[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 125 : Chỉ có Trừng Không quân

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Hoàng thượng toàn thân vô lực, oán hận nói: "Ngươi. . . Hạ dược chúng ta từ bao giờ?"
"Đây không phải là độc, mà là thuốc mê Vân Thiên cung bí chế Kinh Cức Lệ. Hướng Bá Thiên không nói cho các ngươi biết a? Chẳng qua, hắn chắc chắn cho các ngươi biết, ta bảo Long Tại Thiên hạ dược trong đèn dầu, đúng không?"
Tâm tình Tranh vương phi thường tốt, tốt đến sắp hát lên, mộng tưởng đã lâu giờ đang ở ngay trước mắt, hắn giải thích: "Nếu ta biết Hướng Bá Thiên là nội gian, há có thể nói cho hắn biết chân tướng. Long Tại Thiên hạ bột thuốc trong rượu nhạt cùng nước trà cung ứng cho Phi Ngư bình, cho nên tất cả các ngươi đều trúng thuốc này. Kinh Cức Lệ vô hiệu với người không có võ công, nhưng nếu ngươi đã luyện nội công thì sẽ bị giam cầm nội khí."
“Long Tại Thiên. . . . . Long Tại Thiên!"
Lúc này, Long Tại Thiên cùng Đường Dịch đang ở lôi đài phía xa, đã ngừng đối chiến. Hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra, nhưng hoàng thượng bị khống chế, bọn hắn cũng không dám tiến lên. Long Tại Thiên đang lo sợ, lúc danh tự bị gọi tới càng là run lên trong lòng.
"Phụ hoàng, hôm nay ngươi đã thất bại thảm hại, giao ngọc tỉ truyền quốc ra đi." Tranh vương cười đắc ý: "Nếu như ngươi không làm theo, chỉ sợ ta cũng không khống chế được những thủ hạ này."
Tranh vương nói được nửa câu, lập tức có một tên Hắc Phong Thập Tam Dực gan lớn lặng lẽ đi tới, hoạt động tay chân như lúc nãy tới gần Hướng Bá Thiên. Chỉ là trên mặt nở một nụ cười kỳ quái, dường như cực kỳ hưng phấn.
Thủ lĩnh Hắc Phong Thập Tam Dực là một người cao gầy, không che giấu nổi vẻ đắc ý: "Cả đời làm công việc treo đầu trên đai lưng, không nghĩ tới có một ngày hoàng thượng sẽ rơi vào trong tay ta." Hắn là một trong những người luận võ lúc nãy, trên tay không có binh khí, hai cánh tay giống hai thanh chủy thủ ma sát với nhau như mài dao.
Phục Tượng lãnh đạm nói: "Trần Vân, đương kim thánh thượng ở đây, sao ngươi làm càn như thế?"
"Hiện giờ là thánh thượng, một lúc nữa, thì không phải. . . Hắc hắc."
"Phụ hoàng, ngươi nghe thấy chưa." Tranh vương thần sắc lãnh đạm, nói: "Những người này đều là kẻ liều mạng, nếu như ngọc tỉ truyền quốc không thể đến tay, chỉ sợ nhi thần không thể bỏ qua ngài."
Mặc dù hoàng thượng bị người khống chế, nhưng kiêu ngạo cười một tiếng, không sợ hãi chút nào: "Lý Trừng Chi, ngươi có nhớ mình họ gì không? Ngươi có nhớ lịch đại quân vương triều ta họ gì không?"
Còn không đợi Tranh vương nói, hoàng thượng đã mắng vỗ mặt: "Lý gia ta, có ai vô dụng tham sống sợ chết không! Mạng trẫm đặt ở đây, nếu ngươi thật sự đại nghịch bất đạo đến thế thì tới lấy đi!"
Lời này chém đinh chặt sắt, không khoan nhượng, sắc mặt Tranh vương lúc trắng lúc xanh, lẩm bẩm nói: "Ngài mạnh miệng như thế... Hừ, vậy cũng đừng trách ta... Ta còn muốn ngươi ngươi gọi ta một tiếng Tranh ca! Người tới!"
