[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 135 : Thật buồn bực!
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Tranh vương bị Long Tại Thiên nói nhăng nói cuội, quên sạch mọi chuyện. Nhưng Phục Tượng vẫn không từ bỏ kế hoạch nhúng chàm Thẩm Y Nhân.
Phục Tượng dùng truyền âm nhập mật, chỉ cho Thẩm Y Nhân nghe thấy: "Thẩm đại mỹ nhân, nghe thấy sắp bị đưa đi làm quan kỹ, trong lòng kinh hoảng lắm phải không. Chỉ cần ngươi cầu tình với lão phu, lão phu có thể thu ngươi làm cơ thiếp. Tốt hơn bị mấy lão đầu tử đùa bỡn nhiều."
Thẩm Y Nhân nhìn hắn như nhìn mấy thứ dơ bẩn, tự than thở: "Lấy võ công cùng trí kế của ngươi, lẽ ra là một hào nhân vật trên giang hồ, nhưng lại chỉ có thể làm sát thủ trong Sát Liên. Minh Đồ vốn là một đoạn truyền kỳ trong giới hắc ám, dựa vào võ công của ngươi, cũng hẳn là nhân vật dẫn đầu, nhưng Cuồng Thiên Phục Tượng, Vũ Dạ Chung Ngưng, ngươi chỉ là thứ hai. Ta vốn còn đang suy nghĩ, vì sao người như ngươi lại lưu lạc đến nước này. Bây giờ nghĩ lại, không khỏi thấy buồn cười. Chuyện này thực sự quá mức rõ ràng."
"Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Y Nhân như có thể nhìn thấu hắn, đôi mắt đẹp quét qua, Phục Tượng không nhịn được muốn nhượng bộ. Thẩm Y Nhân thản nhiên nói: "Võ công của ngươi sư tòng danh sư, hơn nữa còn thanh xuất vu lam. Ngươi tu tập khí công đã lâu, dung mạo trẻ trung, nhưng không che lấp được vết nhăn nơi khóe mắt. Môn khí công này của ngươi, nếu không có mấy chục năm công phu, khó thành cảnh này. Không phải ngươi không chịu gắng sức, mà bởi vì ngươi nhát gan. Cho nên ngươi không dám dấn thân giang hồ lúc còn trẻ.
Ngươi muốn chờ vạn sự sẵn sàng, luyện võ công đến không còn chút sơ hở nào mới dám bước vào giang hồ. Vậy mà ngươi vẫn không thể trở thành nhân vật hưởng dự võ lâm, đành phải gia nhập Sát Liên làm sát thủ. Kế hoạch của ngươi nhìn như vạn vô nhất thất, lại thiếu sự tàn nhẫn, điều này đại biểu bất cứ việc gì ngươi cũng không dám cố gắng. Đi lại trên giang hồ, võ công cao như thế mà nhát như chuột, ngươi thật đúng là hiếm thấy."
"Tiện nhân khá lắm!"
Phục Tượng bị bóc trần vết sẹo, hung ác nói: "Ngươi hãy còn ngạo khí! Chỉ sợ lúc ngươi bị giáng chức vào kỹ tịch, để cho lão tử vui đùa, không chịu được bao nhiêu hoa dạng! Ngày lão tử phá thân ngươi, ta sẽ bắt Tống Âu nhìn tận mắt ngươi nịnh bợ lão tử như con điếm. . . Không, thấy ngươi gian tình nồng thắm với tiểu bạch kiểm Minh Phi Chân, sợ là ngươi không có tình nghĩa gì với Tống Âu. Lúc lão tử muốn ngươi, sẽ bắt ngươi đi Giang Nam! Bắt ngươi hầu hạ lão tử ở cựu địa của tình nhân ngươi."
Ánh mắt Thẩm Y Nhân vẫn lãnh đạm, để lời hắn nói ngoài tai. Nhưng lúc nghe được ba chữ Minh Phi Chân lại nổi nóng, cũng không để ý hắn nói cái gì Giang Nam, cắn chặt răng ngà nói: "Cẩu tặc Phục Tượng! Ngươi giết Phi Chân, nếu Thẩm Y Nhân ta không báo thù này, uổng cho được hắn xưng một tiếng lão đại! !"
Cho dù toàn thân bất lực, vẫn đằng đằng sát khí, không khỏi làm cho người kinh hãi.
