[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 113 : Nước có thể chở thuyền
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Ta vừa nhìn quả nhiên trên một tòa lôi đài, hai người đang giằng co, một trong số đó chính là Chưởng môn Hoa Sơn Giả Vân Phong.
Trong ba mươi hai người, có mười bốn người là Kỳ Lân vệ sĩ, bốn người là Lục Phiến môn chúng ta, bốn người là Quân Vương trắc. Loại tình huống này đã đổi mới tình trạng ba năm trước đây trên diện rộng. Ba năm trước không có ta, Đường Dịch cùng Tô Hiểu, Điểu huynh vừa mới vào Lục Phiến môn, công lực Thẩm lão đại hẳn cũng chưa thuần. Thảm trạng lúc ấy có thể tưởng tượng được.
Mà võ sĩ tại dã lại có đến mười người, hơn nữa trước đây chưa từng thấy. Trong đó bao gồm Giả, Hướng hai người.
Giả Vân Phong mặc một bộ áo xám, không giận không vui, lãnh đạm đứng trên đài. Gương mặt tuấn tú dài ra như thể người trong thiên hạ thiếu nợ hắn tám trăm vạn lượng.
Giả Vân Phong đứng như vậy, lập tức sinh ra khí thế bất phàm, uyên đình nhạc trì, còn chưa động thủ đã có thể gây ra áp lực tâm lý như khí tường cho đối thủ. Không hổ là trong chốn võ lâm hảo thủ cấp chưởng môn.
Võ công Phái Hoa Sơn lấy kiếm pháp làm chủ, trong môn phái không thể thiếu cất giữ kỳ binh hiếm thấy.
Bên hông Giả Vân Phong treo một thanh trường kiếm vỏ lam. Chuôi kiếm tạo hình cổ phác, toàn thân thẳng tắp. Thân kiếm ngắn, không phải loại kiếm hai lưỡi lưu hành hiện nay. Trên vỏ kiếm cũ màu lam đầy rẫy những vết tích, lộ ra cổ ý hiên ngang. Đây chính là chiêu bài của chưởng môn Hoa Sơn, phái Hoa Sơn gia truyền danh kiếm - - Thiên Ngoại Phong.
Lấy tri thức uyên bác của giang hồ đệ nhất bát quái vương tự xưng, còn có Danh Khí Thiên trong Hắc Bạch Giám, ta xin giới thiệu. Thiên Ngoại Phong được chưởng môn Hoa Sơn đời thứ nhất đúc thành từ kim loại kỳ dị trên đỉnh Hoa Sơn. Thế núi Hoa Sơn vốn hiểm trở, người lên được đỉnh núi không nhiều. Dĩ vãng cũng không có ai đào được kỳ kim, cho nên Chưởng môn Hoa Sơn năm đó suy đoán, kỳ kim đến từ thiên ngoại, từ trên trời rơi xuống đỉnh Hoa Sơn.
Năm đó Chưởng môn Hoa Sơn dùng khối thiên ngoại kỳ kim kia đúc binh, tốn thời gian một năm, rốt cuộc đúc thành một thanh lợi kiếm sắc bén vô cùng, xưng là Thiên Ngoại Phong. Nghe nói Thiên Ngoại Phong sắc bén tước kim đoạn ngọc, phá đá bể nham như cắt đậu phụ. Trên Danh Khí Bảng xếp hạng thứ năm, là lợi khí hiếm thấy. Giờ phút này cho dù ta đứng dưới đài, vẫn có thể cảm nhận rõ hiểm phong chi nhuệ trong đó.
Mà đối diện Giả Vân Phong là một tên lỗ mãng cao lớn thô kệch. Hắn hoàn toàn không bị sự trấn định của Giả Vân Phong cùng sự sắc bén của Thiên Ngoại Phong hù dọa, còn đang ma quyền sát chưởng, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, không sợ chút nào.
Dưới trận liền có người nghị luận.
"Hướng Bá Thiên kia là ai? Thế mà không sợ Giả chưởng môn chút nào."
