[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 128 : Tô Hiểu cùng Minh đại ca
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Tuyết như tơ bông, phủ kín bầu trời.
Trong lúc Tranh vương cùng hoàng thượng triển khai một trận tê bức đại chiến trước nay chưa từng có, bên ngoài Phi Ngư bình, một thân ảnh tinh tế đang vất vả đi trên ngự đạo.
"Minh đại ca... Ngươi cố lên."
Tô Hiểu vác Minh Phi Chân nặng hơn hắn rất nhiều, thân thể mỏng manh như mèo con phảng phất có thể bị đè sập bất cứ lúc nào. Nhưng hết lần này tới lần khác một người mảnh mai như thế, lại nghịch phong tuyết từng bước từng bước đi trên con đường đến Thái Y viện.
Tô Hiểu một mực lẩm bẩm: "Chúng ta đi gặp đại phu, gặp đại phu tốt nhất... Ngươi không có việc gì."
Tô Hiểu cũng không quá rõ ràng chuyện gì xảy ra trên ngự đài, cũng không quan tâm. Hắn vốn chỉ phổ thông tham gia Ngự Tiền Luận Võ, có thể thắng thì thắng, không thể thắng thì thua. Đối với thắng thua, Tô Hiểu vốn không quá để ý. Thế nhưng không nghĩ tới chính là, Minh Phi Chân sẽ thua, hơn nữa thua rất thảm.
Tô Hiểu tận mắt thấy Minh Phi Chân bị người một chưởng đánh bay ra khỏi đài. Khí lực tên đó như người khổng lồ, không thể đoán được. Chỉ là một chưởng, vậy mà người cao lớn như Minh Phi Chân lại y như một quả đạn pháo, biến thành một đường thẳng nện vào thành cung.
Thân thể Minh Phi Chân cong như con tôm luộc, phảng phất toàn thân đều vỡ vụn.
Tim Tô Hiểu kém chút ngừng đập. Lập tức cái gì cũng mặc kệ, quên Ngự Tiền Luận Võ sạch sành sanh, mang theo Minh Phi Chân ra khỏi Phi Ngư bình.
Mũi nhỏ thanh tú trắng như tuyết của Tô Hiểu sụt sịt.
"Ta, ta mới không khóc. Khóc là không tốt, bọn hắn đều nói sai. Ta không tin."
Minh đại ca của Tô Hiểu bị người kia dùng chưởng lực cực nặng đả thương, không đứng lên được nữa. Căn cứ người giỏi chưởng pháp ở đó nghiệm chứng, chưởng pháp người kia ngoại trừ chưởng lực hùng hồn, thủ pháp cũng kỳ ảo hiếm thấy. Mười bảy đại huyệt trên thân Minh Phi Chân trúng chưởng, còn bị người dùng thủ pháp nặng đánh vào lồng ngực, mạng cứng hơn nữa cũng sống không quá đêm nay.
Tô Hiểu cũng hỏi qua những người khác, nhưng bọn hắn đều nói như thế, mười người thì cả mười người đều nói không cứu nổi.
"Vậy chính là mười người đều sai!" Tô Hiểu tự nhủ như vậy, ôm Minh Phi Chân vào trong ngực, cố hết sức nâng lên, một mạch đi tới Thái Y viện.
Cũng may Tô Hiểu luyện võ từ nhỏ, thân thể mạnh khoẻ, nếu không người cao lớn như Minh Phi Chân đã đè sập hắn. Dù là như thế, cũng vẫn mệt mỏi người đầy mồ hôi. Thái Y viện ngoại trừ tỏa ra mùi dược liệu rõ rệt, thì không khác gì những địa phương khác của cung đình. Những ngày này Tô Hiểu canh cổng trong trong hoàng thành, cũng hiểu chút quy củ.
Tô Hiểu đi vào trong viện tử, hô: "Xin hỏi có ai không? Nơi này có người bị trọng thương! Có người bị trọng thương a!"
Kêu không bao lâu, chỉ thấy cánh cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, từ bên trong đi ra một lão nhân niên kỷ ước chừng hơn sáu mươi, gầy khọm mắt nhỏ, mũi nhỏ, trông hơi buồn cười. Hắn cầm trong tay một bản y thuật cũ kỹ, đeo kính mắt Tây Dương, dáng vẻ lão túc nho.