"Đừng hòng phạm thượng! " Nam công công quát to một tiếng, nắm lấy khuỷu tay hoàng thượng, "Hoàng thượng! Đi theo nô tài!"
Nam công công phất ống tay áo một cái, một làn sương mù màu đỏ tuôn ra từ trong tay áo, khói mù này có màu đỏ nhạt, không biết có độc hay không. Trong lúc nhất thời, không ai dám xông lên.
Chợt nghe được mấy tiếng lạch cạch, dường như là tiếng vang của cơ quan, Tranh vương phản ứng: "Ngự tọa có cơ quan! Mau đuổi theo!"
Phục Tượng khẽ giật mình, không nghĩ tới Nam công công trúng độc mà vẫn còn dư lực. Vội vàng hợp song chưởng lại, sinh ra hấp lực mạnh mẽ gom sương mù đỏ nhạt lại. Nhưng khi khói đỏ tan đi, chủ tớ hai người đã không còn tăm hơi, ngự tọa trống trơn, hoàn toàn không nhìn ra vết tích.
Tranh vương nói: "Khói mù này là cái gì? Có làm người bị thương không?"
Phục Tượng cười nói: "Hắc, bị tên vô căn kia tính kế. Khói mù này không độc. Mà là hắn bóp nát một thứ gì đó màu đỏ, sau đó dùng nội lực còn sót lại hong khô một bộ phận, hình thành khí vụ này."
"Thứ gì màu đỏ?"
Phục Tượng bất đắc dĩ khoát tay, nói: "Cà chua."
"Cà chua?” Tranh vương nhìn vương tọa trống rỗng, mộng tưởng sắp tới tay, vậy mà bị một quả cà chua cản trở, thật là ảo não." Bản vương đã nói Tây Vực phiên bang không cho được thứ gì tốt. Quốc gia đại sự, vậy mà ngã bởi một quả cà chua!"
Phục Tượng nói: "Điện hạ, việc khẩn cấp trước mắt là áp chế thế lực phản đối trong cung, tìm ra ngọc tỉ truyền quốc. Chỉ cần ngọc tỉ nơi tay, chúng ta còn nhiều thời gian tạo ra một chiếu thư. Chỉ cần phía trên có ngọc tỉ đóng ấn, là có thể chiêu cáo thiên hạ."
"Nói không sai. Việc cấp bách là phải tìm ra ngọc tỉ truyền quốc."
Tranh vương quay người lại, nhìn một đám hoàng thân quốc thích, vương công đại thần đã sợ đến mặt không còn chút máu. Trong bọn họ, người mang võ công thì bởi vì Kinh Cức Lệ mà không thể động đậy, còn người không có võ công thì nan địch Phục Tượng cùng Hắc Phong Thập Tam Dực. Nhất thời không ai dám chọc sát tinh Tranh vương.
Tranh vương rất uy nghiêm nói: "Lời thừa thãi ta không nói. Các ngươi biết phải làm thế nào. Tân quân sắp kế vị, trong các ngươi có lẽ có người không phục, nhưng không sao cả. Năm đó, lúc phụ hoàng ta kế vị cũng có rất nhiều người không phục, nhưng thái hậu giúp hắn giết toàn bộ. Ta không có thái hậu trợ giúp, đành phải tự mình động thủ."
Bây giờ, đám vương công đại thần đã là thịt trên thớt, mặc dù lời của Tranh vương hoang đường hết mức, nhưng không thể phủ định kế hoạch của hắn có cơ hội thành công. Hơn nữa, bây giờ nhìn lại cơ hội thành công đang lớn dần lên.
