[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 106 : Trong chữ có mê, Minh gia có vợ
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Thần Châu đại hiệp đi, Thiếu Lâm Võ Đang hai đại chưởng môn cũng đi.
Hoàng thượng ngơ ngác đứng tại chỗ, ngắm nghía ba mươi bốn chữ trên bạch bích.
Nhữ tri phủ?
Long ngâm thừa lão thần vân trụy,
Phượng minh tử phu nguyệt động dao.
Ngu cá đa luy cấm cửu bang,
Si quỷ liễu liễu kế ngũ triêu.
Nhữ tri phủ!
Hoàng thượng nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện những chữ này đọc theo hàng dọc cũng có nghĩa!
'Long phượng ngu si', 'Minh ngâm cái quỷ' ?
...
Hoàng thượng bỗng nhiên tỉnh ra: Trẫm bị mắng? !
Lại nhìn tiếp, 'Thừa tử có nhiều', chắc là chỉ người thừa kế quá nhiều, tạo thành tranh đoạt hoàng vị.
Tiếp theo hoàng thượng thấy 'Lão phu mệt mỏi' ?
Lão phu mệt mỏi? !
Đây là cái gì? !
Thì ra ngươi đi vội vã như vậy là bởi vì ngươi mệt mỏi? ! Lẽ nào lại thế a! ! Trẫm mời ngươi tới bàn quốc gia đại sự, có thể vì loại lý do này mà đi mất sao! Già mà không đứng đắn!
Mà ba câu sau 'Thần nguyệt cấm kế', 'Vân động cửu ngũ', ' 'Trụy dao bang triêu' .
Nhìn như không thông, nhưng hoàng thượng lặng lẽ suy tưởng một hồi, lại cảm thấy những chữ này đánh trúng vào sự tình hắn luôn lo âu trong lòng.
Ngoại trừ bốn chữ trụy dao bang triêu ý tứ dễ hiểu, không cần phải nói. Hai câu khác đều cho thấy ý ở ngoài lời.
Thần Nguyệt, không phải là chỉ Thần Nguyệt giáo sao? Thần Nguyệt ma giáo, từ thời thái tổ hoàng đế đã tồn tại, thủ lĩnh của giáo luôn luôn ở Tây Vực. Phụ thuộc vào các quốc gia Tây Vực đối nghịch với bản triều, không thể không nói là một mầm họa lớn. Thần nguyệt cấm kế, chẳng lẽ là chỉ Thần Nguyệt giáo sẽ tai họa mấy hài nhi của trẫm?
Nghĩ tới đây hoàng thượng nổi giận, nếu như Ma giáo dám động tới một sợi lông tơ của hoàng nhi trẫm, trẫm đánh bạc hết thảy cũng phải diệt Ma giáo!
Lại nhìn bốn chữ vân động cửu ngũ, cũng không khỏi lặng lẽ.
Vân, hẳn là chỉ một trong tứ đại thế lực của tà đạo Ma cảnh Vân Thiên cung. Bọn hắn là thế lực thần bí nhất trên giang hồ, từ trước đến nay quỷ dị không rõ. Nói vân động cửu ngũ... Hẳn là trẫm...
Hoàng thượng nhìn chằm chằm bạch bích không nói một lời, yên lặng xuất thần.
Nhưng một lát sau, hoàng thượng lại cảm thấy kỳ quái.
Ba mươi bốn chữ này thơ không giống thơ, từ không thành từ. Bằng trắc không thông, càng thiếu đối ngẫu. Không quá văn thải, ý tứ càng là mơ hồ. Nhưng hoàng thượng nhìn lâu, bất tri bất giác tâm thần chuyển di. Phảng phất những chữ kia có ma lực mê hoặc lòng người, như ma như quỷ, vậy mà không dời mắt đi được.
Hoàng thượng vốn định suy nghĩ hàm nghĩa trong đó, nhưng vừa nhìn lại cảm thấy những hàng chữ này lộ ra khí phách làm lòng người say mê, như anh hoa tưng bừng trên bạch bích. Rốt cuộc hoàng thượng không quan tâm đến hàm nghĩa nữa, trái lại nhìn kiểu chữ đến ngơ ngác xuất thần.
Ba mươi bốn chữ này bút tẩu long xà, thế đạo rộng lớn, muôn hình vạn trạng. Câu đầu tiên 'Long ngâm thừa lão thần vân trụy', thay vì nói nó là một câu thơ, không bằng nói là bảy chữ cái tách biệt. Xem xét tỉ mỉ, mỗi chữ đều có bút ý, mỗi kiếm đều có khí tượng. Giống như chữ long viết đến giương nanh múa vuốt oai phong mạnh mẽ, chữ ngâm kế tiếp lại viết như vân tước bay lượn nhẹ nhàng linh hoạt thoải mái. Những chữ sau vậy mà chữ nào cũng khác người, hoàng thượng thích chữ vân nhất, viết tuấn dật đoan phi, như hồi phong phiêu tuyết.
