[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 146 : Trong Ngự Thư phòng, phân biệt trung gian
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
"Bệ hạ, nô tài canh chừng ở đây, mời ngài lấy ra ngọc tỉ. . . Món đồ kia."
Bên ngoài Ngự Thư phòng, Nam công công đến cửa rồi chủ động dừng lại, không dám đi vào nửa bước. Hoàng thượng đẩy cửa phòng ra, Ngự Thư phòng vẫn như trước, chỉ là ngày xưa hắn tới đây để đọc sách. Hôm nay lại là tị nạn chi thân, hơn nữa còn bị nhi tử bức đến tình trạng này.
Nam công công thấy hoàng thượng dừng bước không tiến, không khỏi mất kiên nhẫn, vẻ mặt vẫn thành khẩn nói: "Bệ hạ, làm sao vậy?"
Hoàng thượng nhìn hắn một cái, cười thảm nói: "Tuấn Phi huynh, trẫm là cửu ngũ chí tôn cao quý, bây giờ lại bị nhi tử ép cho phải chuyển ngọc tỉ tránh họa. Hoàng dế như trẫm, phụ thân như trẫm, quả thực là thất bại."
Nam công công thầm nghĩ: Nếu ngươi thành công, lão tử đã bị ngươi chém đầu từ mấy năm trước. Hôm nay còn có thể lừa ngươi tới đây?
Nhưng vẫn tỏ ra lo lắng từ tận đáy lòng nói: "Xin bệ hạ chớ thương tâm. Việc này là Tranh vương điện hạ nhất thời hồ đồ, hoàng thượng chỉ cần giữ được ngọc tỉ truyền quốc, đương nhiên có tiền vốn để đọ sức. Đợi ngài triệu tập nhân thủ hàng phục Tranh vương điện hạ, tự có cơ hội chậm rãi giáo hóa hắn. Hoàng thượng, có vẻ nơi đây còn chưa bị phản tặc chiếm cứ, chậm sợ không kịp a."
Hoàng thượng lại như không nghe thấy, đứng ở cửa Ngự Thư phòng không nhúc nhích, thong thả thở dài nói: "Giáo hóa, nói nghe thì dễ. Từ khi đám bọn hắn còn bé trẫm đã dạy dỗ nghiêm khắc, theo lời của Tranh nhi, quả thực trẫm cũng có lỗi với hắn. Hắn thích binh pháp, mộng tưởng có thể giữ đất an bang, trẫm không nên cưỡng ép. Bây giờ bức hắn tạo phản soán vị, làm ra chuyện như thế, trẫm cũng không biết thu tràng kiểu gì."
Nam công công nhìn lên sắc trời, lúc này mặt trăng đã gần đến giữa trời, chỉ sợ bên Tranh vương điện hạ đã đợi đến mất kiên nhẫn. Lúc này, chắc Chung Ngưng đã dẫn người về Phi Ngư bình báo cáo, nếu chỗ ta còn không có kết quả, lúc luận công hành thưởng tất sẽ bị vượt lên.
Nam công công ngữ khí ôn hòa nói: "Hoàng thượng chớ có nhạy cảm. Tranh vương điện hạ chính là con ruột ngài, do hoàng hậu nương nương sinh ra, từ nhỏ đã không rời xa ngài. Ngài nhìn hắn lớn lên a. Nếu nói có người trăm phương ngàn kế đối phó ngài, người đó cũng không thể là Tranh vương điện hạ. Sợ là có người cố ý lợi dụng điện hạ. Xui hắn làm ra tội ác đại nghịch bất đạo như thế. Tâm địa Tranh vương điện hạ thuần khiết, có thể nhất thời hồ đồ bị người lợi dụng."
Ánh mắt hoang mang của hoàng thượng dần dần rõ ràng hơn: "Ngươi nói đây là Tranh nhi nhất thời hồ đồ a. . . Trẫm thấy không giống. Những gì hắn chuẩn bị lại có thể tạo ra một phen sóng to gió lớn trong cung. Chỉ sợ trù tính đã lâu."
