[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 101 : Cô nương, ăn lê không?
Ngày đăng: 12:33 01/08/19
Mùi thơm của mai tuyết thấm vào lỗ mũi, Bạch Liên hơi ngẩng đầu, đưa bờ môi tinh tế lửa nóng đến trước mặt ta.
Mỹ thực đưa tới cửa, ăn? Hay là không ăn? Hay là ăn xong chạy?
Khụ khụ khụ.
Ta thậm chí chưa nghĩ đến vấn đề này đã cúi đầu xuống.
Đôi môi như hoa tươi của Bạch Liên bị một vật ấm áp thô ráp chặn lại, nàng cau mày cáu giận nói: "Ngươi làm gì? !"
Ta duỗi một ngón tay ra, ngăn ở giữa môi của chúng ta.
Ta đương nhiên không thể hôn nàng thật a. Lần đầu tiên còn có thể giải thích vì ta mới tỉnh ngủ nên nhìn lầm người, lần thứ hai gọi là gì? Căn bản là biến thái a!
Ta lấy một quả lê xinh đẹp trắng như tuyết từ trong ngực ra: "Cô nương, ăn lê không?"
"Giữ lại tự mình ăn đi!"
Bạch Liên đánh rớt quả lê của ta.
Cũng không biết nàng bị làm sao, hình như so kè với ta, tức giận hai tay dùng sức, kéo đầu ta qua: "Ngươi tới đây cho ta!"
Không biết nàng luyện võ công gì, kình đạo trên tay thậm chí không nhỏ hơn Đường Dịch, dần dần kéo được ta ra. Đôi môi như hoa tươi nhả ra hơi thở ngọt ngào nóng bỏng, cơ hồ hình thành một sợi tơ vô hình hấp dẫn miệng ta tới.
Nhưng ta tuyệt không thể khuất phục như vậy!
Bạch tổng quản trên võ học kiến văn quảng bác, ta không thể bày ra võ công trước mặt nàng. Cho nên thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, ta không thể làm gì khác ngoài - -
Ta đỡ eo của nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực. Hai tay lập tức vây chặt lấy nàng, cơ hồ gấu ôm vào trong ngực. Ôm vào người cả một thân thể nóng hổi, tựa như băng gặp lửa, xương cốt cũng mềm đi. Thái giám mỹ lệ không biết vì sao nổi khùng này, rốt cuộc an phận hơn một chút, không còn loạn động.
Giờ khắc này, phảng phất thế giới đều dừng lại.
Hai chúng ta dưới lớp áo khoác này, không ai nói lời nào. Vào lúc này không biết vì sao nàng lại trầm mặc, cũng không biết vì sao ta lại ngậm miệng. Trong không gian bịt kín nho nhỏ tràn ngập yên tĩnh của đêm đông.
Qua một lát, bỗng nhiên cái đầu nhỏ trước ngực vặn vẹo mấy lần. Ta không dám buông nàng ra. Vẫn không buông ra.
Nhưng hình như nàng không thoải mái xoay trái xoay phải mấy lần, ta không thể làm gì khác hơn là mở tay ra một chút.
Bạch Liên phảng phất thò đầu ra từ trong nước, 'Phốc hắc' một tiếng tham lam hô hấp không khí.
Nàng thở nhẹ nhàng, có chút vô lực trợn mắt nhìn ta một cái: "Ngươi, ngươi ngộp chết ta. . . Ngươi làm gì nha. . ." Không biết là do bị ta ôm quá chặt, hay là do không gian bịt kín này, giọng nói của Bạch tổng quản khác với cảm giác lãnh đạm bình thường, cũng khác với xem đấu võ lúc nãy.
Quả thực tựa như đại cô nương mười bảy mười tám tuổi. Dường như chính nàng cũng không phát giác được ngữ khí của mình thay đổi, vẫn có chút phẫn hận trừng mắt nhìn ta.
"Ta hỏi ngươi!"
"Úc, úc, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách. . ."
Không đúng nha! Nàng phát cáu trước a, đây là lỗi của ai!
"Để ta hỏi ngươi đi?" Ta không xốc áo khoác lên, khoảng cách giữa chúng ta gần đến mức ngay cả hô hấp cũng có thể nghe được rõ ràng. "Vì sao ngươi đột nhiên muốn ta hôn ngươi?"
