Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 22 : Tối nay đến tìm tôi

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


"Maldives là thiên đường của tình yêu..."



Một giọng nói châm biếm rất thản nhiên vang lên từ cửa ra vào, thân hình khí phách của Lâm Việt Thịnh che khuất một phần lớn ánh nắng mặt trời.



Tình yêu, đây không phải chuyện đùa, đối với người đàn ông vô sỉ này còn có thứ gọi là tình yêu trong mắt hắn sao?



"Tối nay đến tìm tôi."



Ánh mắt của hắn không hiểu sao có vẻ ái muội, ra hiệu cho cô, khiến máu huyết trong người Quách Thanh Tú bỗng chốc dồn hết lên mặt: "Anh là tên khốn kiếp! Tôi đến đây cùng chị tôi đấy!"



"Được thôi, tùy cô, thích đến hay không cũng vậy." Bóng dáng Lâm Việt Thịnh biến mất ở chỗ góc ngoặt.



Tên khốn kiếp tên khôn kiếp! Quách Thanh Tú tức đến mức đá cái bàn.



Lúc dùng bữa ăn tối, không thấy bóng dáng Lâm Việt Thịnh đâu, Quách Thanh Tú có chút bất ngờ: "Anh ta đi đâu rồi?"



"À, chị nói rồi mà nhỉ, anh ấy còn phải đi xã giao, anh ấy còn có hoạt động trên hòn đảo này mà!"



"Tại sao anh ta không đưa chị đi cùng?"



Quách Hoàng Ngân gắp một con tôm bỏ vào bát của Quách Thanh Tú: "Chị mệt lắm rồi, không quen với hoạt động kiểu ấy, muốn nghỉ ngơi cho lại sức."



"Nhưng mà, nếu anh ta đã đi cùng chị tới đây, nên tận chức tận trách chứ..."



Quách Hoàng Ngân im lặng một lúc rồi mỉm cười: "Thanh Tú, không cần bực tức nữa, bây giờ chị đã rất hài lòng rồi, để một người khỏe mạnh như anh ấy dẫn theo một người bệnh rề rề như chị, rất hiếm có đó."



"Em mặc kệ, nếu anh ta đã đính hôn với chị rồi, anh ta cần phải chịu trách nhiệm."



Quách Thanh Tú vô cùng căm phẫn đứng bật dậy, quay đầy nhìn về phía hòn đảo nhỏ kia.



Lúc này đang lúc hoàng hôn, cả hòn đảo được dát một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, vô cùng xinh đẹp xiêu lòng người.



"Tối nay..."



Trong đầu Quách Thanh Tú bỗng hiện lên câu nói của Lâm Việt Thịnh.



Cô siết chặt hai tay, còn lâu mới đi tìm anh nhé.



Ngẩn ngơ một lúc, cô quay đầu nhìn về phía chị gái: "Không sao đâu, chị ơi, em đi nghỉ đây ạ."



Quách Hoàng Ngân không hề ngẩng đầu: "Đi đi!"



Quách Thanh Tú hoàn toàn không thấy buồn ngủ, cô mặc váy dài, men theo hành lang dài làm bằng gỗ bên ngoài khu biệt thự, bước từng bước về phía bờ cát.



"Xoảng, xoảng..."



Có âm thanh kì lạ phát ra dưới chân, Quách Thanh Tú phủ phục người trên tấm gỗ, cúi lưng nhìn xuống, nhìn thấy một chiếc chai thủy tinh màu xanh dương bị mảnh gỗ giữ lại, sóng biển đánh tới, nó không ngừng bị gõ vào tấm gỗ, cho nên mới phát ra âm thanh kì lạ ban nãy.




Nhưng mà, ban nãy bác cả vừa mới nói Tăng Thanh Hải không hề tìm cô, lẽ nào trên thế gian này còn một đôi tình nhân khác tên là Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải sao?



Không, không thể nào, đây chắc chắn là anh Hải của cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh qua từng dòng chữ.



Tại sao những chiếc chai này lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào anh ấy cũng đang ở trên hòn đảo này?



Quách Thanh Tú giật mình bởi phán đoán của chính mình.



Cô thu dọn tất cả những chiếc chai này, lấy hết những mảnh giấy bên trong ra, cất vào túi.



Quách Thanh Tú ôm một đống chai to như thế về phòng mình.



Quách Hoàng Ngân nhìn cô với vẻ tò mò: "Thanh Tú, em muốn về nhà như thế, chị bảo Tuấn Khanh đưa em lên máy bay nhé!"



Quách Thanh Tú vừa chỉnh lại đống chai của mình vừa cười cười lắc đầu: "Chị ơi, em đùa thôi. Maldives vui như thế, sao em nỡ đi được. Hơn nữa, chưa biết chừng em đi rồi, tên khốn nạn Lâm Việt Thịnh kia sẽ bán chị gái yêu dấu của em đi mất."



Quách Hoàng Ngân cười cười lắc đầu, Thanh Tú suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc thế này lúc thế khác.



"Thanh Tú, em nhặt mấy cái chai ấy làm gì?"



"Mang về làm quà lưu niệm ạ!"



Nụ cười trên mặt Quách Hoàng Ngân càng tươi tắn hơn, tính cách tinh nghịch của cô đúng là không hề thay đổi.



"Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy."



Lâm Việt Thịnh mặc áo ba lỗ màu đen, bên dưới là một chiếc quần đi biển họa tiết Hawaii, đeo một chiếc kính râm khá to, trông vô cùng phong lưu, phóng khoáng, lại có vẻ đẹp trai và khí phách.



Đứng ở đâu cũng trở thành tâm điểm của các cô gái.



Quách Hoàng Ngân đứng dậy, mỉm cười: "Anh ăn sáng chưa? Em đi gọi phục vụ mang tới." Bóng hình Quách Hoàng Ngân đi ra ngoài.



Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào đống chai lọ của Quách Thanh Tú.



"Cái này có gì thú vị, trong quầy lưu niệm bên bờ biển có nhiều kiểu khác nhau đẹp hơn cái này nhiều."



Ánh mắt Quách Thanh Tú sáng ngời lên, lập tức mỉm cười với Lâm Việt Thịnh: "Thật vậy sao? Dẫn tôi đi xem với."



Sắc mặt Lâm Việt Thịnh vô cùng khó coi, hắn khẽ gằn lên: "Tối qua."



Quách Thanh Tú làm như không nghe thấy: "Tối qua tôi ngủ say như chết."



Bàn tay to lớn gian ác của Lâm Việt Thịnh mò vào qua gấu áo cô, nắm lấy bộ ngực đầy đặn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.



"Cô biết thứ tôi muốn là gì không?"