Lão nhân kia không ngừng quan sát Tô Hiểu, hơn nửa ngày mới nói: "Hô cái gì mà hô? Có bệnh nhân đến chỗ lão phu làm gì? Nơi này là vườn thuốc cùng kho thuốc, trị liệu bệnh nhân là chuyện của Thái Y viện. Cô nương ngươi đến từ nơi nào? Lão phu đang muốn vào vườn thuốc ngắt Ánh Tuyết Bạch mới thành thục, vật này gặp tuyết mới thành, chớ có trì hoãn lão phu."
"Đây, đây không phải Thái Y viện?” Tô Hiểu càng sốt ruột, đi lâu như vậy, còn không phải Thái Y viện a. Minh đại ca nặng lắm. Tô Hiểu nhìn lại, hình như lão tiên sinh này đang cầm sách thuốc, còn nói phải vào vườn hái thuốc, hơn nữa vừa nghe chính là dược liệu cao cấp, nếu không hiểu thuốc, làm sao có thể hái thuốc?
Thế là Tô Hiểu ôm tâm thái vạn nhất hỏi: "Xin hỏi ngài là. . ."
Lão tiên sinh kia cài cửa lại, đi vào trong vườn thuốc, đi mấy bước mới trả lời: "Lão phu họ Đới, là Thái Y viện sĩ kiêm đại sứ kho thuốc. . . Ngươi cũng có thể gọi ta là Đới thái y. Làm sao, ngươi vội à?"
Quả nhiên là đại phu! Tô Hiểu mừng rỡ: "Vâng vâng vâng, Đới thái y, đại ca ta bị trọng thương, ngươi xem bệnh cho hắn."
Đới thái y ngừng bước, nhưng không nói lời nào, nhìn Tô Hiểu, lại nhìn Minh Phi Chân, thở dài một tiếng: "Ai, tuổi còn trẻ, lại nói năng bừa bãi. Rõ ràng quốc sắc thiên hương, lại hỏng đầu óc. Đáng tiếc, đáng tiếc a."
Nói xong lại đi vào trong vườn thuốc.
Tô Hiểu gấp như kiến bò trên chảo nóng, đuổi theo hai bước, hỏi: "Ngài, ngài nói cái gì? Cái gì đáng tiếc?"
"Ngươi muốn ta xem bệnh cho hắn phải không? Lão phu đã nhìn qua."
"Thế nhưng ngài còn chưa bắt mạch. . ."
"Bắt mạch? Hắc." Đới thái y cười lạnh một tiếng, dường như xem thường: "Vì sao lão phu phải bắt mạch, chỉ cần tai nghe mắt nhìn là đủ rồi."
"Đại phu ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu! Ngài nhanh giúp ta. . ."
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, oa nhi ngươi cứ cuống lên. Lão phu lại nói cho ngươi biết, lão phu trời sinh tai thính, trong mười bước lấy tai nghe mạch." Đới thái y lắc đầu nói nói: "Lấy thể phách cùng mạch tượng người này mà nói, nguyên tinh thịnh vượng, cường tráng hơn người, xuân thu bệnh lạnh bất xâm, thọ nguyên hơn trăm tuổi. Nếu được bảo dưỡng tốt, thì sau trăm tuổi tinh thần quắc thước, thể tráng như tráng niên cũng chưa chắc không thể. Chỉ là một người khoẻ mạnh, lại thích tàn nhẫn tranh đấu, động thủ đánh nhau với người."
Tô Hiểu nghe hắn nói rõ ràng mạch lạc, tâm hoa nộ phóng, không ngừng gật đầu: "Đúng, đúng vậy a, đúng là Minh đại ca bị người đả thương."
"Vậy thì không kỳ quái. Công lực người đả thương hắn thế gian hiếm thấy. Hơn nữa, không biết hắn bị làm sao, vậy mà để người liên tục đánh một hai ba bốn. . . Hắc, mười bảy chưởng? Hắn coi mình là thần tiên sao? Bị đả thương mười bảy chỗ huyệt đạo, cuối cùng còn bị người một chưởng đánh đúng huyệt Thiên Trung trên ngực. Bây giờ chỉ là hoạt tử nhân còn mấy hơi hô hấp mà thôi. Vậy mà ngươi dẫn hắn đến xem bệnh? Nếu không phải ngươi hỏng đầu óc, sao lại mang người chết đến Thái Y viện.
