[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 118 : Nhìn ta thua bởi... Mẹ nó! Đứng dậy!

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Rất nhanh, mấy trận so tài khác cũng có kết quả.
Ngự Tiền Luận Võ không chờ người, vòng thi đấu sau lập tức bắt đầu. Không khí hiện trường đang lâm vào một loại khẩn trương quái dị.
Người xem bắt đầu xì xào bàn tán, hình như có đại nhân vật sắp lên lôi đài.
"Đến rồi đến rồi!"
"Cuối cùng đã tới a. Ta ép trọng chú mua hắn thắng."
"Người này chính là nguyên nhân hôm nay ta đến đây a!"
"Chính là hắn, mau nhìn. Hắn đi ra rồi. Nhìn dáng vẻ tính sẵn trong lòng của hắn kìa!"
Ngoại trừ vui mừng cùng phấn chấn, thanh âm của bọn hắn còn có tin phục cùng hồi hộp. Đủ thấy bọn hắn mang lòng e ngại với người lên sàn kế tiếp.
Nghe bọn hắn nói, người kia quả nhiên là bất thế chi tài, ngọc thụ lâm phong, thông minh lanh lợi. . .
Vừa xuống đài, Tô Hiểu dặn dò ta: "Minh đại ca, đến ngươi."
. . . Được rồi, dù sao chính là ta.
"Ta biết, không phải chỉ là một tiểu lưu manh Kỳ Lân vệ thôi sao." Ta vừa nói xong, Long Tại Thiên đang chiến quên cả trời đất với Đường Dịch, phảng phất bị người đào mộ tổ, lập tức lườm qua. Ta không để ý đến hắn, dù sao chỉ một Đường Dịch là đủ để hắn tiêu hóa rồi.
"Minh đại ca, ngươi phải cẩn thận một chút. Giả Vân Phong võ công cao cường như vậy còn thua." Tô Hiểu như tiểu thê tử đối mặt trượng phu sắp xuất chinh, lo lắng nói: "Ngươi cũng không phải là ta, nếu như đánh không lại phải biết chạy trốn a."
". . ."
Ta bị kẹp giữa không biết nói gì cùng cảm động, đành phải nói: "Vậy cho ta chiếm chiếm tiện nghi, hôn một cái?"
"Y!" Tô Hiểu lui ra phía sau một bước, tay nhỏ sờ Cổ Hàn đao, giậm chân một cái, sát khí tản ra tứ phía, "Ngươi đừng tới đây, sờ qua Bạch Liên kia còn muốn chạm ta!"
"Lần này không nói mình là nam nhân sao?”
"Còn có, ta là nam nhân!"
Tốt a, cái gì cũng không thay đổi.
"Tóm lại yên tâm đi." Ta vỗ vỗ đầu nhỏ của Tô Hiểu, quay người nhìn về đối thủ trên đài, nói: "Ta đi một chút liền về."
"Mau nhìn, hắn đã chuẩn bị khắc chết người ta!"
Ai muốn khắc chết người a!
"Lục Phiến môn Minh Phi Chân đối chiến Kỳ Lân vệ Tiêu Mạnh!"
Ta tận lực lượn quanh lôi đài một vòng, phí chút sức lực mới đi lên. Cho dù làm như vậy có thể giảm xuống khả năng ta bị hoài nghi, nhưng lại dọa cho rất nhiều người xem chạy tứ phía. Rốt cuộc có làm mình bị chú mục hay không, chính ta cũng không rõ.
Đối thủ của ta, là một nam tử trung niên gầy gò chừng bốn mươi tuổi. Hắn rất gầy rất cao, toàn thân không thấy một chút thịt thừa. Tay chân to lớn, nhất là hai bàn chân rất to, có thể so với vượn hoang. Thời điểm người này lên đài, chỉ đơn giản phi thân một cái, hai chân chạm đất bất động, động tác mạch lạc tự nhiên. Đủ thấy võ công luyện mười phần vững chắc.
A a a! Quá tốt rồi!
Nhìn gia hỏa này, chẳng những có thực lực, hơn nữa dáng vẻ hoàn toàn không bị tổn thương a!
Thương thiên a đại địa a, rốt cuộc đối thủ của ta có một người không ợ ra rắm!
Lại nhìn hắn, ta đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Người này thực sự. . . rất mạnh.
Dù cho chỉ nhìn sơ lược một chút, ta cũng có thể đoán được, võ công người này quả thực không kém hơn Long Tại Thiên. Hai mắt hắn thần quang trầm tĩnh, hiển nhiên nội công tu vi đã có tương đối hỏa hầu. Hơn nữa, ta lại không phân biệt được là nội lực môn phái nào.
