Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 191 : Hắn không yêu em thì theo anh đi

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


“Em thất vọng lắm à?” Tăng Thanh Hải xách một túi đồ vào nhà, vẻ mặt thoáng xấu hổ.



“Không có, chẳng qua, xin lỗi anh Hải, em còn tưởng là anh ta…”



Quách Thanh Tú lại đóng cửa lại.



Tăng Thanh Hải mua rau quả tươi mới, còn có thức uống pha sẵn, cùng với thịt cá đông. Hắn giúp Quách Thanh Tú dọn dẹp xong, lại hâm một ly sữa cho cô.



“Hôm nay thời gian tương đối eo hẹp, không chuẩn bị đầy đủ được. Ngày mai anh lại nghĩ cách khác đi.”



Tăng Thanh Hải cười áy náy.



“Anh Hải, thế là đủ rồi…” Quách Thanh Tú cười.



Di động của Tăng Thanh Hải bỗng reo lên.



Tăng Thanh Hải lấy di động ra, cười khẽ với Quách Thanh Tú: “Anh nghe điện thoại chút!”



“Vâng, anh nghe đi.”



Quách Thanh Tú ngồi trên sofa, vừa xem TV vừa suy nghĩ miên man.



Tăng Thanh Hải nhận lấy di động, đi đến trước cửa sổ.



“Vi Vi, em còn chưa ngủ à?”



“Hải, anh đang ở đâu?”



Tăng Thanh Hải thoáng nhìn qua Quách Thanh Tú trên sofa, khẽ nói: “Anh đang chỗ bạn anh. Em ngủ sớm đi, lát nữa anh về.”



“Hải, bây giờ đã là một giờ sáng rồi, anh muốn về muộn tới khi nào?”



“Vi Vi, em ngủ trước đi. Cứ thế nhé!”



“Alo, Hải…”



Tăng Thanh Hải cúp máy, thuận tiện tắt di động.



Quách Thanh Tú ôm gối đầu, ngoảnh lại nhìn Tăng Thanh Hải, cười nói: “Anh Hải, anh không cần ở đây với em đâu, về nhà đi thôi. Chắc chắn Lý Vi Vi sẽ sốt ruột lắm.”



“Ha ha, cô ấy đến nhà bạn từ lâu rồi.”



Tăng Thanh Hải dịu dàng nhìn Quách Thanh Tú. Lúc này, anh rất vui vẻ.



“Có đói không?”



Quách Thanh Tú lắc đầu: “Không đói!”



Tăng Thanh Hải đi vào buồng vệ sinh, lát sau bưng một chậu nước ấm ra, đặt xuống trước chân Quách Thanh Tú.




“Ha ha, mau ăn đi!”



Tăng Thanh Hải dịu dàng nhìn cô. Quách Thanh Tú cúi đầu ăn.



Lúc rời đi, Tăng Thanh Hải dặn dò: “Em cứ ở trong nhà, đừng đi đâu cả. Chờ anh tan tầm rồi dẫn em ra ngoài xem phim.”



“Ừm… Anh làm việc đi, không cần bận tâm tới em đâu…”



Sau khi Tăng Thanh Hải rời đi, Quách Thanh Tú căn bản không thể ngồi yên được. Trong lòng cô vẫn nhớ thương Lâm Việt Thịnh. Cô phát hiện đầu óc mình đã hoàn toàn bị Lâm Việt Thịnh chiếm cứ rồi.



Tình yêu thật sự sẽ thừa dịp bạn không chú ý mà mọc rễ nảy mầm trong tâm trí của bạn, chậm rãi trưởng thành đại thụ che trời.



Lúc muốn nhổ ra, thật sự là rất đau khổ.



Quách Thanh Tú thay quần áo rồi tự chạy ra ngoài.



Cô đi dạo trên đường không có mục tiêu. Cô chưa bao giờ phát hiện mình lại cô đơn đến vậy.



Đứng bên đường mà hoàn toàn không tìm thấy nơi đi.



Quách Thanh Tú đứng bên ngã tư, nhìn đèn giao thông đằng trước.



Ký ức trong đầu bỗng ùa lên, cũng là con đường như vậy, hôm đó, ba đã đẩy cô ra như vậy đó.



Thế giới này bỗng biến thành màu trắng đen, giống như pha điện ảnh quay chậm.



Sự vật chung quanh dường như đã biến mất hoàn toàn. Cảnh tượng trước kia ba chết xuất hiện trước mắt cô.



Ba đang đẫm máu nằm trước mắt cô. Cô run rẩy đi về phía ba…



Đột nhiên, tiếng xe phanh gấp kịch liệt vang lên. Quách Thanh Tú giật mình tỉnh lại.



Hình ảnh đen trắng trước mắt đều biến mất.



Không có ba, không có máu, bên cạnh cô chỉ có những chiếc xe đi tới đi lui. Một chiếc xe tải lớn dừng lại trước mắt cô, tài xế hạ cửa kính xe xuống mắng.



“Muốn tự sát thì đi nhảy cầu đi! Đừng ở đây hại người khác! Tao có mẹ già con nhỏ, đừng có làm hại tao!”



“Xin lỗi, tôi không cố ý…” Quách Thanh Tú lúng túng giải thích.



Trong khoảnh khắc đó, Quách Thanh Tú thật sự mất hồn.



Tài xế xe tải đẩy cửa kính xe lên, mau chóng rời đi.



Lúc này Quách Thanh Tú mới ý thức được mình còn bị một người khác ôm vào lòng, ôm rất chặt.



“Anh… Anh vẫn đi theo sau tôi, đúng không?”