Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 91 : Tôi sẽ không bao giờ buông tay
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
"Bác sĩ, bệnh này...."
"Hiện giờ cảm xúc của bệnh nhân không ổn định, tốt nhất là đừng mang đến kích thích quá lớn cho cô ấy. Nếu như có thể, cố gắng hết sức để cô ấy và người cô ấy thân quen ở bên nhau, nhờ đó mà khôi phục lại. Nếu như vẫn chịu kích thích, bệnh tình của bệnh nhân có thể chuyển biến xấu...."
"Chuyển biến xấu?" Dì Nguyễn sợ ngây cả người, lắp bắp nói: "Chuyển biến xấu thế nào?"
"Có thể sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, không nhận ra ai, cũng có thể mắc chứng trầm cảm..."
Dì Nguyễn thở dài một hơi nặng nề, "Vâng ạ, vậy cảm ơn bác sĩ, tôi biết phải làm sao rồi."
Dì Nguyễn xoay người, xém nữa thì đụng phải cơ thể một người, giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đây từ khi nào, hắn giống như một bức tượng đá, khuôn mặt u ám lạnh lùng tới mức dọa người, khiến Dì Nguyễn nhìn mà trong lòng run rẩy.
Bà biết chắc chắn cậu chủ sẽ không cho phép người đàn ông kia tới đây, nhưng nếu cứ giằng co thế này, bệnh tình của cô Quách lại chuyển biến xấu, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nói đi nói lại, vẫn là cậu chủ đối xử với cô ấy quá độc ác, một người xinh đẹp như hoa, bây giờ lại bị giày vò tới không còn hình người.
"Cho phép...." Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh không chút thay đổi thốt ra hai chữ này, trong chớp mắt, Dì Nguyễn còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác.
Hồi lâu sau bà mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, "Vâng, vâng thưa cậu chủ!"
Nhìn bóng hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh lẫn vào bóng đêm, trong lòng Dì Nguyễn chua xót.
Quách Thanh Tú nhớ rõ số điện thoại của Tăng Thanh Hải, vội vàng gọi tới số điện thoại của anh.
"Anh Hải!"
"Thanh Tú!" Tăng Thanh Hải nhận được điện thoại của Quách Thanh Tú liền trở lên điên cuồng, "Thanh Tú, anh ta đối xử với em thế nào? Giờ em đang ở đâu? Em sống có tốt không?"
Điện thoại bên kia yên lặng một lúc, "Anh Hải, "anh ta" mà anh nói là ai vậy?"
Tăng Thanh Hải không nói nữa, anh cảm nhận rõ ràng được điều không bình thường từ Quách Thanh Tú, vội vàng hỏi: "Em đang ở đâu?"
Quách Thanh Tú ngừng một hồi, quay sang hỏi Dì Nguyễn, "Đây là bệnh viện nào?"
Sắc mặt Dì Nguyễn khổ sở, bà liếc nhìn cô, nói cho cô tên của bệnh viện, Quách Thanh Tú nở nụ cười nhẹ nhắc lại tên của bệnh viện cho Tăng Thanh Hải, Tăng Thanh Hải vội vàng đáp: "Chờ anh, anh sẽ tới ngay."
Dì Nguyễn thở dài lắc đầu, "Cô Quách, cô không thể gọi công tử nhà họ Tăng tới đây, cậu chủ sẽ tức giận đấy."
"Vì sao?" Khuôn mặt Quách Thanh Tú không hề có bất kỳ phòng bị gì, "Anh Hải là bạn trai cháu, vì sao lại làm cho người khác không vui."
"Vâng ba, con muốn xuất viện từ lâu rồi!"
Tuy Quách Thanh Tú có nghi hoặc đầy bụng nhưng niềm vui trước mắt đã khiến cô tạm thời buông chúng xuống, vội vàng theo sát ba làm thủ tục xuất viện.
Ở cửa lớn, một chiếc xe Golden Cup màu đen đang đậu, đồ dùng của Quách Thanh Tú vốn không nhiều lắm, Dì Nguyễn giúp thu dọn vào một cái rương để mang ra.
Trên người Quách Thanh Tú vẫn mặc đồ bệnh nhân, cô bước bên ngoài, ánh dương xán lạn khiến tâm trạng cô rất vui vẻ.
Ngoài cửa lớn bệnh viện đang đỗ một chiếc xe Ferrari màu đỏ, một thân áo quần đen của Lâm Việt Thịnh vô cùng bắt mắt.
Quách Thanh Tú lướt qua hắn, khuôn mặt tươi cười thoải mái, tầm mắt không không hề dừng lại trên mặt hắn.
"Ba, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Haha, ba đã mua một căn nhà nhỏ ở phía tây thành phố, đi thôi!”
Quách Hoàng Tùng đỡ Quách Thanh Tú lên xe, ông quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Việt Thịnh, hai người trao đổi với nhau ánh mắt đầy ý khó dò.
"Ba, trước kia còn nhận được hai tin nhắn, có phải là ba gửi không?"
"Đúng vậy, ài, mấy năm nay ba vẫn luôn âm thầm dõi theo con, bởi vì không tiện xuất hiện nên không dám gặp con..." Trong lòng Quách Hoàng Tùng như có gánh nặng đè ép nặng nề, đến bây giờ vẫn không dám buông xuống.
Chiếc xe chầm chậm chạy khỏi nội thành, chạy về phía tây thành phố hẻo lánh, ở nơi đây đều là khu nhà chung cư mới xây.
Chiếc xe dừng lại, Quách Hoàng Tùng nhận lấy hành lý trong tay Quách Thanh Tú, bước vào trong từ cửa phòng bảo vệ.
Những người bảo vệ này dường như đều biết ông, cũng không tra hỏi lập tức để họ bước vào.
Nói là nhà nhỏ, thật ra là căn hộ lớn có ba phòng hai sảnh, lắp đặt thiết bị rất mới, xem ra vừa mới sửa sang không lâu.
Quách Hoàng Tùng dẫn Quách Thanh Tú đi tới cửa phòng của cô.
"Đây là phòng của con, nhìn xem có thích không!
Quách Thanh Tú cảm thấy hôm nay mình như trải qua một cơn mộng du dài, dưới sự dẫn dắt của ba, cô bước vào trong.
Đây là một căn phòng ngủ rất lớn, bên trong thiết kế theo phong cách giản dị gần gũi, màu hồng cách điệu mang lại cho người ta cảm giác ấm áp. Hốc mắt của Quách Thanh Tú đã ươn ướt, đây là căn phòng hồi nhỏ cô đã mơ ước, tủ quần áo, giường lớn, đồ dùng đều giống y hệt...