Tô Hiểu nghe xong đáy lòng lạnh buốt: "Ngài, bất kể thế nào ngài cứ xem mạch cho hắn đã."
"Nha đầu, đừng hao tâm tổn trí. Bản sự nghe mạch của lão phu, chưa bao giờ lầm người."
Tô Hiểu tức đến nổ phổi nói: "Ta không phải nữ!"
Đới thái y lại thở dài lần nữa: "Còn nói đầu óc mình không hỏng, ai, đáng tiếc."
"Xin ngài xem cho hắn, ai! Chớ đi a, xin ngài xem cho hắn."
Đới thái y khoát khoát tay: "Đừng lãng phí thời gian của ta." Nói xong đi vào trong vườn thuốc, đóng hàng rào lại. Tô Hiểu vác Minh Phi Chân bị ngăn ở bên ngoài hàng rào, mắt thấy Đới thái y càng đi càng xa.
Tô Hiểu cắn răng, trở tay nắm chặt chuôi đao, Cổ Hàn đao hàn tinh lướt nhẹ, liên tục vạch ra bốn đao, hàng rào biến thành gỗ vụn.
Đới thái y một giới văn sĩ, chưa từng thấy ai dám động dao trong hoàng cung, không khỏi hoảng hồn: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tô Hiểu thấy hắn sợ hãi, càng chán ghét trong lòng, một cước bay lên, nhất thời Đới thái y người ngã ngựa đổ.
"Bắt mạch cho hắn!"
Trong thanh âm non nớt mang theo tiếng khóc: "Nếu không, nếu không. . . Ta, ta. . . Tóm lại ngươi bắt mạch cho hắn!"
"Ta, ta nói nha đầu, người này rõ ràng đã, tốt tốt tốt, ta xem mạch cho hắn, ngươi để ta đứng lên."
Đới thái y đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên thân, tức giận nói: "Ai, đang yên đang lành ngồi trong nhà, lại đụng phải cái. . ." Chỉ là sợ phấn quyền phấn cước của Tô Hiểu, cũng không dám nói hết câu này.
Tô Hiểu đặt Minh Phi Chân lên ghế dài, Đới thái y cầm tay Minh Phi Chân xem tới xem lui, cũng không phát hiện ra cái gì khác biệt. Mạch tượng vẫn nặng nề tử khí. Rõ ràng là người chết mà.
Đột nhiên, một đội nhân mã xông vào, mặc y phục dạ hành màu đen, không giống phục sức người trong cung. Đới thái y thấy bọn hắn đằng đằng sát khí, nhất thời trốn sau lưng Minh Phi Chân.
Người cầm đầu trầm giọng quát: "Lục Phiến môn Tô Hiểu, Minh Phi Chân có ở đây không?"
"Không sai, ta là Tô Hiểu. Minh đại ca cũng ở nơi đây."
"Phụng Tranh vương lệnh dụ, võ sĩ tham gia Ngự Tiền Luận Võ không thể tự ý rời Phi Ngư bình, bây giờ trở về với ta."
"Tranh vương lệnh dụ? Cũng không phải hoàng thượng thánh chỉ, còn có ngươi là ai?” Tô Hiểu cau mày nói: "Ta căn bản không biết ngươi."
"Sau hôm nay, chỉ có Tranh vương mệnh lệnh, không còn hoàng thượng thánh chỉ." Người kia cười lạnh nói: "Còn có, lão tử họ Chung, gọi là Chung Ngưng. Ngươi nhớ cho rõ."
Chung Ngưng nói xong lời này, bóng người đột tiến, bước vào vườn thuốc như một cơn gió. Võ công Tô Hiểu kém hắn quá xa, thậm chí không thấy hắn xuất thủ thế nào, chỉ cảm thấy sau cổ đau nhức một trận, không kịp phản ứng đã bị hắn đánh ngất xỉu.
Chung Ngưng nhìn rõ tướng mạo Tô Hiểu, đại thủ vươn ra ôm vòng eo nhỏ nhắn. Phát hiện kẻ này eo ong chân dài, dung mạo tuyệt lệ, quả thực chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. A không đúng, đây là nam nhân, nam nhân? !
Cái tay ôm Tô Hiểu của Chung Ngưng không nhịn được bắt đầu tác quái, bóp sau eo một cái, bị cảm giác đầy đặn làm cho mừng tít mắt.