Phục Tượng cũng không sợ nàng, cười lạnh nói: "Còn nói không có tư tình? Phản ứng thế này mà còn muốn gạt người?"
Đoạn đối thoại này Phục Tượng vẫn luôn dùng truyền âm nhập mật, không phát ra âm thanh gì, nhưng Thẩm Y Nhân lại kêu lên. Bởi vậy sự chú ý Tranh vương bị kéo về. Đây mới là mục đích của Phục Tượng, hắn chính là muốn kéo Tranh vương trở lại vấn đề này.
Tranh vương cau mày nói: "Ngươi lại nhốn nháo cái gì! Lão đại cái gì? Nếu ngươi biết ai là lão đại, đã không rơi vào kết cục như bây giờ."
"Ta chỉ biết tận trung cương vị." Thẩm Y Nhân không nói với Phục Tượng nữa, nói với Tranh vương: "Hoàng hậu nương nương có ân với ta, nàng lại rất yêu thương ngươi, đời này ta vốn không muốn đối đãi với ngươi như thế, nhưng tội của ngươi quá lớn."
Tranh vương không thể tin mà nhìn nữ tử quật cường này: "Ngươi không sợ bị biếm thành kỹ tịch?"
"Nếu ngươi muốn giày vò ta thì cứ việc thử. Ngươi đã bao giờ thấy Thẩm Y Nhân ta bị đánh mà không hoàn thủ chưa? Lý Trừng Chi, từ nhỏ đánh nhau với ta, lần nào ngươi thắng?"
Thẩm Y Nhân vào cung chơi đùa với các hoàng tử công chúa từ nhỏ, là bạn chơi của bọn hắn. Từ sắc mặt phát xanh của Tranh vương, cũng có thể biết là ai thắng. Năm đó, Thẩm Y Nhân vào cung chơi với công chúa, Tranh vương phách lối muốn khi phụ muội muội, lập tức đưa tới một trận phấn quyền của tiểu Y Nhân.
Thẩm Y Nhân gia học uyên thâm, lại học được một thân võ nghệ dưới tay Nhạn Thập Tam. Lúc nàng tám chín tuổi, Tranh vương đã không phải là đối thủ của tiểu nữ hài này. Sau này Thẩm Y Nhân lớn lên, người cũng cao lên, võ công cũng cao cường hơn, Thẩm Y Nhân mười hai mười ba tuổi thường hay đánh cho Tranh vương mười tám mười chín tuổi oa oa kêu to, khóc tìm mẫu hậu, không gọi vài tiếng 'Y Nhân tỷ tỷ' quyết không thả hắn đi.
Đoạn lịch sử đen này bị bới ra, lập tức gương mặt tuấn tú của Tranh vương đỏ lên, dường như cảnh tượng ngày đó lại hiện ra trước mắt.
Thẩm Y Nhân thở dài: "Không nghĩ tới sau khi lớn lên, ngươi ta càng ngày càng xa. Từ nhỏ ngươi kính yêu mẫu thân ngươi, lúc nào biến thành người xem nhẹ nữ tử như thế. Ngày thường, tuy ta không muốn thân thiện với ngươi, nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày, chúng ta sẽ như thế này."
Tranh vương mặt đỏ tới mang tai, có chút khó mà chống đỡ nói: "Nói rất êm tai, vậy lúc trước ngươi đánh ta thì sao?"
"Trừng Chi, đó chỉ là chơi đùa thôi."
Thẩm Y Nhân đột nhiên đổi giọng, xưng hô như ngày xưa. Tranh vương có cảm giác thời không bị sai, trong lòng có chút ấm áp, tâm địa kiên cường hơi rung động.
Nhưng lại nghe Thẩm Y Nhân nói: "Nhưng kể từ hôm nay, ta là binh, ngươi là tặc. Chỉ thế không còn gì khác. Một khi ta thoát khốn, nhất định bắt ngươi."
"Ngươi ngươi ngươi! !”
Sắc mặt Tranh vương trắng bệch, tức giận đến oa oa kêu to: "Không biết điều, không biết điều! Tốt tốt tốt! Cho rượu mời ngươi không uống, lại muốn uống rượu phạt đúng không. Thấy dáng vẻ ngươi lúc ngậm miệng không nói gì cũng duyên dáng, bản vương thưởng ngươi làm đồ chơi cho chư vị đại thần! Chư vị không cần phải cảm ơn!"
