[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 141 : Y Nhân khó gãy, Phi Chân phi huyễn
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Thẩm Y Nhân mặc kệ người bên cạnh khuyên can, đề chân khí đuổi theo. Khinh thân công phu của nàng nhẹ nhàng hơn Đường Dịch cùng Phục Tượng. Cú nhảy vừa rồi của Phục Tượng cương mãnh cực kỳ, nàng thì phảng phất xuân yến từ phi, chỗ cử trọng nhược khinh lập tức phân cao thấp.
Nàng eo nhỏ chân dài, vào thời khắc này hai chân thon dài trắng như tuyết lộ ra hoàn toàn. Bây giờ bóng đêm đã sớm xuống, tuyết phủ đầy đất, Thẩm Y Nhân như con nai trắng cao ngạo lao vụt trên cánh đồng tuyết, hai đùi thon dài giao nhau, đẹp không sao tả xiết.
Long Tại Thiên nhìn Thẩm Y Nhân đuổi theo, sững sờ một lát, mới như vừa tình giấc chiêm bao: Ôi ôi! Sau khi Thẩm tiểu thư trúng độc từng toàn lực vận công, độc tính chỉ có ngấm vào sâu hơn. Với tình trạng của nàng, coi như đuổi kịp Phục Tượng sợ rằng cũng hỏng việc!
Thẩm Y Nhân giấu giải dược Đoạn Trường Thảo trong người, nhưng vì muốn triệt tiêu hiệu quả của Kinh Cức Lệ nên chưa ăn vào, giờ phút này vừa uống giải dược chưa lâu, lẽ ra nên vận công hóa giải dược lực. Nếu không, lúc động thủ luận võ sẽ càng ngày càng yếu. Nhất thời Long Tại Thiên cũng mơ hồ, Thẩm Y Nhân xưa nay bình tĩnh tự nhiên, vì cái gì khăng khăng muốn giết Phục Tượng? Bởi vì Phục Tượng từng mở miệng vũ nhục sao?
Nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân.
"Đường lão đệ, ngươi trông coi nơi này, binh sĩ Kỳ Lân vệ nghe lệnh, tất cả đều nghe theo Đường Dịch!"
Long Tại Thiên liên tục lớn tiếng kêu không ổn, cũng vù vù đuổi theo. Nhưng khinh công tạo nghệ của hắn kém xa tít tắp hai người phía trước. Hơn nữa, sau khi hắn luân phiên ác chiến cũng mới nghỉ ngơi chưa được nửa canh giờ, đang lúc mệt mỏi. So với hai người kia, một người lao vùn vụt không ngừng, một người lão ngưu cày đất, hắn hì hì hục hục nửa ngày cũng không chạy được bao xa.
Khó khăn lắm mới chạy được một đoạn ra khỏi Phi Ngư bình, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại vội vã chạy về. Chỉ thấy Long Tại Thiên vừa chạy về vừa kêu to: "Bà nội nó! Nghe Đường Dịch làm gì! Tất cả các ngươi đều đi với lão tử! Lão tử đánh không lại hắn! !”
Lúc này Long Tại Thiên mới nhớ tới tình trạng của mình còn không bằng Thẩm Y Nhân, một người đuổi theo còn không phải chịu chết sao, vội vàng trở về gọi huynh đệ. Thấy nguyên một đám binh sĩ nhà mình đứng tại chỗ như thiểu năng, càng tức đến nổ phổi: "Lão tử cho cả đám các ngươi vô vọng thăng quan, còn không qua đây! Tất cả võ công giỏi đều qua, tối thiểu phải hai mươi người!"
Vẫn là Đường Dịch bình tĩnh biết hắn phải quay về lấy viện binh, đã sớm chuẩn bị không ít người, chẳng những là Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc, thậm chí Lục Phiến môn cũng an bài mấy người. Long Tại Thiên vừa thấy mới yên tâm hơn một chút.
Nhưng chờ hắn tập hợp nhân thủ, Thẩm Y Nhân cùng Phục Tượng đã đi xa, không biết đi đâu.
* * * * * * * * * * * * * * * * * *
Phục Tượng chạy một mạch như điên, không dám dừng lại chút nào.
Kỳ thực võ công hắn cũng chưa khôi phục toàn bộ. Tổn thương quyền cước Đường Dịch tạo thành chỉ là phụ, mấu chốt nhất là kinh mạch chỗ cổ tay bị bỏng. Võ công cả đời hắn lấy đôi bàn tay làm chủ, kinh mạch trên tay rất quan trọng. Một khi bị thương, võ công lập tức suy giảm.
Nhưng cũng may. Với độ nóng của Huyết Dương Chân Khí, hắn còn giao thủ với Đường Dịch lâu như vậy. Nếu không phải bàn tay hắn bền bỉ vững chắc, khẳng định sẽ lưu lại tổn thương không thể phục hồi.
Phục Tượng càng chạy càng thấy uất ức.
Trong Minh Đồ, hắn vốn là nhân vật túi khôn, được tôn trọng. Võ công ngoại trừ người đứng đầu Minh Đồ - Cuồng Thiên ra, đều hơn những người khác. Ngay cả các đại nhân vật trong Sát Liên cũng ưu ái hắn có thừa. Thế nhưng, từ khi vào cung lại gặp trắc trở khắp nơi. Một chuyện vui cũng không có. Chẳng những quan vận suôn sẻ, tiền đồ như gấm bị Long Tại Thiên nửa đường giết ra lật đổ, bố trí tỉ mỉ bày ra bị Thẩm Y Nhân phá giải. Cuối cùng ngay cả võ công, cũng bại bởi nhân tài mới nổi Đường Dịch. Bây giờ, sau khi bị trọng thương thì phải đi làm người chuyển tin, Phục Tượng hắn sao lại là loại người này.