Bỗng nhiên hoàng thượng sinh lòng tán thưởng, kém chút kêu một tiếng tốt!
Trong ba mươi bốn chữ, mặc dù có chỗ trùng lặp, nhưng không thấy thủ pháp viết giống nhau chút nào.
Trong si quỷ liễu liễu có hai chữ 'Liễu', nhưng chữ thứ nhất thanh dật tà phi, rất tiêu sái. Chữ thứ hai lại dựng đứng thẳng tắp, cao ngạo bất phàm.
Lại nói hai câu 'Nhữ tri phủ'.
Ba chữ câu đầu tiên rất kỳ diệu, chữ nhữ nặng nề, chữ tri thanh nhã, chữ phủ thẳng thắn tự nhiên.
Câu thứ hai lại hoàn toàn khác biệt, quả thực như hai người khác nhau viết ra, chữ nhữ nhanh nhẹn, chữ tri cao ngạo, chữ phủ như gần như xa.
Hoàng thượng càng nhìn càng kinh ngạc, gần như không thể tự kiềm chế. Trong lòng hiện lên một ý nghĩ: Đây, đây chẳng lẽ là một bộ kiếm thuật?
Nguyên Thánh đế vốn biết võ. Lý gia hắn thái tổ khai triều đến nay cung ngựa thành thạo, thái tổ hoàng đế càng là cao thủ tuyệt thế quan tuyệt một đời. Võ công hắn truyền lại cầm lên giang hồ có thể quyết tranh hơn thua với đỉnh phong tuyệt học.
Chỉ là, thứ nhất lúc này Nguyên Thánh đế còn trẻ, bị giới hạn tuổi tác, cho dù truyền thừa tốt, công lực cũng có hạn. Hơn nữa hắn sinh tại hoàng thất, không có cơ hội giao thủ với người. Thái hậu yêu chiều hắn, ngay cả vật nặng cũng không nỡ để nhi tử cầm, loại hoàn cảnh này có thể mài giũa được bao nhiêu võ công.
Thứ hai là mặc dù võ công tâm quyết của thái tổ được truyền xuống, thế nhưng loại chuyện như luyện võ, nếu không có sư phụ dạy, chỉ có một bản bí tịch, ai có thể học được trọn vẹn võ học cao thâm của người khác? Đế hoàng võ học, chỉ có người hoàng gia được luyện, cái này ngoài tăng độ khó truyền thừa còn hạn chế khả năng phát dương quang đại. Nếu gặp phải truyền nhân có thiên tư không cao, khả năng thất truyền cao đến đáng sợ.
Mặc dù võ công thái tổ hoàng đế cao cường, thế nhưng thời điểm hắn truyền cho nhi tử của mình nhị tổ, đã rơi mất non nửa không thể học được. Nội lực nhị tổ càng kém cỏi, tổng thể cũng chỉ có năm thành trình độ của cha hắn. Tâm đắc có thể dạy cho hậu đại càng ít. Về sau càng là đời sau kém hơn đời trước. Lịch đại quân vương bản triều không còn một người tài tình tuyệt thế như thái tổ hoàng đế, ngay cả hoàng đế có thể phát huy được một nửa uy lực của võ công này cũng chưa từng có.
Thiên tư của Nguyên Thánh đế vốn không kém, nhưng giới hạn trong tầng tầng điều kiện, lúc hai mươi tuổi hắn cũng chỉ là nhị lưu cao thủ trên giang hồ. Chỉ là hắn luyện thái tổ tuyệt học, tầm mắt vẫn cao hơn người bình thường nhiều.
Ý tưởng kiếm pháp giấu trong chữ vừa hiện ra, trải nghiệm của Nguyên Thánh đế đối với ba mươi bốn chữ này lại sâu hơn một tầng. Chiếu rọi sở học cuộc đời mình, càng thấy đây là một bộ kiếm thuật kinh thế.
Hoàng thượng quên đi chuyện Lục Long Tỏa Quốc, suy nghĩ kiếm pháp trong đó. Nhưng vô luận bắt đầu nhìn từ chữ nào cũng cảm thấy không đúng, ba mươi bốn chữ này càng nhìn càng nhiều biến hóa, càng nhìn chiêu số càng diệu. Càng nhìn càng hoa mắt, tựa như có ba mươi bốn kiếm thủ đồng thời múa kiếm trước mắt hắn, chiêu số lai lịch hoàn toàn khác biệt không cách nào kết nối, làm cho hoàng thượng khó chịu muốn ói, trên đầu mồ hôi lạnh tuôn ra.
Hoàng thượng không nhịn được muốn nhìn tiếp. Nhìn thêm mấy lần, không phải nhìn thành từng nhóm nữa, mà là xáo trộn lung tung trật tự lên để nhìn. Nằm ngang cũng được, dựng thẳng cũng được, nghiêng cũng không sao.