Nghe được lời này, Phục Tượng vui mừng trong lòng, hắn đang muốn hiệu quả như vậy. Nhìn Thẩm Y Nhân lúc này, phía dưới mái tóc dày như thác nước của đại mỹ nhân là vòng eo nhỏ nhắn mơ hồ và vẻ phong tình của phong cốc mềm mại, chỉ sợ là nam nhân đều nổi điên. Hấp dẫn như vậy, ai có thể cự tuyệt?
Nhưng hắn nhìn sang, lại chỉ thấy không khí xấu hổ thổi qua đám vương công đại thần. Phục Tượng kinh ngạc một trận, những lão già này làm sao vậy? Già quá ngay cả mỹ nhân cũng không biết thưởng thức sao?
Phục Tượng lại nhìn cẩn thận, ngoại trừ mộtchút xấu hổ, dưới đáy mắt của chúng đại thần còn có lửa giận.
Phải biết niên kỷ Thẩm Y Nhân vào triều, nhỏ trước nay chưa từng có, lúc nàng làm Lục Phiến môn đồng tri còn chưa đầy mười ba tuổi, đến nay vẫn là kỷ lục quan viên trẻ tuổi nhất triều đình nhận vào.
Khi đó cha mẹ của nàng đã chết, nho nhỏ nữ hài tự mình nói với Nhạn Thập Tam: Ta phải làm quan, phải làm đại quan của Lục Phiến môn.
Nhạn Thập Tam cười ha ha một tiếng: Tiểu nha đầu, trái lại không thua nam tử, nhưng cũng cho nàng một chức quan ngũ phẩm.
Nàng tiểu bất long đông, mặc một thân triều phục không vừa vặn, xiêu xiêu vẹo vẹo vào triều diện thánh, dường như sơ ý một chút sẽ ngã sấp xuống. Dáng dấp khả ái của nàng lúc nghiêm túc cắn chặt răng sợ nói nhầm, những triều thần này vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Phảng phất chính là hôm qua, tiểu nữ hài kiên cường đó, một mình gánh vác Lục Phiến môn. Vẻ mặt trúc trắc cùng quật cường đó, làm cho người rất đau lòng. Phàm là người có chút lương tri, đều không đành lòng tạo thêm gánh nặng cho bờ vai nhỏ bé của nàng, thêm vào một ít lo lắng cho gương mặt hồn nhiên của nàng. Đa số văn thần vào triều đã có tuổi, năm mươi đã coi là trẻ. Nhiều người có phẩm dật cao, Thẩm Y Nhân đủ làm cháu gái bọn hắn.
Vì sao nhiều năm qua Thẩm Y Nhân sừng sững không ngã?
Bởi vì chẳng những là hoàng thượng, mà chư vị vương công đại thần cũng thương yêu Thẩm Y Nhân như nữ nhi tôn nữ của mình.
Trong lòng đông đảo vương công đại thần, Tranh vương tạo phản cha mình, là việc nhà của hoàng gia. Làm thần tử, ngay thẳng trừng mắt với hắn, thì gọi là trung tâm. Nhanh nhạy, khéo léo từ chối cho ý kiến, thì gọi là bo bo giữ mình.
Nhưng ngươi muốn nữ nhi tôn nữ ta làm kỹ nữ?
Chỉ thấy đương triều thừa tướng kiêm Lại bộ thượng thư, đại học sĩ Vô Cực điện, Bất Cập các Lý Tư giậm chân đấm ngực, râu tóc dựng đứng, đứng dậy phẫn nộ quát: "Con bà ngươi!"
Lão nhân gia là nguyên lão hai triều, đã là thừa tướng từ thời gia gia Tranh vương, người xưng chính đàn mạc ngư thường thanh thụ, thái cực vô địch bất lão tùng, xưa nay giỏi nhất chính là thừa nước đục thả câu, được chăng hay chớ.
Ngay cả hắn cũng gầm thét, đám đại thần có bối phận học sinh của học sinh hắn còn có thể không nói lời nào sao? Tập đoàn thần công vẫn luôn trầm mặc lập tức vỡ tổ.