Chỉ liếc như thế, trong lòng ta liền biết: Khẳng định Kỳ Lân vệ xin ngoại viện!
Nếu một người Kỳ Lân vệ tùy tiện phái ra cũng có trình độ này, bọn hắn sớm đã tạo phản.
Hoàng thượng! Ta hoài nghi nơi này có giao dịch bẩn a!
Trên ngự tọa cách đó không xa.
"Người kia là ai? Bề ngoài không tệ a. Trong ấn tượng của trẫm, Lục Phiến môn không ai có khí độ như người này. Y Nhân?"
"Hắn gọi Minh Phi Chân, tháng trước, tại Lục Phiến môn bởi vì vụ án nào đó mà hoàng thượng. . ." Bởi vì Tô Hiểu đánh thắng, trạng thái Đường Dịch đang tốt, tâm tình Thẩm Y Nhân không tệ. Nàng giới thiệu Minh Phi Chân, lúc nhắc tới vụ án tháng trước, vô tình hay cố ý liếc qua Tranh vương, "Bởi vì vụ án nào đó mà gặp qua hắn. Lúc ấy hắn thụ thương, trên mặt toàn là vết thương, cho nên có lẽ hoàng thượng không nhớ rõ."
"Minh Phi Chân. . . Trẫm không quá nhớ. . . A, là tiểu tử không biết trên dưới kia?"
"Không sai." Thẩm Y Nhân cười khổ nói: "Hắn sư xuất danh môn, làm việc cũng khá cơ linh, hiện tại là bộ đầu duy nhất ở Lục Phiến môn của thần."
"Thẩm phó tổng đốc thật biết hại người a." Tranh vương cười lạnh: "Khen nửa ngày, kết quả chỉ là một bộ đầu a?”
Thẩm Y Nhân không nhường chút nào cười nói: "Điện hạ thật biết nói đùa, các đời tổng đốc Lục Phiến môn, ai chưa làm qua bộ đầu? Nhưng điện hạ không rõ ràng cũng bình thường. Dù sao điện hạ chưa từng liên quan đến chuyện trong chốn giang hồ, càng không rõ cách tam ti nha môn chúng ta vận hành."
Tranh vương nhất thời nghẹn lời, hắn không thể nói ngay trước mặt hoàng thượng, mình nào chỉ liên quan, còn cấu kết với tà phái. Nhưng cũng không thể mất thể diện, thừa nhận mình cô lậu quả văn, đành phải cười trừ một tiếng.
Hoàng thượng lại đánh giá Minh Phi Chân mấy lần: "Lần trước ta gặp hắn, hắn nằm trên giường bệnh. Không ngờ tới lúc đứng lên, khí độ lại bất phàm như thế. Hắn xuất thân môn phái nào?”
"Khởi bẩm hoàng thượng, Minh Phi Chân xuất thân Đại La sơn."
"Ân, hình như ta cũng nhớ như thế. Hắn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi phải không? Từ chưởng môn Minh Hóa Ngữ tính đi, hắn hẳn là đệ tử đời thứ ba?"
"Hoàng thượng nhìn rất chuẩn, năm nay hắn vừa vặn hai mươi tám tuổi. . . Tuy vậy, làm người không thận trọng chút nào. Nhưng hắn không phải đời thứ ba, mà là đệ tử đời thứ hai." Thẩm Y Nhân cười nói: "Sư phụ hắn là sư đệ Minh chưởng môn, Vô Sơn đạo nhân. Hoàng thượng chớ nhìn tuổi tác hắn không lớn, bối phận cũng không nhỏ. Tính ra ngay cả Truy Nguyệt kiếm hiệp, Liên Truy Nguyệt cũng phải gọi hắn một tiếng sư huynh."
"A? Đệ tử đời thứ hai?”
Hoàng thượng rơi vào trầm mặc.
Ta muốn biết, đệ tử đời thứ hai thì làm sao?
Nói hết lời a! !
Ta bỗng nhiên cảm thấy hoàng thượng nghiêm túc nhìn chằm chằm ta. Sau đó không lâu, khẩn trương lặp lại một câu: "Hắn là đệ tử đời thứ hai, hơn nữa còn họ Minh? Hắn có phải tử điệt bản gia Minh gia không?"
Đối thoại của hoàng thượng với Thẩm lão đại bị ta nghe sạch sẽ, đương nhiên lời Tranh vương ta cũng nghe thấy. Nhưng vì sao hoàng thượng lại quan tâm chuyện ta là người bản gia Minh gia hay không?
