Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 98 : Em không muốn quay về
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm người phụ nữ kia một lúc. Cảm thấy rất quen, nhưng vì bị kính râm che mất nên tạm thời cô không thể xác nhận đó là ai?
Thấy ba mình sắp qua đây, cô vội vàng xoay người, chạy tới phía trước một chiếc xe khác, sau đó theo đường xe chạy mà ra ngoài.
Tim cô đập điên cuồng, khó trách ba lại không chịu nghe máy, hóa ra là hẹn hò với tình nhân ở bên ngoài.
Quách Thanh Tú gục lên chiếc xe bên cạnh, cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nghĩ tới việc mười năm nay ba đều ở bên ngoài không về, có lẽ là vì có người phụ nữ khác, vì sao lúc trước cô lại không nghĩ tới chứ? Ngoài nguyên nhân này ra, ba đâu còn lý do nào để không về nhà nữa.
Quá ngốc, Quách Thanh Tú mày ngốc thật, sao lại không nghĩ tới điều này chứ?
Trong lòng Quách Thanh Tú lạnh lẽo.
“Thanh Tú, sao em lại khóc?”
Tăng Thanh Hải thật vất vả mới đỗ được xe, tìm một lúc lâu mới thấy Quách Thanh Tú, nhìn cô hai mắt đẫm lệ, anh rất đau lòng, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt thay cô.
“Có phải sợ gặp mẹ anh không? Hay là chúng ta nghĩ lại, chờ cảm xúc của em ổn định rồi tới gặp bà sau?”
Bây giờ, Quách Thanh Tú cũng muốn đi gặp dì Khương nữa.
Cô khẽ gật đầu, sắc mặt khá ủ rũ.
“Em như thế này, chỉ sợ dì Khương nhìn thấy cũng không thích, chúng ta đi thôi!”
Tăng Thanh Hải vô cùng săn sóc, đồng ý với cô: “Hay là chúng ta đến ngôi nhà lãng mạn một ngày đi, bên đó không khí tốt, có thể giúp em thả lỏng.”
Trong lòng Quách Thanh Tú đang loạn, đề nghị của Tăng Thanh Hải cô cũng không phản đối: “Được!”
Xe chở Quách Thanh Tú nhanh chóng rời khỏi nội thành, chạy về vùng ngoại thành xanh rợp bóng cây.
Trải khắp tầm mắt là một màu xanh biếc khiến tâm tình cô tốt hơn nhiều.
Tạm thời quên chuyện không vui kia đi.
Quách Thanh Tú vừa mới bước lên bậc thang của ngôi nhà lãng mạn, một bóng trắng lập tức nhào tới, suýt nữa làm cô ngã xuống. Quách Thanh Tú loạng choạng, suýt chút nữa thì đã té lăn ra, may là Tăng Thanh Hải đứng ở phía sau dùng sức đỡ cô dậy.
Ác mộng đã chấm dứt, cô sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
“Chờ chúng ta cử hành lễ thành hôn xong rồi sẽ đi đảo Bali hưởng tuần trăng mật, sau đó đến định cư ở Hawaii, chúng ta còn phải sinh một đàn con…”
“Cậu chủ, cậu chủ…” Lưu Hoa từ bên ngoài vội vàng chạy vào, Tiểu Bạch sủa lên gâu gâu như đang cảnh cáo người tới.
Tăng Thanh Hải buông Quách Thanh Tú xuống: “Có chuyện gì?”
Lưu Hoa mập mờ liếc nhìn Quách Thanh Tú, không nói gì. Sắc mặt Tăng Thanh Hải trầm xuống: “Cô Quách không phải người ngoài, chuyện gì cũng có thể nói trước mặt cô ấy.”
“A, là cô Lý tới, cô ấy đang ở bên ngoài, tôi không cản được…” Lưu Hoa còn chưa nói xong, một loạt tiếng giày cao gót dồn dập từ xa vọng lại.
Chỉ lát sau, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Từ sau cắt đứt quan hệ với Tăng Thanh Hải ở yến hội lần trước, Lý Vi Vi còn tưởng rằng Tăng Thanh Hải vẫn sẽ như trước, ôn nhu tới dỗ dành mình, không thể ngờ cô đợi nguyên nửa tháng, tóc cũng sắp chờ đến bạc trắng rồi, anh lại không hề tới.
Không chỉ không tới, lại còn thân cận với tiện nhân Quách Thanh Tú này.
Lúc này, trên người Lý Vi Vi không còn thấy khí thế vênh váo hung hăng như trước nữa, tình yêu khiến cô tSinh ra cảm giác thất bại nặng nề.
Đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt trắng nõn không thấy một chút tơ máu nhưng đôi mắt lại có một quầng đen rõ ràng, có vẻ như đã lâu không ngủ ngon.
Cô ta không thèm nhìn đến Quách Thanh Tú mà vọt về phía Tăng Thanh Hải, vươn tay ôm cổ anh.
“Anh Hải, xin lỗi, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em một lần được không?”
Giọng nói ôn nhu hờn dỗi, mắt hạnh rưng rưng, điềm đạm đáng yêu. Có thể khiến tiểu thư cao quý này buông tự tôn xuống cầu xin anh thật đúng là không dễ dàng gì.
Đáng tiếc cô ta tới chậm một bước, sắc mặt Tăng Thanh Hải lạnh lùng, không phản ứng lại.
“Anh Hải, nể mặt em đã ở bên anh nhiều năm như vậy, cho em một cơ hội nữa được không?”
Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng đẩy Lý Vi Vi ở trong lòng ra, đưa tay lau nước mắt cho cô ta, động tác vô cùng dịu dàng.
Điều này khiến Lý Vi Vi nháy mắt sinh ra ảo giác, cô ta khờ dại nghĩ rằng Tăng Thanh Hải còn yêu mình, giống như những lần cô ta gây chuyện trước kia, anh đều dịu dàng săn sóc dỗ dành mình.
“À, anh Hải, em đi trước đây. Hai người cứ từ từ trò chuyện…”