Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 193 : Người tình trở về

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Một tiếng hờn dỗi truyền tới từ cửa sổ tầng hai.



Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ thả tóc dài, thân thể gần như trần trụi, chỉ dùng ra giường bọc ngực đang gọi Lâm Việt Thịnh.



Khuôn mặt Quách Thanh Tú dần biến thành màu tro tàn.



Cô ngơ ngác nhìn Lâm Việt Thịnh. Chân tướng thật tàn nhẫn. Chỉ có giờ khắc này, Quách Thanh Tú mới hoàn toàn hết hy vọng.



“Tôi rất bận, không rảnh ở đây đôi co với cô…”



Lâm Việt Thịnh xoay người đi vào phòng khách.



Quách Thanh Tú ngơ ngác đứng tại chỗ như một pho tượng đá. Thật lâu sau, cô mới im lặng xoay người.



Đúng vậy, cô rất yêu hắn. Nhưng cô cũng có tôn nghiêm.



Sau khi xác định hắn hoàn toàn không có chút dấu vết giả vờ, Quách Thanh Tú im lặng rời đi.



Cho dù có yêu đi nữa, hắn đã không còn thuộc về cô nữa.



“Cô Quách, có cần tôi gọi chiếc xe cho cô không?” Bảo vệ tốt bụng hỏi.



Quách Thanh Tú như thể không nghe thấy gì cả, như một hồn ma vất vưởng đi vào trong bóng đêm.



Sau lưng cô, một bóng người tối đen vẫn đi theo cô từ xa, giữ khoảng cách thỏa đáng, không cho cô phát hiện.



“Thanh Tú…”



Trên đường cái, một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt Quách Thanh Tú.



Tăng Thanh Hải từ trong xe bước xuống.



“Thanh Tú, em không sao chứ?”



Quách Thanh Tú ngước mắt lên nhìn Tăng Thanh Hải, không khóc lóc, không có nước mắt. Nhưng nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt khiến người đau lòng.



“Anh Hải, đưa em về nhà đi.”



“Được, mau lên xe đi!”



Thấy Quách Thanh Tú được Tăng Thanh Hải đón đi, Lâm Việt Thịnh mới dừng lại.



Hai tay hắn cắm trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo.



“Cậu chủ, người phụ nữ trong phòng cậu xử lý thế nào?” Lê Hùng Việt hỏi.



“Trả tiền đuổi cô ta đi…” Lâm Việt Thịnh lạnh lẽo nói.



“Nhưng… Cô ta nói là không cần tiền, phải chờ cậu chủ về nói lời từ biệt với cậu chủ…”
Lý Vi Vi lập tức đứng dậy: “Hải, có phải anh không cần em không vậy? Anh muốn dẫn cô ta bỏ trốn đúng không?”



“Lý Vi Vi, cô chú ý chung quanh một chút được không. Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”



“Anh nói dối! Anh bán biệt thự nhà họ Tăng đi, cũng bán tập đoàn Tăng Thị đi, cuỗm hết tiền bạc, có phải là muốn dẫn cô ta đi, không bao giờ trở về nữa đúng không? Anh đừng tưởng tôi là kẻ ngốc. Hải, anh không thể bỏ mặc tôi được. Hải, tôi đi cùng với anh…”



Quách Thanh Tú bối rối vì cảnh tượng trước mắt. Cô đứng dậy, đang định nói gì đó.



Bỗng nhiên, đầu óc cô chợt tối sầm, cô đỡ trán xụi lơ ngồi xuống.



Toàn thân như mất hết sức lực khiến cô ngẩn ra.



Quách Thanh Tú chậm rãi tỉnh lại, không biết đã ngủ bao lâu.



Cảnh tượng cuối cùng là lúc ở sân bay. Cô bỗng nhớ ra, Lý Vi Vi từng nói, cô và Lâm Việt Thịnh chia tay có liên quan tới Tăng Thanh Hải.



Cô thoáng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại.



Cô muốn chống tay ngồi dậy, bỗng phát hiện tứ chi của mình hoàn toàn không thể cử động được.



Cảm giác sợ hãi ùa tới. Thì ra bệnh tình của cô đã đến mức này rồi sao?



“Thanh Tú, em tỉnh rồi à?”



Tăng Thanh Hải đi vào từ bên ngoài. Trên người anh mặc một bộ suit màu trắng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân tái nhợt tới mức bất thường.



“Anh Hải, em đang ở đâu vậy?



Tăng Thanh Hải đỡ cô ngồi dậy, sau đó cầm gối cho cô tựa vào, vươn tay bưng một chén canh tới.



“Chúng ta đã ở Hawaii. Em vẫn hôn mê trên máy bay nên anh không đánh thức em.”



“Anh Hải, đưa em về đi. Em không muốn chết ở đây, em muốn gặp Lâm Việt Thịnh…”



Tăng Thanh Hải vẫn mỉm cười, cầm một thìa canh nóng đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, sau đó đưa đến bên miệng Quách Thanh Tú.



“Đừng sợ, bệnh của em sẽ khỏi dần thôi. Anh đã để người pha chế thuốc giải cho em…”



Quách Thanh Tú mở to mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, trong lòng đau buồn tức giận.



“Là anh, không ngờ lại là anh hạ độc?”



“Thanh Tú, sao em lại nhìn anh như thế? Anh đối xử với em tốt như vậy, chẳng lẽ em còn trách anh sao? Anh cũng chỉ muốn giúp em thôi mà, giúp em rời khỏi tên khốn Lâm Việt Thịnh kia…”



Quách Thanh Tú dùng đầu đụng vào người hắn. Bát canh trong tay Tăng Thanh Hải bị đụng rớt, nước canh đổ ra đầy chăn…



“Tăng Thanh Hải, anh là đồ điên. Không ngờ anh lại hạ độc tôi. Tại sao tôi lại có mắt như mù như thế, lại nghĩ anh là người tốt. Thế mà tôi vẫn còn tín nhiệm anh…”