Ta ngơ ngác xuất thần, trong nháy mắt nhớ tới một đống sự tình. . .
Sư phụ! Ngài làm gì hoàng thượng! ! !
Chẳng lẽ hậu cung ngài cũng dám ra tay! ! !
Sau đó hoàng thượng sợ hãi than: "Trẫm tìm kiếm truyền nhân dòng chính Đại La sơn nhiều năm, ngay cả Liên Truy Nguyệt kia cũng tìm tới, nhưng không ai có thể giải nghi hoặc của trẫm. Không ngờ gặp được một người ở đây."
Cái gì? Nghi hoặc?
Chẳng lẽ, không làm rõ được cha đẻ của công chúa nào đó.
Sư phụ, rốt cuộc ngài làm cái gì! ! ! Sau này lúc cua gái, ngài có thể suy ngẫm, vạn nhất có một ngày hoàng thượng hoài nghi nữ nhi mình không phải thân sinh, liền đi tìm đồ đệ ngài phiền toái không!
"Hoàng thượng có nghi hoặc muốn hỏi người Minh gia Đại La sơn?" Thẩm lão đại có chút khó khăn nói: "Thần nhớ, hình như Minh Phi Chân từng nói hắn là Minh gia bàng chi, sợ rằng sẽ phụ thánh vọng."
Thế nhưng hoàng thượng lại nói: "Chớ có lo lắng, vấn đề của trẫm đã kéo dài hơn hai mươi năm. Trên thực tế, có lẽ ngay cả bản thân Minh Hóa Ngữ cũng vô pháp, Minh Phi Chân này.. . . Trẫm cũng chỉ ôm chút hi vọng muốn hỏi thử mà thôi."
Vấn đề hơn hai mươi năm? Hình như đám công chúa chưa đầy hai mươi tuổi, cho nên hẳn không như ta tưởng tượng. . . Má ơi, sẽ không phải hoàng tử chứ.
Ta ngơ ngác nhìn ngự tọa bên cạnh, Tranh vương đang ngồi trên ghế, vẻ mặt khinh thường.
Sách. . . Nếu không phải dáng dấp gia hỏa này rất giống hoàng thượng, ta còn hoài nghi hắn chính là vấn đề di lưu hơn hai mươi năm.
"Khụ khụ." Kỳ Lân vệ sĩ trước mặt ta đột nhiên ho khan một tiếng, hỏi: "Ngươi có thể bắt đầu chưa?"
Ta như đau răng trả lời một câu: ". . . Tới."
Mẹ nó! Vì sao ngươi không đánh lén ta?
Ngươi nghĩ vừa rồi ta làm gì, ta cố ý nhìn sang chỗ khác, chính là muốn cho ngươi cơ hội a!
Kỳ Lân vệ sĩ giống như thổ phỉ này, lại làm ra chuyện quân tử.
Ta nhìn khuôn mặt thổ phỉ của hắn, còn có tư thế cầm đao, ngươi tỉnh lại đi! Đánh chết ta cũng không tin ngươi biết quá năm chữ!
Nơi xa trên chỗ ngồi, hoàng thượng hơi vui mừng nói: "Đã lâu không thấy võ công Đại La sơn. Để trẫm nhìn xem võ công họ Minh này như thế nào."
Thẩm lão đại thì hơi khó nói: "Hoàng thượng, Phi Chân hắn. . . Thực ra võ công. . ."
Không sai, xem võ công làm gì? Xem võ công làm cái gì? Ta còn đang muốn nhận thua đây.
Ta quay đầu, trừng mắt nhìn Kỳ Lân vệ sĩ kia: "Tốt, bắt đầu đi."
Ta thề, ta không biết chuyện gì xảy ra.
Kỳ Lân vệ sĩ kia bị ta trừng một cái, như trúng ngoan quyền liên tục lùi lại ba bước, sau đó ngửa mặt lên trời ngã xuống, cứ như vậy ngã trên lôi đài.
Giả, giả bị đụng? !
Này! Ngươi đứng lên cho ta! !
"Con mẹ ngươi! Lại khắc chết một người!"
"Lục Phiến Ôn Thần thật là tuyệt a!"
Ngay cả hoàng thượng cũng vuốt râu, nhìn chăm chú cả buổi, lẩm bẩm nói: "Ý niệm đả thương người, thần công bực nào a! !”
Này! Chớ có nói hươu nói vượn! Chuyện này không liên quan đến ta a!
Thẩm lão đại thấy thế cũng hoa mắt, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bát tự của tiểu tử này có quỷ. . ."
