Vô Lại Quần Phương Phổ
Chương 14 : Vị Hôn Thê Xinh Đẹp
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
“Ta không về, có chết cũng không về!” Diệp Vô Ưu có chút khó chịu đối với nàng hét lên, trong lòng cảm thấy thật ủy khuất. Ta nhìn thấy ngươi là muốn chửi, ngươi đối với ta không tốt, cả ngày đều bắt ta làm điều này rồi lại làm điều kia, thật không hiểu tại sao cha mẹ nói là muốn chuyện gì của ta đều do ngươi quản?
“Dù cho ngươi có chết đi nữa ta cũng bắt ngươi về!” Yến Băng Cơ lạnh lùng nói, ngọc thủ điểm một cái, Diệp Vô Ưu cảm thấy thân thể mềm nhũn, đã bị nàng nắm trong tay.
“Yến Băng Cơ, tỷ buông ta ra, tỷ không phải là mẹ ta, vậy sao phải quản giáo ta dữ như thế?” Diệp Vô Ưu cay đắng thốt lên, hắn hôm nay vừa mới trốn ra, mười năm bị nàng làm tức giận, hôm nay cuối cùng không còn nhẫn nhịn được nữa.
Hắn vẫn còn muốn nói nữa, thì phát hiện là đã không thể nói ra lời, vì đã bị nàng điểm huyệt câm.
o0o
“Đêm nay ta nghỉ lại đây, sáng sớm mai chúng ta trở về.” Yến Băng Cơ tìm được một khách điếm, quăng hắn lên trên giường, lúc này nàng đã bỏ cái mạng che mặt xuống.
“Băng tỷ tỷ, ta thật sự không muốn trở về, người thả ta ra có được không?” Diệp Vô Ưu phát hiện mình đã có thể nói chuyện, thế là cũng bắt đầu mở miệng thống thiết cầu xin nàng ta.
“Thế nào? Không phải là vừa chửi ta sao?” Yến Băng Cơ bề ngoài nhìn hắn hơi có vẻ mỉa mai.
“Băng tỷ tỷ, người ôn nhu quyến rũ như thế, ta làm sao có thể chửi mắng người được? Hảo tỷ tỷ, hay là tỷ tốt bụng thả ta đi? Tỷ không biết ở nhà chán lắm sao, hơn nữa mỗi ngày ta đều phải chịu đựng Hàm Yên, tỷ rủ lòng thương hại ta đi mà.” Diệp Vô Ưu trên mặt nở ra một nụ cười xu nịnh.
Hàm Yên trong lời của Diệp Vô Ưu chính là một trong hai thị nữ của Yến Băng Cơ, người còn lại tên là Hàm Mộng. Hàm Yên và Hàm Mộng trên danh nghĩa là thị nữ của Yến Băng Cơ nhưng trên thực tế quan hệ ba người thân thiết không khác gì chị em máu mủ ruột thịt, chỉ là, tóm lại ba người bọn họ luôn tìm biện pháp để đối phó với Diệp Vô Ưu, tranh đấu với ba người hơn mười năm, Diệp Vô Ưu cơ bản không thể chiếm nổi điểm tiện nghi nào.
Sau khi phát hiện ra mình bị Yến Băng Cơ lừa, Diệp Vô Ưu bắt đầu muốn trả đũa nàng, chỉ tiếc, hắn tạm thời không có biện pháp đối phó với nàng, nhưng điều làm hắn buồn bực nhất là Yến Băng Cơ bỏ lại hắn một mình ở trong khách điếm, còn nàng biến mất tiêu đi đâu không rõ.
“Yến Băng Cơ, ta Diệp Vô Ưu cũng không phải người lịch thiệp, nàng cứ chờ đấy!” Diệp Vô Ưu trong lòng cay đắng nhủ thầm.
o0o
Ngày thứ hai của Thưởng Hoa đại hội.
Diệp Vô Ưu hôm nay cũng lẻn vào xem Thưởng Hoa đại hội, ở xa xa đã thấy Yến Băng Cơ ngồi tại ghế chủ tọa ở trung tâm dãy ghế, trong lòng không khỏi nghiến răng căm tức, nàng không ngờ lại bỏ rơi hắn, tự một mình đến đây nở mày nở mặt (phong quang).
Chủ trì Thưởng Hoa đại hội địa vị cũng không nhỏ, chính là nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên của Bách Hoa đế quốc. Hoa Thừa Thiên rất thích việc phong nhã, lúc nào cũng nho nhã tuấn lãng, để hắn đến chủ trì Thưởng Hoa đại hội, chuyện đó cũng hoàn toàn bình thường.
Nội dung ngày thứ hai của Thưởng hoa đại hội, mọi người đến đây cơ bản đều hiểu rất rõ ràng, đó phải là tỷ thí tiên thuật. Kỳ thật trước kia rất lâu, tại Vân Mộng đại lục còn có sự phân chia tiên thuật và võ thuật, có điều tiên thuật tự nhiên muốn so cao minh với võ thuật, bất quá, sau này bất luận là tiên thuật hay là võ thuật, tất cả đều được gọi là tiên thuật.
Hôm nay tỷ thí tiên thuật còn có một vài điểm hạn chế, phải là nam tử dưới hai mươi lăm tuổi.
Trong ngày tỷ thí tiên thuật thứ nhất này, đã có mười người đạt được tư cách tiến vào Thưởng Hoa các, nhưng người đạt được quán quân, là đoạt bảo trong ngày cuối cùng, đạt được một lần nữa quyền ưu tiên tuyển trạch, cho nên tranh đoạt có vẻ kịch liệt dị thường, mỗi người đều khẳng định chỉ có thể dựa vào khả năng của mình.