[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 116 : Phong vân đột biến, hổ khiếu ngang tàng

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Điểu huynh thua... thua rồi! ?
Toàn bộ tinh thần của chúng ta đặt trên người Giả Vân Phong cùng Hướng Bá Thiên, hoặc là Tô Hiểu cùng Diệp Lạc, thành ra quên mất Điểu huynh. Dẫn đến hắn lên đài ngay dưới mi mắt, chúng ta cũng không biết. Thế nhưng hắn bại bởi một Kỳ Lân vệ sĩ bình thường? ! Còn thua vô thanh vô tức?
Thẩm lão đại há to miệng nhỏ, sắc mặt trắng bệch. Nàng cũng không nghĩ tới Điểu huynh có thể mất mặt như vậy.
Sắc mặt Đường Dịch cũng ngưng trọng, lúc đầu hắn còn dự định tiêu hao công lực Long Tại Thiên cho Điểu huynh. Hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, phức tạp nhìn bóng lưng khó coi kia, lẩm bẩm nói: "Tên vương bát đản này muốn ăn đòn. . ."
Tốt a. . . Kỳ thực ta không ngờ tới Đường Dịch biết mắng chửi người.
Nam công công tuyên cáo, xác nhận tràng cảnh chúng ta nhìn thấy.
"Bên thắng - - Kỳ Lân vệ Triệu Thất. Trận tiếp theo, Kỳ Lân vệ Long Tại Thiên đối chiến Lục Phiến môn Đường Dịch!"
Tuyên bố Điểu huynh thua trận, đồng thời cáo tri đội hình trận tiếp theo.
Hoàng thượng nhìn chăm chú vào sắc mặt tái xanh của Thẩm Y Nhân, không nói một lời, bầu không khí vẫn luôn nhẹ nhõm lúc này trở nên rất nặng nề.
Dường như Tranh vương không ngờ tới, khẽ cười nói: "Nghe nói Lục Phiến môn chiến tướng như mây, xưa nay đứng đầu tam ti nha môn triều ta, sao tổng đốc lại bị một Kỳ Lân vệ sĩ không có danh tiếng gì đánh bại? Đây thật là kỳ quái." Kỳ Lân vệ sĩ đánh bại Tống Âu chỉ là một Ất cấp võ sĩ. Sau khi đánh bại Tống Âu chỉ chậm rãi xuống đài, cũng không thấy có phản ứng gì đặc biệt, càng thêm cao thâm khó lường.
Nhưng mọi người không cảm thấy kinh ngạc. Kỳ Lân vệ thù địch với Lục Phiến môn như thế, một tên vệ sĩ nho nhỏ làm được đại sự bực này, coi như thua tất cả những trận sau, cũng chắc chắn có đại phú quý rơi vào đầu, lúc này còn nói lời vô ích làm gì, đương nhiên là tranh thủ đi xuống ăn mừng a.
Thẩm Y Nhân phảng phất như không nghe thấy, trên mặt cũng không lộ chút biểu tình nào. Nhưng ai cũng biết, người luôn luôn tâm cao khí ngạo như nàng sẽ không dễ chịu.
Hoàng thượng thản nhiên nói: "Đường Dịch Đường Yên Lăng, Bắc Hải Minh Kính cung chi hậu, gia truyền tuyệt học không thể khinh thường, hắn còn thanh xuất vu lam. Ngắn ngủi mấy năm, lấy một thân một người kiêm mười mấy môn phái chi trưởng, được khen là thanh niên kỳ tài bất thế xuất của võ lâm phương bắc. Từ điểm hắn đánh thắng Thiết Hàn Y, trẫm không hoài nghi chút nào."
Sau đó lại chuyển ánh mắt đến Tô Hiểu đang đối đầu với Diệp Lạc.
"Võ công hài tử kia không giỏi giang gì, thế nhưng Tô gia hậu nhân, chắc chắn không kém được. Vì thu nạp hai người đó ngươi tốn không ít tâm tư. Nhiều nhân tài như vậy hoạt động quanh một người, chỉ để hắn không mất mặt. Nhưng cuối cùng vẫn bởi vì hắn thất bại mà hỏng toàn bộ."
Hoàng thượng lấy ngữ khí nhàn nhạt như nói về chuyện của người khác, nhưng giờ phút này rõ ràng là nói với Thẩm Y Nhân: "Hài tử, vì một Tống Âu, đáng giá không?"
". . ."
Thẩm Y Nhân trầm mặc không nói, được nửa ngày, mới nói: "Đây là thần suy nghĩ không chu toàn, phi chiến chi tội. Xin hoàng thượng tiếp tục xem, Lục Phiến môn chúng ta nhất định sẽ không cô phụ thánh vọng."
Hoàng thượng thấy thái độ kiên quyết của nàng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu.
Lôi đài bên này.
"Ai nha nha nha nha, người tính không bằng trời tính a." Long Tại Thiên vừa thấy Điểu huynh đánh thua, lập tức cười trên nỗi đau của người khác, một cước đi qua, Văn Chinh Minh bảo phiến nơi tay, dùng sức quạt quạt, đại phóng giễu cợt nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có phải thủ lĩnh các ngươi đánh thua không. Mau xem mấy tên Lục Phiến môn ngu xuẩn mất mặt, oa ha ha ha ha ha ha ha."
Các Kỳ Lân vệ sĩ vẫn luôn không nói lời nào, đột nhiên cười to lên theo Long Tại Thiên.
". . ."