Dù cảm thấy ngực khó chịu muốn ói, nhức đầu không thôi, thế nhưng vẫn khó nhịn lòng hiếu kỳ muốn làm rõ đầu mối bộ kiếm thuật này. Nhưng vừa nhìn thêm mấy lần, chợt thấy những chữ này không còn khắc trên bạch bích, chỉ cảm thấy khí thế càng thêm hùng hồn lăng lệ, muốn phá bích mà ra!
Phảng phất một thanh lợi kiếm lăng không bay ra từ trên bạch bích, trực chỉ mi tâm hoàng thượng, muốn đâm xuyên mi tâm, phá đầu mà ra. Vừa có tưởng tượng này hoàng thượng đã cảm thấy trước mắt lóe lên, phi kiếm đã gần trong gang tấc, mi tâm nhói nhói một trận.
Lúc này chợt thấy từ trên cánh tay một trận nhiệt lực tràn vào không dứt, như một trận gió lớn thổi tan huyễn tượng vân sơn vụ tráo trước mắt, lộ ra một vầng minh nguyệt trên trời.
Sau đó nghe được một tiếng bên tai: "Thần đi quá giới hạn!" Liền cảm thấy bị người ta kéo một cái, một cỗ đại lực đi vào thể nội, hoàng thượng bị kéo ra không thể nhìn chữ trên bạch bích nữa.
Sau khi rời mắt đi, hoàng thượng lập tức lấy lại tinh thần, 'A' kêu thảm một tiếng, nếu không phải tim có người lấy nội lực thâm hậu bảo vệ, sợ rằng lúc đó đã nôn ra máu, bản thân bị trọng thương.
Hoàng thượng không ngừng thở dốc, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hơn nửa ngày mới thở dài một hơi nói: "Trẫm, trẫm làm sao vậy? Chẳng lẽ trẫm tẩu hỏa nhập ma?" Hoàng thượng sợ nhập ma chướng, không dám nhìn chữ trên bạch bích nữa.
Người cứu hoàng thượng từ trong tâm ma huyễn hải ra, dĩ nhiên là Lục Phiến môn đệ nhất cao thủ Nhạn Thập Tam.
Nhạn Thập Tam liếc bạch bích một cái, liền không nhìn nữa. Cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng, trong ba mươi bốn chữ này giấu một bộ kiếm pháp. Hoàng thượng đi theo kiếm pháp chỉ dẫn, dần dần nhập ma chướng."
"Quả thật như thế?" Hoàng thượng choáng váng, nhắm mắt nói: "Thế nhưng tại sao trẫm, trẫm lại như thế?"
"Là bởi vì võ công Thần Châu đại hiệp rất cao, thật sự là thế gian khó gặp. Ba mươi bốn chữ này chính là kiếm ý của Thần Châu đại hiệp, tinh diệu tuyệt luân, lăng lệ vô song. Hoàng thượng tu vi không đến, nhìn lâu sẽ thụ thương."
"Ngươi, ngươi nói Thần Châu đại hiệp cố ý lưu lại kiếm pháp? Chẳng lẽ kiếm pháp này chính là mấu chốt giải khai Lục Long Tỏa Quốc?"
"Thần không biết." Nhạn Thập Tam chậm rãi nói: "Thần chỉ biết cho dù lấy võ công của thần, cũng không thích hợp học bộ kiếm pháp này. Đường đi của kiếm pháp này hoàn toàn khác với sở học của vi thần, mặc dù vi thần nhìn thẳng bạch bích không bị thương, nhưng không cách nào học được kiếm thuật này."
"Ngay cả ngươi cũng không được?"
Hoàng thượng thất vọng một trận. Bằng ánh mắt của hắn, bộ kiếm thuật này thật sự là tác phẩm đặc sắc tuyệt luân, hơn nữa còn là chìa khóa giải khai cục diện Lục Long Tỏa Quốc.
Đương kim Tuyệt Phong tam nhân của tam ti nha môn, một trong số đó chính là Nhạn Thập Tam. Ngay cả hắn cũng không học được, cả triều văn võ còn có ai có thể?
"Đúng rồi! Thần Châu đại hiệp xuất quỷ nhập thần tung tích khó tìm, thế nhưng hắn còn có truyền nhân lưu lại! Thập Tam, đi bắt, không, đi mời 'Ngữ Hóa Giang Sơn' Minh Hóa Ngữ đến đây!"
Nhạn Thập Tam đau răng một trận, vị hoàng thượng này đúng là không biết chuyện giang hồ. Chỉ đành nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần quen biết Minh Hóa Ngữ. Thần Châu đại hiệp có thể nói là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng tung tích của Minh Hóa Ngữ kia lại là không có dấu vết mà tìm kiếm."
"Không có dấu vết mà tìm kiếm? Sao lại không có dấu vết mà tìm kiếm? Hắn còn khó tìm hơn sư phụ hắn?"