Phục Tượng càng nghĩ càng giận, bước chân càng giẫm càng nặng. Theo cảm giác uất ức cùng tiếng bước chân, sự tàn nhẫn trong lòng cũng gia tăng mãnh liệt.
Mẹ! Lão tử sao có thể chịu được ngụm điểu khí này!
Sau khi biến thiên thành công, đầu tiên lão tử phải giết Long Tại Thiên cùng Đường Dịch, còn Thẩm Y Nhân phải thút thít hầu hạ dưới háng lão tử, mới có thể hơi giải mối hận trong lòng lão phu!
Đang nghĩ, chợt thấy trong tiếng bước chân của mình xen lẫn tiếng xé gió. Phục Tượng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa một thân ảnh tinh tế thon dài thướt tha nhanh chóng tới gần, đến cực nhanh. Cẩn thận nhìn, càng không khỏi sợ hãi.
Thẩm Y Nhân tựa như một con phi điểu, vô cùng dễ dàng xuyên qua không gian mà Phục Tượng khó khăn bước qua. Trong đêm tối, nàng cùng tam thước thanh phong của nàng nhẹ nhàng đến như phù quang lược ảnh.
Thẩm Y Nhân nhíu đôi mi thanh tú, đằng đằng sát khí quát: "Cẩu tặc, đền mạng cho Phi Chân! !”
Phục Tượng vừa thấy khinh công của nàng, lập tức từ bỏ tiếp tục tiến lên. Khí lực hắn dài lâu không giả, nhưng luận đến nhanh chóng tuyệt đối không sánh bằng nàng. Tiện nhân này khinh người quá đáng, nghĩ lão phu không dám giết ngươi sao!
Định thần nhìn lại, Thẩm Y Nhân không người bên cạnh. Nghĩ lại, nếu bắt Thẩm Y Nhân, trên tay thêm con tin, sẽ dễ thành công hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Phục Tượng nào còn đè ép được lửa giận trong lòng, xoay người, song chưởng lượn vòng chuẩn bị chiến đấu: "Nếu không phải là ngươi cản trở, lão phu sao lại lưu lạc đến tận đây! Là ngươi muốn chết, không trách được lão phu!"
Hai người từng giao chiến ở Phi Ngư bình, đều đại khái hiểu rõ võ công đối phương. Lần động thủ này không có thăm dò, thuần là lấy mệnh tương bác.
Chưởng phong kiếm khí tung hoành trong phiêu tuyết, dần dần hình thành một khối không khí, trong vòng một trượng bông tuyết không thể tới gần. Trên mặt đất thuần trắng, duy chỉ có một vòng này hiện ra màu xám, cho dù trong đêm tối cũng đặc biệt chói mắt.
Mới không bao lâu, vậy mà Phục Tượng cùng Thẩm Y Nhân đã đấu ngoài trăm chiêu, trong đó mạo hiểm chồng chất, cảnh tượng lệch một ly thì đầu đứt huyết lưu đếm cũng không hết. Có mấy lần nếu không phải Thẩm Y Nhân chạy nhanh, đầu đã bị bàn tay như cự linh thần của Phục Tượng một chưởng vỗ nát nhừ. Mà Phục Tượng cũng bị đấu pháp tàn nhẫn như không muốn sống của Thẩm Y Nhân cưỡng ép bỏ lỡ nhiều cơ hội trọng thương nàng. Đều bởi vì nếu kiên trì không chịu lui, thì sẽ biến thành lệ quỷ dưới kiếm Thẩm Y Nhân.
Thẩm Y Nhân biết trạng thái Phục Tượng không được đầy đủ, lúc này không giết hậu hoạn vô cùng. Nhìn chuẩn một cơ hội vung kiếm chém tới, kiếm đến nửa đường đột nhiên vẽ nửa vòng tròn hướng lên, vẩy một cái trực chỉ yết hầu Phục Tượng, tốc độ phương vị kỳ diệu tới đỉnh cao. Đây là tuyệt chiêu trong Lục Phiến môn Lục Tượng kiếm thuật, cũng là Thẩm Y Nhân ngẫu nhiên làm được, sau đó không thể làm lại.
Phục Tượng chỉ cảm thấy một điểm hàn tinh lao đến, trên cổ mát lạnh, thầm nghĩ: Ta xong đời rồi!
Mắt thấy chỉ cần vận lực là có thể giết Phục Tượng, đúng lúc này hai chân Thẩm Y Nhân lại đứng không vững, lảo đảo một cái lui lại. Một kiếm này chỉ đâm rách da họng Phục Tượng, không thể xuyên qua.
Nhưng Thẩm Y Nhân lại không rảnh chú ý, giờ phút này, trong đầu nàng trời đất quay cuồng, trước mắt hoàn toàn mông lung, ngay cả đứng cũng không vững. Bội kiếm của nàng keng một tiếng rơi xuống đất, nàng đỡ vầng trán, mí mắt như treo quả cân. Cho dù nàng biết giờ phút này tuyệt không thể ngã xuống, ý thức vẫn không thể chống cự mà chìm vào hải dương hôn mê.
Phục Tượng mừng rỡ như điên, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: Đoạn Trường Thảo độc tính mãnh liệt, cho dù có giải dược giải độc cũng cực kỳ hao phí khí lực. Sau khi ăn giải dược cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau một thời gian ngắn tự sẽ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, buồn ngủ như sóng đánh tới. Tiểu ny tử này nhất định là ăn giải dược lại không kịp nghỉ ngơi, đuổi theo như mất mạng. Ha ha ha, trời cũng giúp ta!