Thật sự là tuyệt sắc, không bằng yêu cầu điện hạ, thưởng cho lão tử dùng. Ha ha ha ha."
Hắn cười cười, đang muốn đưa tay sờ địa phương khác, đột nhiên trong vườn thuốc truyền đến thanh âm.
"Các ngươi muốn chết cũng không được như thế."
Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ rất nhẹ. Nhưng tay, chân, thậm chí toàn thân Chung Ngưng, bắt đầu cứng ngắc, không thể động đậy.
Bộ thi thể gọi là 'Minh Phi Chân' đột nhiên nói chuyện.
Hắn chẳng những nói, còn chậm rãi chuyển động.
Minh Phi Chân chậm rãi đứng lên, gằn từng chữ, lời của hắn như có ma lực, sau khi tiến vào tai liền cảm thấy tứ chi bủn rủn không nghe sai khiến.
"Ta vì ngăn chặn sát ý của mình, không thể không nhắm mắt lại, để tránh ngộ thương người ngoài. Nhưng lại có người đáng chết đi tới, ngươi nói, đây có phải là trùng hợp hay không?"
Cặp mắt kia mở ra, trong đồng tử, toàn bộ thành huyết hồng. Lòng trắng mắt còn lại cực ít, nhưng nơi có thể nhìn thấy đều thành huyết hồng sắc. Phảng phất trong hốc mắt là hai hạt châu lưu ly xích hồng.
Mắt của con người tuyệt không phải như thế. Từ xưa tới nay, con mắt nhân loại không đáng sợ như vậy.
Bị cặp ma nhãn huyết hồng quét qua, đội ngũ tư binh không ai có thể nhúc nhích.
Không ai chú ý tới, không ai chú ý tới hắn di động thế nào.
Nhưng khi kịp phản ứng, Tô Hiểu đã không còn trong ngực Chung Ngưng.
Sự sợ hãi trong lòng di chuyển theo thân ảnh của nam nhân này, đến khi thanh âm của hắn đánh thủng sự sợ hãi, còn làm cho người thấy kinh khủng hơn.
Chủ nhân của cặp mắt đáng sợ kia chậm rãi nói: "Vừa rồi, là ai đánh đứa nhỏ này?"
Trong lúc Tranh vương cùng hoàng thượng triển khai một trận tê bức đại chiến trước nay chưa từng có, bên ngoài Phi Ngư bình, một thân ảnh tinh tế đang vất vả đi trên ngự đạo.
"Minh đại ca... Ngươi cố lên."
Tô Hiểu vác Minh Phi Chân nặng hơn hắn rất nhiều, thân thể mỏng manh như mèo con phảng phất có thể bị đè sập bất cứ lúc nào. Nhưng hết lần này tới lần khác một người mảnh mai như thế, lại nghịch phong tuyết từng bước từng bước đi trên con đường đến Thái Y viện.
Tô Hiểu một mực lẩm bẩm: "Chúng ta đi gặp đại phu, gặp đại phu tốt nhất... Ngươi không có việc gì."
Tô Hiểu cũng không quá rõ ràng chuyện gì xảy ra trên ngự đài, cũng không quan tâm. Hắn vốn chỉ phổ thông tham gia Ngự Tiền Luận Võ, có thể thắng thì thắng, không thể thắng thì thua. Đối với thắng thua, Tô Hiểu vốn không quá để ý. Thế nhưng không nghĩ tới chính là, Minh Phi Chân sẽ thua, hơn nữa thua rất thảm.
Tô Hiểu tận mắt thấy Minh Phi Chân bị người một chưởng đánh bay ra khỏi đài. Khí lực tên đó như người khổng lồ, không thể đoán được. Chỉ là một chưởng, vậy mà người cao lớn như Minh Phi Chân lại y như một quả đạn pháo, biến thành một đường thẳng nện vào thành cung.
Thân thể Minh Phi Chân cong như con tôm luộc, phảng phất toàn thân đều vỡ vụn.
Tim Tô Hiểu kém chút ngừng đập. Lập tức cái gì cũng mặc kệ, quên Ngự Tiền Luận Võ sạch sành sanh, mang theo Minh Phi Chân ra khỏi Phi Ngư bình.
Mũi nhỏ thanh tú trắng như tuyết của Tô Hiểu sụt sịt.
