc cậu ấy sẽ phát điên mất.”
Hắn quan tâm cô đến vậy sao? Hắn lo lắng sốt ruột cho cô ư? Hắn có nhiều tình nhân lắm mà, sao có thể chỉ vì cô mà phát điên chứ?
Cô còn là người nhà họ Quách đáng ghét nữa.
Cô không thể chối bỏ dòng máu này, đó là điều không thể thay đổi.
Quách Thanh Tú tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.” Anh ta đã cứu hai mẹ con cô.
“Đừng cảm ơn tôi, tôi có giúp được gì đâu, cậu ba lo hết mà...”
Hôm sau, Lâm Việt Thịnh chuyển Quách Thanh Tú đến một bệnh viện tư nhân cao cấp, ở đó có các bác sĩ hàng đầu, còn có điều dưỡng chăm sóc hai tư trên hai tư.
Sáng hôm đó dì Nguyễn đến đưa cơm, trong cặp lồng giữ nhiệt đều là đồ bổ.
“Cô Tú thấy thế nào rồi, có khó chịu ở đâu không?” Dì Nguyễn cười thân thiết hỏi han tình trạng sức khỏe của Quách Thanh Tú. “Cậu ba dặn dì làm mấy đồ ngon ngon đưa vào cho cô, cô xem này, toàn đồ cô thích ăn thôi, trong đó còn cho thêm thuốc bổ nữa.”
Lâm Việt Thịnh cúi đầu, hắn cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Quách Thanh Tú, cô vẫn còn giận hắn lắm. Hắn nâng mặt cô lên, trong đôi mắt đẹp ấy chỉ còn hình bóng cô, “Em vẫn muốn chống lại tên khốn này đến cùng sao?”
Quách Thanh Tú bỗng mỉm cười, núm đồng tiền nho nhỏ trông đáng yêu vô cùng, hai dòng lệ cũng lăn dài trên má.
Lâm Việt Thịnh chủ động thừa nhận bản thân là kẻ khốn nạn. Cậu ba nhà họ Lâm kiêu ngạo không sợ trời sợ đất mà cũng có lúc phải cúi đầu thế này.
Quách Thanh Tú muốn cười.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, “Em đừng khóc! Sao em không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Cô cắn môi, giọng nói nghèn nghẹn, “Em nói rồi, lúc trước em đã nói rồi, anh đúng là đồ tồi, đồ ngốc, anh nghe vậy mà cũng không hiểu...”
“Em nói rồi ư?” Lâm Việt Thịnh ngẩn ra, trong đầu hắn đột nhiên xẹt qua một tia sáng, soi rọi ký ức của hắn.
“Lâm Việt Thịnh, anh thích trẻ con không?”
“Lâm Việt Thịnh, nếu chúng ta có con thì nên làm sao đây?”
“Lâm Việt Thịnh, anh sẽ đối xử với con ruột của mình thế nào?”
“...”
Từng mảnh ký ức ùa về, Quách Thanh Tú ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, dò hỏi hắn bằng giọng đầy mong chờ. Nhưng hắn lại không hiểu ý của cô.
Cô lén nhắc hắn rằng cô đang mang thai con của hai người, vậy mà hắn vẫn ngu ngốc không hay biết gì.
Đột nhiên, Lâm Việt Thịnh đè cô lên tường, khóa môi cô bằng một nụ hôn nóng bỏng, hai người trao nhau từng hơi thở dịu dàng trong nụ hôn ấy.
Lâm Việt Thịnh, mày đúng là một thằng khốn nạn. Quách Thanh Tú, em nói không sai chút nào hết.
Trong tay hắn là một viên ngọc quý, hắn chỉ muốn nuốt viên ngọc ấy vào bụng, không bao giờ lìa xa.
Quách Thanh Tú ngượng ngùng đáp lại hắn, khuôn mặt cô đỏ ửng lên mơ màng. Tim cô đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cưng à, anh là một tên khốn, em đừng so đo với tên khốn này được không?” Giọng nói gợi cảm của Lâm Việt Thịnh vang lên bên tai Quách Thanh Tú.
Bỏ qua những hiềm khích trước khi, sóng tình dâng trào như thủy triều.