Một đại thần mặc phục sức quan văn cả giận nói: "Tranh vương điện hạ, ngài chính là hoàng hậu sinh ra, trưởng tử triều ta, huyết thống hoàng thân quốc thích vô cùng. Ngài chưa tới tuổi xây dựng sự nghiệp đã được phong làm thân vương, còn có gì không vừa lòng? Mưu phản phạm thượng, cưỡng ép quân vương, giả mạo chỉ dụ soán vị, danh bất chính, ngôn bất thuận. Sau này, trong mắt thế nhân ngài chỉ là một bạo quân đại nghịch bất đạo mà thôi."
Thủ lĩnh Hắc Phong Thập Tam Dực Trần Vân hắc hắc cười lạnh: "Lão đầu nhi, ngươi nói quá nhiều, Vương gia nhà ta ngươi cũng nghị luận được?" Thủ cong thành ưng trảo, chỉ cần khẽ vươn tay là có thể cho hắn thống khoái.
"Tặc nhân! Lão phu không sợ ngươi! Có gan thì giết ta!"
"Lão đầu ngươi giỏi đấy, không sợ chết đúng không!"
"Dừng tay! "Trần Vân đang muốn động thủ thì bị Tranh vương quát bảo ngưng lại. Tranh vương đi lên mấy bước, nhìn đại thần vừa nói, gật đầu nói: "Triệu thái phó, nguyên lai là ngươi."
Khi Tranh vương còn bé, Triệu thái phó này từng dạy hắn đọc sách. Tranh vương yêu thích binh pháp mưu lược, nhưng hoàng thượng không cho phép. Triệu thái phó thường mạo hiểm bị hoàng thượng trách phạt, tìm chút binh thư đến dạy hắn.
"Ngày xưa, ngươi rất tốt với bản vương, lời nói phạm thượng chống đối của ngươi, ta không trách. Về phần nội dung những lời ngươi nói. . ."
Tranh vương khinh thường cười lạnh: "Nếu không phải bạo quân, trong mắt thế nhân ta chỉ là một phế vật tầm thường, ăn no rồi nằm mà thôi. Nếu thế, không bằng làm một bạo quân để thế nhân ghi nhớ, sợ hãi."
Triệu thái phó nhìn học sinh ngày xưa thành như bây giờ, nước mắt tuôn đầy mặt, không ngừng lắc đầu.
Tranh vương thổn thức nhìn bầu trời rải đầy hoa tuyết, cảm thấy cơn gió băng lãnh này rất thi vị, phảng phất tượng trưng cho cử động quyết liệt của hắn với phụ thân ngày hôm nay.
[ Ngươi giống trẫm nhất. Lúc trẫm còn trẻ, cũng là tính cách này ]
Nếu như... Khi ta còn bé, ngươi nói như vậy thì đã tốt rồi. Mà bây giờ, hạ tràng duy nhất của ngươi, cũng chỉ có lấy thân phận người thất bại, ở trước mặt ta, gọi ta một tiếng Tranh ca.
Nghĩ tới đây, tâm địa lại kiên cường lên, Tranh vương nhìn về phía Thẩm Y Nhân đang ngồi một bên.
"Thẩm Y Nhân, phụ hoàng ta còn thương ngươi hơn đám hoàng tử chúng ta. Hắn đi chỗ nào, ngươi thành thật nói ra, tránh khỏi nổi khổ da thịt."
"Chuyện cười, cơ quan trên ngự tọa là cơ mật của hoàng thất, ta không phải họ Lý, làm sao biết được?"
Hoàng thượng thoát hiểm, một tảng đá lớn trong lòng Thẩm Y Nhân rơi xuống, khôi phục sự thong dong lúc trước.
"Tranh vương điện hạ, ngươi tưởng dựa vào mấy giang hồ quân nhân trợ giúp, ngươi liền có thể công hãm Tử Cấm thành, ngươi liền có thể lấy được ngọc tỉ truyền quốc?"
"Vì sao không thể? Cấm quân tứ đại thống lĩnh đều ở đây, tất cả đều trúng Kinh Cức Lệ. Tính mệnh thủ lĩnh tam ti nha môn đều trong tay ta. Các ngươi còn có thể làm được gì?"