"Ta, ta mới không khóc. Khóc là không tốt, bọn hắn đều nói sai. Ta không tin."
Minh đại ca của Tô Hiểu bị người kia dùng chưởng lực cực nặng đả thương, không đứng lên được nữa. Căn cứ người giỏi chưởng pháp ở đó nghiệm chứng, chưởng pháp người kia ngoại trừ chưởng lực hùng hồn, thủ pháp cũng kỳ ảo hiếm thấy. Mười bảy đại huyệt trên thân Minh Phi Chân trúng chưởng, còn bị người dùng thủ pháp nặng đánh vào lồng ngực, mạng cứng hơn nữa cũng sống không quá đêm nay.
Tô Hiểu cũng hỏi qua những người khác, nhưng bọn hắn đều nói như thế, mười người thì cả mười người đều nói không cứu nổi.
"Vậy chính là mười người đều sai!" Tô Hiểu tự nhủ như vậy, ôm Minh Phi Chân vào trong ngực, cố hết sức nâng lên, một mạch đi tới Thái Y viện.
Cũng may Tô Hiểu luyện võ từ nhỏ, thân thể mạnh khoẻ, nếu không người cao lớn như Minh Phi Chân đã đè sập hắn. Dù là như thế, cũng vẫn mệt mỏi người đầy mồ hôi. Thái Y viện ngoại trừ tỏa ra mùi dược liệu rõ rệt, thì không khác gì những địa phương khác của cung đình. Những ngày này Tô Hiểu canh cổng trong trong hoàng thành, cũng hiểu chút quy củ.
Tô Hiểu đi vào trong viện tử, hô: "Xin hỏi có ai không? Nơi này có người bị trọng thương! Có người bị trọng thương a!"
Kêu không bao lâu, chỉ thấy cánh cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, từ bên trong đi ra một lão nhân niên kỷ ước chừng hơn sáu mươi, gầy khọm mắt nhỏ, mũi nhỏ, trông hơi buồn cười. Hắn cầm trong tay một bản y thuật cũ kỹ, đeo kính mắt Tây Dương, dáng vẻ lão túc nho.
Lão nhân kia không ngừng quan sát Tô Hiểu, hơn nửa ngày mới nói: "Hô cái gì mà hô? Có bệnh nhân đến chỗ lão phu làm gì? Nơi này là vườn thuốc cùng kho thuốc, trị liệu bệnh nhân là chuyện của Thái Y viện. Cô nương ngươi đến từ nơi nào? Lão phu đang muốn vào vườn thuốc ngắt Ánh Tuyết Bạch mới thành thục, vật này gặp tuyết mới thành, chớ có trì hoãn lão phu."
"Đây, đây không phải Thái Y viện?” Tô Hiểu càng sốt ruột, đi lâu như vậy, còn không phải Thái Y viện a. Minh đại ca nặng lắm. Tô Hiểu nhìn lại, hình như lão tiên sinh này đang cầm sách thuốc, còn nói phải vào vườn hái thuốc, hơn nữa vừa nghe chính là dược liệu cao cấp, nếu không hiểu thuốc, làm sao có thể hái thuốc?
Thế là Tô Hiểu ôm tâm thái vạn nhất hỏi: "Xin hỏi ngài là. . ."
Lão tiên sinh kia cài cửa lại, đi vào trong vườn thuốc, đi mấy bước mới trả lời: "Lão phu họ Đới, là Thái Y viện sĩ kiêm đại sứ kho thuốc. . . Ngươi cũng có thể gọi ta là Đới thái y. Làm sao, ngươi vội à?"
Quả nhiên là đại phu! Tô Hiểu mừng rỡ: "Vâng vâng vâng, Đới thái y, đại ca ta bị trọng thương, ngươi xem bệnh cho hắn."
Đới thái y ngừng bước, nhưng không nói lời nào, nhìn Tô Hiểu, lại nhìn Minh Phi Chân, thở dài một tiếng: "Ai, tuổi còn trẻ, lại nói năng bừa bãi. Rõ ràng quốc sắc thiên hương, lại hỏng đầu óc. Đáng tiếc, đáng tiếc a."
Nói xong lại đi vào trong vườn thuốc.
Tô Hiểu gấp như kiến bò trên chảo nóng, đuổi theo hai bước, hỏi: "Ngài, ngài nói cái gì? Cái gì đáng tiếc?"