"Tốt, các huynh đệ tản ra. Chúng ta cũng không thể mất mặt như vậy. Ha ha ha ha."
Long Tại Thiên cười ha ha nhảy lên lôi đài, lúc chia tay hướng chúng ta gào một tiếng 'Nhìn gia gia biểu diễn'. Ta không thể không móc một hạt dưa ra, lặng lẽ nhằm đầu gối hắn mà bắn. . .
"Úc! Mẹ nó! !"
Theo một tiếng chửi cùng một tiếng Pia, hình như truyền đến thanh âm người nào đó đâm đầu vào lôi đài.
"A? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có phải thủ lĩnh các ngươi chưa kịp lên đài ngã như chó đớp phân không a? Ha ha ha ha ha."
Trong sân lập tức bạo phát ra trận cười to nhất từ trước tới nay.
Tốt, thừa dịp toàn trường đang cười Long Tại Thiên, ta muốn thương lượng phương án giải quyết với Đường Dịch.
Ta nhìn thoáng qua Thẩm lão đại.
Trạng thái của nàng phi thường không tốt. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch. Nàng chuẩn bị cho lần Ngự Tiền Luận Võ này lâu như vậy, chính là vì vãn hồi hình tượng Lục Phiến môn trước mặt hoàng thượng. Hiện tại nàng ngồi bên cạnh hoàng thượng, bồi tiếp hoàng thượng nhìn Lục Phiến môn tổng đốc bị đánh ngã. Trong lòng nàng khó chịu có thể nghĩ. Đó không chỉ là khuất nhục, còn là tuyệt vọng.
Ta phải làm chút gì đó.
"Kế hoạch có biến, Đường Dịch."
Ta gọi Đường Dịch đang muốn lên đài trở về.
Tình huống hiện tại hoàn toàn khác với kế hoạch. Vừa rồi bốn người chúng ta, một người cũng không thua. Kế hoạch đã định là ta lạc bại trận đầu, Tô Hiểu chưa hẳn, Đường Dịch chưa hẳn, Tống Âu chiến thắng. Tiếp theo là Tống Âu đánh bại Long Tại Thiên vừa thắng thảm, hoặc là Đường Dịch cố ý thua cho hắn. Như vậy Điểu huynh không cần tốn nhiều sức cũng đánh vào bát cường, chí ít cũng coi như có cái bàn giao trước mặt hoàng thượng.
Nhưng bây giờ Điểu huynh thua, Đường Dịch chưa hẳn thắng, ta muốn cố ý thua, Tô Hiểu. . . Có thể còn sống cũng đã không tệ. Ưu thế ban đầu biến thành toàn bộ bốn người chúng ta sẽ thua. Cũng khó trách sắc mặt Thẩm lão đại khó coi như vậy.
"Đại ca, chuyện gì?"
Ta nói khẽ với Đường Dịch: "Nghe cho kỹ Đường Dịch, kế hoạch có biến. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là, ngươi đem hết toàn lực tiêu hao công lực Long Tại Thiên, tiêu hao đến mức tổng đốc có thể thắng. Hiện tại tổng đốc chơi ngã. Cho nên nhiệm vụ của ngươi cũng thay đổi, ngươi phải trực tiếp đánh bại Long Tại Thiên."
Đường Dịch nghi ngờ nói: "Vì sao phải thế? Chỉ cần cuối cùng đại ca ngươi thắng là được mà."
". . ."
Tốt a, hình như ta còn chưa giải thích dự định của mình với hắn.
"Ta không thể tham gia, hơn nữa ta. . . Luôn luôn ít xuất hiện, tuyệt không tùy tiện ra tay. Cho nên muốn nhờ ngươi tận lực đánh bại Long Tại Thiên."
Đáng chết! Bởi vì Điểu huynh, toàn bộ kế hoạch trở nên phức tạp.
Đường Dịch trầm ngâm nói: "Đại ca, đó là Long Tại Thiên, một trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ, ngươi cảm thấy ta sẽ thắng?"
"Nếu như ngươi chịu lấy ra bản lĩnh thật sự." Ta nhìn vào mắt Đường Dịch, thản nhiên nói: "Cho dù, thời điểm khiêu chiến ta chưa kịp dùng toàn lực đã ngã, cũng đừng đi vào chỗ bế tắc a. Giữ lại thực lực làm cho ngay cả đối thủ mình đánh thắng được cũng đánh không lại, đây không phải là được không đủ bù mất sao?"
". . ."
"Đối thủ của mình, tự mình giải quyết."
Đường Dịch trầm mặc một hồi, quay người chạy nhanh mấy bước, nhảy một cái tiêu sái đáp xuống lôi đài, đứng đối diện Long Tại Thiên, hơi lim dim mắt không nói chuyện.
". . ."
Long Tại Thiên cười nói: "Mới vài ngày sau khi hai chúng ta đối chưởng, võ công Đường huynh đệ lại có tiến bộ a, ngay cả Thiết Hàn Y cũng không phải là đối thủ của ngươi."
". . ."
"Tiểu tử, nói thế nào bản quan cũng là tiền bối của ngươi, ngươi nói chuyện với tiền bối như thế sao?"
Đường Dịch nhắm mắt một lúc, chậm rãi mở ra, mắt hổ tinh mang bạo xạ: ". . . Câu tiếp theo ta nói, sẽ là —— mông ngươi quá bẩn ta không muốn đá, đưa đầu qua đây."
Đường Dịch vẫy vẫy tay, ra hiệu, lăn qua đây
Đại chiến hết sức căng thẳng!