"Hoàng thượng có chỗ không biết, Thần Châu đại hiệp dạo chơi nhân gian, trên đường gặp bất bình còn rút đao tương trợ, tối thiểu còn có người có thể trông thấy, vi thần còn có thể tra ra chút chu ti mã tích. Thế nhưng Minh Hóa Ngữ này, hắn lại cố ý ẩn náu, nếu như hắn không muốn lộ diện, cho dù đứng ở trước mặt, hắn cũng có bản lĩnh làm cho người ta không nhận ra được. Vi thần thực sự bất lực với hắn."
Hoàng thượng không khỏi cau mày. Nhạn Thập Tam là trợ thủ đắc lực của hắn, từ trước đến nay thông minh tháo vát, làm việc không theo quỹ đạo nhưng thường có thể một kích thành công. Ngay cả Sát Liên sát thủ, hắn cũng có thể bắt được trong vòng một tháng, bây giờ lại nói không tìm được một hiệp khách chính phái? Này đúng sao? Rõ ràng là đang thoái thác.
"Cố ý ẩn náu? Hắn là một chưởng môn nổi tiếng của bạch đạo, có gì mà phải trốn?"
"Bẩm hoàng thượng, là trốn nợ."
"Sao lại như thế! Đại La sơn thế nào cũng là trụ cột của võ lâm bạch đạo, nào có người dám gây sự với bọn hắn, còn nói gì tới trốn nợ?"
"Hoàng thượng. . . Là nợ tình." Nhạn Thập Tam càng đau răng, "Minh Hóa Ngữ trời sinh phong lưu phóng khoáng, số nữ nhân hắn trêu chọc hàng năm, không đến ba trăm sáu mươi lăm, tối thiểu cũng có ba trăm. Ngài nói hắn dám lộ diện sao?"
Hoàng thượng im lặng, dường như nghĩ đến hậu cung mình mỗi ngày bốc cháy, tự nhiên sinh ra cảm giác đồng tình.
Không bao lâu sau dùng sức lắc lắc đầu nói: "Vậy cũng không đúng. Chẳng qua là chiêu phong dẫn điệp mà thôi, hắn có gan làm, còn sợ cái gì?"
"Bẩm hoàng thượng, trước kia thì không sợ, chỉ là năm nay không được. . ."
"Vậy là sao! Trẫm muốn tìm hắn thì hắn lại không được!"
"Bởi vì hắn cưới lão bà." Nhạn Thập Tam bất đắc dĩ nói: "Còn cưới hai người một lúc. Làm tiểu là con gái độc nhất của Thiên Đao lão nhân."
"Thiên Đao lão nhân? Đây không phải là đao thủ danh xưng thiên hạ đệ nhất đao sao? Nghe nói hắn có một nữ, nữ nhi trổ mã xinh đẹp vô song, năm nay cũng mới mười lăm tuổi, nhưng đã là nữ đao khách danh chấn phương bắc, đao pháp cực kỳ cao minh." Hoàng thượng cười nói: "Minh Hóa Ngữ cưới nàng dâu lai lịch lớn như thế, còn dám ra ngoài chiêu phong dẫn điệp?"
Hoàng thượng cũng oan uổng thay hắn, lắc đầu cười khổ nói: "Gia hỏa này vì nữ nhân không cần mạng a." Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, "A? Ngươi nói thiếp thị? Hắn cưới nữ nhi Thiên Đao lão nhân làm tiểu? Vậy nguyên phối có địa vị gì?"
Đã vô vọng bắt được Minh Hóa Ngữ, hoàng thượng liền muốn nghe thêm chút giang hồ bát quái. Huống chi tin tức này cũng làm ngứa long tâm.
Nhạn Thập Tam chậm rãi nói: "Nữ tử kia a, người đó vốn không có gì to tát. Chẳng qua là từ năm ngoái, tỷ tỷ nàng làm chuyện lớn. . . Thế là nàng cũng thành không tầm thường theo."
"Nhạn Thập Tam, ngươi chỉ biết làm trẫm ngột ngạt, có thể đừng quanh co như thế được không." Hoàng thượng không nhịn được nói: "Ngươi có thể nói chuyện thống khoái chút không, tỷ tỷ nàng làm cái gì?"
"Tỷ tỷ nàng làm hoàng hậu. . ." Nhạn Thập Tam khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Minh Hóa Ngữ cưới tiểu di tử của ngài, muội muội của hoàng hậu nương nương."
". . ."
"Hoàng thượng, tính tình hoàng hậu nương nương như thế nào ngài rõ ràng nhất. Nghe nói tính tình của muội muội lão nhân gia nàng giống nàng như đúc, như song sinh. Cho nên nha. . . Ngài nói Minh Hóa Ngữ hắn. . ."
Hoàng thượng càng nghe càng cảm thấy đau răng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy khó mà nói.
Hồi tưởng tiền đồ tựa như ảo mộng, không khỏi ai thán một tiếng.
