Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 45 : Thực xin lỗi, em yêu chị

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Quách Thanh Tú mở to mắt, trong đôi mắt to thấm đẫm nỗi bi thương,



Đột nhiên, cô giật kim tiêm ra, đi chân trần xuống giường.



Lâm Việt Thịnh xoay người, vươn tay chặn ngang rồi ôm cô lên.



“Quách Thanh Tú, em làm gì thế?”



Quách Thanh Tú như đang mê sảng: “Tôi đi gặp chị gái tôi…”



“Làm càn! Em đã hôn mê suốt một ngày một đêm, đi gặp chị gái gì chứ! Lập tức lên giường nằm cho tôi!”



Lâm Việt Thịnh không nói thêm gì mà ôm Quách Thanh Tú lên, mạnh mẽ thả cô lên giường.



Quách Thanh Tú như đang thấy ma, cô nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống, chạy về phía ngoài cửa.



Lâm Việt Thịnh lại ôm chặt cô lần nữa, miệng quát khẽ: “Chị của em chết rồi, đã chết rồi, em có biết chưa? Quách Thanh Tú, em tỉnh táo lại một chút…”



Chị chết rồi!!



“Không, anh lừa tôi! Tôi muốn gặp chị ấy, chị ấy sẽ không chết, tại sao chị ấy lại chết?”



Thân thể Quách Thanh Tú căng cứng, tay đẩy Lâm Việt Thịnh như một chú mèo hoang nhỏ đang nổi điên.



“Quách Thanh Tú, chị của em chết rồi! Cô ấy bị bệnh tim đã nhiều năm, có thể sống tới bây giờ đã là không dễ dàng…”



Quái đản, Lâm Việt Thịnh nổi giận rồi. Không ngờ thân thể nhỏ bé này lại cất giấu sức phản kháng lớn như vậy.



Quách Thanh Tú nghe đến đó, sức lực cũng giảm bớt. Hai tay cô vò đầu, chán nản ngồi xổm xuống đất, cô bỗng nhiên khóc lớn…



Lâm Việt Thịnh không hề nhúc nhích, để mặc cô khóc như vậy.



Khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn!



Một hồi lâu sau, Quách Thanh Tú được bao bọc bởi một vòng ôm ấm áp.



Lồng ngực rắn chắc của Lâm Việt Thịnh mang tới cho cô sự ấm áp và sức mạnh.



Đầu ngón tay hắn cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng xoa chỗ thái dương của cô: “Quách Thanh Tú, em cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à? Một chút đả kích như thế cũng không chịu nổi sao?”



Quách Thanh Tú cựa quậy trong lòng Lâm Việt Thịnh, giãy thoát ra lần nữa.



Đôi mắt xinh đẹp đã khóc tới mức đỏ lên như một chú thỏ con, Lâm Việt Thịnh lại cong môi cười.



“Dẫn tôi đi gặp chị gái…” Quách Thanh Tú vẫn kiên trì.



Lâm Việt Thịnh dứt khoát lắc đầu: “Không được, người đã chết rồi có gì hay mà gặp chứ.”



“Lâm Việt Thịnh, tôi muốn đi gặp chị tôi, nếu anh không cho tôi đi, tôi sẽ hận anh cả đời!”




“Lâm Việt Thịnh, đừng giết anh ấy. Không phải lỗi của Lê Hùng Việt, là do tôi, là tôi ép anh ấy, anh muốn phạt thì phạt tôi đi!”



Lâm Việt Thịnh nghịch nghịch cây súng trong tay, liếc mắt nhìn Quách Thanh Tú.



“Tôi không quan tâm! Dù sao cũng chính anh ta là người đưa em đến gặp Quách Hoàng Ngân, nên giờ em mới biến thành dáng vẻ sống dở chết dở thế này, anh nhìn cũng thấy phiền não. Không giết anh ta, em sẽ không khá lên!”



Quách Thanh Tú nhíu mày ngài, tay ngăn cản động tác của Lâm Việt Thịnh.



“Tôi không có sống dở chết dở. Lâm Việt Thịnh, anh tha cho anh ấy được không?”



Trong mắt Lâm Việt Thịnh vẫn âm u như cũ, nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú đầy sâu xa: “Làm sao tôi biết em có sống dở chết dở hay không?”



Quách Thanh Tú ngây người, rối rắm: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào?”



Lâm Việt Thịnh hơi cong khóe môi hoàn mỹ: “Đến đây hôn tôi, hôn sâu vào…”



Quách Thanh Tú có hơi do dự, nhìn thấy khắp phòng đứng đầy vệ sĩ và người làm, cô đỏ mặt nói: “Được, nhưng bọn họ phải đi xuống hết đã!”



Lâm Việt Thịnh phất tay, một đoàn người làm và vệ sĩ đông đúc lui ra ngoài từ cửa lớn.



Quách Thanh Tú chỉ vào Huỳnh Long Phi và Lê Hùng Việt: “Còn hai người bọn họ nữa…”



“Không được, em phải hôn tôi đã, sau đó tôi mới thả anh ta…”



Bản chất lưu manh của Lâm Việt Thịnh không hề thay đổi.



Quách Thanh Tú cắn môi dưới, đi tới trước mặt Lâm Việt Thịnh với gương mặt đỏ bừng, trong mắt chứa tia thẹn thùng, cô nhẹ nhàng tiếp cận hắn.



Đôi môi mềm mại của cô như cánh bướm nhẹ nhàng đặt lên môi hắn.



Cô hôn cực kỳ cẩn thận, từng cfhút từng chút tới gần môi hắn.



Đầu lưỡi phấn hồng trơn mềm của cô học theo động tác ngày xưa của hắn, trúc trắc thăm dò vào trong miệng hắn.



Cô đang xoắn xuýt không biết phải làm sao nữa.



Nội tâm Lâm Việt Thịnh đã bị cô khơi lên dục vọng, bàn tay to lớn của hắn đỡ lấy gáy cô, ngón tay cắm sâu vào trong sợi tóc suông mềm kia. Hắn thô lỗ hôn lên môi cô, đặt cô nằm lên ghế sofa.



Lê Hùng Việt ra hiệu bằng mắt với Huỳnh Long Phi, hai người này lặng lẽ lui ra ngoài.



Đợi tới khi Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh hôn tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hổn hển, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người họ.



Bàn tay của Lâm Việt Thịnh dò xét vào trong váy cô, dùng sức xoa nắn phần eo mềm mại, tiếp tục tiến lên trên từng chút một.



Quách Thanh Tú đã mất đi sự phòng bị từ lâu, cô bị hôn đến mềm nhũn cả người.



Mơ màng nằm trên ghế sofa, để mặc hắn làm…