Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 74 : THẬT CÓ LỖI VỚI Lâm Hào Thành
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Sau đó, Lâm Việt Thịnh được người ba ở châu Âu đón đi. Mười năm sau, anh ta lại quay về. Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Việt Thịnh thì chị đã nhận ra anh ta rồi, đáng tiếc Quách Tuấn Kiệt lại không hề nhận ra. Vì chuộc tội, chị tự nguyện nhận hết sự trả thù của Lâm Việt Thịnh...
Lá thư chứa đựng những thứ xấu xí, bay lả tả trong không trung.
Người nhà họ Quách đều đáng chết, người nhà họ Quách quả nhiên rất đáng chết!
Quách Thanh Tú, người mà tôi nói chính là Quách Tuấn Kiệt, không phải cô!
Khi chân tướng đã sáng tỏ, trong đầu của Quách Thanh Tú liên tục vang lên những câu nói của Lâm Việt Thịnh.
Là cô đã hiểu lầm hắn!
Đúng vậy, cẩn thận nhớ lại thì cô vẫn còn nợ hắn rất nhiều. Một lần rồi lại một lần hắn đã phải đánh cược mạng sống của mình để cứu giúp cô. Cô có thể yên ổn đến giờ đều là do có hắn ở bên cạnh.
Được rồi, nếu đã là hiểu lầm, vậy thì hãy để cho cái hiểu lầm này tiếp tục kéo dài đi.
Sau khi hiểu rõ thù hận của đời trước, trong lòng Quách Thanh Tú lập tức trở nên rộng mở trong sáng, chuyện giữa cô và Lâm Việt Thịnh cứ như vậy đi!
Hắn hận Quách Tuấn Kiệt, bây giờ Quách Tuấn Kiệt đã chết, chắc hắn đã thoải mái rồi nhỉ!
Quách Thanh Tú cô vốn không liên quan gì đến chuyện này cả. Lúc trước chỉ do hắn ép cô phải đi cùng với hắn, vậy thì bây giờ hai bên không còn nợ nần gì nữa.
Quách Thanh Tú lau sạch nước mắt, một lúc lâu sau, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Quách Thanh Tú nhấn nút nhận cuộc gọi.
Trong đó truyền ra tiếng của Lê Quyên Quyên.
"Thanh Tú, nghe nói cậu xuất viện rồi, vậy mà cậu không thèm bảo với tớ một tiếng, để tớ còn biết đường mà đi đón cậu chứ."
"Cảm ơn cậu nhiều, bây giờ tớ đã về đến nhà rồi."
"Nè, Quách Thanh Tú, anh chàng đẹp trai kia..."
"Đừng có nhắc đến anh ta. Quyên Quyên, bây giờ tớ đang ở nhà, cậu có muốn đến đây chơi với tớ một chút không?"
"Thanh Tú, nếu không thì cậu dọn đến nhà của tớ đi? Ba mẹ tớ lại ra nước ngoài làm khảo sát rồi, nửa năm sau mới về nên nhà chỉ có một mình tớ thôi, tớ đang rất sợ đây nè!"
"Được, vậy tớ đến ngay."
Quách Thanh Tú cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi đau lòng thế này nữa. Cô đứng dậy bước ra cửa rồi đóng cái cửa sắt nặng nề kia lại.
Quách Thanh Tú kéo va li, bước dọc theo con ngõ nhỏ đi về phía trước.
Trong cái va li này là toàn bộ tài sản của cô, máy tính xách tay, điện thoại của chị để lại, quần áo để thay và sách. Tất cả những thứ này là do Dì Nguyễn đã đưa đến bệnh viện cho cô.
"Đã biết, cậu chủ!" Lê Hùng Việt bước ra ngoài.
"Đợi đã!" Lâm Việt Thịnh đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó. Hắn vừa lên tiếng thì Lê Hùng Việt ngừng lại ngay.
"Vào hôm trình diễn thời trang, Quách Thanh Tú có từng gặp ai hay không?"
Lê Hùng Việt suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có, là tôi đưa cô Quách vào hội trường. Tuy rằng trên đường đi có bị lạc thế nhưng cô ấy cũng không hề nói chuyện với bất cứ ai."
Lâm Việt Thịnh đột nhiên nghĩ được điều gì, hắn lấy di động ra: "Huỳnh Minh San."
"Là tôi, Tổng Giám đốc Lâm..."
"Hôm trình diễn thời trang, tôi bảo cô đưa Quách Thanh Tú trở về, cô có đích thân đưa cô ấy về hay không?"
Huỳnh Minh San im lặng một lúc: "Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lâm, hôm đó cô Quách nói muốn đi dạo siêu thị, cô ấy không cho tôi đưa về, vì vậy..."
"Khốn khiếp, Huỳnh Minh San, cô có biết cái hành động ngu xuẩn của mình suýt chút nữa đã hại chết tôi hay không hả." Lâm Việt Thịnh gào lên.
Đến nói chuyện, Huỳnh Minh San cũng không dám lớn tiếng: "Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lâm, tôi đã biết sai rồi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa."
"Mau đi điều tra xem hôm đó Quách Thanh Tú đã gặp được ai. Không điều tra ra được thì cô khỏi cần đi làm nữa." Lâm Việt Thịnh ngang ngược cúp điện thoại.
Hắn kéo lỏng cái cà vạt ra, trong lòng bực bội muốn chết, con mẹ nó, rốt cuộc là tên nào đã chơi bẩn sau lưng hắn.
Tuyệt đối đừng để cho hắn biết được, nếu không hắn không đánh chết cũng sẽ khiến cho kẻ đó bị tàn phế.
Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên đi ra ngoài.
Một chiếc Chevrolet trắng như tuyết đậu trước cửa nhà của Lê Quyên Quyên, bóng người tao nhã lịch sự của Tăng Thanh Hải xuất hiện trong tầm mắt của Quách Thanh Tú. Cô lập tức ngẩn ngơ rồi quay đầu lại nhìn Lê Quyên Quyên.
Lê Quyên Quyên cười ha ha hai tiếng: "À ừ, không phải là tớ cố ý bán đứng cậu đâu, thực sự là do sức hút của anh chàng đẹp trai họ Tăng này quá lớn. Tớ cũng chỉ là thân bất do kỉ mà thôi." Nói xong thì cô ấy nhanh chân chạy đi.
"Này, này..." Quách Thanh Tú mới hô được hai tiếng thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Lê Quyên Quyên đâu.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên bả vai của Tăng Thanh Hải, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh tràn ngập sức sống, nụ cười lại rất dịu dàng, vô cùng cuốn hút.
Bóng tối trong lòng Quách Thanh Tú lập tức biến mất không ít.
"Thanh Tú, lên xe đi! Hôm nay là sinh nhật của anh, chắc em không ngại đi với anh chứ?"
Tăng Thanh Hải mặc một bộ vest màu trắng, quần tây màu trắng phối hợp với đôi giày da sáng sủa sạch sẽ. Cho dù anh đứng ở đâu cũng có thể tự trở thành một bức tranh phong cảnh sáng láng.
Không giống như Lâm Việt Thịnh, cho dù hắn ở đâu cũng tỏa ra một loại khí thế khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.