Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 133 : Ba là ba ruột của con sao

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


“Ông Quách đã ăn gì chưa?” Dì Nguyễn rót nước đưa cho Quách Hoàng Tùng.



Ông ta nhận lấy chén trà rồi cười, “Tôi ăn rồi.”



“Vậy được rồi, sức khỏe của cô Tú tốt hơn nhiều rồi, thêm mấy ngày nữa là được xuất viện thôi. Đúng lúc ngồi không cũng chán, có ông nhà đến chơi thì nói chuyện với cô ấy chút.” Dì Nguyễn cười rồi lén nháy mắt với Quách Thanh Tú, ý bảo cô nói vài câu với ông ta đi.



Quách Thanh Tú không có biểu cảm gì, một lúc sau cô mới khẽ gật đầu, dì Nguyễn bèn quay ra nói với ông ta, “Ông nhà cứ ngồi chơi nhé, tôi ra ngoài mua ít đồ rồi về ngay.”



“Được được, bà cứ đi đi ạ.” Quách Hoàng Tùng biết con gái mình có địa vị trong nhà người ta, nhưng hàng ngày cũng cần người ta chăm sóc, nên đối xử với dì Nguyễn rất khách khí.



Sau khi dì Nguyễn đã đi khuất bóng, hai cha con dời ánh mắt cùng lúc.



“Tú à, ba mua cho cháu vài bộ quần áo trẻ con, còn vài món đồ chơi nữa...”



“Không cần đâu ạ...” Quách Thanh Tú lạnh lùng ngắt lời khiến nụ cười thân thiện của ông ta cứng đờ.



“Sau này sẽ dùng đến mà...” Ông ta vẫn chưa bỏ cuộc.



“Không cần đâu ạ.” Quách Thanh Tú hơi cao giọng, sau đó mỉa mai Quách Hoàng Tùng, “Ba nghĩ nhà họ Lâm sẽ để cháu nó thiếu ăn thiếu mặc sao?”



Nhà họ Lâm nổi tiếng có quyền có tiền vào hạng nhất nhì thành phố S này, cháu nhà họ thiếu mấy thứ này sao? Quách Thanh Tú nói không sai một chữ nào.



Quách Hoàng Tùng vô cùng xấu hổ, không khí trong phòng trở nên gượng gạo.



“Tú à, tuy ba không phải ba ruột của con, nhưng từ khi con được sinh ra tới nay, ba luôn coi con như con gái ruột của mình. Với hai mẹ con con, ba đều...”



Trong trí nhớ về thời thơ ấu của cô, ba cô là một người ba tuyệt vời.



Mỗi lần ông đi công tác đều mua quà về cho cô, có lúc là chiếc xe lửa nhỏ, có lúc là thỏ bông đáng yêu, món quà mà cô nhớ nhất là một bộ truyện cổ tích của Trịnh Uyên Khiết. Bộ sách này chỉ có các học sinh mới có, nhà sách ở thành phố S cũng không có mà mua, lúc nói chuyện điện thoại với ba, Quách Thanh Tú mới nhắc một câu mà ba cô chạy tới tận Bắc Kinh để mua về cho cô.



Lần đó là lần cô nhớ nhất.
Kể từ đó, Quách Hoàng Tùng bắt đầu ngủ riêng, bình thường ông đi công tác một tháng cũng không về lấy một lần, mà dù có về cũng không thân thiết với vợ nữa. Hai người duy trì chiến tranh lạnh để thử thách đối phương.



Có lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả, vốn là hai người yêu nhau cũng sẽ bị giày vò đến khi tình yêu lụi tàn. Mà hai người không yêu nhau nhưng vẫn phải đi tiếp cùng nhau.



Cho đến một ngày kia, Quách Hoàng Tùng về nhà và nhìn thấy vợ mình đang trần truồng bên cạnh Tăng Chí Tùng.



Lúc đó ông mới biết ông đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.



Để báo thù, ông kể chuyện này cho vợ Tăng Chí Tùng là Khuất Mỹ Tuyết. Khuất Mỹ Tuyết vốn tốt bụng, nhà họ cũng có danh tiếng ở thành phố S này. Họ làm ầm ĩ một trận với nhau rồi chuyển khỏi thành phố này.



Quách Hoàng Tùng không biết họ đã chuyển đi đâu, ông cũng không muốn hỏi thăm để biết.



Ông bắt đầu trả thù vợ mình. Ông càng ngày càng lạnh nhạt với vợ, thậm chí còn mang gái về nhà thác loạn ngay trước mắt vợ.



Bạch Lộ Vi không chịu thua, để trả thù chồng mình, bà quyến rũ anh chồng là Quách Tuấn Kiệt...



Vốn là hai người yêu nhau say đắm lại trở thành tình trạng không thể cứu vãn này.



Quách Hoàng Tùng trả thù Bạch Lộ Vi cũng không thấy vui vẻ gì, thay vào đó là tâm trạng càng lúc càng suy sụp hơn.



Ông và vợ từ vợ chồng trở thành kẻ địch, cuối cùng trở thành hai người xa lạ.



Đến một ngày, Bạch Lộ Vi dùng thuốc phiện quá liều. Đêm ấy, vào lúc hấp hối, bà chính miệng nói cho ông biết rằng, người mà bà yêu nhất là ông, nhưng hận nhất cũng là ông...



Quách Hoàng Tùng ép vợ nói ra người đàn ông đã phá đêm đầu của bà là ai, nhưng bà dù chết cũng không chịu nói.



Cuối cùng, Bạch Lộ Vi chết, thế giới của ông đã không còn Bạch Lộ Vi, ông gần như phát điên. Tình yêu và hận thù của ông đã chết theo Bạch Lộ Vi.



Ông chọn cách cách ly cuộc sống, giao công ty Á Hân cho Quách Tuấn Kiệt, không muốn đối mặt với cuộc đời tàn nhẫn này nữa...