[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 121 : Tư nhân tại tư, Y Nhân có tới

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

"Ngươi. . . Yêu Lục Phiến môn phó tổng đốc, Thẩm Y Nhân, đúng không? "
"Sao ngươi biết được chuyện này! ! "
Đây chính là chuyện phát sinh lúc nãy.
Nghiêm khắc mà nói, đây không tính là lời tỏ tình chính thức.
Trong đó thiếu khuyết tính chủ động của ta, thông tin cũng do người khác cung cấp, ta chỉ phụ trách thừa nhận mà thôi.
Thừa nhận cọng lông! Ta không thừa nhận a!
Đợi nửa ngày, vẫn không có người nói chuyện.
Thẩm lão đại bước lên đài, hẳn tính là trái với quy tắc. Nhưng không ai ngăn cản nàng.
Ta giả bộ quên mất chuyện vừa rồi, tránh xấu hổ nói: "Lão đại, ngươi. . . Tới nơi này làm gì? "
"Phi Chân, vừa rồi các ngươi nói cái gì? "
Đánh thẳng mặt a!
Lão đại quả nhiên không giống nữ nhân bình thường, không ngại ngùng như những nữ tử khác, gặp tràng diện xấu hổ như vậy mà vẫn có thể nói chuyện tự nhiên .
"Nhưng mà. . ." Gương mặt Thẩm lão đại ửng hồng, có chút khó mở miệng nói: "Không nên nói, ngươi đừng nói nữa."
Đây hoàn toàn là bị ảnh hưởng a! !
Bỗng nhiên bên tai ta vang lên thanh âm, là Phục Tượng sử dụng truyền âm nhập mật.
"Yên tâm, nàng không nghe thấy gì."
Thẩm lão đại không nghe thấy cuộc đối thoại lúc nãy? Thế nhưng. . .
Nguyên lai Phục Tượng vẫn luôn sử dụng truyền âm nhập mật nói chuyện với ta, do ta mải suy đoán hướng đi của Minh Đồ quá nên quên mất.
Ta cẩn thận nhìn lại, mặt Thẩm lão đại không phải đỏ vì thẹn thùng, mà bởi vì chạy tới nên hơi thở dốc.
Tiếp theo, trong tai ta có thanh âm khác, lần này Thẩm lão đại sử dụng truyền âm nhập mật.
"Chúng ta suy đoán không sai. Tất cả người Kỳ Lân vệ đã được thay bằng Hắc Phong Thập Tam Dực, gia hỏa này rất mạnh phải không?"
A a, nguyên lai đây mới là chuyện lão đại dặn dò 'không nên nói'.
Ta gật gật đầu với lão đại, tỏ ý: Không sai, gia hỏa này chính là người Sát Liên.
Chuyện là như thế này.
Liên quan tới Ngự Tiền Luận Võ, đích xác ta cùng lão đại có suy tính khác.
Ta tra được Hắc Phong Thập Tam Dực dừng chân ở Kỳ Lân đại viện, Thẩm lão đại thương lượng với ta, đều đồng ý trong Kỳ Lân vệ có nội ứng. Lại thông qua một ít thủ đoạn đặc thù, rốt cuộc tra được Ngự Tiền Luận Võ hôm nay, Hắc Phong Thập Tam Dực sẽ có mưu đồ với hoàng thượng. Bởi vậy hai người chúng ta đã định ra vài cách đối phó. Chỉ là chúng ta không biết thời gian cùng địa điểm bọn hắn bắt đầu, cũng không biết hình thức bắt đầu. Cho nên đành phải để Ngự Tiền Luận Võ tiếp tục tổ chức, lặng lẽ chờ đợi thời cơ xuất thủ can thiệp. Chẳng qua Ngự Tiền Luận Võ ngoài liên tục xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Điểu huynh thua không nói, ta còn gặp phải gia hỏa mạnh mẽ không tưởng nổi này.
"Xin lỗi. . . Là lỗi của ta, ta không nên để ngươi giao thủ với hắn."
Lúc ấy Thẩm lão đại nói với ta, nếu gặp người trong Kỳ Lân vệ, không nên né tránh, tận lực động thủ với bọn hắn để lấy tình báo. Cho dù chỉ một chiêu một thức, hoặc là một câu nói một biểu tình cũng có tác dụng. Đây là một nhiệm vụ dạng SHI không sai, mà trên thực tế nếu ta là bộ khoái bình thường, gặp phải gia hỏa Phục Tượng này, chỉ sợ ngay cả cơ hội hô một tiếng "trong SHI có độc!" cũng không có.
"Nàng quan tâm ngươi đấy, Minh bảo chủ." Phục Tượng dường như từ thần sắc Thẩm lão đại suy đoán ra được lời của nàng, sử dụng truyền âm nhập mật nói với ta: "Coi như bị lão phu chế trụ, cảm giác được người mình yêu quan tâm cũng không tệ lắm đúng không?"
Thẩm lão đại mặt trầm như nước, ánh mắt nghiêm nghị nói: "Cuộc tỷ thí giữa các ngươi đã kết thúc, ta muốn mang hắn đi."
Phục Tượng đứng sừng sững bất động, khí thế trầm ổn như núi, làm cho người ta cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xuất thủ.
"Chỉ sợ không được. Thẩm phó tổng đốc không phải trọng tài, trước khi Nam công công tuyên bố thắng bại, e rằng tại hạ phải tiếp tục đánh với Minh huynh."
"Ngươi dám nói không được với ta?"