Dưới vấn đề của ta, ánh mắt mê loạn của Bạch Liên khôi phục chút sáng tỏ. Hình như nàng rốt cuộc bình tĩnh lại.
Sau đó không khỏi đỏ bừng mặt lên.
"Cái gì? Vừa rồi đó, đó là trừng phạt do ta đánh cược thua." Bạch Liên hít sâu một hơi, trấn định hơn một chút. Lần nữa như khai bình khổng tước kiêu ngạo nói: "Minh Phi Chân, ngươi có biết trong cung Bạch Liên ta có thân phận gì không. Lời ta nói có thể không nhận sao? Ta giữ lời, thua liền thực hiện lời hứa. Ngươi đừng có hiểu lầm. Ta, ta có thích cũng không phải nam nhân."
Ta cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập phanh phanh của nàng. Có thể thấy được mặc dù miệng nàng cậy mạnh, kỳ thực khẩn trương ghê gớm.
"Vậy thì quên đi. . . Nhưng vừa rồi ngươi tức giận cái gì?"
Đây mới là trung tâm của vấn đề. Chúng ta rơi vào bầu không khí kỳ quái này hoàn toàn là vì Bạch tổng quản đột nhiên nổi khùng.
Bạch tổng quản như mèo bị nắm đuôi, hung ác trừng mắt nhìn ta: "Mắc mớ gì tới ngươi! Ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái được không! Là người mỗi tháng đều phải có, điều này ngươi cũng không biết?"
Uy, đó là nữ nhân a.
Chẳng lẽ thái giám cũng như thế. . .
"Quên đi, chẳng qua Bạch tổng quản đã nói muốn thực hiện lời hứa." Ta cười nói: "Vậy ngươi thật muốn ta hôn lại một lần?"
Ta quan sát nàng tỉ mỉ.
Cơ hồ cả người Bạch Liên dựa vào người ta, không biết bởi vì khẩn trương hay là tức giận, trong khi hô hấp ngực nàng kịch liệt nhấp nhô. Gương mặt trắng như tuyết bởi vì bực mình mà chảy mấy giọt mồ hôi nhỏ, trượt xuống chiếc cổ trắng nõn hình thành một dòng thủy quang. Lộ ra đường cong nhỏ nhắn mềm mại đẹp như nước.
Nàng thật sự là thái giám?
Đối mặt nghi vấn của ta, Bạch Liên lắc đầu: "Vừa rồi ngươi đã cự tuyệt, tự nhiên là không còn cơ hội."
Vì sao ta có cảm giác thất vọng mất mát. . .
"Như vậy coi như xong sao!"
"Không phải vậy ngươi còn nghĩ thế nào?" Bạch Liên nói xong khanh khách cười không ngừng, "Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không có can đảm, đi trách ai đây?"
Cái này, cái này, tiểu yêu tinh hại nước hại dân này! Xem ta trị ngươi như thế nào!
Cùng lắm thì không thèm đếm xỉa đến thanh danh!
Ta như viên ngoại lão gia bức bách nha hoàn, lộ ra một nụ cười xấu xa: "Vừa rồi không phải ta không có gan, mà là chưa chuẩn bị. Bây giờ Bạch tổng quản đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Bầu không khí giữa chúng ta lại khô nóng lên, cổ cùng tai không khỏi hơi đỏ lên. Ta nhìn chằm chằm đôi mắt to có thể câu hồn phách người của nàng, có cảm giác như sắp mê muội. Cổ họng cùng đôi môi hơi khô khô.
Ánh mắt của ta bỗng nhiên chú ý tới bờ môi mịn màng phảng phất bôi một lớp mật đường của nàng, hình như bị ánh mắt của ta thiêu đốt, Bạch tổng quản không tự kìm hãm được cắn môi châu một cái. Như muốn ẩn náu, nhưng không biết hành động này trêu chọc tiếng lòng người đến mức nào.
Bất kể rồi!
Ta muốn hóa thân thành sói!
"Minh đại ca?"
. . .
A được, thanh âm này. . .
"Minh đại ca? Ngươi ở đâu?"
Áo khoác trên đầu ta cùng Bạch tổng quản bị người kéo đi.
Ánh nắng ngày thu một lần nữa chiếu lên chúng ta, trời xanh mây trắng tái hiện trước mắt, hai người chúng ta đồng thời cảm thấy hô hấp thông suốt hơn nhiều.