"Thực ra, lần hành động này của bọn hắn sơ hở trăm chỗ a, hoàng thượng." Nam công công có chút nóng nảy nói: "Bệ hạ ngài ngẫm lại, nếu như không có Long Tại Thiên phối hợp hạ thuốc, kế này chắc chắn không thể thành. Trong Kỳ Lân vệ, Long Tại Thiên chẳng qua là một trong tứ đại phó thống lĩnh, nếu không phải đại thống lĩnh rời khỏi kinh thành, hắn cũng không thể làm người chủ sự. Tranh vương điện hạ dùng người kiểu này, không khỏi hơi đầu cơ võ đoán. Nếu nói là trăm phương ngàn kế, không khỏi hơi thiếu suy xét."
Nam công công nhất thời nóng lòng, nói sạch ra cách nhìn của mình với kế hoạch của Tranh vương. Dùng Long Tại Thiên kỳ thực là Tranh vương lâm thời khởi ý, lúc ấy bốn người Minh Đồ đã cảm thấy không ổn.
Trong kế hoạch đã định, người hạ dược dĩ nhiên là Nam công công quen thuộc cung đình, an toàn và nhanh gọn. Chỉ là như vậy thì quá ỷ lại vào Minh Đồ, Tranh vương lo lắng ngày sau địa vị của mình sẽ bị uy hiếp. Thế là Trừng Không quân của chúng ta chơi thủ đoạn chế hành chi đạo, bắt đầu dùng Long Tại Thiên nhìn như thô lỗ để kiềm chế Minh Đồ. Không ngờ rằng lại thành nét bút hỏng của kế hoạch này.
Hoàng thượng nghe vậy suy nghĩ tỉ mỉ một lát. . .
"Không phải, vậy không đúng." Hoàng thượng lắc đầu, khoát tay chặn lại nói: "Ngươi phải biết chỗ mấu chốt trong kế hoạch mưu phản của hắn chính là Ngự Tiền Luận Võ. Ngự Tiền Luận Võ năm năm một lần. Lần này cử hành sớm, đương nhiên không trong kế hoạch của hắn. E rằng, trẫm đột nhiên tiến hành sớm Ngự Tiền Luận Võ, làm rối loạn kế hoạch của hắn. Ngay từ đầu, Tranh nhi đã nhắm vào hai năm sau, như vậy còn không phải là trăm phương ngàn kế sao? Nếu Tranh nhi có thêm hai năm chuẩn bị, chỉ sợ lúc này trẫm đã là tù binh. Đây lại là lời nói thật. Bởi vì, kế hoạch của Tranh vương đích thực là hai năm sau mới phát động. Lần này làm việc vội vàng, phối hợp giữa các khâu cũng không như mong muốn.
Nam công công thầm nghĩ: Tên hôn quân nhà ngươi cũng không hoàn toàn hồ đồ.
"Hoàng thượng, việc này có thể tìm hiểu sau, nếu không động thủ, chỉ sợ sẽ có người tới."
Hoàng thượng gật gật đầu: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Làm phiền Tuấn Phi huynh canh chừng."
"Lão nô xin đợi hoàng thượng."
Hoàng thượng đi vào Ngự Thư phòng, đóng cửa lại.
Trong lòng Nam công công cuồng hỉ không thôi, một lát nữa, hắn sẽ có thể đoạt lấy ngọc tỉ truyền quốc. Giúp Tranh vương đăng cơ. Mà Vũ Dạ hắn là đại công thần xuất lực rất nhiều, đương nhiên cũng được phong hầu bái tướng, phú quý vô cực.
Bản triều không cấm thái giám làm quan, bởi vì hắn có thân phận người trong giang hồ, bên mình hoàng đế chỉ có thể hành động ở đại nội. Nhưng theo Tranh vương, hắn có thể trở thành nguyên lão tân triều. Đây cũng là lí do vì sao hắn quyết tâm đi theo Tranh vương.
Về phần lão hoàng đế, vì quá khứ hắn đối đãi mình không tệ, sau khi mất đi giá trị lợi dụng, tốt nhất là cho hắn chết thống khoái. Lão hoàng đế cùng Tranh vương dù sao cũng là phụ tử. Nếu qua một thời gian ngắn, bọn hắn chữa trị được mối quan hệ rồi tính sổ sách, những phản loạn công thần chúng ta sẽ bị tìm phiền toái. Vẫn là nhất đao lưỡng đoạn cho đỡ phiền. Tranh vương bên kia thì bảo là khí cấp công tâm mà chết, dù sao hắn tạo phản là thật, làm cho lão tử mình tức chết thì có thể trách ai?
Nghĩ tới đây kém chút muốn cười ra tiếng. Nam công công không khỏi đứng ngay ngắn lại, chờ đợi một khắc này đến.