"Lão phu Lễ bộ thượng thư, muốn dạy dỗ phản tặc này!"
"Ta nhổ vào! Quan kỹ con mẹ ngươi! Ai dám đi người đó là tam tôn tử! Lão phu Công bộ thị lang, muốn nhìn xem ai dám động đến một cọng lông của Thẩm phó tổng đốc!"
"Y Nhân đánh hắn! Lão phu cũng không tin, một Tranh vương có thể lật trời!"
Lý Tư lão thừa tướng run lẩy bẩy được các học sinh đỡ dậy, xắn tay áo, chỉ vào mũi Tranh vương mắng: "Lão phu nhịn ngươi lâu lắm rồi! Ngươi, có bản lĩnh ngươi qua đây, lão phu đơn luyện với ngươi!"
Một câu này của lão thừa tướng không thua gì hoàng thượng tế thiên khao thưởng tam quân, chỉ thấy một đám quan văn niên kỷ rất lớn không nhìn đao kiếm bên người, nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, liều lĩnh trùng kích qua.
Những người này rất quan trọng với tương lai thi chính của Tranh vương, Tranh vương đặc biệt phân phó không thể làm bọn hắn bị thương. Bọn hắn vốn không có võ công, uống rượu trộn lẫn Kinh Cức Lệ cũng không có ảnh hưởng gì. Cho nên chỉ bị các tư binh dùng đao kiếm vây quanh, cũng không trói lại, dù sao cũng không sợ những văn nhân này làm ra chuyện gì.
Nhưng không nghĩ tới thế mà thành tệ nạn lớn nhất!
Đội người này hùng hùng hổ hổ nhào tới, chí ít ba thành là lão đầu tử tóc trắng xoá, chỉ sợ là chạm vào là hỏng, các tư binh nghe hiệu lệnh của Tranh vương, nào dám cản bọn hắn. Những lão già này kéo tay đỡ nhau xông qua, đừng nói đao kiếm vào người, chỉ sợ đẩy một cái cũng có thể làm xương cốt bọn hắn tan thành từng mảnh.
Kết quả những tư binh này lập tức lui ra phía sau, để ra một khoảng trống. Thế là các lão thần mắt đỏ như trâu đực này như vào chỗ không người, vọt tới Tranh vương điện hạ.
Tranh vương lập tức hoảng hồn, chiến lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn Lý lão thừa tướng một chút, chưa chắc là đối thủ của một ít quan văn cường tráng. Huống chi nhiều người cùng lên như vậy, Tranh vương lập tức bị các quan văn như thủy triều bao vây lại.
Tranh vương lui lại mấy bước, cuống quít kêu to: "Hộ giá hộ giá! Trừng Không quân gặp chuyện, mau tới hộ giá a! !”
Nhưng mà người khác cách quá xa, không thể tới.
Long Tại Thiên gần đấy nhất thì vung vung cổ tay chuẩn bị lên hộ giá, nhưng mà định thần nhìn lại, ôi ôi ta đi!
Đứng đầu là đương triều thừa tướng, sau đó theo thứ tự là đại học sĩ Vũ Anh điện, Văn Hoa điện, Cực Tuyền điện, một người trong đó còn là lão sư của cha Long Tại Thiên. Bà nội nó, toàn là các lão a!
Cho dù là Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh ở đây cũng không dám động vào một cọng lông của bọn hắn a. Huống chi là ta?
Lập tức thu nắm đấm lại, quy củ đứng ngay ngắn, mời các vị lão sư thông hành, tỏ rõ thái độ: Đây là vấn đề của Trừng Không quân ngài cùng đám đại thần quân thần, ta không có tư cách giải quyết.
Trong nháy mắt Tranh vương bị đám đại thần vây vào giữa, một trận lão quyền đánh tới, lập tức bao phủ Tranh vương.
Phục Tượng vừa thấy lập tức muốn lên, nhưng tâm thần vừa lơi lỏng, liền cảm thấy sau tai sinh phong, một đạo kiếm khí lăng lệ áp sát gáy, cắt thịt đau nhức. Tâm thần Phục Tượng chấn động: Địch tập!