Phục Tượng cảm thấy cuồng hỉ, vừa thấy Thẩm Y Nhân đôi mắt đẹp mê ly, tư thái trước sau lồi lõm, dáng vẻ đón gió chập chờn, trong bụng dục hỏa cuồng tăng, cười tà nói: "Đại mỹ nhân chỉ là nghỉ ngơi không đủ, không cần kinh hoảng. Đợi lão phu chăn lớn cùng ngủ với ngươi, phiên vân phúc vũ một phen tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp. Không cần phải gấp!"
Phục Tượng tiến lên ôm lấy Thẩm Y Nhân, thi triển khinh công vọt vào trong bụi hoa bên cạnh.
Thẩm Y Nhân chỉ ngửi được hơi thở dã thú xen lẫn dục vọng dày đặc như động vật giống đực lúc phát tình, đưa tay đẩy ra. Phục Tượng nào quản nhiều như vậy, duỗi bàn tay thô to chộp vào gáy áo Thẩm Y Nhân, xoạt một tiếng, phảng phất ngâm nước hành xuân rồi lột ra lớp da trắng, dưới y phục bị xé rách là lưng đẹp trắng như tuyết.
Dưới ánh trăng, da trắng hơn tuyết, da thịt tinh tế như nước. Trên lưng ngọc như bạch bích, khó mà tìm ra chút vết hằn, thậm chí hoa văn da thịt cũng không thấy, trơn nhẵn nhu nhuận tìm không ra nửa phần tì vết.
Thẩm Y Nhân hiếm thấy toát ra nữ tử nhu nhược, nàng ô một tiếng, hai cánh tay tinh tế như tuyết ngẫu không tự chủ được ôm chặt vạt áo trước, quần áo rách nát khó mà hoàn toàn che lại ngọc lê tròn trịa to lớn, một ít da tuyết tinh tế trơn bóng lộ ra ngoài, phảng phất dưới quần áo chính là hai túi rượu ngon trắng như tuyết. Nếu không phải giữa núi tuyết còn có một khe rãnh sâu mê người, có lẽ đã làm cho người nghĩ lầm.
Con mắt Phục Tượng phảng phất như bàn tay của hắn, thuận đường cong nhu mập của Thẩm Y Nhân vuốt ve lên xuống. Ánh mắt hắn tỏa ánh sáng, run rẩy nói: "Mẹ, lẳng lơ! Vẫn là xử nữ, sao có thể quyến rũ như thế!"
Tuyết dạ hàn phong cuốn tới, thân thể Thẩm Y Nhân mềm nhũn, vòng eo mềm mại càng bày ra mị thái như chồn hoang. Nàng miễn cưỡng dựa vào ý chí để chống đỡ ham muốn hôn mê. Nhưng bởi vì như thế, nàng càng lơ mơ biết chuyện mình đang bị người làm.
Ngay từ lúc ở Phi Ngư bình, Phục Tượng đã thèm muốn Thẩm Y Nhân, lúc này càng khó đè nén dục niệm. Lập tức dùng cả tay chân, cởi sạch chính mình, chỉ còn lại một cái áo.
Trong hôn mê, Thẩm Y Nhân thầm cắn lưỡi, đau đớn làm nàng hơi thanh tỉnh: Ta không thể chết, tuyệt không thể chết! ! Trước khi báo thù cho cha mẹ, ta tuyệt không thể chết! Đến khi Phục Tượng cởi quần, Thẩm Y Nhân đột nhiên khôi phục một tia thanh minh. Thấy vật xấu xí kia lắc lư trước mặt, nàng chẳng những không có nửa phần nữ tử thẹn thùng, vào lúc này tính cách hung hãn còn phát huy ra, một cước gió táp mưa sa đoạn tử tuyệt tôn bay lên!
Trong đêm đen như mực, tiếng kêu đau đớn thê thảm phát ra từ sâu trong linh hồn của một nam nhân quanh quẩn trong gió đêm. . .
Phục Tượng bị đau kêu to một tiếng, che thân dưới ngồi nửa ngày, chịu một cước này thế mà đổ máu! Trong nháy mắt, dục hỏa chuyển thành nộ hỏa!
"Trước tiên lão tử gian ngươi ba lần! Sau đó bóp chết ngươi, để ngươi làm một bộ diễm thi mỹ lệ động lòng người!"
Phục Tượng duỗi bàn tay, nắm vạt áo trước. Nhưng không biết, Thẩm Y Nhân lấy đâu ra khí lực, nhất định ôm chặt không cho kéo xuống. Phục Tượng giận dữ muốn điên, cũng mặc kệ nàng chết sống, vận kình một chưởng vỗ ra!
Thẩm Y Nhân nghe được phong thanh kình cấp, biết đây là một kích trí mạng, nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi sinh mệnh trẻ tuổi của mình tan biến theo máu tươi phun ra.
Cha, nương thân. . . Đại ca ca, ta chết. . .
Cái gì cũng không phát sinh
Lúc mở mắt ra, nàng phát hiện một chuyện khó hiểu.
Thổ huyết, là Phục Tượng.
Thế nhưng vô luận Thẩm Y Nhân nhìn thế nào, nàng cũng không thấy Phục Tượng bị ai đả thương.
Phục Tượng lộ ra biểu tình quỷ dị kinh hãi tột đỉnh.
Mà thân thể Phục Tượng đột nhiên trở nên cực kỳ vặn vẹo, trông rất quái dị.
Xung quanh hắn không có ai, ngoại trừ bụi hoa chính là bản thân Thẩm Y Nhân. Nhưng mà dưới cổ của hắn lại có một chưởng ấn rất rõ ràng. Đột nhiên chuyện kỳ quái hơn phát sinh!
Bụng dưới Phục Tượng hõm sâu xuống, theo mức độ cùng khu vực hõm xuống thì dường như có người một chưởng hung hăng đánh lên người hắn. Ngay sau đó, lồng ngực Phục Tượng phát ra tiếng xương vỡ, bả vai cũng đột nhiên đứt gãy, tiếp theo xương đùi xương hông của hắn cũng như chịu một kích, cả người bay ra ngoài. Thế nhưng trong quá trình này căn bản là không có người tại.
