Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 70 : Ác ma đừng xông tới đây
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Sắc trời dần dần tối đen.
Đội tìm kiếm cứu nạn trên biển không thể không ngừng lại, Lâm Việt Thịnh cố chấp đứng ở cạnh bờ không chịu di chuyển.
Nhìn thấy mọi người đều dừng lại, hắn quát: “Tại sao lại ngừng? Lập tức đi tìm, đi tìm ngay…”
Lê Hùng Việt nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, buổi tối tầm nhìn dưới nước không được tốt, tìm nữa cũng phí công thôi. Ngày mai trời vừa sáng tôi sẽ sắp xếp bọn họ đi tìm ngay.”
Anh ta còn chưa nói hết lời, Lâm Việt Thịnh đã tung người, nhảy vào trong biển rộng.
Ba ngày ba đêm đã qua.
Quách Thanh Tú vẫn không có tung tích, còn Lâm Việt Thịnh lại được Lê Hùng Việt kéo lên từ đáy biển.
Hắn đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, chẳng nghỉ ngơi, cũng không thiết ăn uống, cả ngày ngâm mình ở trong nước biển, cơ thể đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa.
Lúc được Lê Hùng Việt kéo lên, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Hôm Lâm Việt Thịnh được đưa vào bệnh viện, đội tìm kiếm cứu nạn trên biển cũng chính thức đình chỉ công việc lại.
Thật ra mọi người đều hiểu rõ rằng, một người muốn tự sát, không mang theo bất kì công cụ cứu sống nào, cũng không mang theo bất cứ thứ đồ ăn gì thì không thể sống trên biển quá ba ngày ba đêm được.
Chỉ là do sợ sự uy hiếp của Lâm Việt Thịnh nên bọn họ mới không dám dừng công việc lại.
Bây giờ hắn vừa đổ bệnh, bọn họ liền nhân dịp này mà dừng lại.
Quách Thanh Tú thật sự đã biến mất không thấy tung tích, Lâm Việt Thịnh cứ nhìn chiếc nhẫn kia mà ngẩn người.
Lâm Việt Thịnh, tôi theo ý của anh, toàn bộ người nhà họ Quách đều chết hết rồi! Lẽ ra hắn nên vui sướng mới đúng nhưng tại sao lại chẳng thể vui lên nổi, tâm trạng lúc này đây còn khó chịu hơn cả khi Thanh qua đời.
Trong một con ngõ nhỏ chật hẹp, người buôn kẻ bán mời chào suốt dọc đường.
“Hạt dẻ rang đây, hạt dẻ rang vừa thơm vừa ngọt đây…”
Quách Thanh Tú chớp mắt một cái, ba đang ôm một túi hạt dẻ rang đi tới, cười nói với cô.
“Thanh Tú, mau đến đây với ba, ba mua rất nhiều hạt dẻ rang này.”
Quách Thanh Tú vui vẻ chạy đến chỗ ba mình.
“Thanh Tú, mau tới đây, chỗ mẹ cũng có hạt dẻ rang, đến đây với mẹ đi.”
Mẹ mỉm cười, mở rộng vòng tay hướng về phía cô, Quách Thanh Tú cười ngọt ngào vội vàng chạy qua đó.
Ba mẹ! Con đến rồi.
“Chết rồi? Tại sao?” Quách Thanh Tú cảm thấy rất u ám.
“Tôi giết hết bọn họ rồi! Câu trả lời này cô hài lòng chưa. Nếu như cô không nghe lời thì kết cục cũng giống như bọn họ thôi.” Người đàn ông tàn nhẫn nói. Lời này không giống như nói dối, Quách Thanh Tú sởn cả tóc gáy, rùng mình một cái.
“Thế, thế rốt cuộc anh là ai?”
Quách Thanh Tú cẩn thận hỏi.
“Bớt nói nhảm đi, cô càng biết nhiều thì chết càng nhanh. Được rồi, về phòng ngủ đi…”
Người đàn ông kia dùng súng chỉ vào Quách Thanh Tú, cô giơ hai tay lên, đi ra khỏi phòng bếp.
“Đừng như vậy, tôi không chạy trốn đâu, tôi còn không biết đây là đâu mà?”
Người đàn ông kia vẫn chẳng nói thêm gì, cứ thế ép cô đến một gian phòng ngủ, lúc này mới lui ra ngoài, khóa kín cửa phòng lại.
Quách Thanh Tú thở phào nhẹ nhõm, xem ra là vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói rồi.
Dĩ nhiên, người đàn ông này không có tình người như Lâm Việt Thịnh.
Hắn ta là một tên ác ma giết người.
Toàn bộ người trên thuyền đều bị hắn ta giết chết.
Quách Thanh Tú thật sự không biết vận may của mình quá tốt hay là quá kém nữa.
Cung điện Versailles.
Lâm Việt Thịnh hoàn toàn chìm đắm trong nỗi bi thương sâu thẳm, hắn không thể thoát khỏi cái bóng tối rằng Quách Thanh Tú đã tự sát.
Mỗi ngày đứng trước cửa sổ, nhìn ra biển rộng mênh mông, hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.
Đó là một đôi mắt trong veo, xinh đẹp, lúc hiền lành thì nhìn rất dịu dàng, lúc bướng bỉnh thì lại rất lanh lợi…
Đáng tiếc là tất cả những thứ này đã không còn tồn tại nữa.
Đúng vậy, người nhà họ Quách đều đã chết hết rồi.
Hắn đá mạnh một cước vào vách kính, đá đến đau cả chân nhưng tấm kính vẫn chẳng hề hấn gì.
“Đập hết vách kính này ngay lập tức, đổi thành tường...”
Hắn không thể nhìn nơi này nữa, không thể tiếp tục ngắm biển nữa, mỗi ngày nhìn thấy biển, hắn sẽ phát điên.