May mà hắn tu vi cao tuyệt, trước tiên nghiêng sang một bên, thân thể lập tức lui ra ba thước. Nhưng đối phương thực sự tới quá nhanh, cơ hồ muốn xuyên sọ. Dù Phục Tượng cố gắng né tránh, trên cổ vẫn bị để lại một vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Phục Tượng dùng truyền âm nhập mật, chỉ cho Thẩm Y Nhân nghe thấy: "Thẩm đại mỹ nhân, nghe thấy sắp bị đưa đi làm quan kỹ, trong lòng kinh hoảng lắm phải không. Chỉ cần ngươi cầu tình với lão phu, lão phu có thể thu ngươi làm cơ thiếp. Tốt hơn bị mấy lão đầu tử đùa bỡn nhiều."
Thẩm Y Nhân nhìn hắn như nhìn mấy thứ dơ bẩn, tự than thở: "Lấy võ công cùng trí kế của ngươi, lẽ ra là một hào nhân vật trên giang hồ, nhưng lại chỉ có thể làm sát thủ trong Sát Liên. Minh Đồ vốn là một đoạn truyền kỳ trong giới hắc ám, dựa vào võ công của ngươi, cũng hẳn là nhân vật dẫn đầu, nhưng Cuồng Thiên Phục Tượng, Vũ Dạ Chung Ngưng, ngươi chỉ là thứ hai. Ta vốn còn đang suy nghĩ, vì sao người như ngươi lại lưu lạc đến nước này. Bây giờ nghĩ lại, không khỏi thấy buồn cười. Chuyện này thực sự quá mức rõ ràng."
"Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Y Nhân như có thể nhìn thấu hắn, đôi mắt đẹp quét qua, Phục Tượng không nhịn được muốn nhượng bộ. Thẩm Y Nhân thản nhiên nói: "Võ công của ngươi sư tòng danh sư, hơn nữa còn thanh xuất vu lam. Ngươi tu tập khí công đã lâu, dung mạo trẻ trung, nhưng không che lấp được vết nhăn nơi khóe mắt. Môn khí công này của ngươi, nếu không có mấy chục năm công phu, khó thành cảnh này. Không phải ngươi không chịu gắng sức, mà bởi vì ngươi nhát gan. Cho nên ngươi không dám dấn thân giang hồ lúc còn trẻ.
Ngươi muốn chờ vạn sự sẵn sàng, luyện võ công đến không còn chút sơ hở nào mới dám bước vào giang hồ. Vậy mà ngươi vẫn không thể trở thành nhân vật hưởng dự võ lâm, đành phải gia nhập Sát Liên làm sát thủ. Kế hoạch của ngươi nhìn như vạn vô nhất thất, lại thiếu sự tàn nhẫn, điều này đại biểu bất cứ việc gì ngươi cũng không dám cố gắng. Đi lại trên giang hồ, võ công cao như thế mà nhát như chuột, ngươi thật đúng là hiếm thấy."
"Tiện nhân khá lắm!"
Phục Tượng bị bóc trần vết sẹo, hung ác nói: "Ngươi hãy còn ngạo khí! Chỉ sợ lúc ngươi bị giáng chức vào kỹ tịch, để cho lão tử vui đùa, không chịu được bao nhiêu hoa dạng! Ngày lão tử phá thân ngươi, ta sẽ bắt Tống Âu nhìn tận mắt ngươi nịnh bợ lão tử như con điếm. . . Không, thấy ngươi gian tình nồng thắm với tiểu bạch kiểm Minh Phi Chân, sợ là ngươi không có tình nghĩa gì với Tống Âu. Lúc lão tử muốn ngươi, sẽ bắt ngươi đi Giang Nam! Bắt ngươi hầu hạ lão tử ở cựu địa của tình nhân ngươi."
Ánh mắt Thẩm Y Nhân vẫn lãnh đạm, để lời hắn nói ngoài tai. Nhưng lúc nghe được ba chữ Minh Phi Chân lại nổi nóng, cũng không để ý hắn nói cái gì Giang Nam, cắn chặt răng ngà nói: "Cẩu tặc Phục Tượng! Ngươi giết Phi Chân, nếu Thẩm Y Nhân ta không báo thù này, uổng cho được hắn xưng một tiếng lão đại! !"
Cho dù toàn thân bất lực, vẫn đằng đằng sát khí, không khỏi làm cho người kinh hãi.
Phục Tượng cũng không sợ nàng, cười lạnh nói: "Còn nói không có tư tình? Phản ứng thế này mà còn muốn gạt người?"