Thẩm Y Nhân giữa mông lung thấy vậy không hiểu thấu, cảnh tượng này quỷ dị không nói lên lời. Tựa như có người tàng hình nào đó đang đánh hắn.
Đối với Phục Tượng mà nói, chỉ có kinh hãi hơn.
Bởi vì hắn biết công kích này không phải đến từ bên ngoài cơ thể, cũng không phải đến từ bất kỳ ai khác.
Từ khi chịu chưởng đầu tiên hắn đã biết rõ.
Chưởng lực này là. . . Phục Tượng Thần Chưởng!
Chưởng lực của Phục Tượng Thần Chưởng mình khổ luyện cả đời đột nhiên không biết từ chỗ nào vọt tới, trùng điệp đánh vào dưới cổ, bên bụng, tiếp theo là lồng ngực, bả vai, đùi hông. . . Các loại vị trí trên người Phục Tượng. Kình lực trong mỗi chưởng thuần thục hiểm độc, hùng hậu kịch liệt. Cũng chỉ có Phục Tượng hắn mới có, đây giống như là chữ ký của hắn, ngoại nhân muốn mô phỏng cũng không được.
Đánh ở trên người hắn, là chưởng lực của chính hắn.
Một chưởng lại một chưởng, thân thể của hắn tại chỗ không người bỗng dưng vặn vẹo, đứt gãy, cong nứt, tình trạng tà dị vô cùng. Hắn làm gì cũng không thể lý giải tình huống này. Hắn làm sát thủ nhiều năm nhưng chưa từng trải nghiệm tình trạng thân thể đau đớn như thế này. Cho tới nay, hắn đều trốn ở nơi an toàn, chỉ đánh khi chắc chắn. Coi như thụ thương cũng chưa từng trí mạng. Mà chưởng lực tràn ra từ thể nội một kích lại một kích, mỗi chưởng đều tràn đầy lực sát thương trí mạng. Hắn chưa bao giờ gần tử vong như thế. Thế nhưng so với thân thể đau đớn, càng làm hắn nổi điên, là cảm giác sợ hãi trong nội tâm. Nỗi sợ hãi vô cùng với chuyện khó hiểu này, dường như sắp áp đảo hắn, ngay cả đau đớn cũng không đáng để ý.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. . .
Rốt cuộc là ai?
Vì sao ta có thể như vậy?
Vấn đề như vậy tràn ngập trong đầu Phục Tượng.
Đến khi một thanh âm từng nghe qua vang lên trong đầu.
[ Phục Tượng ]
Thanh âm này vô cùng rõ ràng, không giống như hồi ức, cũng không phải truyền âm nhập mật, mà giống như có người đang nói chuyện trong não.
Ngươi, ngươi là ai! Ngươi ở đâu!
Phục Tượng chịu đựng đau đớn tìm quanh, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy.
[ Bây giờ nói chuyện, là tâm thức ta tiềm ẩn trên người ngươi ]
[ Lúc hai ta giao thủ, ta đã động một ít tay chân lên thân thể ngươi ]
[ Nếu như lúc này ngươi có thể nghe được thanh âm của ta, đại biểu ngươi đã hạ thủ với Thẩm Y Nhân ]
Là ngươi! Điều này sao có thể!
Lúc này, Thẩm Y Nhân rốt cuộc không chống cự nổi buồn ngủ, thân thể mềm mại ngã ra sau. Da thịt tinh tế trơn bóng run rẩy trong gió rét, đôi tay ôm chặt vạt áo trước cuối cùng cũng nắm không nổi, chậm rãi trượt xuống.
Đột nhiên, Thẩm Y Nhân mơ hồ cảm thấy thân thể ấm áp. Dường như được người ngồi xuống bế lên, trên thân được đắp lên lông cừu ấm áp. Dễ chịu như ở bên lò lửa. Thẩm Y Nhân cuộn tròn thân thể mềm mại lại như mèo con, bộ phận tuyết trắng hai tay khó mà nắm hết dựa vào người kia. Dường như người kia hơi cảm thấy không tiện, nhưng cũng không thể làm gì.
Khí tức nam tử trẻ tuổi, ấm áp như dương quang tràn đầy mũi.
Trong lòng luôn luôn tự cho mình là nữ trung hào kiệt Thẩm Y Nhân, đột nhiên nổi lên cảm giác hơi khác thường. Nàng cảm thấy vòng eo được người ôm dường như đang nhũn ra, dù cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn muốn nằm trong lòng hắn cả đời.
Trong nháy mắt, nữ nhân quyết định cả đời chỉ dựa vào bản thân, thiếu nữ chưa tròn hai mươi tuổi đã có vô thượng hoài bão này, cảm thấy trong ngực nam nhân này, mình có thể tìm được chỗ an thân.
Trong giây lát này, nàng ngủ vô cùng thoải mái.
Phục Tượng gần như si ngốc, trong đầu hắn còn đang vang lên thanh âm người này, nhưng người này đã xuất hiện. Vô thanh vô tức, giống như quỷ mị.
[ Đây chính là ngươi mưu đồ làm loạn, đáng đời a ]
[ Nhưng bất kể thế nào cũng phải hỏi ngươi một câu ]
"Tư vị bị chưởng lực của mình tập kích, có tốt không?"
Thanh âm của nam tử lười biếng mà có từ tính, hợp làm một với thanh âm trong đầu Phục Tượng. Ấn tượng trong đầu, cùng nụ cười ở khóe miệng hắn, hoàn toàn hợp thành một người.
"Là ngươi, quả nhiên là ngươi. . ."
