Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 55 : Kịch liệt thở dốc

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Sáng ngày hôm sau, khi Quách Thanh Tú tỉnh lại thì Lâm Việt Thịnh đã thức dậy rồi. Thân thể thon dài thẳng tắp đang mặc quần tây đen nhánh vừa vặn, đầu tóc rối bời đã được vuốt keo dựng thẳng, trông rất khí khái.



Hắn quay người cong môi nở nụ cười với Quách Thanh Tú, rồi lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Lại ngất xỉu!!”



Quách Thanh Tú nắm chăn thật chặt, mặt đỏ bừng lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.



“Được rồi, tôi đi trước đây. Điện thoại di động của em này, tối qua Lê Hùng Việt đem đến đấy. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, để Lê Hùng Việt đưa em về, tôi bảo cậu ta chờ ở ngoài rồi...”



Lâm Việt Thịnh hăng hái tinh thần rời đi.



Quách Thanh Tú ngồi dậy bước chân xuống, bốn phía bức tường đều là gương, đồng thời cũng phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của cô.



Trên thân thể yêu kiều trắng như tuyết hiện lên đầy rẫy dấu hôn điên cuồng của tối hôm qua, khắp cả toàn thân.



Đôi mắt hơi mơ màng, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng. Quách Thanh Tú có chút ngạc nhiên, đây chính là bộ dạng hiện giờ của cô, chỗ nào có dáng vẻ của một sinh viên cơ chứ.



Nhảy từ trên giường xuống, chân đã ổn rồi.



Tối hôm qua ngâm trong suối nước nóng, lại cộng thêm Lâm Việt Thịnh xoa bóp nên mấy chỗ sưng phù ở trên chân cô đã biến mất hết rồi.



Thử một chút thì đã có thể gắng sức bước đi được rồi.



Quách Thanh Tú nhanh chóng tắm rửa.



Trùm khăn tắm đi ra chợt nghĩ đến cái gì lại quay người cầm lấy điện thoại di động ở trên giường.



Nếu quả thật là ba thì ông sẽ gửi tin lại cho cô lần nữa.



Khởi động máy lên, còn chưa kịp xem có tin nhắn tới hay không thì điện thoại đã tự động sập nguồn, hết sạch pin rồi.



Quách Thanh Tú mặc quần áo lại cho đàng hoàng rồi đi ra, quả nhiên Lê Hùng Việt đang đứng chờ ở cửa, còn đẩy theo một cái xe lăn nữa.



“Cô Quách, chân của cô...”



Thấy Quách Thanh Tú bình tĩnh đi ra như không thì Lê Hùng Việt vô cùng ngạc nhiên, cậu chủ nói suối nước nóng diêm sinh này rất có hiệu quả trị liệu với chuyện làm tan máu bầm, xem ra đúng là vậy thật.



“Ấy, tôi không sao rồi, giờ chúng ta về nhà đi!”



“Được!”



Sau khi trở lại biệt thự thì Quách Thanh Tú cũng không quan tâm đến việc ăn sáng mà chạy thẳng lên trên phòng cắm sạc vào...



Đúng mười phút sau thì lập tức mở máy lên.



Một lúc sau, điện thoại vang lên âm thanh ting ting, mở ra xem thì đúng là có tin nhắn số lạ đến.



Vẫn mấy chữ cũ như tối hôm qua, xưởng xe đạp thứ sáu, chỉ có một chỗ khác là trên đó lại có thêm một mốc thời gian, là sáu giờ tối.
Quách Thanh Tú giơ tay lên soi đèn qua.



Gương mặt đó bị đèn điện thoại rọi vào trắng như tuyết, người kia khắp mặt lồm xồm râu ria, tóc xám trắng, nếp nhăn in hằn trên mặt, trong những nếp gấp vương đầy bụi bẩn. Đồ mặc trên người rách tươm không thể tả, chỉ có một đôi giày dưới chân là còn sạch sẽ sáng sủa, nhìn rất không hài hòa với bộ đồ trên người.



Quách Thanh Tú kinh ngạc lùi lại mấy bước, người kia vội vàng dùng hai tay bưng kín mặt.



“Thanh Tú, Thanh Tú, là bác cả đây...”



Giọng nói yếu ớt dần dần trùng khít như trong ký ức, người này thật sự là Quách Tuấn Kiệt.



Tuy rằng trước đây có thấy dáng vẻ mê man của ông ta ở bệnh viện rồi, thế nhưng đều không sánh với vẻ sa sút của bây giờ.



Thân thể mập mạp phát tướng trước kia cũng đã biến thành gầy gò, tựa như đã trải qua một chuyện vô cùng đáng sợ.



“Bác cả, sao bác cả lại ở đây?”



“Thanh Tú, mau vào trong đi con! Bác cả có chuyện quan trọng muốn nói với con.”



Quách Thanh Tú có chút lo âu nhìn ông: “Bác cả, bác cả theo con về đi, đừng sống ở chỗ này nữa, cái chỗ u ám này...”



Chỉ mới đứng ở ngoài mà Quách Thanh Tú đã lập tức cảm thấy nơi này rất đáng sợ, bảo cô đi vào thì lại càng không chịu nổi.



Quách Tuấn Kiệt lo lắng nhìn cô, nếu như ông mà đi ra thì rất nguy hiểm...



“Thanh Tú, vào đây với bác cả nào, bác cả có nhiều lời muốn nói lắm, đều có liên quan đến ba con cả...”



“Ba con ạ? Có phải dạo này ông ở đây đúng không ạ?”



Quách Tuấn Kiệt chần chờ một chút: “Trước hết con cứ vào đây đã, không thì bác cả đi trước đấy.”



Ở bên ngoài lâu thêm chút nào thì nguy hiểm bại lộ càng nhiều, Quách Tuấn Kiệt dáo dác nhìn xung quanh.



“Vâng, con đi vào với bác cả...”



Quách Thanh Tú bước vào.



Quách Tuấn Kiệt quay đầu lại nói với cô: “Tắt đèn đi, trong khu này còn có người ở đấy, sẽ khiến cho người ta chú ý tới mình đấy.”



“Vâng ạ!”



Quách Thanh Tú tắt đèn điện thoại, sau đấy Quách Tuấn Kiệt nặng nề khép cánh cửa sắt lại ở phía sau lưng cô.



Trong lòng Quách Thanh Tú có hơi nổi da gà, luôn cảm thấy chỗ này rất không an toàn.



Nhưng là vì chuyện của ba nên cô sẽ không sợ cái gì cả.