Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 67 : Khốn nạn tôi muốn giết anh

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


"Anh Hải, những cái bình anh thả trôi trên biển em đã nhận được hết rồi. Nhưng mà em không có can đảm đi tìm anh. Ngày hôm đó khi pháo hoa nổ vang, em cũng đi tìm anh, đáng tiếc em đến quá muộn, anh đã rời khỏi rồi..." Quách Thanh Tú yếu ớt nói ra.



Ánh mắt Tăng Thanh Hải hơi phát sáng, anh từng chút từng chút nhích gần về phía cô, dần dần, anh thậm chí có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, giống như lavender lại ngọt ngào như bạc hà...



"Thanh Tú, thì ra em đã thấy hết tất cả những điều anh làm. Không sao cả, em đừng áy náy, không phải bây giờ chúng ta vẫn đang tốt đẹp sao? Tuy rằng không thể bên cạnh nhau, nhưng anh vĩnh viễn sẽ là anh Hải của em. Anh muốn em vui vẻ hạnh phúc, cho dù là bên cạnh ai..."



Tăng Thanh Hải dừng lại một hồi rồi khẽ hỏi: "Anh ta đối xử với em có tốt không?"



Một gã đàn ông ngang ngạnh mà lại kiêu ngạo như vậy, hẳn là sẽ không quan tâm đến một cô gái nhỏ chẳng có gia thế chẳng có bối cảnh nào. Trên gương mặt buồn bã ảm đạm Quách Thanh Tú hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, che giấu đi tâm trạng của cô: "Rất tốt, hắn đối xử với em rất tốt."



Tăng Thanh Hải cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát.



"Quách Thanh Tú, ả chết tiệt nhà cô chết đâu rồi?"



Một bên khác vang lên tiếng mắng chửi của Lâm Việt Thịnh.



Tăng Thanh Hải không kiềm được mà siết nắm đấm, sắc mặt cũng thay đổi, tại sao tên này lại có thể mắng chửi Thanh Tú như vậy.



Quách Thanh Tú có vẻ vô cùng hoảng loạn: "Anh Hải, em đi đây."



Tăng Thanh Hải đuổi theo sau một bước: "Thanh Tú, anh điều tra ra được về bác của em, có rảnh rỗi hãy liên lạc với anh..."



Quách Thanh Tú quay đầu lại ừ một tiếng, sau đó chạy như bay thoát khỏi hiện trường.



Bên kia vách ngăn thủy tinh vang lên tiếng mắng chửi tức giận của Lâm Việt Thịnh.



"Quách Thanh Tú, em rốt cuộc đang làm gì, ở trong nhà vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ?"



"Thật xin lỗi, tôi đọc sách..."



"Lạy cô, trong nhà vệ sinh hôi như vậy mà em còn ngồi trong đó đọc sách, đưa điện thoại di động cho tôi, không được đọc nữa."



...



Giọng nói của Quách Thanh Tú vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không có chút địa vị nào trước mặt hắn.



Tăng Thanh Hải nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng xa, hàng mày đã sớm nhíu chặt.



Rõ ràng dễ nhận thấy là cô cũng không hạnh phúc lắm.



Công ty đa quốc gia lớn như tập đoàn ST, chủ tịch của bọn họ giàu sang quyền quý, đàn ông có tiền muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được. Anh ta còn quan tâm Thanh Tú hay sao?
Thần trí Quách Thanh Tú trở nên chết lặng, lúc này, tất cả âm thanh đều như biến mất cả rồi.



Vết đạn bắn, vết đạn bắn, tiếng súng!!!



Phải, phải rồi, đêm đó cô nghe thấy tiếng súng, còn có vết máu trên người Lâm Việt Thịnh, lúc đó cô còn tưởng là nằm mơ.



Không ngờ lại là thật, là Lâm Việt Thịnh giết chết bác, tên khốn kiếp này, đụng xe một lần còn không bỏ qua, phải tàn nhẫn mà giết luôn ông ấy.



"Thanh Tú, em làm sao vậy?"



Tăng Thanh Hải nhìn thấy Quách Thanh Tú mặt mày trắng bệch, ánh mắt mông lung không tiêu cự.



Liên tục gọi mấy lần Quách Thanh Tú mới phản ứng lại rồi đột nhiên chạy ra ngoài, đến bên thùng rác mà nôn ói dữ dội!



Trước nay cô chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh như vậy.



"Thật xin lỗi, Thanh Tú, anh không nên dẫn em đến đây xem..."



Tăng Thanh Hải tự trách mình, anh rất hối hận. Anh còn tưởng rằng Quách Thanh Tú và Quách Tuấn Kiệt không có tình cảm gì, không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy.



Quách Thanh Tú khẽ lắc đầu: "Anh Hải, đưa em ra ngoài thôi!"



Giọng nói cô nhẹ đến như không còn chút sức lực.



"Được!" Tăng Thanh Hải đỡ Quách Thanh Tú đi ra khỏi đồn cảnh sát.



Tăng Thanh Hải vẫn đang khẽ an ủi: "Thanh Tú, đừng buồn nữa, cảnh sát đang điều tra rồi. Đây là vụ giết người vứt xác nghiêm trọng, nhưng mà trước kia có một vài cuộc điều tra nói là Quách Tuấn Kiệt thiếu tiền vay nặng lãi rất nhiều, phỏng chừng là bọn xã hội đen làm. Cho nên điều tra có chút khó khăn, nhưng mà em phải tin tưởng cảnh sát, bọn họ sẽ bắt được hung thủ giết người."



Quách Thanh Tú nhếch miệng nở một nụ cười nhạt, vậy sao, hung thủ ư, cô cũng không cần cảnh sát đi bắt hung thủ.



"Em nghĩ, em biết hung thủ ở đâu rồi!" Quách Thanh Tú lẩm bẩm nói ra.



Cô ngủ bên cạnh hắn mỗi ngày, nhiệt độ cơ thể và những thứ riêng tư cả hai bên đều biết rõ nhau, cô còn cần người khác điều tra sao?



Buồn cười, mẹ nó thật buồn cười mà.



Mỗi ngày cô ngủ cùng sói, còn rên rỉ trên người hắn!



Quách Thanh Tú thật muốn tát cho mình vài cái bạt tai.