Đoạn đối thoại này Phục Tượng vẫn luôn dùng truyền âm nhập mật, không phát ra âm thanh gì, nhưng Thẩm Y Nhân lại kêu lên. Bởi vậy sự chú ý Tranh vương bị kéo về. Đây mới là mục đích của Phục Tượng, hắn chính là muốn kéo Tranh vương trở lại vấn đề này.
Tranh vương cau mày nói: "Ngươi lại nhốn nháo cái gì! Lão đại cái gì? Nếu ngươi biết ai là lão đại, đã không rơi vào kết cục như bây giờ."
"Ta chỉ biết tận trung cương vị." Thẩm Y Nhân không nói với Phục Tượng nữa, nói với Tranh vương: "Hoàng hậu nương nương có ân với ta, nàng lại rất yêu thương ngươi, đời này ta vốn không muốn đối đãi với ngươi như thế, nhưng tội của ngươi quá lớn."
Tranh vương không thể tin mà nhìn nữ tử quật cường này: "Ngươi không sợ bị biếm thành kỹ tịch?"
"Nếu ngươi muốn giày vò ta thì cứ việc thử. Ngươi đã bao giờ thấy Thẩm Y Nhân ta bị đánh mà không hoàn thủ chưa? Lý Trừng Chi, từ nhỏ đánh nhau với ta, lần nào ngươi thắng?"
Thẩm Y Nhân vào cung chơi đùa với các hoàng tử công chúa từ nhỏ, là bạn chơi của bọn hắn. Từ sắc mặt phát xanh của Tranh vương, cũng có thể biết là ai thắng. Năm đó, Thẩm Y Nhân vào cung chơi với công chúa, Tranh vương phách lối muốn khi phụ muội muội, lập tức đưa tới một trận phấn quyền của tiểu Y Nhân.
Thẩm Y Nhân gia học uyên thâm, lại học được một thân võ nghệ dưới tay Nhạn Thập Tam. Lúc nàng tám chín tuổi, Tranh vương đã không phải là đối thủ của tiểu nữ hài này. Sau này Thẩm Y Nhân lớn lên, người cũng cao lên, võ công cũng cao cường hơn, Thẩm Y Nhân mười hai mười ba tuổi thường hay đánh cho Tranh vương mười tám mười chín tuổi oa oa kêu to, khóc tìm mẫu hậu, không gọi vài tiếng 'Y Nhân tỷ tỷ' quyết không thả hắn đi.
Đoạn lịch sử đen này bị bới ra, lập tức gương mặt tuấn tú của Tranh vương đỏ lên, dường như cảnh tượng ngày đó lại hiện ra trước mắt.
Thẩm Y Nhân thở dài: "Không nghĩ tới sau khi lớn lên, ngươi ta càng ngày càng xa. Từ nhỏ ngươi kính yêu mẫu thân ngươi, lúc nào biến thành người xem nhẹ nữ tử như thế. Ngày thường, tuy ta không muốn thân thiện với ngươi, nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày, chúng ta sẽ như thế này."
Tranh vương mặt đỏ tới mang tai, có chút khó mà chống đỡ nói: "Nói rất êm tai, vậy lúc trước ngươi đánh ta thì sao?"
"Trừng Chi, đó chỉ là chơi đùa thôi."
Thẩm Y Nhân đột nhiên đổi giọng, xưng hô như ngày xưa. Tranh vương có cảm giác thời không bị sai, trong lòng có chút ấm áp, tâm địa kiên cường hơi rung động.
Nhưng lại nghe Thẩm Y Nhân nói: "Nhưng kể từ hôm nay, ta là binh, ngươi là tặc. Chỉ thế không còn gì khác. Một khi ta thoát khốn, nhất định bắt ngươi."
"Ngươi ngươi ngươi! !”
Sắc mặt Tranh vương trắng bệch, tức giận đến oa oa kêu to: "Không biết điều, không biết điều! Tốt tốt tốt! Cho rượu mời ngươi không uống, lại muốn uống rượu phạt đúng không. Thấy dáng vẻ ngươi lúc ngậm miệng không nói gì cũng duyên dáng, bản vương thưởng ngươi làm đồ chơi cho chư vị đại thần! Chư vị không cần phải cảm ơn!"
