Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 8 : Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Cả một ly rượu đầy bị cô tu hết sạch. Rượu này uống vào thì không cay, nhưng sau đó rất ngấm. Quách Thanh Tú uống hết ly rượu đã bắt đầu thấy như tỉnh như mơ rồi.
"Lăng, Lâm Việt Thịnh, anh, anh, mẹ kiếp anh nói lời phải giữ lời nhé..." Ngón tay Quách Thanh Tú run lẩy bẩy, cô chỉ vào khuôn mặt mơ hồ của Lâm Việt Thịnh mà buông tiếng chửi thề.
Câu nói kia còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh đã khóa miệng cô lại. Khoang miệng cô ngập tràn mùi rượu nguyên chất, Lâm Việt Thịnh chẳng tốn mấy sức lực đã kéo được đầu lưỡi thơm ngọt nhưng hơi chậm chạp của cô, nhấm nháp tư vị tinh tế mất hồn của nó. Quả nhiên uống rượu từ miệng của phụ nữ mới là thứ rượu ngon nhất.
Trong lúc mơ màng, Quách Thanh Tú vùng vẫy muốn đẩy Lâm Việt Thịnh ra, nhưng cô chỉ đổi lại được những nụ hôn mạnh mẽ hơn của hắn. Quách Thanh Tú tê liệt vì cồn, toàn thân mềm như một cục bông, hai má ửng hồng, nhũn oặt ngã nhào vào lòng Lâm Việt Thịnh. Đôi mắt sáng trong của cô nửa nhắm nửa mở, mái tóc đen rối loạn phủ trên vai, tôn lên bờ vai tròn trịa trắng ngần, vẻ đẹp ấy đúng là rung động cả linh hồn.
Hơi thở của Lâm Việt Thịnh nặng nề thêm, hắn thô bạo xé nát những trói buộc trên cơ thể cô, đặt cô nằm thẳng trên sofa. Da dẻ cô nõn nà, tinh tế, nụ hôn nóng rực của hắn men theo chiếc cằm tinh xảo hướng xuống dưới, hôn lên bầu ngực đầy đặn của cô mà không gặp trở ngại gì. Cơ thể thuần khiết như thánh nữ khiến ngọn lửa dục vọng trong hắn càng lúc càng cháy đượm. Bàn tay to của hắn men theo tà váy tiến vào nơi mẫn cảm của Quách Thanh Tú. Cảm giác khoan khoái từ đâu ập đến, từng tiếng rên nóng bỏng thoát ra từ miệng cô.
"Ưm..." Mái tóc dài của Quách Thanh Tú đung đưa theo tiết tấu rung động của chiếc sofa. Cánh tay trắng trẻo và mịn màng của cô buông thõng xuống, bàn tay chạm phải tấm thảm lông cừu mềm mại. Đường nét cơ thể của Lâm Việt Thịnh càng lúc càng rõ ràng trong tầm mắt cô...
Cơ thể mạnh mẽ của Lâm Việt Thịnh ra sức vận động nhanh và mạnh như một con ngựa. Nơi thít chặt, mềm mại, ẩm ướt và nóng ấm của cô khiến hắn như sụp đổ. Người phụ nữ chết tiệt này, sao cô sinh ra lại hoàn mỹ như thế, Lâm Việt Thịnh này từng nếm vị vô số ả đàn bà rồi nhưng trước giờ chưa từng được chạm vào thứ cực phẩm nào như vậy.
Sau bốn mươi phút, cơn say cũng Quách Thanh Tú cũng từ từ lui đi. Thứ rượu kia không mạnh, chẳng qua tửu lượng của Quách Thanh Tú quá kém, chỉ một ly như thế đã say rồi.
Cô nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể mình mà đồng tử bỗng chốc nở to vô hạn. Trời đất ạ, cô lại bị tên khốn kiếp Lâm Việt Thịnh chiếm hữu rồi. Cô suy sụp mất. Cánh tay thon thon của cô vung về phía Lâm Việt Thịnh: "Tên khốn nạn, khốn nạn, tên lưu manh, tôi phải giết chết anh..."
Cánh tay như đanh như thép của hắn kìm giữ cánh tay mềm của cô, hắn cao một mét tám bảy, nặng hơn sáu - bảy mươi ki-lô-gam, cô căn bản không phải đối thủ của hắn. Hắn liên tục đâm thúc một cách điêu luyện, cô khóc đến mức mặt mũi toàn nước mắt, kiên cường phản kháng, phản kháng mãi, cho đến khi cơ thể toàn mồ hôi, chỉ đổi lại được những lần tiến công như chạy nước rút của hắn.
Tức giận, hổ thẹn và cả cảm giác ô nhục tấn công, lúc này đây, cô chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tiếc rằng, đến cả cơ hội đi chết cô cũng không có, Lâm Việt Thịnh khẽ gầm lên một tiếng, gắng sức đâm chọc, sau cùng nằm phủ phục lên cơ thể cô. Hai cơ thể dính dớp mồ hôi kề bên nhau thật gần.
"Quách Thanh Tú, cô giả bộ thuần khiết làm gì, có phải lần đầu tiên đâu." Lâm Việt Thịnh ngồi dậy, nhìn cô với vẻ mỉa mai.
"Lâm Việt Thịnh, anh là tên cầm thú, lưu manh, cặn bã!"
Lâm Việt Thịnh liếc cô một cái, quấn chiếc khăn tắm trắng muốt quanh cơ thể, tiện tay lấy một chiếc máy ảnh quăng vào mặt cô, hắn nói với giọng chán ghét: "Thứ cô muốn đây, cút đi!"