Trước khi Thẩm Y Nhân hoàn toàn rơi vào hôn mê, nàng nghe được rõ ràng Phục Tượng gần như hốt hoảng, bất lực gọi ra danh tự một người.
". . . Minh Phi Chân! !”
Nàng eo nhỏ chân dài, vào thời khắc này hai chân thon dài trắng như tuyết lộ ra hoàn toàn. Bây giờ bóng đêm đã sớm xuống, tuyết phủ đầy đất, Thẩm Y Nhân như con nai trắng cao ngạo lao vụt trên cánh đồng tuyết, hai đùi thon dài giao nhau, đẹp không sao tả xiết.
Long Tại Thiên nhìn Thẩm Y Nhân đuổi theo, sững sờ một lát, mới như vừa tình giấc chiêm bao: Ôi ôi! Sau khi Thẩm tiểu thư trúng độc từng toàn lực vận công, độc tính chỉ có ngấm vào sâu hơn. Với tình trạng của nàng, coi như đuổi kịp Phục Tượng sợ rằng cũng hỏng việc!
Thẩm Y Nhân giấu giải dược Đoạn Trường Thảo trong người, nhưng vì muốn triệt tiêu hiệu quả của Kinh Cức Lệ nên chưa ăn vào, giờ phút này vừa uống giải dược chưa lâu, lẽ ra nên vận công hóa giải dược lực. Nếu không, lúc động thủ luận võ sẽ càng ngày càng yếu. Nhất thời Long Tại Thiên cũng mơ hồ, Thẩm Y Nhân xưa nay bình tĩnh tự nhiên, vì cái gì khăng khăng muốn giết Phục Tượng? Bởi vì Phục Tượng từng mở miệng vũ nhục sao?
Nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân.
"Đường lão đệ, ngươi trông coi nơi này, binh sĩ Kỳ Lân vệ nghe lệnh, tất cả đều nghe theo Đường Dịch!"
Long Tại Thiên liên tục lớn tiếng kêu không ổn, cũng vù vù đuổi theo. Nhưng khinh công tạo nghệ của hắn kém xa tít tắp hai người phía trước. Hơn nữa, sau khi hắn luân phiên ác chiến cũng mới nghỉ ngơi chưa được nửa canh giờ, đang lúc mệt mỏi. So với hai người kia, một người lao vùn vụt không ngừng, một người lão ngưu cày đất, hắn hì hì hục hục nửa ngày cũng không chạy được bao xa.
Khó khăn lắm mới chạy được một đoạn ra khỏi Phi Ngư bình, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại vội vã chạy về. Chỉ thấy Long Tại Thiên vừa chạy về vừa kêu to: "Bà nội nó! Nghe Đường Dịch làm gì! Tất cả các ngươi đều đi với lão tử! Lão tử đánh không lại hắn! !”
Lúc này Long Tại Thiên mới nhớ tới tình trạng của mình còn không bằng Thẩm Y Nhân, một người đuổi theo còn không phải chịu chết sao, vội vàng trở về gọi huynh đệ. Thấy nguyên một đám binh sĩ nhà mình đứng tại chỗ như thiểu năng, càng tức đến nổ phổi: "Lão tử cho cả đám các ngươi vô vọng thăng quan, còn không qua đây! Tất cả võ công giỏi đều qua, tối thiểu phải hai mươi người!"
Vẫn là Đường Dịch bình tĩnh biết hắn phải quay về lấy viện binh, đã sớm chuẩn bị không ít người, chẳng những là Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc, thậm chí Lục Phiến môn cũng an bài mấy người. Long Tại Thiên vừa thấy mới yên tâm hơn một chút.
Nhưng chờ hắn tập hợp nhân thủ, Thẩm Y Nhân cùng Phục Tượng đã đi xa, không biết đi đâu.
* * * * * * * * * * * * * * * * * *
Phục Tượng chạy một mạch như điên, không dám dừng lại chút nào.
Kỳ thực võ công hắn cũng chưa khôi phục toàn bộ. Tổn thương quyền cước Đường Dịch tạo thành chỉ là phụ, mấu chốt nhất là kinh mạch chỗ cổ tay bị bỏng. Võ công cả đời hắn lấy đôi bàn tay làm chủ, kinh mạch trên tay rất quan trọng. Một khi bị thương, võ công lập tức suy giảm.
Nhưng cũng may. Với độ nóng của Huyết Dương Chân Khí, hắn còn giao thủ với Đường Dịch lâu như vậy. Nếu không phải bàn tay hắn bền bỉ vững chắc, khẳng định sẽ lưu lại tổn thương không thể phục hồi.
Phục Tượng càng chạy càng thấy uất ức.
Trong Minh Đồ, hắn vốn là nhân vật túi khôn, được tôn trọng. Võ công ngoại trừ người đứng đầu Minh Đồ - Cuồng Thiên ra, đều hơn những người khác. Ngay cả các đại nhân vật trong Sát Liên cũng ưu ái hắn có thừa. Thế nhưng, từ khi vào cung lại gặp trắc trở khắp nơi. Một chuyện vui cũng không có. Chẳng những quan vận suôn sẻ, tiền đồ như gấm bị Long Tại Thiên nửa đường giết ra lật đổ, bố trí tỉ mỉ bày ra bị Thẩm Y Nhân phá giải. Cuối cùng ngay cả võ công, cũng bại bởi nhân tài mới nổi Đường Dịch. Bây giờ, sau khi bị trọng thương thì phải đi làm người chuyển tin, Phục Tượng hắn sao lại là loại người này.
Phục Tượng càng nghĩ càng giận, bước chân càng giẫm càng nặng. Theo cảm giác uất ức cùng tiếng bước chân, sự tàn nhẫn trong lòng cũng gia tăng mãnh liệt.