Xung quanh trống rỗng, vừa rồi quần chúng nhân sơn nhân hải chen lấn quan sát luận võ, tất cả đều đã biến mất. Ta nói tại sao lâu như vậy không có người nói chuyện, nguyên lai là không còn ai, khó trách không nói lời nào. Ta nhớ trận của Tô Hiểu là trận cuối cùng vòng bán kết.
Nói cách khác hiện tại tất cả người xem đều đã đi đến đại quảng trường ở nội hoàng thành, cùng hoàng thượng xem vòng chung kết đi.
Thế nhưng, người vừa mới nói. . .
Ta lại nhìn qua, liền thấy một khuôn mặt thanh tú vừa giận vừa vui, phía trên mang theo nụ cười loá mắt như kim sắc dương quang. Trên mặt có hai đóa hồng vân đỏ bừng, hình như vừa làm xong vận động huyết khí, tinh thần đang thoải mái, lộ ra mỹ cảm thiếu nữ khỏe mạnh.
Nhưng nhìn kỹ, thiếu nữ này chính là Tô Hiểu a!
Vì sao Tô Hiểu lại giết tới vào lúc này, ta mải nói chuyện với Bạch tổng quản, quên nghe tiếng bước chân xung quanh!
Đây thật có chút xấu hổ. Ta cùng Bạch tổng quản trốn trong y phục nói chuyện, mặc dù không đến mức làm cho người tưởng tượng xa vời, thế nhưng cũng có khả năng làm tổn hại thanh danh thiết diện vô tư của Bạch tổng quản.
Nhưng Bạch tổng quản cũng không hổ là lăn lộn lâu ở hoàng cung đại nội, trong nháy mắt lúc phát hiện áo khoác bị lấy đi, nàng đã đẩy ra ta, khôi phục lại thế đứng đoan trang nghiêm nghị. Coi như nhìn từ cự ly gần, hai người chúng ta cũng duy trì khoảng cách an toàn nhất định.
Nếu là người khác có lẽ ta còn hơi lo lắng, nhưng đây là Tô Hiểu nha. Lấy trí thông minh của Tô Hiểu, coi như động tác của chúng ta mập mờ gấp mười ta cũng có thể dễ dàng đi qua. Ta tranh thủ thời gian suy nghĩ lý do chúng ta trốn trong áo khoác.
Tô Hiểu trừng lớn đôi mắt mỹ mỹ: "Minh đại ca."
Ta cười đáp lại, móc ra một quả lê: "Cô nương, ăn lê không?"
"Cái đầu ngươi!" Tô Hiểu tức giận đánh rớt quả lê, "Người ta là nam!"
Uy uy! Hai người các ngươi thật giỏi a! Đừng ném loạn quả lê a!
"Ngươi đúng là chờ ta ở chỗ này! Chẳng qua Minh đại ca, ngươi trốn trong y phục làm gì a?" Tô Hiểu nhìn ta, thấy ta có hốt hoảng lại nhìn Bạch tổng quản hai má đỏ hồng bên cạnh ta, "Vị cô nương này là. . . A, Bạch tổng quản?"
"Đúng, đúng a, ngươi hùng hài tử này, ngay cả Bạch tổng quản cũng không nhận ra sao?"
Hai chúng ta ở chỗ này nghiên cứu quốc gia đại sự, ngươi tới quấy rầy làm gì! Để ta kể cho ngươi nghe chuyện chúng ta đang nói.
". . ."
Tô Hiểu lại không nói. Liếc nhìn ta một cái, lại nhìn Bạch tổng quản một chút, tiếp theo chính là nhìn tới nhìn lui hai chúng ta. Thấy thế ta cùng Bạch Liên đều không được tự nhiên.
Ta không thể làm gì khác hơn là đánh vỡ trầm mặc: "Ách, Hiểu a, ta đây, cùng Bạch tổng quản. . ."
Tô Hiểu ngăn ta nói tiếp, không biết làm sao, như hiểu ra cái gì đó trong nháy mắt. Bỗng chốc nhào tới ôm lấy cánh tay trái của ta, trừng mắt nhìn Bạch tổng quản thạch phá thiên kinh nói: "Minh đại ca có ý trung nhân rồi a!"
Ta còn chưa nói gì mà! ! Trí thông minh này, ngươi muốn lên trời a!