Một lúc lâu sau, trong Ngự Thư phòng vẫn không có động tĩnh. Nam công công không nhịn được vểnh tai lắng nghe. Vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nam công công đột nhiên lo lắng. Đợi thêm một lát nữa, thực sự không nhịn nổi, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Chưa được một lúc, Nam công công trầm giọng nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng?"
Hắn không dám thúc giục hoặc là đẩy cửa vào. Sợ làm cho hoàng thượng hoài nghi, nếu ngọc tỉ truyền quốc không đến được tay, trong hành động lần này hắn không có chút công lao nào. Cho nên không dám hành động bất cẩn.
"Hoàng thượng. . . Là nô tài a. Ngài còn tốt chứ?"
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Nam công công không nhịn được thầm nói, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ là vào mật thất, nên không nghe được a? Đúng rồi, nhất định là như thế, ngọc tỉ truyền quốc quý giá bực nào, sẽ không đặt ở nơi dễ lấy.
Lại đợi một hồi lâu, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thầm nghĩ: Nếu đã vào mật thất, cho dù ta đi vào xem xét, cũng không bị hắn trông thấy. Lại có làm sao?
Nhưng chung quy không dám động thủ. Nếu lúc này đi vào bị hắn phát hiện, chỉ sợ không có kết quả gì tốt. Chỉ riêng để hắn phát hiện ra ý đồ, ngọc thạch câu phần, hủy đi ngọc tỷ, cũng làm cho mình ăn đủ.
Chưa được một lúc, lo âu trong lòng đã lên tới tột đỉnh, đột nhiên linh cơ khẽ động.
Nam công công vội vàng đẩy cửa vào, rón rén lộn một vòng, quỳ trên mặt đất run giọng nói: "Hoàng, hoàng thượng, bên ngoài có địch nhân. Lão nô sợ bọn họ phát hiện hành tung của hoàng thượng. Hoàn toàn bất đắc dĩ, phạm vào tử cấm, xin hoàng thượng thứ tội!"
Nhưng đáp lại diễn kỹ tinh xảo của hắn chỉ là một hồi trầm mặc xấu hổ.
Ngự thư phòng an tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa không có ánh đèn, một mảnh đen như mực, bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Nam công công lại quỳ một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Hoàng, hoàng thượng? Ngài có đây không?" Nhìn xung quanh, chỉ thấy từng giá sách, còn có ngự đài phía trước nhất. Không thấy tăm hơi hoàng thượng.
Nam công công thầm nghĩ: Quả nhiên là có mật đạo.
Nhưng mà đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện mật đạo ở đâu. Nếu nói có cơ quan, vừa rồi mình đứng ở ngoài cửa, sao có thể không nghe thấy tiếng động của cơ quan? Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên hai mắt sáng lên, suýt chút nữa dọa cho hắn hồn phi phách tán
Ở một nơi hẻo lánh tối đen như mực, có một cánh cửa sổ nhỏ.
Cửa sổ? !
Chuyện thứ nhất Nam công công nghĩ đến chính là: Hoàng thượng chạy rồi! !
Nghĩ đến khả năng này, hắn tay chân hắn lạnh buốt. Mặc dù nhĩ âm của hắn cực linh, nhưng không thể cam đoan hoàn toàn không nghe lọt. Nếu hoàng thượng rón rén leo cửa sổ ra, cũng có thể trốn được lỗ tai của hắn.
Nhưng nếu là như thế, hoàng thượng phát hiện mình là nội gián từ lúc nào!
Nghĩ tới uy nghiêm xưa nay của hoàng thượng, e ngại trong nội tâm lại nổi lên. Ý nghĩ nhất đao lưỡng đoạn đánh chết hoàng thượng bỗng chốc tan thành mây khói. Nếu quả thật để hoàng thượng chạy thoát, với cánh đối đãi tà ma ngoại đạo nghiêm khắc của hoàng thượng, hiển nhiên mình sẽ không may!
Nam công công đè nén sợ hãi trong lòng, vội vàng chạy tới xem xét cánh cửa sổ. Hắn cũng mặc kệ có phát ra động tĩnh hay không, thi triển thân pháp chạy đến trước cửa sổ.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, trong hắc ám, đột nhiên thứ gì đó vù một tiếng bay ra, Nam công công không chút nghĩ ngợi đưa tay vỗ một chưởng. Nhưng công kình chỉ ngăn cảm được một lúc liền cảm thấy lòng bàn tay đau nhức. Một đồ vật sắc bén vô cùng xuyên qua tay, cắm thẳng vào ngực Nam công công. Nam công công quát to một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Giữa giá sách đen như mực, một bóng người chậm rãi bước ra.