Mẹ! Lão tử sao có thể chịu được ngụm điểu khí này!
Sau khi biến thiên thành công, đầu tiên lão tử phải giết Long Tại Thiên cùng Đường Dịch, còn Thẩm Y Nhân phải thút thít hầu hạ dưới háng lão tử, mới có thể hơi giải mối hận trong lòng lão phu!
Đang nghĩ, chợt thấy trong tiếng bước chân của mình xen lẫn tiếng xé gió. Phục Tượng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa một thân ảnh tinh tế thon dài thướt tha nhanh chóng tới gần, đến cực nhanh. Cẩn thận nhìn, càng không khỏi sợ hãi.
Thẩm Y Nhân tựa như một con phi điểu, vô cùng dễ dàng xuyên qua không gian mà Phục Tượng khó khăn bước qua. Trong đêm tối, nàng cùng tam thước thanh phong của nàng nhẹ nhàng đến như phù quang lược ảnh.
Thẩm Y Nhân nhíu đôi mi thanh tú, đằng đằng sát khí quát: "Cẩu tặc, đền mạng cho Phi Chân! !”
Phục Tượng vừa thấy khinh công của nàng, lập tức từ bỏ tiếp tục tiến lên. Khí lực hắn dài lâu không giả, nhưng luận đến nhanh chóng tuyệt đối không sánh bằng nàng. Tiện nhân này khinh người quá đáng, nghĩ lão phu không dám giết ngươi sao!
Định thần nhìn lại, Thẩm Y Nhân không người bên cạnh. Nghĩ lại, nếu bắt Thẩm Y Nhân, trên tay thêm con tin, sẽ dễ thành công hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Phục Tượng nào còn đè ép được lửa giận trong lòng, xoay người, song chưởng lượn vòng chuẩn bị chiến đấu: "Nếu không phải là ngươi cản trở, lão phu sao lại lưu lạc đến tận đây! Là ngươi muốn chết, không trách được lão phu!"
Hai người từng giao chiến ở Phi Ngư bình, đều đại khái hiểu rõ võ công đối phương. Lần động thủ này không có thăm dò, thuần là lấy mệnh tương bác.
Chưởng phong kiếm khí tung hoành trong phiêu tuyết, dần dần hình thành một khối không khí, trong vòng một trượng bông tuyết không thể tới gần. Trên mặt đất thuần trắng, duy chỉ có một vòng này hiện ra màu xám, cho dù trong đêm tối cũng đặc biệt chói mắt.
Mới không bao lâu, vậy mà Phục Tượng cùng Thẩm Y Nhân đã đấu ngoài trăm chiêu, trong đó mạo hiểm chồng chất, cảnh tượng lệch một ly thì đầu đứt huyết lưu đếm cũng không hết. Có mấy lần nếu không phải Thẩm Y Nhân chạy nhanh, đầu đã bị bàn tay như cự linh thần của Phục Tượng một chưởng vỗ nát nhừ. Mà Phục Tượng cũng bị đấu pháp tàn nhẫn như không muốn sống của Thẩm Y Nhân cưỡng ép bỏ lỡ nhiều cơ hội trọng thương nàng. Đều bởi vì nếu kiên trì không chịu lui, thì sẽ biến thành lệ quỷ dưới kiếm Thẩm Y Nhân.
Thẩm Y Nhân biết trạng thái Phục Tượng không được đầy đủ, lúc này không giết hậu hoạn vô cùng. Nhìn chuẩn một cơ hội vung kiếm chém tới, kiếm đến nửa đường đột nhiên vẽ nửa vòng tròn hướng lên, vẩy một cái trực chỉ yết hầu Phục Tượng, tốc độ phương vị kỳ diệu tới đỉnh cao. Đây là tuyệt chiêu trong Lục Phiến môn Lục Tượng kiếm thuật, cũng là Thẩm Y Nhân ngẫu nhiên làm được, sau đó không thể làm lại.
Phục Tượng chỉ cảm thấy một điểm hàn tinh lao đến, trên cổ mát lạnh, thầm nghĩ: Ta xong đời rồi!
Mắt thấy chỉ cần vận lực là có thể giết Phục Tượng, đúng lúc này hai chân Thẩm Y Nhân lại đứng không vững, lảo đảo một cái lui lại. Một kiếm này chỉ đâm rách da họng Phục Tượng, không thể xuyên qua.
Nhưng Thẩm Y Nhân lại không rảnh chú ý, giờ phút này, trong đầu nàng trời đất quay cuồng, trước mắt hoàn toàn mông lung, ngay cả đứng cũng không vững. Bội kiếm của nàng keng một tiếng rơi xuống đất, nàng đỡ vầng trán, mí mắt như treo quả cân. Cho dù nàng biết giờ phút này tuyệt không thể ngã xuống, ý thức vẫn không thể chống cự mà chìm vào hải dương hôn mê.
Phục Tượng mừng rỡ như điên, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: Đoạn Trường Thảo độc tính mãnh liệt, cho dù có giải dược giải độc cũng cực kỳ hao phí khí lực. Sau khi ăn giải dược cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau một thời gian ngắn tự sẽ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, buồn ngủ như sóng đánh tới. Tiểu ny tử này nhất định là ăn giải dược lại không kịp nghỉ ngơi, đuổi theo như mất mạng. Ha ha ha, trời cũng giúp ta!
Phục Tượng cảm thấy cuồng hỉ, vừa thấy Thẩm Y Nhân đôi mắt đẹp mê ly, tư thái trước sau lồi lõm, dáng vẻ đón gió chập chờn, trong bụng dục hỏa cuồng tăng, cười tà nói: "Đại mỹ nhân chỉ là nghỉ ngơi không đủ, không cần kinh hoảng. Đợi lão phu chăn lớn cùng ngủ với ngươi, phiên vân phúc vũ một phen tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp. Không cần phải gấp!"