"Uy, ngươi đột nhiên nói cái gì đó. . ."
Nhưng bên cạnh ta lại truyền đến một thanh âm thanh lãnh làm người sợ hãi, Bạch Liên hơi lim dim mắt liếc nhìn ta.
"Nha, ngươi còn có ý trung nhân? Nhìn không ra a."
Bạch đại nhân? Bạch công công? Bạch đại tổng quản? Vì sao ngươi lại biến thành như lúc nãy!
Tô Hiểu không chịu thua bổ đao: "Đó là đương nhiên. Còn là cô cô của hắn đây!"
Này! Ngươi có để cho ta sống không!
"Coi như không có cô cô. . ." Tô Hiểu đỏ mặt, như bảo hộ mèo con kéo ta ra sau lưng, hình như coi Bạch tổng quản là hồ ly tinh hại nước hại dân, cảnh giác nói: "Cũng còn có ta đây! Không cho phép ngươi nhúng chàm Minh đại ca!"
Này! Người ta là thái giám a! Nguyên bản cũng là một nam tử hán hùng dũng oai vệ a! Ngươi nói mò gì thế!
"Minh đại ca quá ngốc, ngươi đừng nói chuyện!"
Ta có thể ngốc hơn ngươi sao!
"Có ngươi tại, liền không cho ta nhúng chàm a?" Lúc đầu Bạch Liên khẽ giật mình, tiếp theo lộ ra một nụ cười khiêu khích không phục: "Thật có ý tứ. Từ nhỏ chuyện Bạch Liên ta muốn làm, còn chưa bao giờ thất bại đây."
"Bạch tổng quản, ngươi chớ như tiểu hài. . ."
"Ngậm miệng, Minh Phi Chân! Đây không phải chuyện của ngươi!"
Ta lại bị mắng im. . .
Tô Hiểu cùng Bạch Liên, hai thiếu niên xinh đẹp hơn mỹ nhân thế gian (?) nhìn nhau, ta cơ hồ có thể thấy, thời điểm ánh mắt hai nàng chạm vào nhau, không trung tuôn ra điểm điểm hỏa hoa.
"Cái gì đây. . ." Ta hồ đồ đứng ở giữa, nơm nớp lo sợ móc ra một quả lê: "Hai vị cô nương, ăn lê không?"
Pia một tiếng vang lên, lê của ta! !
Mỹ thực đưa tới cửa, ăn? Hay là không ăn? Hay là ăn xong chạy?
Khụ khụ khụ.
Ta thậm chí chưa nghĩ đến vấn đề này đã cúi đầu xuống.
Đôi môi như hoa tươi của Bạch Liên bị một vật ấm áp thô ráp chặn lại, nàng cau mày cáu giận nói: "Ngươi làm gì? !"
Ta duỗi một ngón tay ra, ngăn ở giữa môi của chúng ta.
Ta đương nhiên không thể hôn nàng thật a. Lần đầu tiên còn có thể giải thích vì ta mới tỉnh ngủ nên nhìn lầm người, lần thứ hai gọi là gì? Căn bản là biến thái a!
Ta lấy một quả lê xinh đẹp trắng như tuyết từ trong ngực ra: "Cô nương, ăn lê không?"
"Giữ lại tự mình ăn đi!"
Bạch Liên đánh rớt quả lê của ta.
Cũng không biết nàng bị làm sao, hình như so kè với ta, tức giận hai tay dùng sức, kéo đầu ta qua: "Ngươi tới đây cho ta!"
Không biết nàng luyện võ công gì, kình đạo trên tay thậm chí không nhỏ hơn Đường Dịch, dần dần kéo được ta ra. Đôi môi như hoa tươi nhả ra hơi thở ngọt ngào nóng bỏng, cơ hồ hình thành một sợi tơ vô hình hấp dẫn miệng ta tới.
Nhưng ta tuyệt không thể khuất phục như vậy!
Bạch tổng quản trên võ học kiến văn quảng bác, ta không thể bày ra võ công trước mặt nàng. Cho nên thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, ta không thể làm gì khác ngoài - -
Ta đỡ eo của nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực. Hai tay lập tức vây chặt lấy nàng, cơ hồ gấu ôm vào trong ngực. Ôm vào người cả một thân thể nóng hổi, tựa như băng gặp lửa, xương cốt cũng mềm đi. Thái giám mỹ lệ không biết vì sao nổi khùng này, rốt cuộc an phận hơn một chút, không còn loạn động.