Cuối cùng yếu ớt nói một câu.
". . . Vậy để hắn nén bi thương đi."
Hoàng thượng ngơ ngác đứng tại chỗ, ngắm nghía ba mươi bốn chữ trên bạch bích.
Nhữ tri phủ?
Long ngâm thừa lão thần vân trụy,
Phượng minh tử phu nguyệt động dao.
Ngu cá đa luy cấm cửu bang,
Si quỷ liễu liễu kế ngũ triêu.
Nhữ tri phủ!
Hoàng thượng nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện những chữ này đọc theo hàng dọc cũng có nghĩa!
'Long phượng ngu si', 'Minh ngâm cái quỷ' ?
...
Hoàng thượng bỗng nhiên tỉnh ra: Trẫm bị mắng? !
Lại nhìn tiếp, 'Thừa tử có nhiều', chắc là chỉ người thừa kế quá nhiều, tạo thành tranh đoạt hoàng vị.
Tiếp theo hoàng thượng thấy 'Lão phu mệt mỏi' ?
Lão phu mệt mỏi? !
Đây là cái gì? !
Thì ra ngươi đi vội vã như vậy là bởi vì ngươi mệt mỏi? ! Lẽ nào lại thế a! ! Trẫm mời ngươi tới bàn quốc gia đại sự, có thể vì loại lý do này mà đi mất sao! Già mà không đứng đắn!
Mà ba câu sau 'Thần nguyệt cấm kế', 'Vân động cửu ngũ', ' 'Trụy dao bang triêu' .
Nhìn như không thông, nhưng hoàng thượng lặng lẽ suy tưởng một hồi, lại cảm thấy những chữ này đánh trúng vào sự tình hắn luôn lo âu trong lòng.
Ngoại trừ bốn chữ trụy dao bang triêu ý tứ dễ hiểu, không cần phải nói. Hai câu khác đều cho thấy ý ở ngoài lời.
Thần Nguyệt, không phải là chỉ Thần Nguyệt giáo sao? Thần Nguyệt ma giáo, từ thời thái tổ hoàng đế đã tồn tại, thủ lĩnh của giáo luôn luôn ở Tây Vực. Phụ thuộc vào các quốc gia Tây Vực đối nghịch với bản triều, không thể không nói là một mầm họa lớn. Thần nguyệt cấm kế, chẳng lẽ là chỉ Thần Nguyệt giáo sẽ tai họa mấy hài nhi của trẫm?
Nghĩ tới đây hoàng thượng nổi giận, nếu như Ma giáo dám động tới một sợi lông tơ của hoàng nhi trẫm, trẫm đánh bạc hết thảy cũng phải diệt Ma giáo!
Lại nhìn bốn chữ vân động cửu ngũ, cũng không khỏi lặng lẽ.
Vân, hẳn là chỉ một trong tứ đại thế lực của tà đạo Ma cảnh Vân Thiên cung. Bọn hắn là thế lực thần bí nhất trên giang hồ, từ trước đến nay quỷ dị không rõ. Nói vân động cửu ngũ... Hẳn là trẫm...
Hoàng thượng nhìn chằm chằm bạch bích không nói một lời, yên lặng xuất thần.
Nhưng một lát sau, hoàng thượng lại cảm thấy kỳ quái.
Ba mươi bốn chữ này thơ không giống thơ, từ không thành từ. Bằng trắc không thông, càng thiếu đối ngẫu. Không quá văn thải, ý tứ càng là mơ hồ. Nhưng hoàng thượng nhìn lâu, bất tri bất giác tâm thần chuyển di. Phảng phất những chữ kia có ma lực mê hoặc lòng người, như ma như quỷ, vậy mà không dời mắt đi được.
Hoàng thượng vốn định suy nghĩ hàm nghĩa trong đó, nhưng vừa nhìn lại cảm thấy những hàng chữ này lộ ra khí phách làm lòng người say mê, như anh hoa tưng bừng trên bạch bích. Rốt cuộc hoàng thượng không quan tâm đến hàm nghĩa nữa, trái lại nhìn kiểu chữ đến ngơ ngác xuất thần.
Ba mươi bốn chữ này bút tẩu long xà, thế đạo rộng lớn, muôn hình vạn trạng. Câu đầu tiên 'Long ngâm thừa lão thần vân trụy', thay vì nói nó là một câu thơ, không bằng nói là bảy chữ cái tách biệt. Xem xét tỉ mỉ, mỗi chữ đều có bút ý, mỗi kiếm đều có khí tượng. Giống như chữ long viết đến giương nanh múa vuốt oai phong mạnh mẽ, chữ ngâm kế tiếp lại viết như vân tước bay lượn nhẹ nhàng linh hoạt thoải mái. Những chữ sau vậy mà chữ nào cũng khác người, hoàng thượng thích chữ vân nhất, viết tuấn dật đoan phi, như hồi phong phiêu tuyết.
