Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 59 : Một lần nữa lại trầm luân
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
“Tổng giám đốc Lâm, tôi đã điều tra ra rồi!” Giọng nói của Huỳnh Minh San vang lên trong điện thoại của Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đưa tay đắp khăn tắm lên người Quách Thanh Tú, đèn trong phòng khách đã tắt từ lâu, Quách Thanh Tú mơ mơ màng màng nằm rũ trên ghế sofa.
“Nói!” Lâm Việt Thịnh nói một cách ngắn gọn mà có lực.
“Dạ vâng. Trước khi tập đoàn Tăng Thị tiến vào thị trường Trung Quốc thì đã lặng lẽ thu mua một công ty thời trang, cũng đổi tên thành công ty thời trang Thanh Tú Bút Màu. Về sau, khi tập đoàn Tăng Thị về nước lần này, họ đã trực tiếp đầu tư vào ba nghìn ba trăm tỷ, đồng thời đẩy mạnh phát triển công ty này hơn. Mặt hàng chiến lược của họ là trang phục thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng mà ekip thiết kế và ekip kinh doanh đều vô cùng mạnh. Chỉ trong vòng nửa năm, gần như đã đạt thành tích lượng tiêu thụ đứng vào top ba trong các doanh nghiệp quốc nội. Với một công ty thời trang mới thành lập mà nói, đây quả thật là huyền thoại...”
Huỳnh Minh San thao thao bất tuyệt thể hiện sự tán thưởng của mình.
Trừ sếp Lâm Việt Thịnh của mình ra, thì lại xuất hiện thêm một tài năng kinh doanh khiến cô nhìn mà thán phục.
“Vậy cô muốn nhảy việc sang công ty rồi đúng không?” Lâm Việt Thịnh cáu tiết mà nhạo báng, cô ta có bị lú lẫn hay không, đang muốn đọc diễn văn cho ai đấy.
Huỳnh Minh San nhanh chóng bừng tỉnh, lập tức ngưng gấp những lời mình đang nói.
“Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm, là tôi sơ suất. Ý của tôi là, thưa ngài, sao họ có thể sáng suốt hùng mạnh bằng ngài được...”
“Hừ, Thanh Tú Bút Màu có nghĩa gì?”
“À, theo tôi được biết thì Thanh Tú Bút Màu là nhân vật chính trong một bộ anime Nhật Bản. Mấy năm trước rất thịnh hành, được rất nhiều thiếu nữ yêu thích. Tôi đoán là họ định hướng trang phục chủ yếu là dành cho thiếu nữ từ mười đến mười tám tuổi, cho nên lấy tên này là để thu hút khách hàng.”
“Ừm, phái người vào nằm vùng trong công ty này...”
Huỳnh Minh San có hơi chần chờ: “Ngài tổng giám đốc, tập đoàn chúng ta không dính dáng gì đến ngành thời trang.”
Lâm Việt Thịnh quát thẳng: “Từ giờ trở đi thì dính dáng đến rồi.”
“Nếu như ngài muốn tấn công tập đoàn Tăng Thị, tôi kiến nghị chúng ta nên tấn công vào trụ sở chính của họ, thương hiệu này chỉ là công ty con dưới trướng...”
“Cô nói nhiều lời như vậy là không muốn làm phải không?!!!” Lâm Việt Thịnh trực tiếp cắt lời của cô.
Huỳnh Minh San vội vàng gật đầu: “Được ạ, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh quay đầu lại, Quách Thanh Tú đang nhìn hắn không chớp mắt.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ đắc ý. Hắn bước đến, khóa Quách Thanh Tú vào trong vòng tay mình.
“Thanh Tú Bút Màu, cái tên này không phải rất giống với em sao?”
Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước của Quách Thanh Tú càng mở to hơn...
Mấy chữ Thanh Tú Bút Màu này phóng lớn vô tận bên tai cô, tại sao lại là Thanh Tú Bút Màu chứ!!!
Lê Quyên Quyên giật giật khóe miệng, Thanh Tú cũng không dặn dò những chuyện này.
Tăng Thanh Hải nhã nhặn nhắc nhở: “Nếu không thì cô cho tôi phương thức liên lạc với cô ấy đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô ấy.”
“Ấy, không được, cô ấy nói bây giờ đang không tiện lắm, nếu như chính cô ấy có thể đến thì đã sớm đến rồi.”
Tăng Thanh Hải trầm mặc một hồi rồi đột nhiên cười nói: “Cô về nói lại cho Thanh Tú, tôi có một bí mật rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Nếu cô ấy có rảnh rỗi thì tôi lúc nào cũng có thể gặp cô ấy.”
“Được, được...” Lê Quyên Quyên mỉm cười gật đầu.
Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Tăng Thị, Lê Quyên Quyên lập tức gọi điện thoại cho Quách Thanh Tú.
“Xong chuyện rồi, anh Tăng quả nhiên rất đẹp trai đó! Thanh Tú à, hình như người ta còn chưa quên được cậu đâu nha!”
“Bớt nói nhảm đi, anh ấy nói cái gì?”
“À, anh ấy nói anh ấy có một bí mật rất quan trọng muốn nói cho cậu nghe, hỏi cậu có rảnh hay không.”
“Bí mật gì chứ?”
“Nếu như tớ mà biết là tớ nói cho cậu nghe rồi, chắc chắn là chuyện quan trọng gì đó!”
“À, được rồi!”
Quách Thanh Tú bất mãn cúp điện thoại, trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường.
Anh Hải còn có bí mật gì nhỉ?
Quách Thanh Tú như nghĩ đến cái gì, lập tức bật dậy khỏi giường.
Đẩy cửa thư phòng Lâm Việt Thịnh, cô bước vào trong.
Lâm Việt Thịnh hơi ngước cái cằm lạnh lùng lên, nhìn về phía cô: “Sao hả, một mình ngủ không được sao?”
“Ha ha, không phải, tôi chỉ muốn đi xem anh một chút thôi...”
Lâm Việt Thịnh ngừng công việc đang làm, sải bước đi đến, bế Quách Thanh Tú lên, áp cô vào vách tường, cúi đầu hôn xuống.
“Hình như còn chưa có thử trong thư phòng...”
Ánh mắt tràn ngập sắc dục, Lâm Việt Thịnh nói với vẻ rất hứng thú.
Quách Thanh Tú rụt người lại, tránh thoát khỏi anh ta, lui về phía sau bàn làm việc.