"Ngươi muốn ta xem bệnh cho hắn phải không? Lão phu đã nhìn qua."
"Thế nhưng ngài còn chưa bắt mạch. . ."
"Bắt mạch? Hắc." Đới thái y cười lạnh một tiếng, dường như xem thường: "Vì sao lão phu phải bắt mạch, chỉ cần tai nghe mắt nhìn là đủ rồi."
"Đại phu ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu! Ngài nhanh giúp ta. . ."
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, oa nhi ngươi cứ cuống lên. Lão phu lại nói cho ngươi biết, lão phu trời sinh tai thính, trong mười bước lấy tai nghe mạch." Đới thái y lắc đầu nói nói: "Lấy thể phách cùng mạch tượng người này mà nói, nguyên tinh thịnh vượng, cường tráng hơn người, xuân thu bệnh lạnh bất xâm, thọ nguyên hơn trăm tuổi. Nếu được bảo dưỡng tốt, thì sau trăm tuổi tinh thần quắc thước, thể tráng như tráng niên cũng chưa chắc không thể. Chỉ là một người khoẻ mạnh, lại thích tàn nhẫn tranh đấu, động thủ đánh nhau với người."
Tô Hiểu nghe hắn nói rõ ràng mạch lạc, tâm hoa nộ phóng, không ngừng gật đầu: "Đúng, đúng vậy a, đúng là Minh đại ca bị người đả thương."
"Vậy thì không kỳ quái. Công lực người đả thương hắn thế gian hiếm thấy. Hơn nữa, không biết hắn bị làm sao, vậy mà để người liên tục đánh một hai ba bốn. . . Hắc, mười bảy chưởng? Hắn coi mình là thần tiên sao? Bị đả thương mười bảy chỗ huyệt đạo, cuối cùng còn bị người một chưởng đánh đúng huyệt Thiên Trung trên ngực. Bây giờ chỉ là hoạt tử nhân còn mấy hơi hô hấp mà thôi. Vậy mà ngươi dẫn hắn đến xem bệnh? Nếu không phải ngươi hỏng đầu óc, sao lại mang người chết đến Thái Y viện.
Tô Hiểu nghe xong đáy lòng lạnh buốt: "Ngài, bất kể thế nào ngài cứ xem mạch cho hắn đã."
"Nha đầu, đừng hao tâm tổn trí. Bản sự nghe mạch của lão phu, chưa bao giờ lầm người."
Tô Hiểu tức đến nổ phổi nói: "Ta không phải nữ!"
Đới thái y lại thở dài lần nữa: "Còn nói đầu óc mình không hỏng, ai, đáng tiếc."
"Xin ngài xem cho hắn, ai! Chớ đi a, xin ngài xem cho hắn."
Đới thái y khoát khoát tay: "Đừng lãng phí thời gian của ta." Nói xong đi vào trong vườn thuốc, đóng hàng rào lại. Tô Hiểu vác Minh Phi Chân bị ngăn ở bên ngoài hàng rào, mắt thấy Đới thái y càng đi càng xa.
Tô Hiểu cắn răng, trở tay nắm chặt chuôi đao, Cổ Hàn đao hàn tinh lướt nhẹ, liên tục vạch ra bốn đao, hàng rào biến thành gỗ vụn.
Đới thái y một giới văn sĩ, chưa từng thấy ai dám động dao trong hoàng cung, không khỏi hoảng hồn: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tô Hiểu thấy hắn sợ hãi, càng chán ghét trong lòng, một cước bay lên, nhất thời Đới thái y người ngã ngựa đổ.
"Bắt mạch cho hắn!"
Trong thanh âm non nớt mang theo tiếng khóc: "Nếu không, nếu không. . . Ta, ta. . . Tóm lại ngươi bắt mạch cho hắn!"
"Ta, ta nói nha đầu, người này rõ ràng đã, tốt tốt tốt, ta xem mạch cho hắn, ngươi để ta đứng lên."
Đới thái y đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên thân, tức giận nói: "Ai, đang yên đang lành ngồi trong nhà, lại đụng phải cái. . ." Chỉ là sợ phấn quyền phấn cước của Tô Hiểu, cũng không dám nói hết câu này.
Tô Hiểu đặt Minh Phi Chân lên ghế dài, Đới thái y cầm tay Minh Phi Chân xem tới xem lui, cũng không phát hiện ra cái gì khác biệt. Mạch tượng vẫn nặng nề tử khí. Rõ ràng là người chết mà.