Bỗng nhiên hoàng thượng sinh lòng tán thưởng, kém chút kêu một tiếng tốt!
Trong ba mươi bốn chữ, mặc dù có chỗ trùng lặp, nhưng không thấy thủ pháp viết giống nhau chút nào.
Trong si quỷ liễu liễu có hai chữ 'Liễu', nhưng chữ thứ nhất thanh dật tà phi, rất tiêu sái. Chữ thứ hai lại dựng đứng thẳng tắp, cao ngạo bất phàm.
Lại nói hai câu 'Nhữ tri phủ'.
Ba chữ câu đầu tiên rất kỳ diệu, chữ nhữ nặng nề, chữ tri thanh nhã, chữ phủ thẳng thắn tự nhiên.
Câu thứ hai lại hoàn toàn khác biệt, quả thực như hai người khác nhau viết ra, chữ nhữ nhanh nhẹn, chữ tri cao ngạo, chữ phủ như gần như xa.
Hoàng thượng càng nhìn càng kinh ngạc, gần như không thể tự kiềm chế. Trong lòng hiện lên một ý nghĩ: Đây, đây chẳng lẽ là một bộ kiếm thuật?
Nguyên Thánh đế vốn biết võ. Lý gia hắn thái tổ khai triều đến nay cung ngựa thành thạo, thái tổ hoàng đế càng là cao thủ tuyệt thế quan tuyệt một đời. Võ công hắn truyền lại cầm lên giang hồ có thể quyết tranh hơn thua với đỉnh phong tuyệt học.
Chỉ là, thứ nhất lúc này Nguyên Thánh đế còn trẻ, bị giới hạn tuổi tác, cho dù truyền thừa tốt, công lực cũng có hạn. Hơn nữa hắn sinh tại hoàng thất, không có cơ hội giao thủ với người. Thái hậu yêu chiều hắn, ngay cả vật nặng cũng không nỡ để nhi tử cầm, loại hoàn cảnh này có thể mài giũa được bao nhiêu võ công.
Thứ hai là mặc dù võ công tâm quyết của thái tổ được truyền xuống, thế nhưng loại chuyện như luyện võ, nếu không có sư phụ dạy, chỉ có một bản bí tịch, ai có thể học được trọn vẹn võ học cao thâm của người khác? Đế hoàng võ học, chỉ có người hoàng gia được luyện, cái này ngoài tăng độ khó truyền thừa còn hạn chế khả năng phát dương quang đại. Nếu gặp phải truyền nhân có thiên tư không cao, khả năng thất truyền cao đến đáng sợ.
Mặc dù võ công thái tổ hoàng đế cao cường, thế nhưng thời điểm hắn truyền cho nhi tử của mình nhị tổ, đã rơi mất non nửa không thể học được. Nội lực nhị tổ càng kém cỏi, tổng thể cũng chỉ có năm thành trình độ của cha hắn. Tâm đắc có thể dạy cho hậu đại càng ít. Về sau càng là đời sau kém hơn đời trước. Lịch đại quân vương bản triều không còn một người tài tình tuyệt thế như thái tổ hoàng đế, ngay cả hoàng đế có thể phát huy được một nửa uy lực của võ công này cũng chưa từng có.
Thiên tư của Nguyên Thánh đế vốn không kém, nhưng giới hạn trong tầng tầng điều kiện, lúc hai mươi tuổi hắn cũng chỉ là nhị lưu cao thủ trên giang hồ. Chỉ là hắn luyện thái tổ tuyệt học, tầm mắt vẫn cao hơn người bình thường nhiều.
Ý tưởng kiếm pháp giấu trong chữ vừa hiện ra, trải nghiệm của Nguyên Thánh đế đối với ba mươi bốn chữ này lại sâu hơn một tầng. Chiếu rọi sở học cuộc đời mình, càng thấy đây là một bộ kiếm thuật kinh thế.
Hoàng thượng quên đi chuyện Lục Long Tỏa Quốc, suy nghĩ kiếm pháp trong đó. Nhưng vô luận bắt đầu nhìn từ chữ nào cũng cảm thấy không đúng, ba mươi bốn chữ này càng nhìn càng nhiều biến hóa, càng nhìn chiêu số càng diệu. Càng nhìn càng hoa mắt, tựa như có ba mươi bốn kiếm thủ đồng thời múa kiếm trước mắt hắn, chiêu số lai lịch hoàn toàn khác biệt không cách nào kết nối, làm cho hoàng thượng khó chịu muốn ói, trên đầu mồ hôi lạnh tuôn ra.
Hoàng thượng không nhịn được muốn nhìn tiếp. Nhìn thêm mấy lần, không phải nhìn thành từng nhóm nữa, mà là xáo trộn lung tung trật tự lên để nhìn. Nằm ngang cũng được, dựng thẳng cũng được, nghiêng cũng không sao.
