Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 76 : Suýt chút nữa thì đã bị lừa

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Mắt của Quách Thanh Tú sáng lên, phảng phất như thấy được ánh sáng trong bóng tối đen khịt vậy.



"Thật không? Là công việc gì thế?"



"Là kiểu thư ký trong văn phòng, tiền lương một tháng khoảng mười bảy triệu, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, một tuần làm năm ngày, được nghỉ hai ngày, em có muốn đi làm không?" Tên đeo kính từng bước từng bước ép sát Quách Thanh Tú, đôi mắt lóe lên ánh sáng như con sói đang đói vậy.



Đột nhiên, một cú đấm lao đến, đánh thẳng vào mặt anh ta. Tên đeo kính lùi lại mấy bước rồi té lăn ra đất, mắt kính cũng rơi đi, anh ta sầm mặt lại rồi chửi ầm lên: "Ông nội mày, ai dám đánh ông đây..."



Lời còn chưa kịp nói hết, chân của Lâm Việt Thịnh đã đạp lên mặt anh ta.



"Mày có tin bây giờ tao đánh cho mày tàn phế luôn không? Ban ngày ban mặt mà còn dám lừa gạt con gái..."



Lâm Việt Thịnh nói với vẻ hung tợn. Hắn đè chân của mình xuống, tên đeo kính lập tức đau đớn la toáng lên.



Quách Thanh Tú nhanh chóng hồi thần, cô vội vã tiến lên kéo Lâm Việt Thịnh lại: "Anh làm cái gì vậy! Người ta tốt bụng tìm việc làm cho tôi đấy!"



Đôi mắt đen láy của Lâm Việt Thịnh trừng cô: "Tìm việc làm? Lẽ nào em không nhìn thấy bàn tay của thằng này sắp sờ đến ngực của mình hay sao."



Lời nói mỉa mai của hắn khiến mặt của Quách Thanh Tú đỏ bừng lên.



Cô vừa nghe có công việc thì lập tức hưng phấn, vốn không hề chú ý tên đeo kính có điều gì bất thường hay không.



"Thả anh ta ra đi, Lâm Việt Thịnh, chuyện của tôi không cần anh phải lo."



Quách Thanh Tú khẽ cắn môi rồi nghiêm túc nói.



Đúng vậy, cô vô dụng, không có bản lĩnh để tìm được công việc, Thế nhưng cô cũng không thích Lâm Việt Thịnh đến đây xem náo nhiệt.



Lâm Việt Thịnh thả lỏng chân ra, tên đeo kính kia sợ đến mức lồm cồm bò dậy rồi xoay người bỏ chạy.



Quách Thanh Tú liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay đi.



"Quách Thanh Tú, em định cứ đi như vậy hay sao?" Lâm Việt Thịnh thấp giọng quát lên.



Quách Thanh Tú ngơ ngẩn, cô quay đầu lại nhìn hắn: "Tôi còn nợ anh điều gì nữa sao? Cậu chủ Lâm!"



Em còn nợ tôi cái gì? Người phụ nữ đáng ghét kia, em còn nợ tôi cả đời đấy! Em không hề có cảm giác gì với tôi sao.



Trong lòng Lâm Việt Thịnh dâng lên cảm giác rất thất bại, từ trước đến giờ chỉ có hắn đá phụ nữ, đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ đá, hơn nữa còn đá một cách lưu loát như vậy, không hề vương vấn chút nào



Hắn khó chịu, vô cùng khó chịu. Nếu là trước đây thì lúc này chắc chắn hắn đã mạnh bạo ôm Quách Thanh Tú đi khỏi rồi.



Thế nhưng, sau khi trải qua lần tự sát kia, hắn nhận ra vị trí của Quách Thanh Tú ở trong lòng mình càng lúc càng nặng hơn, hắn không dám tùy tiện làm gì cô.



"Hợp đồng vẫn còn nửa tháng..." Lâm Việt Thịnh giơ cái hợp đồng ở trong tay mình lên!




"Đừng chỗ này? Hay là đừng chỗ nào đây?"



Lâm Việt Thịnh vừa hôn lên chỗ mẫn cảm và mịn màng của cô, bàn tay to lại theo đó mà thăm dò vào váy của cô.



Thân thể mềm mại của Quách Thanh Tú từ từ bị hắn đẩy lên trên ghế ngồi, thân hình cao lớn của hắn đè ép lên đó.



Đây là người phụ nữ của hắn, hắn muốn có cô, hắn điên cuồng muốn có được cô.



Mảnh vải cuối cùng trên người Quách Thanh Tú cũng đã bị hắn kéo xuống, kéo đến lộn xộn rồi tùy ý vứt ra ghế đằng sau.



Trong xe tràn ngập hơi thở mập mờ, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề hơn.



Mặt hoa da phấn, đôi mắt khép hờ, đôi lông mi dày hơi run rẩy.



Ở dưới người của hắn, cô hưởng thụ cảm giác vui sướng mà hắn mang đến cho mình.



Không thể không nói, kỹ thuật giường chiếu của Lâm Việt Thịnh vô cùng cao siêu, mỗi một lần hắn đều có thể đưa Quách Thanh Tú lên đến đỉnh cao nhất.



Một lần rồi lại một lần, Quách Thanh Tú không ngừng run rẩy.



Mồ hôi từ trên trán của Lâm Việt Thịnh chảy xuống, nhỏ xuống làn da trắng như tuyết của Quách Thanh Tú.



"Nhìn tôi, Quách Thanh Tú..."



Hai tay của Lâm Việt Thịnh nâng khuôn mặt của Quách Thanh Tú lên, hắn khẽ gọi tên cô.



Quách Thanh Tú từ từ mở đôi mắt vẫn còn đang mơ màng của mình ra, trong đôi mắt đen khịt và thâm thúy của Lâm Việt Thịnh tràn ngập tình dục.



"Tôi là ai?" Hắn chăm chú nói, nhẹ nhàng đong đưa, nắm chặt vòng eo mềm mại và tinh tế của cô, dùng tốc độ dịu dàng nhất của mình mà tiến tới.



Quách Thanh Tú không có phản ứng gì cả, đôi mắt đen của Lâm Việt Thịnh hơi trầm xuống, hắn đột nhiên dùng sức va vào nụ hoa của cô.



"A..."



Sự sung sướng giống như tia lửa vậy, nổ tung trong thân thể của cô, Quách Thanh Tú nóng bỏng rên rỉ một cách yêu kiều, lý trí của cô đã sắp đi đến biên giới của sự sụp đổ rồi.



"Nói mau, tôi là ai?"



"A... Lâm Việt Thịnh... Lâm Việt Thịnh, anh thật lớn..."



Quách Thanh Tú a a ưm ưm, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cô nhẹ nhàng lay động dưới người của hắn.



Lâm Việt Thịnh thỏa mãn nhắm mắt lại rồi đột nhiên gia tăng tốc độ, tiếng gầm nhẹ phát ra, hai người ôm chặt vào nhau, chặt chẽ đến mức không thể tách rời, cùng nhau đi lên đỉnh cao của sự sung sướng.