Con mắt Nam công công đang ngã trên mặt đất bỗng dưng trợn to, phảng phất không thể tin được mình lại trúng ám toán của hắn.
Nam công công chịu đựng cơn đau kịch liệt trước ngực cùng bàn tay, không dám tin nói: "Vì, vì sao. . . vì sao Hoàng thượng lại xuất thủ. . . với nô tài! !"
Vẻ mặt hoàng thượng phẫn nộ, cầm trong tay một chiếc nỏ máy, chậm rãi hiện thân từ trong bóng tối.
"Ngươi rất kinh ngạc a? Tự ý tiến vào Ngự Thư phòng, vốn là tội chết, ngươi há có thể may mắn thoát khỏi."
Tâm niệm Nam công công xoay chuyển, giải thích: "Lão nô bị oan, bị oan a! Lão nô trông thấy bên ngoài có nhân vật khả nghi, sợ mình bại lộ sẽ làm lộ tung tích của hoàng thượng, lúc, lúc này mới. . . Không ngờ lại làm cho hoàng thượng hoài nghi, tội lão nô đáng chết vạn lần."
"Tội ngươi đúng là đáng chết vạn lần."
“Chân tướng của ngươi lộ ra quá nhanh, Nam Tuấn Phi."
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Nam Tuấn Phi, ngữ khí lành lạnh nói: "Hoặc, trẫm nên xưng hô ngươi là, sát thủ Vũ Dạ!"
Bên ngoài Ngự Thư phòng, Nam công công đến cửa rồi chủ động dừng lại, không dám đi vào nửa bước. Hoàng thượng đẩy cửa phòng ra, Ngự Thư phòng vẫn như trước, chỉ là ngày xưa hắn tới đây để đọc sách. Hôm nay lại là tị nạn chi thân, hơn nữa còn bị nhi tử bức đến tình trạng này.
Nam công công thấy hoàng thượng dừng bước không tiến, không khỏi mất kiên nhẫn, vẻ mặt vẫn thành khẩn nói: "Bệ hạ, làm sao vậy?"
Hoàng thượng nhìn hắn một cái, cười thảm nói: "Tuấn Phi huynh, trẫm là cửu ngũ chí tôn cao quý, bây giờ lại bị nhi tử ép cho phải chuyển ngọc tỉ tránh họa. Hoàng dế như trẫm, phụ thân như trẫm, quả thực là thất bại."
Nam công công thầm nghĩ: Nếu ngươi thành công, lão tử đã bị ngươi chém đầu từ mấy năm trước. Hôm nay còn có thể lừa ngươi tới đây?
Nhưng vẫn tỏ ra lo lắng từ tận đáy lòng nói: "Xin bệ hạ chớ thương tâm. Việc này là Tranh vương điện hạ nhất thời hồ đồ, hoàng thượng chỉ cần giữ được ngọc tỉ truyền quốc, đương nhiên có tiền vốn để đọ sức. Đợi ngài triệu tập nhân thủ hàng phục Tranh vương điện hạ, tự có cơ hội chậm rãi giáo hóa hắn. Hoàng thượng, có vẻ nơi đây còn chưa bị phản tặc chiếm cứ, chậm sợ không kịp a."
Hoàng thượng lại như không nghe thấy, đứng ở cửa Ngự Thư phòng không nhúc nhích, thong thả thở dài nói: "Giáo hóa, nói nghe thì dễ. Từ khi đám bọn hắn còn bé trẫm đã dạy dỗ nghiêm khắc, theo lời của Tranh nhi, quả thực trẫm cũng có lỗi với hắn. Hắn thích binh pháp, mộng tưởng có thể giữ đất an bang, trẫm không nên cưỡng ép. Bây giờ bức hắn tạo phản soán vị, làm ra chuyện như thế, trẫm cũng không biết thu tràng kiểu gì."
Nam công công nhìn lên sắc trời, lúc này mặt trăng đã gần đến giữa trời, chỉ sợ bên Tranh vương điện hạ đã đợi đến mất kiên nhẫn. Lúc này, chắc Chung Ngưng đã dẫn người về Phi Ngư bình báo cáo, nếu chỗ ta còn không có kết quả, lúc luận công hành thưởng tất sẽ bị vượt lên.