Phục Tượng tiến lên ôm lấy Thẩm Y Nhân, thi triển khinh công vọt vào trong bụi hoa bên cạnh.
Thẩm Y Nhân chỉ ngửi được hơi thở dã thú xen lẫn dục vọng dày đặc như động vật giống đực lúc phát tình, đưa tay đẩy ra. Phục Tượng nào quản nhiều như vậy, duỗi bàn tay thô to chộp vào gáy áo Thẩm Y Nhân, xoạt một tiếng, phảng phất ngâm nước hành xuân rồi lột ra lớp da trắng, dưới y phục bị xé rách là lưng đẹp trắng như tuyết.
Dưới ánh trăng, da trắng hơn tuyết, da thịt tinh tế như nước. Trên lưng ngọc như bạch bích, khó mà tìm ra chút vết hằn, thậm chí hoa văn da thịt cũng không thấy, trơn nhẵn nhu nhuận tìm không ra nửa phần tì vết.
Thẩm Y Nhân hiếm thấy toát ra nữ tử nhu nhược, nàng ô một tiếng, hai cánh tay tinh tế như tuyết ngẫu không tự chủ được ôm chặt vạt áo trước, quần áo rách nát khó mà hoàn toàn che lại ngọc lê tròn trịa to lớn, một ít da tuyết tinh tế trơn bóng lộ ra ngoài, phảng phất dưới quần áo chính là hai túi rượu ngon trắng như tuyết. Nếu không phải giữa núi tuyết còn có một khe rãnh sâu mê người, có lẽ đã làm cho người nghĩ lầm.
Con mắt Phục Tượng phảng phất như bàn tay của hắn, thuận đường cong nhu mập của Thẩm Y Nhân vuốt ve lên xuống. Ánh mắt hắn tỏa ánh sáng, run rẩy nói: "Mẹ, lẳng lơ! Vẫn là xử nữ, sao có thể quyến rũ như thế!"
Tuyết dạ hàn phong cuốn tới, thân thể Thẩm Y Nhân mềm nhũn, vòng eo mềm mại càng bày ra mị thái như chồn hoang. Nàng miễn cưỡng dựa vào ý chí để chống đỡ ham muốn hôn mê. Nhưng bởi vì như thế, nàng càng lơ mơ biết chuyện mình đang bị người làm.
Ngay từ lúc ở Phi Ngư bình, Phục Tượng đã thèm muốn Thẩm Y Nhân, lúc này càng khó đè nén dục niệm. Lập tức dùng cả tay chân, cởi sạch chính mình, chỉ còn lại một cái áo.
Trong hôn mê, Thẩm Y Nhân thầm cắn lưỡi, đau đớn làm nàng hơi thanh tỉnh: Ta không thể chết, tuyệt không thể chết! ! Trước khi báo thù cho cha mẹ, ta tuyệt không thể chết! Đến khi Phục Tượng cởi quần, Thẩm Y Nhân đột nhiên khôi phục một tia thanh minh. Thấy vật xấu xí kia lắc lư trước mặt, nàng chẳng những không có nửa phần nữ tử thẹn thùng, vào lúc này tính cách hung hãn còn phát huy ra, một cước gió táp mưa sa đoạn tử tuyệt tôn bay lên!
Trong đêm đen như mực, tiếng kêu đau đớn thê thảm phát ra từ sâu trong linh hồn của một nam nhân quanh quẩn trong gió đêm. . .
Phục Tượng bị đau kêu to một tiếng, che thân dưới ngồi nửa ngày, chịu một cước này thế mà đổ máu! Trong nháy mắt, dục hỏa chuyển thành nộ hỏa!
"Trước tiên lão tử gian ngươi ba lần! Sau đó bóp chết ngươi, để ngươi làm một bộ diễm thi mỹ lệ động lòng người!"
Phục Tượng duỗi bàn tay, nắm vạt áo trước. Nhưng không biết, Thẩm Y Nhân lấy đâu ra khí lực, nhất định ôm chặt không cho kéo xuống. Phục Tượng giận dữ muốn điên, cũng mặc kệ nàng chết sống, vận kình một chưởng vỗ ra!
Thẩm Y Nhân nghe được phong thanh kình cấp, biết đây là một kích trí mạng, nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi sinh mệnh trẻ tuổi của mình tan biến theo máu tươi phun ra.
Cha, nương thân. . . Đại ca ca, ta chết. . .
Cái gì cũng không phát sinh
Lúc mở mắt ra, nàng phát hiện một chuyện khó hiểu.
Thổ huyết, là Phục Tượng.
Thế nhưng vô luận Thẩm Y Nhân nhìn thế nào, nàng cũng không thấy Phục Tượng bị ai đả thương.
Phục Tượng lộ ra biểu tình quỷ dị kinh hãi tột đỉnh.
Mà thân thể Phục Tượng đột nhiên trở nên cực kỳ vặn vẹo, trông rất quái dị.
Xung quanh hắn không có ai, ngoại trừ bụi hoa chính là bản thân Thẩm Y Nhân. Nhưng mà dưới cổ của hắn lại có một chưởng ấn rất rõ ràng. Đột nhiên chuyện kỳ quái hơn phát sinh!
Bụng dưới Phục Tượng hõm sâu xuống, theo mức độ cùng khu vực hõm xuống thì dường như có người một chưởng hung hăng đánh lên người hắn. Ngay sau đó, lồng ngực Phục Tượng phát ra tiếng xương vỡ, bả vai cũng đột nhiên đứt gãy, tiếp theo xương đùi xương hông của hắn cũng như chịu một kích, cả người bay ra ngoài. Thế nhưng trong quá trình này căn bản là không có người tại.
