Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 85 : Anh trung thành với em đến mức nào_

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Lâm Việt Thịnh mặc áo sơ mi lụa màu đỏ, bên ngoài mặc bộ suit thoải mái màu đen, mặt mũi cực kỳ tuấn tú, dáng người cao lớn cân xứng. Quách Thanh Tú mặc một bộ lễ phục dạ hội màu gạo trắng tao nhã. Khi hai người tay trong tay bước vào đại sảnh bữa tiệc, nhất thời ánh mắt của khách khứa toàn trường đều dồn về phía họ.



Thật sự là một đôi trời đất tạo nên.



Lâm Việt Thịnh tràn đầy khí chất của đàn ông, kiệt ngạo khó thuần.



Quách Thanh Tú ngây thơ dịu dàng, mảnh mai tao nhã, dáng người nhỏ xinh, chiếm hết ưu điểm của phụ nữ.



Một cứng một mềm, đứng bên nhau làm nổi bật lẫn nhau, quả thực là sự kết hợp hoàn hảo.



“Xin chào cậu Lâm! Anh lại đổi bạn gái rồi à?” Công tử nhà thị trưởng thành phố S trêu ghẹo.



Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh lập tức trở nên lạnh như băng, phang thẳng một đấm: “Cút đi, đừng nói đùa. Ông đây dẫn phụ nữ tới tham dự yến tiệc khi nào hả?!”



Công tử nhà thị trưởng biết cô gái này rất quan trọng đối với Lâm Việt Thịnh, nhanh chóng giấu nụ cười trên mặt: “He he, người đẹp đừng để ý, tôi nói đùa thôi.”



Quách Thanh Tú chỉ cười lễ phép. Lần đầu tiên cô tham dự bữa tiệc như thế này, cảm thấy rất căng thẳng. Thỉnh thoảng lại có đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô phải né tránh hết. Nếu không phải có Lâm Việt Thịnh bên cạnh thì e rằng cô phải tìm cái lỗ mà chui xuống mất.



Trên hội trường, thỉnh thoảng có người bưng champage rượu vang đỏ đi tới đi lui.



Một đám người áo mũ chỉnh tề, cử chỉ thỏa đáng. Cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều từng thấy trên TV. Có thể là quan chức cấp cao, cũng có thể là chủ tịch tập đoàn nào đó hoặc là hội con nhà giàu.



Mọi người đều rất kính trọng Lâm Việt Thịnh. Đây có thể xem như là lần đầu tiên Quách Thanh Tú tham dự vào giới xã giao của Lâm Việt Thịnh.



Cô không biết tại sao Lâm Việt Thịnh lại dẫn cô đến đây.



Cô chỉ thấy vàng son lộng lẫy ngợp mắt, ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, hình như váy hơi chật khiến cô hít thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng.



Trong góc yến tiệc, một bóng người nhã nhặn đang đứng. Một tay anh bưng rượu vang đỏ, tay còn lại đặt trong túi áo suit. Con ngươi màu nâu dịu dàng vẫn nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú.



Từ khoảnh khắc cô bước vào cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cô thu hút.



Cô nhỏ nhắn ngọt ngào như thế, giống một đóa hoa quỳnh được nuông chiều, lẳng lặng nở rộ trong đêm tối, mùi hoa thu hút mọi người bất giác muốn đến gần cô.



Tim anh đập rất nhanh. Đó là cô gái mà anh vẫn chờ đợi từ khi còn nhỏ.



Khi anh nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, lòng anh như bị dao đâm vào thật sâu, dùng sức quấy, khiến anh đau đớn nhường nào!
Dưới sự an ủi của Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú mới dần trở nên bình tĩnh.



Lúc này, trên sân khấu bên ngoài, khúc nhạc dương cầm bỗng ngừng lại. Lâm Việt Thịnh bước lên sân khấu, mắt nhìn chung quanh. Nhưng có quá nhiều người nên hắn không thấy rõ Quách Thanh Tú đang ở chỗ nào.



Hắn có thể tưởng tượng ra được chắc chắn Quách Thanh Tú đang ngẩng đầu lên chờ mong nhìn hắn.



Hắn ho nhẹ mấy tiếng: “Tôi tuyên bố… Quách Thanh Tú là bạn gái của Lâm Việt Thịnh tôi đây. Từ nay về sau, nếu ai dám gây gổ với cô ấy thì chính là đối đầu với tập đoàn ST của tôi…”



Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lý Vi Vi không khỏi sợ hãi, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, bắt đầu tìm kiếm Tăng Thanh Hải.



Trong phòng nghỉ, bởi vì cửa phòng đóng lại nên Quách Thanh Tú hoàn toàn không nghe thấy lời tỏ tình của Lâm Việt Thịnh.



Cô tựa vào lòng Tăng Thanh Hải, lẳng lặng hưởng thụ sự an ủi của anh như một con thỏ bị thương.



Tăng Thanh Hải cởi áo vest ra khoác lên người Quách Thanh Tú, vô ý liếc thấy trên cổ của cô có vết thương do bị cắn, “Thanh Tú, chỗ này bị thương, anh rửa sạch vết thương cho em nhé…”



Tăng Thanh Hải đỡ lấy vai Quách Thanh Tú, cẩn thận quan sát vết thương.



“Rầm!”



Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, Tăng Thanh Hải quay đầu lại theo phản xạ, Lý Vi Vi xuất hiện trong tầm mắt của hai người.



Quách Thanh Tú đẩy Tăng Thanh Hải ra theo phản xạ, kéo áo vest trên người, che đi những chỗ bại lộ trên người mình.



Sắc mặt Lý Vi Vi từ trắng chuyển thành đỏ, lòng ghen tỵ dần dần bành trướng, nước mắt đong đầy.



“Quách Thanh Tú, đồ đĩ thõa, mày lại dụ dỗ Anh Hải rồi…”



Quách Thanh Tú mở to mắt, vội lắc đầu, “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có. Tôi chỉ…”



Tăng Thanh Hải nhẹ giọng nói: “Vi Vi, cô không thể nói Thanh Tú như thế được. Chúng tôi không giống như trong tưởng tượng của cô đâu.”



Gương mặt cao quý của Lý Vi Vi trở nên vặn vẹo, bàn tay run rẩy chỉ vào Quách Thanh Tú: “Không phải như trong tưởng tượng của tôi? Thế các người đang làm gì? Tránh né mọi người, ở trong phòng kín ôm ôm ấp ấp! Anh Hải, rốt cuộc thì anh muốn thế nào? Các người coi tôi là không khí hả?”



Tăng Thanh Hải quay lại, kéo Lý Vi Vi ra ngoài, sốt ruột giải thích: “Vi Vi, chúng tôi thật sự không như cô tưởng tượng đâu.”