Giờ khắc này, phảng phất thế giới đều dừng lại.
Hai chúng ta dưới lớp áo khoác này, không ai nói lời nào. Vào lúc này không biết vì sao nàng lại trầm mặc, cũng không biết vì sao ta lại ngậm miệng. Trong không gian bịt kín nho nhỏ tràn ngập yên tĩnh của đêm đông.
Qua một lát, bỗng nhiên cái đầu nhỏ trước ngực vặn vẹo mấy lần. Ta không dám buông nàng ra. Vẫn không buông ra.
Nhưng hình như nàng không thoải mái xoay trái xoay phải mấy lần, ta không thể làm gì khác hơn là mở tay ra một chút.
Bạch Liên phảng phất thò đầu ra từ trong nước, 'Phốc hắc' một tiếng tham lam hô hấp không khí.
Nàng thở nhẹ nhàng, có chút vô lực trợn mắt nhìn ta một cái: "Ngươi, ngươi ngộp chết ta. . . Ngươi làm gì nha. . ." Không biết là do bị ta ôm quá chặt, hay là do không gian bịt kín này, giọng nói của Bạch tổng quản khác với cảm giác lãnh đạm bình thường, cũng khác với xem đấu võ lúc nãy.
Quả thực tựa như đại cô nương mười bảy mười tám tuổi. Dường như chính nàng cũng không phát giác được ngữ khí của mình thay đổi, vẫn có chút phẫn hận trừng mắt nhìn ta.
"Ta hỏi ngươi!"
"Úc, úc, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách. . ."
Không đúng nha! Nàng phát cáu trước a, đây là lỗi của ai!
"Để ta hỏi ngươi đi?" Ta không xốc áo khoác lên, khoảng cách giữa chúng ta gần đến mức ngay cả hô hấp cũng có thể nghe được rõ ràng. "Vì sao ngươi đột nhiên muốn ta hôn ngươi?"
Dưới vấn đề của ta, ánh mắt mê loạn của Bạch Liên khôi phục chút sáng tỏ. Hình như nàng rốt cuộc bình tĩnh lại.
Sau đó không khỏi đỏ bừng mặt lên.
"Cái gì? Vừa rồi đó, đó là trừng phạt do ta đánh cược thua." Bạch Liên hít sâu một hơi, trấn định hơn một chút. Lần nữa như khai bình khổng tước kiêu ngạo nói: "Minh Phi Chân, ngươi có biết trong cung Bạch Liên ta có thân phận gì không. Lời ta nói có thể không nhận sao? Ta giữ lời, thua liền thực hiện lời hứa. Ngươi đừng có hiểu lầm. Ta, ta có thích cũng không phải nam nhân."
Ta cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập phanh phanh của nàng. Có thể thấy được mặc dù miệng nàng cậy mạnh, kỳ thực khẩn trương ghê gớm.
"Vậy thì quên đi. . . Nhưng vừa rồi ngươi tức giận cái gì?"
Đây mới là trung tâm của vấn đề. Chúng ta rơi vào bầu không khí kỳ quái này hoàn toàn là vì Bạch tổng quản đột nhiên nổi khùng.
Bạch tổng quản như mèo bị nắm đuôi, hung ác trừng mắt nhìn ta: "Mắc mớ gì tới ngươi! Ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái được không! Là người mỗi tháng đều phải có, điều này ngươi cũng không biết?"
Uy, đó là nữ nhân a.
Chẳng lẽ thái giám cũng như thế. . .
"Quên đi, chẳng qua Bạch tổng quản đã nói muốn thực hiện lời hứa." Ta cười nói: "Vậy ngươi thật muốn ta hôn lại một lần?"
Ta quan sát nàng tỉ mỉ.
Cơ hồ cả người Bạch Liên dựa vào người ta, không biết bởi vì khẩn trương hay là tức giận, trong khi hô hấp ngực nàng kịch liệt nhấp nhô. Gương mặt trắng như tuyết bởi vì bực mình mà chảy mấy giọt mồ hôi nhỏ, trượt xuống chiếc cổ trắng nõn hình thành một dòng thủy quang. Lộ ra đường cong nhỏ nhắn mềm mại đẹp như nước.
Nàng thật sự là thái giám?