"Đó là đương nhiên! Tuy Giả Vân Phong Giả đại chưởng môn nổi danh, nhưng các ngươi chưa từng nghe nói kĩ năng của Hướng Bá Thiên này a. Hướng Bá Thiên này, là khí đồ của Hàn Sơn tự, một trong Bạch Vương thất quan a. Nghe nói hắn bị đuổi khỏi Hàn Sơn tự là bởi vì khi sư diệt tổ, ngay cả sư phụ cũng bị hắn đánh chết. Hàn Sơn tự là môn phái nào? Xếp ba vị trí đầu trong Bạch Vương thất quan a. Môn hạ khí đồ, chưa hẳn đã yếu hơn chưởng môn Hoa Sơn."
"Đúng đúng đúng! Ta nghe nói a, trong nửa năm này hắn vì Tranh vương điện hạ làm việc, hành vi phải nói là tàn nhẫn. Phàm là người đối đầu với hắn, ai cũng bị đánh cho thi thể nằm trên đất."
"Võ công người này không thấp hơn Giả chưởng môn, thủ đoạn lại độc ác hơn nhiều, nghe nói địa vị tại Tranh vương phủ lên như diều gặp gió, cơ hồ sắp chiếm lấy vị trí của Giả chưởng môn."
Lời còn chưa nói xong, Hướng Bá Thiên trên đài chợt nở nụ cười tàn nhẫn, khiến người liên tưởng đến dã thú khát máu, làm cho người người khiếp sợ.
Nhưng nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười dữ tợn kia, ta lại có cảm giác đã từng quen biết.
A được, ta gặp gia hỏa này lúc nào nhỉ? Sao có cảm giác gặp vào buổi tối nào đó? Ai. . . Khuôn mặt dáng dấp người này phổ thông như thế, thật sự là lo lắng thay cha mẹ hắn.
Chỗ xa xa bên người hoàng thượng Tranh vương nhăn mày, hiển nhiên cũng bất ngờ với tình trạng này.
Hoắc hoắc hoắc, có câu nói rất hay, nước có thể chở thuyền cũng có thể thuyền chèo. . . A không, cũng có thể lật thuyền. Tranh vương cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như vậy.
Bỗng nhiên Giả Vân Phong cùng Hướng Bá Thiên đồng thời nhìn về phía Tranh vương, muốn xin ý kiến.
Tranh vương trầm mặc hồi lâu, dùng động tác người ngoài không thể nhận ra, làm thủ thế chém đầu. Giả Vân Phong cùng Hướng Bá Thiên đều hiểu tại tâm.
Thủ thế kia đại biểu cho - - khôn sống mống chết, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Giả Vân Phong thản nhiên nói: "Hướng huynh, mời."
Hướng Bá Thiên nói: "Vì ngày này, ta đợi nửa năm có lẻ. Giả chưởng môn, rốt cuộc ta cũng chờ được."
Giả Vân Phong đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhíu lông mày như mực đậm lại, trong lòng bừng tỉnh: "Chúng ta đối đầu, là ngươi ra tay? Ngươi muốn đánh với ta một trận?"
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão tử muốn uống rượu vui đùa với ngươi sao?" Hướng Bá Thiên dữ tợn cười một tiếng, "Sau ngày hôm nay, trên đời không còn Giả Vân Phong ngươi!"
* * * * * * * * * * * * * **
Hướng Bá Thiên học võ công của Cô Tô Hàn Sơn tự, vốn là phật môn võ công. Nhưng hắn sính dũng hiếu chiến, hoàn toàn không có tâm tu phật. Bởi vậy năm đó chỉ trộm một bản « Hàn Thiên Đao Pháp », một bản « Kim Chung Tráo » mà thôi.
Hàn Sơn tự là thiên hạ đại phái, đứng hàng Bạch Vương thất quan. Tại phật đạo môn phái mà nói, hơn Nga Mi, vẻn vẹn dưới Thiếu Lâm.
Hướng Bá Thiên vừa phản bội chạy khỏi sư môn, lập tức tìm sơn động ẩn náu luyện công.