Nghe được lời này, Phục Tượng vui mừng trong lòng, hắn đang muốn hiệu quả như vậy. Nhìn Thẩm Y Nhân lúc này, phía dưới mái tóc dày như thác nước của đại mỹ nhân là vòng eo nhỏ nhắn mơ hồ và vẻ phong tình của phong cốc mềm mại, chỉ sợ là nam nhân đều nổi điên. Hấp dẫn như vậy, ai có thể cự tuyệt?
Nhưng hắn nhìn sang, lại chỉ thấy không khí xấu hổ thổi qua đám vương công đại thần. Phục Tượng kinh ngạc một trận, những lão già này làm sao vậy? Già quá ngay cả mỹ nhân cũng không biết thưởng thức sao?
Phục Tượng lại nhìn cẩn thận, ngoại trừ mộtchút xấu hổ, dưới đáy mắt của chúng đại thần còn có lửa giận.
Phải biết niên kỷ Thẩm Y Nhân vào triều, nhỏ trước nay chưa từng có, lúc nàng làm Lục Phiến môn đồng tri còn chưa đầy mười ba tuổi, đến nay vẫn là kỷ lục quan viên trẻ tuổi nhất triều đình nhận vào.
Khi đó cha mẹ của nàng đã chết, nho nhỏ nữ hài tự mình nói với Nhạn Thập Tam: Ta phải làm quan, phải làm đại quan của Lục Phiến môn.
Nhạn Thập Tam cười ha ha một tiếng: Tiểu nha đầu, trái lại không thua nam tử, nhưng cũng cho nàng một chức quan ngũ phẩm.
Nàng tiểu bất long đông, mặc một thân triều phục không vừa vặn, xiêu xiêu vẹo vẹo vào triều diện thánh, dường như sơ ý một chút sẽ ngã sấp xuống. Dáng dấp khả ái của nàng lúc nghiêm túc cắn chặt răng sợ nói nhầm, những triều thần này vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Phảng phất chính là hôm qua, tiểu nữ hài kiên cường đó, một mình gánh vác Lục Phiến môn. Vẻ mặt trúc trắc cùng quật cường đó, làm cho người rất đau lòng. Phàm là người có chút lương tri, đều không đành lòng tạo thêm gánh nặng cho bờ vai nhỏ bé của nàng, thêm vào một ít lo lắng cho gương mặt hồn nhiên của nàng. Đa số văn thần vào triều đã có tuổi, năm mươi đã coi là trẻ. Nhiều người có phẩm dật cao, Thẩm Y Nhân đủ làm cháu gái bọn hắn.
Vì sao nhiều năm qua Thẩm Y Nhân sừng sững không ngã?
Bởi vì chẳng những là hoàng thượng, mà chư vị vương công đại thần cũng thương yêu Thẩm Y Nhân như nữ nhi tôn nữ của mình.
Trong lòng đông đảo vương công đại thần, Tranh vương tạo phản cha mình, là việc nhà của hoàng gia. Làm thần tử, ngay thẳng trừng mắt với hắn, thì gọi là trung tâm. Nhanh nhạy, khéo léo từ chối cho ý kiến, thì gọi là bo bo giữ mình.
Nhưng ngươi muốn nữ nhi tôn nữ ta làm kỹ nữ?
Chỉ thấy đương triều thừa tướng kiêm Lại bộ thượng thư, đại học sĩ Vô Cực điện, Bất Cập các Lý Tư giậm chân đấm ngực, râu tóc dựng đứng, đứng dậy phẫn nộ quát: "Con bà ngươi!"
Lão nhân gia là nguyên lão hai triều, đã là thừa tướng từ thời gia gia Tranh vương, người xưng chính đàn mạc ngư thường thanh thụ, thái cực vô địch bất lão tùng, xưa nay giỏi nhất chính là thừa nước đục thả câu, được chăng hay chớ.
Ngay cả hắn cũng gầm thét, đám đại thần có bối phận học sinh của học sinh hắn còn có thể không nói lời nào sao? Tập đoàn thần công vẫn luôn trầm mặc lập tức vỡ tổ.
"Lão phu Lễ bộ thượng thư, muốn dạy dỗ phản tặc này!"