"Nghe qua Thẩm phó tổng đốc cao minh, là thái thượng tổng đốc của Lục Phiến môn. Lục Phiến môn đều là Thẩm phó tổng đốc định đoạt, vừa nhìn quả nhiên không giả. Nhưng nơi đây là hoàng cung đại nội, trên lôi đài Ngự Tiền Luận Võ, Thẩm phó tổng đốc làm như vậy không khỏi quá đáng sao?"
Thẩm lão đại cơ hồ tức giận đến xù lông, một bước cũng không nhường Phục Tượng.
"Ta muốn dẫn người đi, lúc nào đến phiên ngươi quản. Nói ít thôi!"
Lông mày Thẩm lão đại nhíu một cái, đưa tay đến nắm bả vai ta.
Phục Tượng không nhường chút nào. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích mảy may, nhưng hắn ngưng thần tụ khí, có khí thế khóa chặt một cách tự nhiên. Chỉ cần tay Thẩm lão đại chạm vào ta, hắn sẽ xuất thủ ngay lập tức. Ta đương nhiên biết ý tứ của Phục Tượng, chỉ cần ta đi theo Thẩm lão đại, hắn liền không nắm chắc kềm chế được ta, kế hoạch hôm nay cũng sẽ thất bại. Cho nên không ngại trở mặt với Thẩm lão đại cũng muốn lưu ta lại nơi này.
Thẩm Y Nhân vừa đưa tay liền cảm thấy một luồng khí lưu tràn trề vọt tới, lập tức không dám tiến thêm một bước, trong lòng thực sự kinh ngạc: Nội lực người này sâu không thể tưởng tượng. Trong những người có mặt hôm nay võ công người này có một không hai.
Chỉ bằng thế đứng này của Phục Tượng, Thẩm Y Nhân đã biết mình không phải là đối thủ của hắn.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì? "
"Lời này tại hạ hỏi mới đúng. Nghe nói Thẩm phó tổng đốc đã sớm hứa cho người ta, đối phương là đại thiếu gia của Bạch Vương thất quan Tống gia, cũng chính là tổng đốc Lục Phiến môn hiện nay. Quả nhiên là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, tiện sát người ngoài a."
Phục Tượng vừa không nhanh không chậm nói, vừa liếc nhìn lôi đài Điểu huynh đánh lúc nãy, dáng vẻ vô cùng thổn thức: "Chỉ không ngờ Thẩm phó tổng đốc lại vì một nam nhân không liên quan, vứt vị hôn phu của mình một bên, thật làm cho Tống tổng đốc thở dài." Phục Tượng hẳn là cảm thấy ta cùng Thẩm lão đại có quan hệ không thể cho ai biết. Cho nên dùng lời ấy để làm nàng ngượng, muốn làm nàng biết khó mà lui.
Ai biết Thẩm lão đại không dao động chút nào, chỉ lạnh lùng nói: "Ta hỏi một lần nữa, ngươi muốn gì? "
"Tại hạ ngứa tay cực kỳ, vẫn muốn luận bàn thêm với Minh huynh."
". . . Ngươi đã đánh Minh Phi Chân vô lực chống đỡ, người sáng suốt đều biết thắng bại thế nào. Ngươi một lòng muốn tiếp tục động thủ, là muốn giết hắn a? " Thẩm lão đại nói được nửa câu, tay sờ chuôi kiếm, rút kiếm đâm luôn, một điểm hàn quang bay tới, "Nếu ngươi cảm thấy ngứa tay, ta phụng bồi!"
Một kiếm này đi cực nhanh, mặc dù công lực Phục Tượng hơn xa Thẩm lão đại nhưng trạng thái hiện nay không được hoàn hảo. Phục Tượng Thần Chưởng uy lực quá mạnh hắn không thể tùy tiện thi triển, nhưng gia hỏa này quả nhiên là kỳ nhân võ công cao tuyệt. Đối mặt lợi kiếm đâm thẳng vào người lại không né tránh chút nào, mặt nở nụ cười.
Ta nhìn ra được trò xiếc của hắn, hắn đang chờ kiếm dừng lại. Dù sao đây là Ngự Tiền Luận Võ, dù thế nào Thẩm lão đại cũng không dám đả thương tính mạng người. Phục Tượng nhìn thấu hư thực, trực tiếp dừng tay đợi Thẩm lão đại dừng lại, hắn liền có thể thừa cơ phản kích.
Đến khi kiếm đến trước ngực, đâm vào da thịt, Phục Tượng mới hét lớn một tiếng, thân thể bay về sau hơn trượng, trong thanh âm tràn đầy lo lắng, tình trạng khá chật vật.
Thẩm lão đại vốn không ngừng kiếm, một kiếm này của nàng dường như tràn đầy quyết tâm một kiếm hai đoạn. Hơn nữa, nói thật Phục Tượng né được là vận khí hắn tốt, chậm thêm bước nữa, coi như là hắn cũng bị đóng đinh trên đài.
Thẩm lão đại quan tâm ta thật a. Ngoại nhân thấy Thẩm Y Nhân là bà điên, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Nhưng trong mắt của ta không ai tôn trọng luật pháp cùng quy củ hơn nàng.
Nàng trái quy định lên đài cứu ta, tâm ý này làm cho ta rất cảm động.
Thẩm lão đại còn muốn truy kích, ta vươn tay ra, kéo tay nhỏ mềm mại tế nhuyễn của nàng lại.
"Lão đại. . . Nơi này ta giải quyết."