Hàn Thiên Đao Pháp này không phải dùng đao thật, mà là ngưng đao kình tại tay, lấy thủ đao đối địch. Không nói cái khác, chỉ cửa hàn kình này đã không dễ luyện. Thường nhân nếu không có tâm chí cứng cỏi, làm sao chịu được kỳ hàn thấu xương. Huống chi thời điểm luyện công không được phân tâm, nếu như không ngừng run lẩy bẩy, đừng nói luyện công, vừa quay đầu liền bị hàn khí đông thành băng côn cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa dù cho đã luyện thành hàn kình, muốn đao thật thương thật đối đầu với địch nhân, cũng cần khổ công kinh người.
Lại nói Kim Chung Tráo, Kim Chung Tráo hoành luyện khí công chính là một môn tuyệt nghệ của Hàn Sơn tự, không thấp hơn Khí Ngạnh Công của Thiết Hàn Y chút nào. Luyện đến cảnh giới chí cao còn hơn. Nhưng quá trình tu luyện phi thường gian nan. Cần không ngừng tổn thương nhục thể của mình, chịu đựng đau đớn mới có thể luyện thành. Cũng là một môn kỳ công cần tâm chí kiên định mới có thể tu luyện.
Cho nên từ xưa đến nay, học võ tuyệt không thể không có sư phụ. Nhất là công phu nội gia, nhẹ thì tẩu hỏa, nặng thì tử vong. Không có minh sư chỉ điểm làm sao có thể thành tựu một môn võ công.
Người không có sư phụ dẫn dắt giáo huấn mà tự thành võ công ít càng thêm ít, chính là vì duyên cớ này.
Năm đó Hướng Bá Thiên chỉ là một đứa nhóc hơn mười tuổi, kiến giải với võ học không cao minh lắm, lại không có sư phụ dẫn dắt luyện công, một người mò mẫm luyện, đi không ít đường vòng.
Hướng Bá Thiên bỏ ra hai mươi năm khổ công, mai danh ẩn tích. Mở ra lối riêng trên hai môn võ công này, vốn là ý nghĩ hão huyền, thế mà hắn nghĩ ra được pháp môn để đồng thời tu luyện cả hai.
Hắn dùng khí kình của Kim Chung Tráo bảo hộ nhục thể để tu luyện hàn kình của Hàn Thiên Đao, đến khi hàn kình tiến bộ, lại dùng hàn kình để phá Kim Chung Tráo luyện hộ thể khí kình. Cứ lặp đi lặp lại như thế, vậy mà hắn vô sư tự thông, trong thời gian hai mươi năm đã luyện thành hai môn kỳ công này. Một tên khí đồ, thế mà bước lên hàng ngũ cao thủ, cũng là dị số.
Hướng Bá Thiên không động thì thôi, vừa động thì nhanh như phong lôi. Hắn vừa vận công, trên tay lập tức hiện lên một cỗ hàn kình. Tay đến kình đến, đại biểu nội công đã sâu. Trên giang hồ, có tu vi như thế này cũng đã được coi là nhất lưu hảo thủ.
Hai tay Hướng Bá Thiên vốn có hàn kình sắc bén của Hàn Thiên Đao, lại thêm Kim Chung Tráo hộ thể, đôi tay còn sắc bén hơn đao thật, đến tình trạng chạm thể tấtthương. Vừa lên liền tấn công, không cho đối phương lối thoát.
Giả Vân Phong đến cùng là chưởng môn một phái, tự trọng thân phận, khinh thường động kiếm với người tay không. Vận chỉ thành kiếm, lúc Hướng Bá Thiên bước vào ba thước quanh thân, chỉ một cái trực tiếp đâm vào yết hầu Hướng Bá Thiên. Chỉ bay như kiếm, lúc phá không phát ra một tiếng vèo, quả nhiên kình nhanh như gió. Vừa mới bắt đầu Giả Vân Phong đã ra chiêu số hiểm như vậy, thấy thế người xem hô to cổ vũ.
Hướng Bá Thiên không lui chút nào, cứng cổ lên, ỷ vào Kim Chung Tráo Kim Cương Bất Hoại mạnh mẽ chịu một chỉ này, muốn bổ Giả Vân Phong một đao. Tràng diện biến thành đọ xem thịt ai dày hơn, như lưu manh đánh nhau, ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước.