Lão đại ngươi bán đồng đội!
"Y Nhân a, ngươi xem đây là công phu gì?”
"Thần cô lậu quả văn, còn chưa từng nghe nói trên giang hồ có công phu như thế này. Thế nhưng, môn phái Đại La sơn uyên thâm cửu viễn, nói không chừng có võ công thần kỳ gì đó."
Hoàng thượng cười híp mắt nhìn ta, ha ha nói: "Vì nữ nhi trẫm, tiểu tử này cũng rất liều mạng nha. Ha ha ha ha."
Các ngươi đừng có hồ thuyết bát đạo như thế! !
Ta tranh thủ thời gian chạy tới, thấp giọng nói với gia hỏa giả bị đụng này: "Đại ca, ngươi đừng giả bộ! Ta cũng không đụng ngươi!" Ta sốt ruột phát hỏa đi quanh gia hỏa này hai vòng, đang nghĩ biện pháp kéo hắn dậy mà không bị người ta phát hiện.
Kết quả, gia hỏa giả ngã này lại duy trì tư thế úp mặt xuống đất nói chuyện.
"Minh đại hiệp. . . Đã lâu không gặp."
Câu 'Minh đại hiệp' này vừa vào tai, bỗng nhiên rất nhiều chi tiết trong đầu óc ta như điện quang hỏa thạch liên kết lại với nhau. Nguyên bản rất nhiều địa phương không minh bạch, rất nhiều cảnh tượng vân mê vụ tráo đột nhiên lộ ra một lỗ hổng.
"Là ngươi! !”
"Chúng ta đã sớm để mắt tới ngươi, bây giờ mới biết thì quá muộn rồi! !”
Thân thể tàn phế như thi thể kia đột nhiên nhảy lên, hai thiết tí tráng kiện hung hăng đánh vào lồng ngực ta, đánh ta lui lại mấy bước. Ngay sau đó, một trận chưởng lực tràn trề mãnh ác lao qua, nếu như không phản kích sẽ biến thành tình cảnh chịu đòn. Nhưng khi ta muốn phản kích, bỗng nhiên ý thức được vị trí mình đang đứng cũng đã bị tính kế.
Vị trí chúng ta bây giờ, vừa vặn bị người trên ngự tọa nhìn rõ ràng. Nếu như ta bày ra võ công, không đến ba chiêu sẽ bị Thẩm lão đại cùng hoàng thượng nhìn ra đầu mối.
Nhưng nói trở lại, võ công nam tử này sở dụng hoàn toàn không phải đường ngay, căn bản chính là võ công tà phái. Chẳng lẽ hắn không sợ bị nhìn ra đầu mối sao! Ta phân thần nhìn về phía ba người trên ngự tọa, hoàng thượng cùng Thẩm lão đại đều bị võ công Mạnh Giang Nam chấn nhiếp, mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có Tranh vương bình tĩnh tự nhiên.
Thần sắc Tranh vương như cười mà không phải cười, căn bản không quan tâm thân phận Mạnh Giang Nam lộ ra ánh sáng. Ta bỗng nhiên ý thức được sự tình không ổn, chỉ sợ sẽ không giống như ta cùng Thẩm lão đại dự đoán.
Ta vừa mới lưỡng lự, thiết chưởng của nam tử đã đến. Chưởng lực mãnh ác như sói đói thấy máu, nhưng cũng mang theo lý trí xuất nhân ý biểu. Mỗi một chưởng của hắn đều vừa vặn đánh vào chỗ mạch khí vận hành trong kinh mạch, chuẩn xác cắt đứt con đường chân khí hành tẩu.
"Minh đại hiệp không tầm thường a, quả nhiên khác với đám mua danh chuộc tiếng Lục Phiến Thần Cơ Bảng, Tiềm Long Thập Thất Sĩ. Một năm trước, lão phu từng lấy chưởng pháp này đối chiến với Long Tại Thiên. Tên kia ngay cả một chưởng năm thành công lực của lão phu cũng không tiếp nổi, mới hai chiêu đã đại bại. Nếu không phải hắn còn có tác dụng, hôm nay cũng không thấy được hắn. Minh đại hiệp lại có thể đỡ hai chưởng toàn lực của lão phu mà không việc gì, quả thật bội phục!"
Nam tử cười lạnh một tiếng, đề khí quy nguyên. Trong lúc nói, song chưởng vẫn không nhàn rỗi, chưởng như phong lôi, chưởng kình liên tục nổ tung, liên tiếp lưu lại mười bảy chưởng ấn trên người ta.