Dù cảm thấy ngực khó chịu muốn ói, nhức đầu không thôi, thế nhưng vẫn khó nhịn lòng hiếu kỳ muốn làm rõ đầu mối bộ kiếm thuật này. Nhưng vừa nhìn thêm mấy lần, chợt thấy những chữ này không còn khắc trên bạch bích, chỉ cảm thấy khí thế càng thêm hùng hồn lăng lệ, muốn phá bích mà ra!
Phảng phất một thanh lợi kiếm lăng không bay ra từ trên bạch bích, trực chỉ mi tâm hoàng thượng, muốn đâm xuyên mi tâm, phá đầu mà ra. Vừa có tưởng tượng này hoàng thượng đã cảm thấy trước mắt lóe lên, phi kiếm đã gần trong gang tấc, mi tâm nhói nhói một trận.
Lúc này chợt thấy từ trên cánh tay một trận nhiệt lực tràn vào không dứt, như một trận gió lớn thổi tan huyễn tượng vân sơn vụ tráo trước mắt, lộ ra một vầng minh nguyệt trên trời.
Sau đó nghe được một tiếng bên tai: "Thần đi quá giới hạn!" Liền cảm thấy bị người ta kéo một cái, một cỗ đại lực đi vào thể nội, hoàng thượng bị kéo ra không thể nhìn chữ trên bạch bích nữa.
Sau khi rời mắt đi, hoàng thượng lập tức lấy lại tinh thần, 'A' kêu thảm một tiếng, nếu không phải tim có người lấy nội lực thâm hậu bảo vệ, sợ rằng lúc đó đã nôn ra máu, bản thân bị trọng thương.
Hoàng thượng không ngừng thở dốc, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hơn nửa ngày mới thở dài một hơi nói: "Trẫm, trẫm làm sao vậy? Chẳng lẽ trẫm tẩu hỏa nhập ma?" Hoàng thượng sợ nhập ma chướng, không dám nhìn chữ trên bạch bích nữa.
Người cứu hoàng thượng từ trong tâm ma huyễn hải ra, dĩ nhiên là Lục Phiến môn đệ nhất cao thủ Nhạn Thập Tam.
Nhạn Thập Tam liếc bạch bích một cái, liền không nhìn nữa. Cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng, trong ba mươi bốn chữ này giấu một bộ kiếm pháp. Hoàng thượng đi theo kiếm pháp chỉ dẫn, dần dần nhập ma chướng."
"Quả thật như thế?" Hoàng thượng choáng váng, nhắm mắt nói: "Thế nhưng tại sao trẫm, trẫm lại như thế?"
"Là bởi vì võ công Thần Châu đại hiệp rất cao, thật sự là thế gian khó gặp. Ba mươi bốn chữ này chính là kiếm ý của Thần Châu đại hiệp, tinh diệu tuyệt luân, lăng lệ vô song. Hoàng thượng tu vi không đến, nhìn lâu sẽ thụ thương."
"Ngươi, ngươi nói Thần Châu đại hiệp cố ý lưu lại kiếm pháp? Chẳng lẽ kiếm pháp này chính là mấu chốt giải khai Lục Long Tỏa Quốc?"
"Thần không biết." Nhạn Thập Tam chậm rãi nói: "Thần chỉ biết cho dù lấy võ công của thần, cũng không thích hợp học bộ kiếm pháp này. Đường đi của kiếm pháp này hoàn toàn khác với sở học của vi thần, mặc dù vi thần nhìn thẳng bạch bích không bị thương, nhưng không cách nào học được kiếm thuật này."
"Ngay cả ngươi cũng không được?"
Hoàng thượng thất vọng một trận. Bằng ánh mắt của hắn, bộ kiếm thuật này thật sự là tác phẩm đặc sắc tuyệt luân, hơn nữa còn là chìa khóa giải khai cục diện Lục Long Tỏa Quốc.
Đương kim Tuyệt Phong tam nhân của tam ti nha môn, một trong số đó chính là Nhạn Thập Tam. Ngay cả hắn cũng không học được, cả triều văn võ còn có ai có thể?
"Đúng rồi! Thần Châu đại hiệp xuất quỷ nhập thần tung tích khó tìm, thế nhưng hắn còn có truyền nhân lưu lại! Thập Tam, đi bắt, không, đi mời 'Ngữ Hóa Giang Sơn' Minh Hóa Ngữ đến đây!"
Nhạn Thập Tam đau răng một trận, vị hoàng thượng này đúng là không biết chuyện giang hồ. Chỉ đành nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần quen biết Minh Hóa Ngữ. Thần Châu đại hiệp có thể nói là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng tung tích của Minh Hóa Ngữ kia lại là không có dấu vết mà tìm kiếm."
"Không có dấu vết mà tìm kiếm? Sao lại không có dấu vết mà tìm kiếm? Hắn còn khó tìm hơn sư phụ hắn?"