Giả Vân Phong luôn luôn khinh thường nói chuyện với loại người như Hướng Bá Thiên. Hắn là chưởng môn một phái, từ xưa đến nay không có sắc mặt tốt với loại môn phái khí đồ, khi sư diệt tổ. Trừ cái đó ra, võ công Hướng Bá Thiên cố nhiên không tồi, nhưng toàn thân lộ ra phỉ khí, làm việc quá qua loa chủ quan, cũng làm cho hắn không ưa.
Không phải sao, vừa mới động thủ, Giả Vân Phong đã nắm vững thắng lợi.
Một chỉ đâm Hướng Bá Thiên này gọi là 'Tiên Nhân Chỉ Lộ', uy lực không lớn, vốn là biến thức dùng để làm hậu chiêu của Hoa Sơn kiếm pháp. Nhưng trong chớp mắt, Giả Vân Phong liền có thể biến chiêu này thành tuyệt chiêu hiểm ác có lực sát thương cường đại gấp mười mấy lần.
Giả Vân Phong đương nhiên biết Kim Chung Tráo của Hướng Bá Thiên lợi hại, thế nhưng thân pháp Giả Vân Phong hơn xa hắn. Giao thủ trong phạm vi hơn một thước, hắn có tự tin na di biến chiêu, chỉ dựa vào hai đầu ngón tay liền có thể lập tức giết bại Hướng Bá Thiên.
Quả nhiên Giả Vân Phong không làm hết một chỉ, xoay người một cái tránh thoát nhát đao của Hướng Bá Thiên, rồi đột nhiên biến đổi chiêu số, một chỉ đâm vào gáy Hướng Bá Thiên, ngay sau đó vận chỉ như gió, Giả Vân Phong liên tiếp đâm ra mười chín kiếm, chính là Hoa Sơn kiếm pháp Thái Âm Liên Hoàn Thập Cửu Kiếm.
—— Thắng!
Nghĩ như vậy Giả Vân Phong đánh ra một chưởng, vừa muốn đẩy Hướng Bá Thiên xuống lôi đài, bên tai liền bị âm thanh chấn động, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhức đầu không thôi. Nguyên lai Hướng Bá Thiên vừa hét lớn một tiếng, nhưng lại chấn cho Giả Vân Phong suýt chút nữa đứng không vững, màng nhĩ đau như nứt ra.
Hướng Bá Thiên căn bản không thụ thương, tiếng rống thần hoàn khí túc này chính là chứng cứ. Thế nhưng, đây không phải lúc nhìn xem vì sao Hướng Bá Thiên chịu Thái Âm Liên Hoàn Thập Cửu Kiếm lại không có việc gì, mà là vì sao tiếng rống này có thể chấn Giả Vân Phong thành như vậy. Tiếng rống này đích thực là dùng nội lực hét ra, nhưng nội lực thâm hậu như Giả Vân Phong không nên bị như thế.
Giả Vân Phong bước chân lảo đảo, vẻ mặt yên lặng hiện lên một chút bối rối, thời điểm dự định phản kích tay lại chậm đi.
Hướng Bá Thiên cười gằn nói: "Làm sao. . . Rốt cuộc phát hiện nội lực của mình hoàn toàn biến mất rồi sao?"
Giả Vân Phong đúng là như thế, hắn vừa vận nội lực liền phát hiện tuy khí trong đan điền không có việc gì, nhưng kinh mạch bền bỉ ngày xưa lại mềm mại bất lực, phảng phất không phải của mình. Muốn mạnh mẽ vận công lại cảm thấy đan điền đau đớn một hồi, tựa như có mấy trăm dây gai khóa nội khí của mình lại, vận lực một cái liền đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
"Vân Thiên cung bí chế Kinh Cức Lệ, có thể khóa nội lực người quả nhiên không giả." Ánh mắt gian giảo của Hướng Bá Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt giật mình phẫn nộ của Giả Vân Phong, cười nói: "Thời điểm Vương gia bảo Long Tại Thiên hạ dược, ta trộm đi một chút, chỉ chờ đến lúc này. Giả đại chưởng môn, tư vị Thái Âm Liên Hoàn Kiếm giết không được người thế nào a?"
Giả Vân Phong gầm nhẹ nói: "Ngươi dám dùng thuốc này đối phó ta!"