"Ta nhổ vào! Quan kỹ con mẹ ngươi! Ai dám đi người đó là tam tôn tử! Lão phu Công bộ thị lang, muốn nhìn xem ai dám động đến một cọng lông của Thẩm phó tổng đốc!"
"Y Nhân đánh hắn! Lão phu cũng không tin, một Tranh vương có thể lật trời!"
Lý Tư lão thừa tướng run lẩy bẩy được các học sinh đỡ dậy, xắn tay áo, chỉ vào mũi Tranh vương mắng: "Lão phu nhịn ngươi lâu lắm rồi! Ngươi, có bản lĩnh ngươi qua đây, lão phu đơn luyện với ngươi!"
Một câu này của lão thừa tướng không thua gì hoàng thượng tế thiên khao thưởng tam quân, chỉ thấy một đám quan văn niên kỷ rất lớn không nhìn đao kiếm bên người, nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, liều lĩnh trùng kích qua.
Những người này rất quan trọng với tương lai thi chính của Tranh vương, Tranh vương đặc biệt phân phó không thể làm bọn hắn bị thương. Bọn hắn vốn không có võ công, uống rượu trộn lẫn Kinh Cức Lệ cũng không có ảnh hưởng gì. Cho nên chỉ bị các tư binh dùng đao kiếm vây quanh, cũng không trói lại, dù sao cũng không sợ những văn nhân này làm ra chuyện gì.
Nhưng không nghĩ tới thế mà thành tệ nạn lớn nhất!
Đội người này hùng hùng hổ hổ nhào tới, chí ít ba thành là lão đầu tử tóc trắng xoá, chỉ sợ là chạm vào là hỏng, các tư binh nghe hiệu lệnh của Tranh vương, nào dám cản bọn hắn. Những lão già này kéo tay đỡ nhau xông qua, đừng nói đao kiếm vào người, chỉ sợ đẩy một cái cũng có thể làm xương cốt bọn hắn tan thành từng mảnh.
Kết quả những tư binh này lập tức lui ra phía sau, để ra một khoảng trống. Thế là các lão thần mắt đỏ như trâu đực này như vào chỗ không người, vọt tới Tranh vương điện hạ.
Tranh vương lập tức hoảng hồn, chiến lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn Lý lão thừa tướng một chút, chưa chắc là đối thủ của một ít quan văn cường tráng. Huống chi nhiều người cùng lên như vậy, Tranh vương lập tức bị các quan văn như thủy triều bao vây lại.
Tranh vương lui lại mấy bước, cuống quít kêu to: "Hộ giá hộ giá! Trừng Không quân gặp chuyện, mau tới hộ giá a! !”
Nhưng mà người khác cách quá xa, không thể tới.
Long Tại Thiên gần đấy nhất thì vung vung cổ tay chuẩn bị lên hộ giá, nhưng mà định thần nhìn lại, ôi ôi ta đi!
Đứng đầu là đương triều thừa tướng, sau đó theo thứ tự là đại học sĩ Vũ Anh điện, Văn Hoa điện, Cực Tuyền điện, một người trong đó còn là lão sư của cha Long Tại Thiên. Bà nội nó, toàn là các lão a!
Cho dù là Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh ở đây cũng không dám động vào một cọng lông của bọn hắn a. Huống chi là ta?
Lập tức thu nắm đấm lại, quy củ đứng ngay ngắn, mời các vị lão sư thông hành, tỏ rõ thái độ: Đây là vấn đề của Trừng Không quân ngài cùng đám đại thần quân thần, ta không có tư cách giải quyết.
Trong nháy mắt Tranh vương bị đám đại thần vây vào giữa, một trận lão quyền đánh tới, lập tức bao phủ Tranh vương.
Phục Tượng vừa thấy lập tức muốn lên, nhưng tâm thần vừa lơi lỏng, liền cảm thấy sau tai sinh phong, một đạo kiếm khí lăng lệ áp sát gáy, cắt thịt đau nhức. Tâm thần Phục Tượng chấn động: Địch tập!
May mà hắn tu vi cao tuyệt, trước tiên nghiêng sang một bên, thân thể lập tức lui ra ba thước. Nhưng đối phương thực sự tới quá nhanh, cơ hồ muốn xuyên sọ. Dù Phục Tượng cố gắng né tránh, trên cổ vẫn bị để lại một vết thương nhìn thấy mà giật mình.