Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 47 : Đêm lãng mạn

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Quách Thanh Tú vội vàng trang trí ánh nến ở ban công, ban ngày coi như là cô bất cẩn đắc tội hắn, bữa ăn này xem như là cô nhận lỗi với hắn đi.



Châm nến xong, Quách Thanh Tú ngồi trên ghế sofa, nhìn bầu trời đêm trên cao.



Có một ngôi sao sáng bay vụt qua cắt ngang bầu trời đêm, để lại một đường vòng cung sáng lóng lánh rồi rơi xuống bầu trời.



Là sao băng!



Quách Thanh Tú kích động nhìn ngôi sao băng kia, suy nghĩ trôi về quá khứ khi còn bé.



Khi đó, cũng là trên ban công tầng thượng.



Một cô bé nhỏ ôm búp bê nhìn lên bầu trời bao la trên đầu mình, chớp cặp mắt to.



“Anh Hải ơi, anh nói đêm nay có sao băng mà, nhưng sao em không thấy gì hết!”



Tăng Thanh Hải ngồi sóng vai bên cạnh cô, cười nói: “Chỉ có người thành tâm mới có thể nhìnthấy sao băng thôi. Thanh Tú phải thành tâm mới được!”



“Dạ!” Cô bé nhỏ nghiêm túc gật đầu, sao băng ơi sao băng, tớ chân thành mong cậu xuất hiện, tớ có nguyện vọng phải hứa nguyện với cậu đó!



Cô bé nhỏ thầm nói xong thì lại mở to hai mắt, trên bầu trời có một ngôi sao xẹt qua, cô bé nhỏ mừng rỡ kêu lên.



“Sao băng, sao băng kìa…”



“Ha ha, Thanh Tú mau cầu nguyện đi…” Tăng Thanh Hải cười nói, trong tay anh nắm một cái điều khiển từ xa kỳ quái.



Cô bé nhỏ lập tức nhắm mắt lại: “Em cầu nguyện, em muốn trở thành công chúa Bạch Tuyết khi em lớn lên, vĩnh viễn có thể ở bên cạnh anh Hải…”



Cô bé nhỏ nói ra nguyện vọng của mình xong lại mở to hai mắt nhìn Tăng Thanh Hải, trên mặt đầy vẻ ngây thơ, trẻ con.



“Anh Hải, nguyện vọng của em có thể trở thành hiện thực không?”



“Đương nhiên là có thể! Thanh Tú hứa nguyện với sao băng thì nhất định sao băng sẽ giúp em biến nó thành hiện thực…”



“Anh Hải, trên tay anh cầm cái gì vậy?”



“Đây chính là gậy ma thuật sao băng đó!” Tăng Thanh Hải nở nụ cười thần bí.



“A, vậy em lại muốn một ngôi sao băng nữa…”



“Được! Thanh Tú đúng là cô bé tham lam nha!” Tăng Thanh Hải cười nói.



“Người ta còn muốn cầu nguyện để anh Hải biến thành bạch mã hoàng tử mà! Nếu không sao hai chúng ta có thể ở bên nhau được ạ!”



“Ừ!” Tay Tăng Thanh Hải cố ý làm một động tác, một hồi sau, cô bé nhỏ lại kêu lên: “Sao băng, thật sự có thêm một ngôi sao băng kìa!”



“Quách Thanh Tú, nước trái cây cô muốn đây…”



Sau lưng Quách Thanh Tú truyền tới tiếng của Dì Nguyễn, cắt đứt hồi tưởng của cô, cô xoay người nhận lấy nước trái cây Dì Nguyễn đưa.



“Cám ơn Dì Nguyễn!”




Trên người Quách Thanh Tú không mặc bất kỳ món đồ nào, cứ thế mà bị Lâm Việt Thịnh đè dưới thân.



Hai người gần nhau như vậy khiến Quách Thanh Tú vô cùng mất tự nhiên.



“Từ hôm nay, em phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, đợi khỏe mới được tới trường học!”



“Không được, tôi sẽ bỏ mất rất nhiều tiết.”



“Em có chắc mình còn muốn đến trường không?”



Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Việt Thịnh nhìn cô.



Quách Thanh Tú ngẩn ra, đúng vậy, cô còn có thể đến trường sao? Chị đã qua đời, bác cả mất tích không chút tin tức, trên người cô hiện tại không có một đồng bạc nào cả.



Cô không thể không nghiêm túc suy nghĩ chuyện tương lai, ngành cô học là thiết kế thời trang.



“A, tôi sẽ xin vay tiền hỗ trợ học tập…”



Cô còn có thể vừa làm vừa học. Tạm thời, cô không muốn bỏ dở việc học của mình.



Nếu cô thật sự bỏ dở việc học thì cô sẽ hoàn toàn trở thành một tình nhân.



Nếu như vậy, chính cô cũng khinh bỉ bản thân mình.



“Được, nhưng trước hết em phải làm tròn trách nhiệm của một tình nhân!” Lâm Việt Thịnh lấy một cái thẻ vàng ra, đặt vào trong tay cô: “Mật mã là 991314…”



Đây là cái thẻ bị cô ném lần trước, Quách Thanh Tú cự tuyệt.



“Tôi không cần, tôi không muốn dùng tiền của anh…”



Lâm Việt Thịnh không để ý tới cô. Hắn buông tay, nhảy xuống giường, đi đến trước chiếc gương to mặc quần áo.



“Lâm Việt Thịnh này đủ tiền chơi gái. Tiền muốn xài thế nào thì tùy em nhưng nhất thiết không được dùng để làm chuyện sai trái.”



Quách Thanh Tú cầm cái thẻ do mình dùng thân thể đổi lấy, im lặng không nói gì.



Có đôi khi, một vài sự thật dù mình không muốn thừa nhận cũng không được. Không có cách nào trốn tránh nó, nó sẽ cứ trần trụi bày ra trước mặt mình như thế.



Ngay cả hít thở cũng có chút đau đớn.



Buổi chiều, Dì Nguyễn dẫn một người đàn ông trung niên ngoại quốc vào: “Cô Quách, vị này là bác sĩ Green, là người rất nổi tiếng ở Anh. Cậu chủ mời ông ấy đến để kiểm tra sức khỏe cho cô!”



“A, Dì Nguyễn, cháu không có bệnh!” Quách Thanh Tú có hơi mờ mịt.



“Ha ha, cậu chủ nói cô thường xuyên ngất xỉu, nhất định là có nguyên nhân gì đó…” Dì Nguyễn nói rất hàm súc.



Quách Thanh Tú đỏ mặt, nguyên nhân từ đâu chứ?



Rõ ràng là do tên khốn Lâm Việt Thịnh kia mà, tinh lực quá mức tràn đầy, người có bệnh là hắn chứ không phải cô.