Lửa giận trong mắt không ngừng phun ra, leng keng một tiếng bên hông Giả Vân Phong vang lên một tiếng long ngâm, Thiên Ngoại Phong ra khỏi vỏ!
Trong ba mươi hai người, có mười bốn người là Kỳ Lân vệ sĩ, bốn người là Lục Phiến môn chúng ta, bốn người là Quân Vương trắc. Loại tình huống này đã đổi mới tình trạng ba năm trước đây trên diện rộng. Ba năm trước không có ta, Đường Dịch cùng Tô Hiểu, Điểu huynh vừa mới vào Lục Phiến môn, công lực Thẩm lão đại hẳn cũng chưa thuần. Thảm trạng lúc ấy có thể tưởng tượng được.
Mà võ sĩ tại dã lại có đến mười người, hơn nữa trước đây chưa từng thấy. Trong đó bao gồm Giả, Hướng hai người.
Giả Vân Phong mặc một bộ áo xám, không giận không vui, lãnh đạm đứng trên đài. Gương mặt tuấn tú dài ra như thể người trong thiên hạ thiếu nợ hắn tám trăm vạn lượng.
Giả Vân Phong đứng như vậy, lập tức sinh ra khí thế bất phàm, uyên đình nhạc trì, còn chưa động thủ đã có thể gây ra áp lực tâm lý như khí tường cho đối thủ. Không hổ là trong chốn võ lâm hảo thủ cấp chưởng môn.
Võ công Phái Hoa Sơn lấy kiếm pháp làm chủ, trong môn phái không thể thiếu cất giữ kỳ binh hiếm thấy.
Bên hông Giả Vân Phong treo một thanh trường kiếm vỏ lam. Chuôi kiếm tạo hình cổ phác, toàn thân thẳng tắp. Thân kiếm ngắn, không phải loại kiếm hai lưỡi lưu hành hiện nay. Trên vỏ kiếm cũ màu lam đầy rẫy những vết tích, lộ ra cổ ý hiên ngang. Đây chính là chiêu bài của chưởng môn Hoa Sơn, phái Hoa Sơn gia truyền danh kiếm - - Thiên Ngoại Phong.
Lấy tri thức uyên bác của giang hồ đệ nhất bát quái vương tự xưng, còn có Danh Khí Thiên trong Hắc Bạch Giám, ta xin giới thiệu. Thiên Ngoại Phong được chưởng môn Hoa Sơn đời thứ nhất đúc thành từ kim loại kỳ dị trên đỉnh Hoa Sơn. Thế núi Hoa Sơn vốn hiểm trở, người lên được đỉnh núi không nhiều. Dĩ vãng cũng không có ai đào được kỳ kim, cho nên Chưởng môn Hoa Sơn năm đó suy đoán, kỳ kim đến từ thiên ngoại, từ trên trời rơi xuống đỉnh Hoa Sơn.
Năm đó Chưởng môn Hoa Sơn dùng khối thiên ngoại kỳ kim kia đúc binh, tốn thời gian một năm, rốt cuộc đúc thành một thanh lợi kiếm sắc bén vô cùng, xưng là Thiên Ngoại Phong. Nghe nói Thiên Ngoại Phong sắc bén tước kim đoạn ngọc, phá đá bể nham như cắt đậu phụ. Trên Danh Khí Bảng xếp hạng thứ năm, là lợi khí hiếm thấy. Giờ phút này cho dù ta đứng dưới đài, vẫn có thể cảm nhận rõ hiểm phong chi nhuệ trong đó.
Mà đối diện Giả Vân Phong là một tên lỗ mãng cao lớn thô kệch. Hắn hoàn toàn không bị sự trấn định của Giả Vân Phong cùng sự sắc bén của Thiên Ngoại Phong hù dọa, còn đang ma quyền sát chưởng, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, không sợ chút nào.
Dưới trận liền có người nghị luận.
"Hướng Bá Thiên kia là ai? Thế mà không sợ Giả chưởng môn chút nào."