Thẩm Y Nhân coi hắn như thiểu năng, cơ hồ khinh thường nói chuyện với hắn.
"Lý Trừng Chi, không bằng ngươi đổi tên thành Lý Nhược Trí. Tuy thống lĩnh cấm quân ở đây, nhưng không có nghĩa Tử Cấm thành nằm trong tay ngươi. Ngươi cùng lắm chỉ là đạo tặc bắt giữ con tin, các cấm quân khác phát hiện ra là chuyện sớm muộn.
Hiện nay hoàng thượng đã thoát hiểm, hoàng thành lớn như thế, cho ngươi một ngày, ngươi có thể tìm được hoàng thượng a? Chỉ cần trong mấy canh giờ ngươi không tìm được hoàng thượng, hoàng thượng liền có thể dùng phương thức truyền triệu độc môn, mời Bạch Vương thất quan hoặc là Tuyệt Phong tam nhân đến cần vương, đến lúc đó mấy tên gian tặc thối nát này giữ được ngươi a?"
Lúc Tranh vương bị mắng cho không cãi lại được, Phục Tượng đột nhiên cười nói.
"Thẩm phó tổng đốc rất thích đàm binh trên giấy. Vậy lão phu sẽ nói cho ngươi biết, đối với điều tra hoàng thành, chúng ta sớm có dự định, không nhọc Thẩm đại tiểu thư hao tâm tổn trí. Về phần Bạch Vương thất quan hoặc là Tuyệt Phong tam nhân, dĩ nhiên là lo lắng. Chỉ là lão phu làm người cẩn thận, đã sớm điều tra rõ ràng hành tung của bọn hắn. Bọn hắn muốn chạy đến Tử Cấm thành ít nhất cũng phải một ngày đêm, không kịp thịnh sự này. Huống chi coi như một trong số bọn hắn tới... ."
Bàn tay Phục Tượng giơ lên hạ xuống, vậy mà chưởng lực cách không ấn ra một đại chưởng ấn thật sâu trên sàn nhà. Thẩm Y Nhân biết vật liệu làm ra ngự đài này giống như lôi đài, đều là gỗ trinh nam thượng hạng. Cho dù nàng dùng tay một kích toàn lực cũng chưa chắc có thể tạo ra chưởng ấn sâu như vậy. Mà Phục Tượng chỉ cách không một chưởng đã có lực phá hoại như thế, có thể thấy được chưởng lực hắn rất mạnh mẽ.
Thẩm Y Nhân sớm biết võ công Phục Tượng cao cường, nhưng không nghĩ tới võ công hắn cao đến tình trạng không thể tưởng tượng như thế.
Phục Tượng cười nói: "Hắc, không lâu trước khi giao thủ với ngài cùng Nam Tuấn Phi, lão phu mới lực chiến một tên kình địch, trạng thái không được hoàn hảo. Lúc này mới khôi phục bảy thành. Chưởng pháp này vốn không nên như thế, để chuyên gia cười, quả thật vô cùng hổ thẹn."
Thẩm Y Nhân nghe được kinh hãi: : Đây... Đây mới chỉ là bảy thành trạng thái? Võ công người này cao cường, e, e rằng đến trình độ không sợ hãi Tuyệt Phong tam nhân.
Tranh vương thấy dáng vẻ này của Thẩm Y Nhân, trong bụng không ngừng cười lạnh.
Chợt nghe được người điều tra ngự tọa hô: "Vương gia, tìm được cơ quan mật đạo dưới ngự tọa."
Tranh vương quyết định rất nhanh: "Hai người đi gọi binh sĩ bí mật của ta, phải bắt hắn trở lại. Khi ngọc tỉ truyền quốc tới tay, chính là lúc trẫm lên ngôi."
"Sau ngày hôm nay, thế gian không còn Nguyên Thánh đế."
Gương mặt tuấn tú của Tranh vương lạnh lẽo, giơ một tay lên, phảng phất quân vương hạ thánh chỉ, tuyên cáo.
"Chỉ có ta Trừng Không quân!"