Đột nhiên, một đội nhân mã xông vào, mặc y phục dạ hành màu đen, không giống phục sức người trong cung. Đới thái y thấy bọn hắn đằng đằng sát khí, nhất thời trốn sau lưng Minh Phi Chân.
Người cầm đầu trầm giọng quát: "Lục Phiến môn Tô Hiểu, Minh Phi Chân có ở đây không?"
"Không sai, ta là Tô Hiểu. Minh đại ca cũng ở nơi đây."
"Phụng Tranh vương lệnh dụ, võ sĩ tham gia Ngự Tiền Luận Võ không thể tự ý rời Phi Ngư bình, bây giờ trở về với ta."
"Tranh vương lệnh dụ? Cũng không phải hoàng thượng thánh chỉ, còn có ngươi là ai?” Tô Hiểu cau mày nói: "Ta căn bản không biết ngươi."
"Sau hôm nay, chỉ có Tranh vương mệnh lệnh, không còn hoàng thượng thánh chỉ." Người kia cười lạnh nói: "Còn có, lão tử họ Chung, gọi là Chung Ngưng. Ngươi nhớ cho rõ."
Chung Ngưng nói xong lời này, bóng người đột tiến, bước vào vườn thuốc như một cơn gió. Võ công Tô Hiểu kém hắn quá xa, thậm chí không thấy hắn xuất thủ thế nào, chỉ cảm thấy sau cổ đau nhức một trận, không kịp phản ứng đã bị hắn đánh ngất xỉu.
Chung Ngưng nhìn rõ tướng mạo Tô Hiểu, đại thủ vươn ra ôm vòng eo nhỏ nhắn. Phát hiện kẻ này eo ong chân dài, dung mạo tuyệt lệ, quả thực chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. A không đúng, đây là nam nhân, nam nhân? !
Cái tay ôm Tô Hiểu của Chung Ngưng không nhịn được bắt đầu tác quái, bóp sau eo một cái, bị cảm giác đầy đặn làm cho mừng tít mắt.
Thật sự là tuyệt sắc, không bằng yêu cầu điện hạ, thưởng cho lão tử dùng. Ha ha ha ha."
Hắn cười cười, đang muốn đưa tay sờ địa phương khác, đột nhiên trong vườn thuốc truyền đến thanh âm.
"Các ngươi muốn chết cũng không được như thế."
Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ rất nhẹ. Nhưng tay, chân, thậm chí toàn thân Chung Ngưng, bắt đầu cứng ngắc, không thể động đậy.
Bộ thi thể gọi là 'Minh Phi Chân' đột nhiên nói chuyện.
Hắn chẳng những nói, còn chậm rãi chuyển động.
Minh Phi Chân chậm rãi đứng lên, gằn từng chữ, lời của hắn như có ma lực, sau khi tiến vào tai liền cảm thấy tứ chi bủn rủn không nghe sai khiến.
"Ta vì ngăn chặn sát ý của mình, không thể không nhắm mắt lại, để tránh ngộ thương người ngoài. Nhưng lại có người đáng chết đi tới, ngươi nói, đây có phải là trùng hợp hay không?"
Cặp mắt kia mở ra, trong đồng tử, toàn bộ thành huyết hồng. Lòng trắng mắt còn lại cực ít, nhưng nơi có thể nhìn thấy đều thành huyết hồng sắc. Phảng phất trong hốc mắt là hai hạt châu lưu ly xích hồng.
Mắt của con người tuyệt không phải như thế. Từ xưa tới nay, con mắt nhân loại không đáng sợ như vậy.
Bị cặp ma nhãn huyết hồng quét qua, đội ngũ tư binh không ai có thể nhúc nhích.
Không ai chú ý tới, không ai chú ý tới hắn di động thế nào.
Nhưng khi kịp phản ứng, Tô Hiểu đã không còn trong ngực Chung Ngưng.
Sự sợ hãi trong lòng di chuyển theo thân ảnh của nam nhân này, đến khi thanh âm của hắn đánh thủng sự sợ hãi, còn làm cho người thấy kinh khủng hơn.
Chủ nhân của cặp mắt đáng sợ kia chậm rãi nói: "Vừa rồi, là ai đánh đứa nhỏ này?"