"Đó là đương nhiên! Tuy Giả Vân Phong Giả đại chưởng môn nổi danh, nhưng các ngươi chưa từng nghe nói kĩ năng của Hướng Bá Thiên này a. Hướng Bá Thiên này, là khí đồ của Hàn Sơn tự, một trong Bạch Vương thất quan a. Nghe nói hắn bị đuổi khỏi Hàn Sơn tự là bởi vì khi sư diệt tổ, ngay cả sư phụ cũng bị hắn đánh chết. Hàn Sơn tự là môn phái nào? Xếp ba vị trí đầu trong Bạch Vương thất quan a. Môn hạ khí đồ, chưa hẳn đã yếu hơn chưởng môn Hoa Sơn."
"Đúng đúng đúng! Ta nghe nói a, trong nửa năm này hắn vì Tranh vương điện hạ làm việc, hành vi phải nói là tàn nhẫn. Phàm là người đối đầu với hắn, ai cũng bị đánh cho thi thể nằm trên đất."
"Võ công người này không thấp hơn Giả chưởng môn, thủ đoạn lại độc ác hơn nhiều, nghe nói địa vị tại Tranh vương phủ lên như diều gặp gió, cơ hồ sắp chiếm lấy vị trí của Giả chưởng môn."
Lời còn chưa nói xong, Hướng Bá Thiên trên đài chợt nở nụ cười tàn nhẫn, khiến người liên tưởng đến dã thú khát máu, làm cho người người khiếp sợ.
Nhưng nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười dữ tợn kia, ta lại có cảm giác đã từng quen biết.
A được, ta gặp gia hỏa này lúc nào nhỉ? Sao có cảm giác gặp vào buổi tối nào đó? Ai. . . Khuôn mặt dáng dấp người này phổ thông như thế, thật sự là lo lắng thay cha mẹ hắn.
Chỗ xa xa bên người hoàng thượng Tranh vương nhăn mày, hiển nhiên cũng bất ngờ với tình trạng này.
Hoắc hoắc hoắc, có câu nói rất hay, nước có thể chở thuyền cũng có thể thuyền chèo. . . A không, cũng có thể lật thuyền. Tranh vương cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như vậy.
Bỗng nhiên Giả Vân Phong cùng Hướng Bá Thiên đồng thời nhìn về phía Tranh vương, muốn xin ý kiến.
Tranh vương trầm mặc hồi lâu, dùng động tác người ngoài không thể nhận ra, làm thủ thế chém đầu. Giả Vân Phong cùng Hướng Bá Thiên đều hiểu tại tâm.
Thủ thế kia đại biểu cho - - khôn sống mống chết, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Giả Vân Phong thản nhiên nói: "Hướng huynh, mời."
Hướng Bá Thiên nói: "Vì ngày này, ta đợi nửa năm có lẻ. Giả chưởng môn, rốt cuộc ta cũng chờ được."
Giả Vân Phong đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhíu lông mày như mực đậm lại, trong lòng bừng tỉnh: "Chúng ta đối đầu, là ngươi ra tay? Ngươi muốn đánh với ta một trận?"
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão tử muốn uống rượu vui đùa với ngươi sao?" Hướng Bá Thiên dữ tợn cười một tiếng, "Sau ngày hôm nay, trên đời không còn Giả Vân Phong ngươi!"
* * * * * * * * * * * * * **
Hướng Bá Thiên học võ công của Cô Tô Hàn Sơn tự, vốn là phật môn võ công. Nhưng hắn sính dũng hiếu chiến, hoàn toàn không có tâm tu phật. Bởi vậy năm đó chỉ trộm một bản « Hàn Thiên Đao Pháp », một bản « Kim Chung Tráo » mà thôi.
Hàn Sơn tự là thiên hạ đại phái, đứng hàng Bạch Vương thất quan. Tại phật đạo môn phái mà nói, hơn Nga Mi, vẻn vẹn dưới Thiếu Lâm.
Hướng Bá Thiên vừa phản bội chạy khỏi sư môn, lập tức tìm sơn động ẩn náu luyện công.
Hàn Thiên Đao Pháp này không phải dùng đao thật, mà là ngưng đao kình tại tay, lấy thủ đao đối địch. Không nói cái khác, chỉ cửa hàn kình này đã không dễ luyện. Thường nhân nếu không có tâm chí cứng cỏi, làm sao chịu được kỳ hàn thấu xương. Huống chi thời điểm luyện công không được phân tâm, nếu như không ngừng run lẩy bẩy, đừng nói luyện công, vừa quay đầu liền bị hàn khí đông thành băng côn cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa dù cho đã luyện thành hàn kình, muốn đao thật thương thật đối đầu với địch nhân, cũng cần khổ công kinh người.