Đối mặt nghi vấn của ta, Bạch Liên lắc đầu: "Vừa rồi ngươi đã cự tuyệt, tự nhiên là không còn cơ hội."
Vì sao ta có cảm giác thất vọng mất mát. . .
"Như vậy coi như xong sao!"
"Không phải vậy ngươi còn nghĩ thế nào?" Bạch Liên nói xong khanh khách cười không ngừng, "Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không có can đảm, đi trách ai đây?"
Cái này, cái này, tiểu yêu tinh hại nước hại dân này! Xem ta trị ngươi như thế nào!
Cùng lắm thì không thèm đếm xỉa đến thanh danh!
Ta như viên ngoại lão gia bức bách nha hoàn, lộ ra một nụ cười xấu xa: "Vừa rồi không phải ta không có gan, mà là chưa chuẩn bị. Bây giờ Bạch tổng quản đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Bầu không khí giữa chúng ta lại khô nóng lên, cổ cùng tai không khỏi hơi đỏ lên. Ta nhìn chằm chằm đôi mắt to có thể câu hồn phách người của nàng, có cảm giác như sắp mê muội. Cổ họng cùng đôi môi hơi khô khô.
Ánh mắt của ta bỗng nhiên chú ý tới bờ môi mịn màng phảng phất bôi một lớp mật đường của nàng, hình như bị ánh mắt của ta thiêu đốt, Bạch tổng quản không tự kìm hãm được cắn môi châu một cái. Như muốn ẩn náu, nhưng không biết hành động này trêu chọc tiếng lòng người đến mức nào.
Bất kể rồi!
Ta muốn hóa thân thành sói!
"Minh đại ca?"
. . .
A được, thanh âm này. . .
"Minh đại ca? Ngươi ở đâu?"
Áo khoác trên đầu ta cùng Bạch tổng quản bị người kéo đi.
Ánh nắng ngày thu một lần nữa chiếu lên chúng ta, trời xanh mây trắng tái hiện trước mắt, hai người chúng ta đồng thời cảm thấy hô hấp thông suốt hơn nhiều.
Xung quanh trống rỗng, vừa rồi quần chúng nhân sơn nhân hải chen lấn quan sát luận võ, tất cả đều đã biến mất. Ta nói tại sao lâu như vậy không có người nói chuyện, nguyên lai là không còn ai, khó trách không nói lời nào. Ta nhớ trận của Tô Hiểu là trận cuối cùng vòng bán kết.
Nói cách khác hiện tại tất cả người xem đều đã đi đến đại quảng trường ở nội hoàng thành, cùng hoàng thượng xem vòng chung kết đi.
Thế nhưng, người vừa mới nói. . .
Ta lại nhìn qua, liền thấy một khuôn mặt thanh tú vừa giận vừa vui, phía trên mang theo nụ cười loá mắt như kim sắc dương quang. Trên mặt có hai đóa hồng vân đỏ bừng, hình như vừa làm xong vận động huyết khí, tinh thần đang thoải mái, lộ ra mỹ cảm thiếu nữ khỏe mạnh.
Nhưng nhìn kỹ, thiếu nữ này chính là Tô Hiểu a!
Vì sao Tô Hiểu lại giết tới vào lúc này, ta mải nói chuyện với Bạch tổng quản, quên nghe tiếng bước chân xung quanh!
Đây thật có chút xấu hổ. Ta cùng Bạch tổng quản trốn trong y phục nói chuyện, mặc dù không đến mức làm cho người tưởng tượng xa vời, thế nhưng cũng có khả năng làm tổn hại thanh danh thiết diện vô tư của Bạch tổng quản.
Nhưng Bạch tổng quản cũng không hổ là lăn lộn lâu ở hoàng cung đại nội, trong nháy mắt lúc phát hiện áo khoác bị lấy đi, nàng đã đẩy ra ta, khôi phục lại thế đứng đoan trang nghiêm nghị. Coi như nhìn từ cự ly gần, hai người chúng ta cũng duy trì khoảng cách an toàn nhất định.
Nếu là người khác có lẽ ta còn hơi lo lắng, nhưng đây là Tô Hiểu nha. Lấy trí thông minh của Tô Hiểu, coi như động tác của chúng ta mập mờ gấp mười ta cũng có thể dễ dàng đi qua. Ta tranh thủ thời gian suy nghĩ lý do chúng ta trốn trong áo khoác.