Thẩm Y Nhân giữa mông lung thấy vậy không hiểu thấu, cảnh tượng này quỷ dị không nói lên lời. Tựa như có người tàng hình nào đó đang đánh hắn.
Đối với Phục Tượng mà nói, chỉ có kinh hãi hơn.
Bởi vì hắn biết công kích này không phải đến từ bên ngoài cơ thể, cũng không phải đến từ bất kỳ ai khác.
Từ khi chịu chưởng đầu tiên hắn đã biết rõ.
Chưởng lực này là. . . Phục Tượng Thần Chưởng!
Chưởng lực của Phục Tượng Thần Chưởng mình khổ luyện cả đời đột nhiên không biết từ chỗ nào vọt tới, trùng điệp đánh vào dưới cổ, bên bụng, tiếp theo là lồng ngực, bả vai, đùi hông. . . Các loại vị trí trên người Phục Tượng. Kình lực trong mỗi chưởng thuần thục hiểm độc, hùng hậu kịch liệt. Cũng chỉ có Phục Tượng hắn mới có, đây giống như là chữ ký của hắn, ngoại nhân muốn mô phỏng cũng không được.
Đánh ở trên người hắn, là chưởng lực của chính hắn.
Một chưởng lại một chưởng, thân thể của hắn tại chỗ không người bỗng dưng vặn vẹo, đứt gãy, cong nứt, tình trạng tà dị vô cùng. Hắn làm gì cũng không thể lý giải tình huống này. Hắn làm sát thủ nhiều năm nhưng chưa từng trải nghiệm tình trạng thân thể đau đớn như thế này. Cho tới nay, hắn đều trốn ở nơi an toàn, chỉ đánh khi chắc chắn. Coi như thụ thương cũng chưa từng trí mạng. Mà chưởng lực tràn ra từ thể nội một kích lại một kích, mỗi chưởng đều tràn đầy lực sát thương trí mạng. Hắn chưa bao giờ gần tử vong như thế. Thế nhưng so với thân thể đau đớn, càng làm hắn nổi điên, là cảm giác sợ hãi trong nội tâm. Nỗi sợ hãi vô cùng với chuyện khó hiểu này, dường như sắp áp đảo hắn, ngay cả đau đớn cũng không đáng để ý.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. . .
Rốt cuộc là ai?
Vì sao ta có thể như vậy?
Vấn đề như vậy tràn ngập trong đầu Phục Tượng.
Đến khi một thanh âm từng nghe qua vang lên trong đầu.
[ Phục Tượng ]
Thanh âm này vô cùng rõ ràng, không giống như hồi ức, cũng không phải truyền âm nhập mật, mà giống như có người đang nói chuyện trong não.
Ngươi, ngươi là ai! Ngươi ở đâu!
Phục Tượng chịu đựng đau đớn tìm quanh, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy.
[ Bây giờ nói chuyện, là tâm thức ta tiềm ẩn trên người ngươi ]
[ Lúc hai ta giao thủ, ta đã động một ít tay chân lên thân thể ngươi ]
[ Nếu như lúc này ngươi có thể nghe được thanh âm của ta, đại biểu ngươi đã hạ thủ với Thẩm Y Nhân ]
Là ngươi! Điều này sao có thể!
Lúc này, Thẩm Y Nhân rốt cuộc không chống cự nổi buồn ngủ, thân thể mềm mại ngã ra sau. Da thịt tinh tế trơn bóng run rẩy trong gió rét, đôi tay ôm chặt vạt áo trước cuối cùng cũng nắm không nổi, chậm rãi trượt xuống.
Đột nhiên, Thẩm Y Nhân mơ hồ cảm thấy thân thể ấm áp. Dường như được người ngồi xuống bế lên, trên thân được đắp lên lông cừu ấm áp. Dễ chịu như ở bên lò lửa. Thẩm Y Nhân cuộn tròn thân thể mềm mại lại như mèo con, bộ phận tuyết trắng hai tay khó mà nắm hết dựa vào người kia. Dường như người kia hơi cảm thấy không tiện, nhưng cũng không thể làm gì.
Khí tức nam tử trẻ tuổi, ấm áp như dương quang tràn đầy mũi.
Trong lòng luôn luôn tự cho mình là nữ trung hào kiệt Thẩm Y Nhân, đột nhiên nổi lên cảm giác hơi khác thường. Nàng cảm thấy vòng eo được người ôm dường như đang nhũn ra, dù cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn muốn nằm trong lòng hắn cả đời.
Trong nháy mắt, nữ nhân quyết định cả đời chỉ dựa vào bản thân, thiếu nữ chưa tròn hai mươi tuổi đã có vô thượng hoài bão này, cảm thấy trong ngực nam nhân này, mình có thể tìm được chỗ an thân.
Trong giây lát này, nàng ngủ vô cùng thoải mái.
Phục Tượng gần như si ngốc, trong đầu hắn còn đang vang lên thanh âm người này, nhưng người này đã xuất hiện. Vô thanh vô tức, giống như quỷ mị.
[ Đây chính là ngươi mưu đồ làm loạn, đáng đời a ]
[ Nhưng bất kể thế nào cũng phải hỏi ngươi một câu ]
"Tư vị bị chưởng lực của mình tập kích, có tốt không?"
Thanh âm của nam tử lười biếng mà có từ tính, hợp làm một với thanh âm trong đầu Phục Tượng. Ấn tượng trong đầu, cùng nụ cười ở khóe miệng hắn, hoàn toàn hợp thành một người.
"Là ngươi, quả nhiên là ngươi. . ."
Trước khi Thẩm Y Nhân hoàn toàn rơi vào hôn mê, nàng nghe được rõ ràng Phục Tượng gần như hốt hoảng, bất lực gọi ra danh tự một người.
". . . Minh Phi Chân! !”