Lại nói Kim Chung Tráo, Kim Chung Tráo hoành luyện khí công chính là một môn tuyệt nghệ của Hàn Sơn tự, không thấp hơn Khí Ngạnh Công của Thiết Hàn Y chút nào. Luyện đến cảnh giới chí cao còn hơn. Nhưng quá trình tu luyện phi thường gian nan. Cần không ngừng tổn thương nhục thể của mình, chịu đựng đau đớn mới có thể luyện thành. Cũng là một môn kỳ công cần tâm chí kiên định mới có thể tu luyện.
Cho nên từ xưa đến nay, học võ tuyệt không thể không có sư phụ. Nhất là công phu nội gia, nhẹ thì tẩu hỏa, nặng thì tử vong. Không có minh sư chỉ điểm làm sao có thể thành tựu một môn võ công.
Người không có sư phụ dẫn dắt giáo huấn mà tự thành võ công ít càng thêm ít, chính là vì duyên cớ này.
Năm đó Hướng Bá Thiên chỉ là một đứa nhóc hơn mười tuổi, kiến giải với võ học không cao minh lắm, lại không có sư phụ dẫn dắt luyện công, một người mò mẫm luyện, đi không ít đường vòng.
Hướng Bá Thiên bỏ ra hai mươi năm khổ công, mai danh ẩn tích. Mở ra lối riêng trên hai môn võ công này, vốn là ý nghĩ hão huyền, thế mà hắn nghĩ ra được pháp môn để đồng thời tu luyện cả hai.
Hắn dùng khí kình của Kim Chung Tráo bảo hộ nhục thể để tu luyện hàn kình của Hàn Thiên Đao, đến khi hàn kình tiến bộ, lại dùng hàn kình để phá Kim Chung Tráo luyện hộ thể khí kình. Cứ lặp đi lặp lại như thế, vậy mà hắn vô sư tự thông, trong thời gian hai mươi năm đã luyện thành hai môn kỳ công này. Một tên khí đồ, thế mà bước lên hàng ngũ cao thủ, cũng là dị số.
Hướng Bá Thiên không động thì thôi, vừa động thì nhanh như phong lôi. Hắn vừa vận công, trên tay lập tức hiện lên một cỗ hàn kình. Tay đến kình đến, đại biểu nội công đã sâu. Trên giang hồ, có tu vi như thế này cũng đã được coi là nhất lưu hảo thủ.
Hai tay Hướng Bá Thiên vốn có hàn kình sắc bén của Hàn Thiên Đao, lại thêm Kim Chung Tráo hộ thể, đôi tay còn sắc bén hơn đao thật, đến tình trạng chạm thể tấtthương. Vừa lên liền tấn công, không cho đối phương lối thoát.
Giả Vân Phong đến cùng là chưởng môn một phái, tự trọng thân phận, khinh thường động kiếm với người tay không. Vận chỉ thành kiếm, lúc Hướng Bá Thiên bước vào ba thước quanh thân, chỉ một cái trực tiếp đâm vào yết hầu Hướng Bá Thiên. Chỉ bay như kiếm, lúc phá không phát ra một tiếng vèo, quả nhiên kình nhanh như gió. Vừa mới bắt đầu Giả Vân Phong đã ra chiêu số hiểm như vậy, thấy thế người xem hô to cổ vũ.
Hướng Bá Thiên không lui chút nào, cứng cổ lên, ỷ vào Kim Chung Tráo Kim Cương Bất Hoại mạnh mẽ chịu một chỉ này, muốn bổ Giả Vân Phong một đao. Tràng diện biến thành đọ xem thịt ai dày hơn, như lưu manh đánh nhau, ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước.
Giả Vân Phong luôn luôn khinh thường nói chuyện với loại người như Hướng Bá Thiên. Hắn là chưởng môn một phái, từ xưa đến nay không có sắc mặt tốt với loại môn phái khí đồ, khi sư diệt tổ. Trừ cái đó ra, võ công Hướng Bá Thiên cố nhiên không tồi, nhưng toàn thân lộ ra phỉ khí, làm việc quá qua loa chủ quan, cũng làm cho hắn không ưa.