Tô Hiểu trừng lớn đôi mắt mỹ mỹ: "Minh đại ca."
Ta cười đáp lại, móc ra một quả lê: "Cô nương, ăn lê không?"
"Cái đầu ngươi!" Tô Hiểu tức giận đánh rớt quả lê, "Người ta là nam!"
Uy uy! Hai người các ngươi thật giỏi a! Đừng ném loạn quả lê a!
"Ngươi đúng là chờ ta ở chỗ này! Chẳng qua Minh đại ca, ngươi trốn trong y phục làm gì a?" Tô Hiểu nhìn ta, thấy ta có hốt hoảng lại nhìn Bạch tổng quản hai má đỏ hồng bên cạnh ta, "Vị cô nương này là. . . A, Bạch tổng quản?"
"Đúng, đúng a, ngươi hùng hài tử này, ngay cả Bạch tổng quản cũng không nhận ra sao?"
Hai chúng ta ở chỗ này nghiên cứu quốc gia đại sự, ngươi tới quấy rầy làm gì! Để ta kể cho ngươi nghe chuyện chúng ta đang nói.
". . ."
Tô Hiểu lại không nói. Liếc nhìn ta một cái, lại nhìn Bạch tổng quản một chút, tiếp theo chính là nhìn tới nhìn lui hai chúng ta. Thấy thế ta cùng Bạch Liên đều không được tự nhiên.
Ta không thể làm gì khác hơn là đánh vỡ trầm mặc: "Ách, Hiểu a, ta đây, cùng Bạch tổng quản. . ."
Tô Hiểu ngăn ta nói tiếp, không biết làm sao, như hiểu ra cái gì đó trong nháy mắt. Bỗng chốc nhào tới ôm lấy cánh tay trái của ta, trừng mắt nhìn Bạch tổng quản thạch phá thiên kinh nói: "Minh đại ca có ý trung nhân rồi a!"
Ta còn chưa nói gì mà! ! Trí thông minh này, ngươi muốn lên trời a!
"Uy, ngươi đột nhiên nói cái gì đó. . ."
Nhưng bên cạnh ta lại truyền đến một thanh âm thanh lãnh làm người sợ hãi, Bạch Liên hơi lim dim mắt liếc nhìn ta.
"Nha, ngươi còn có ý trung nhân? Nhìn không ra a."
Bạch đại nhân? Bạch công công? Bạch đại tổng quản? Vì sao ngươi lại biến thành như lúc nãy!
Tô Hiểu không chịu thua bổ đao: "Đó là đương nhiên. Còn là cô cô của hắn đây!"
Này! Ngươi có để cho ta sống không!
"Coi như không có cô cô. . ." Tô Hiểu đỏ mặt, như bảo hộ mèo con kéo ta ra sau lưng, hình như coi Bạch tổng quản là hồ ly tinh hại nước hại dân, cảnh giác nói: "Cũng còn có ta đây! Không cho phép ngươi nhúng chàm Minh đại ca!"
Này! Người ta là thái giám a! Nguyên bản cũng là một nam tử hán hùng dũng oai vệ a! Ngươi nói mò gì thế!
"Minh đại ca quá ngốc, ngươi đừng nói chuyện!"
Ta có thể ngốc hơn ngươi sao!
"Có ngươi tại, liền không cho ta nhúng chàm a?" Lúc đầu Bạch Liên khẽ giật mình, tiếp theo lộ ra một nụ cười khiêu khích không phục: "Thật có ý tứ. Từ nhỏ chuyện Bạch Liên ta muốn làm, còn chưa bao giờ thất bại đây."
"Bạch tổng quản, ngươi chớ như tiểu hài. . ."
"Ngậm miệng, Minh Phi Chân! Đây không phải chuyện của ngươi!"
Ta lại bị mắng im. . .
Tô Hiểu cùng Bạch Liên, hai thiếu niên xinh đẹp hơn mỹ nhân thế gian (?) nhìn nhau, ta cơ hồ có thể thấy, thời điểm ánh mắt hai nàng chạm vào nhau, không trung tuôn ra điểm điểm hỏa hoa.
"Cái gì đây. . ." Ta hồ đồ đứng ở giữa, nơm nớp lo sợ móc ra một quả lê: "Hai vị cô nương, ăn lê không?"
Pia một tiếng vang lên, lê của ta! !