"Hoàng thượng có chỗ không biết, Thần Châu đại hiệp dạo chơi nhân gian, trên đường gặp bất bình còn rút đao tương trợ, tối thiểu còn có người có thể trông thấy, vi thần còn có thể tra ra chút chu ti mã tích. Thế nhưng Minh Hóa Ngữ này, hắn lại cố ý ẩn náu, nếu như hắn không muốn lộ diện, cho dù đứng ở trước mặt, hắn cũng có bản lĩnh làm cho người ta không nhận ra được. Vi thần thực sự bất lực với hắn."
Hoàng thượng không khỏi cau mày. Nhạn Thập Tam là trợ thủ đắc lực của hắn, từ trước đến nay thông minh tháo vát, làm việc không theo quỹ đạo nhưng thường có thể một kích thành công. Ngay cả Sát Liên sát thủ, hắn cũng có thể bắt được trong vòng một tháng, bây giờ lại nói không tìm được một hiệp khách chính phái? Này đúng sao? Rõ ràng là đang thoái thác.
"Cố ý ẩn náu? Hắn là một chưởng môn nổi tiếng của bạch đạo, có gì mà phải trốn?"
"Bẩm hoàng thượng, là trốn nợ."
"Sao lại như thế! Đại La sơn thế nào cũng là trụ cột của võ lâm bạch đạo, nào có người dám gây sự với bọn hắn, còn nói gì tới trốn nợ?"
"Hoàng thượng. . . Là nợ tình." Nhạn Thập Tam càng đau răng, "Minh Hóa Ngữ trời sinh phong lưu phóng khoáng, số nữ nhân hắn trêu chọc hàng năm, không đến ba trăm sáu mươi lăm, tối thiểu cũng có ba trăm. Ngài nói hắn dám lộ diện sao?"
Hoàng thượng im lặng, dường như nghĩ đến hậu cung mình mỗi ngày bốc cháy, tự nhiên sinh ra cảm giác đồng tình.
Không bao lâu sau dùng sức lắc lắc đầu nói: "Vậy cũng không đúng. Chẳng qua là chiêu phong dẫn điệp mà thôi, hắn có gan làm, còn sợ cái gì?"
"Bẩm hoàng thượng, trước kia thì không sợ, chỉ là năm nay không được. . ."
"Vậy là sao! Trẫm muốn tìm hắn thì hắn lại không được!"
"Bởi vì hắn cưới lão bà." Nhạn Thập Tam bất đắc dĩ nói: "Còn cưới hai người một lúc. Làm tiểu là con gái độc nhất của Thiên Đao lão nhân."
"Thiên Đao lão nhân? Đây không phải là đao thủ danh xưng thiên hạ đệ nhất đao sao? Nghe nói hắn có một nữ, nữ nhi trổ mã xinh đẹp vô song, năm nay cũng mới mười lăm tuổi, nhưng đã là nữ đao khách danh chấn phương bắc, đao pháp cực kỳ cao minh." Hoàng thượng cười nói: "Minh Hóa Ngữ cưới nàng dâu lai lịch lớn như thế, còn dám ra ngoài chiêu phong dẫn điệp?"
Hoàng thượng cũng oan uổng thay hắn, lắc đầu cười khổ nói: "Gia hỏa này vì nữ nhân không cần mạng a." Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, "A? Ngươi nói thiếp thị? Hắn cưới nữ nhi Thiên Đao lão nhân làm tiểu? Vậy nguyên phối có địa vị gì?"
Đã vô vọng bắt được Minh Hóa Ngữ, hoàng thượng liền muốn nghe thêm chút giang hồ bát quái. Huống chi tin tức này cũng làm ngứa long tâm.
Nhạn Thập Tam chậm rãi nói: "Nữ tử kia a, người đó vốn không có gì to tát. Chẳng qua là từ năm ngoái, tỷ tỷ nàng làm chuyện lớn. . . Thế là nàng cũng thành không tầm thường theo."
"Nhạn Thập Tam, ngươi chỉ biết làm trẫm ngột ngạt, có thể đừng quanh co như thế được không." Hoàng thượng không nhịn được nói: "Ngươi có thể nói chuyện thống khoái chút không, tỷ tỷ nàng làm cái gì?"
"Tỷ tỷ nàng làm hoàng hậu. . ." Nhạn Thập Tam khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Minh Hóa Ngữ cưới tiểu di tử của ngài, muội muội của hoàng hậu nương nương."
". . ."
"Hoàng thượng, tính tình hoàng hậu nương nương như thế nào ngài rõ ràng nhất. Nghe nói tính tình của muội muội lão nhân gia nàng giống nàng như đúc, như song sinh. Cho nên nha. . . Ngài nói Minh Hóa Ngữ hắn. . ."
Hoàng thượng càng nghe càng cảm thấy đau răng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy khó mà nói.
Hồi tưởng tiền đồ tựa như ảo mộng, không khỏi ai thán một tiếng.
Cuối cùng yếu ớt nói một câu.
". . . Vậy để hắn nén bi thương đi."