Không phải sao, vừa mới động thủ, Giả Vân Phong đã nắm vững thắng lợi.
Một chỉ đâm Hướng Bá Thiên này gọi là 'Tiên Nhân Chỉ Lộ', uy lực không lớn, vốn là biến thức dùng để làm hậu chiêu của Hoa Sơn kiếm pháp. Nhưng trong chớp mắt, Giả Vân Phong liền có thể biến chiêu này thành tuyệt chiêu hiểm ác có lực sát thương cường đại gấp mười mấy lần.
Giả Vân Phong đương nhiên biết Kim Chung Tráo của Hướng Bá Thiên lợi hại, thế nhưng thân pháp Giả Vân Phong hơn xa hắn. Giao thủ trong phạm vi hơn một thước, hắn có tự tin na di biến chiêu, chỉ dựa vào hai đầu ngón tay liền có thể lập tức giết bại Hướng Bá Thiên.
Quả nhiên Giả Vân Phong không làm hết một chỉ, xoay người một cái tránh thoát nhát đao của Hướng Bá Thiên, rồi đột nhiên biến đổi chiêu số, một chỉ đâm vào gáy Hướng Bá Thiên, ngay sau đó vận chỉ như gió, Giả Vân Phong liên tiếp đâm ra mười chín kiếm, chính là Hoa Sơn kiếm pháp Thái Âm Liên Hoàn Thập Cửu Kiếm.
—— Thắng!
Nghĩ như vậy Giả Vân Phong đánh ra một chưởng, vừa muốn đẩy Hướng Bá Thiên xuống lôi đài, bên tai liền bị âm thanh chấn động, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhức đầu không thôi. Nguyên lai Hướng Bá Thiên vừa hét lớn một tiếng, nhưng lại chấn cho Giả Vân Phong suýt chút nữa đứng không vững, màng nhĩ đau như nứt ra.
Hướng Bá Thiên căn bản không thụ thương, tiếng rống thần hoàn khí túc này chính là chứng cứ. Thế nhưng, đây không phải lúc nhìn xem vì sao Hướng Bá Thiên chịu Thái Âm Liên Hoàn Thập Cửu Kiếm lại không có việc gì, mà là vì sao tiếng rống này có thể chấn Giả Vân Phong thành như vậy. Tiếng rống này đích thực là dùng nội lực hét ra, nhưng nội lực thâm hậu như Giả Vân Phong không nên bị như thế.
Giả Vân Phong bước chân lảo đảo, vẻ mặt yên lặng hiện lên một chút bối rối, thời điểm dự định phản kích tay lại chậm đi.
Hướng Bá Thiên cười gằn nói: "Làm sao. . . Rốt cuộc phát hiện nội lực của mình hoàn toàn biến mất rồi sao?"
Giả Vân Phong đúng là như thế, hắn vừa vận nội lực liền phát hiện tuy khí trong đan điền không có việc gì, nhưng kinh mạch bền bỉ ngày xưa lại mềm mại bất lực, phảng phất không phải của mình. Muốn mạnh mẽ vận công lại cảm thấy đan điền đau đớn một hồi, tựa như có mấy trăm dây gai khóa nội khí của mình lại, vận lực một cái liền đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
"Vân Thiên cung bí chế Kinh Cức Lệ, có thể khóa nội lực người quả nhiên không giả." Ánh mắt gian giảo của Hướng Bá Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt giật mình phẫn nộ của Giả Vân Phong, cười nói: "Thời điểm Vương gia bảo Long Tại Thiên hạ dược, ta trộm đi một chút, chỉ chờ đến lúc này. Giả đại chưởng môn, tư vị Thái Âm Liên Hoàn Kiếm giết không được người thế nào a?"
Giả Vân Phong gầm nhẹ nói: "Ngươi dám dùng thuốc này đối phó ta!"
Lửa giận trong mắt không ngừng phun ra, leng keng một tiếng bên hông Giả Vân Phong vang lên một tiếng long ngâm, Thiên Ngoại Phong ra khỏi vỏ!