Nam công công ngữ khí ôn hòa nói: "Hoàng thượng chớ có nhạy cảm. Tranh vương điện hạ chính là con ruột ngài, do hoàng hậu nương nương sinh ra, từ nhỏ đã không rời xa ngài. Ngài nhìn hắn lớn lên a. Nếu nói có người trăm phương ngàn kế đối phó ngài, người đó cũng không thể là Tranh vương điện hạ. Sợ là có người cố ý lợi dụng điện hạ. Xui hắn làm ra tội ác đại nghịch bất đạo như thế. Tâm địa Tranh vương điện hạ thuần khiết, có thể nhất thời hồ đồ bị người lợi dụng."
Ánh mắt hoang mang của hoàng thượng dần dần rõ ràng hơn: "Ngươi nói đây là Tranh nhi nhất thời hồ đồ a. . . Trẫm thấy không giống. Những gì hắn chuẩn bị lại có thể tạo ra một phen sóng to gió lớn trong cung. Chỉ sợ trù tính đã lâu."
"Thực ra, lần hành động này của bọn hắn sơ hở trăm chỗ a, hoàng thượng." Nam công công có chút nóng nảy nói: "Bệ hạ ngài ngẫm lại, nếu như không có Long Tại Thiên phối hợp hạ thuốc, kế này chắc chắn không thể thành. Trong Kỳ Lân vệ, Long Tại Thiên chẳng qua là một trong tứ đại phó thống lĩnh, nếu không phải đại thống lĩnh rời khỏi kinh thành, hắn cũng không thể làm người chủ sự. Tranh vương điện hạ dùng người kiểu này, không khỏi hơi đầu cơ võ đoán. Nếu nói là trăm phương ngàn kế, không khỏi hơi thiếu suy xét."
Nam công công nhất thời nóng lòng, nói sạch ra cách nhìn của mình với kế hoạch của Tranh vương. Dùng Long Tại Thiên kỳ thực là Tranh vương lâm thời khởi ý, lúc ấy bốn người Minh Đồ đã cảm thấy không ổn.
Trong kế hoạch đã định, người hạ dược dĩ nhiên là Nam công công quen thuộc cung đình, an toàn và nhanh gọn. Chỉ là như vậy thì quá ỷ lại vào Minh Đồ, Tranh vương lo lắng ngày sau địa vị của mình sẽ bị uy hiếp. Thế là Trừng Không quân của chúng ta chơi thủ đoạn chế hành chi đạo, bắt đầu dùng Long Tại Thiên nhìn như thô lỗ để kiềm chế Minh Đồ. Không ngờ rằng lại thành nét bút hỏng của kế hoạch này.
Hoàng thượng nghe vậy suy nghĩ tỉ mỉ một lát. . .
"Không phải, vậy không đúng." Hoàng thượng lắc đầu, khoát tay chặn lại nói: "Ngươi phải biết chỗ mấu chốt trong kế hoạch mưu phản của hắn chính là Ngự Tiền Luận Võ. Ngự Tiền Luận Võ năm năm một lần. Lần này cử hành sớm, đương nhiên không trong kế hoạch của hắn. E rằng, trẫm đột nhiên tiến hành sớm Ngự Tiền Luận Võ, làm rối loạn kế hoạch của hắn. Ngay từ đầu, Tranh nhi đã nhắm vào hai năm sau, như vậy còn không phải là trăm phương ngàn kế sao? Nếu Tranh nhi có thêm hai năm chuẩn bị, chỉ sợ lúc này trẫm đã là tù binh. Đây lại là lời nói thật. Bởi vì, kế hoạch của Tranh vương đích thực là hai năm sau mới phát động. Lần này làm việc vội vàng, phối hợp giữa các khâu cũng không như mong muốn.
Nam công công thầm nghĩ: Tên hôn quân nhà ngươi cũng không hoàn toàn hồ đồ.
"Hoàng thượng, việc này có thể tìm hiểu sau, nếu không động thủ, chỉ sợ sẽ có người tới."
Hoàng thượng gật gật đầu: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Làm phiền Tuấn Phi huynh canh chừng."
"Lão nô xin đợi hoàng thượng."
Hoàng thượng đi vào Ngự Thư phòng, đóng cửa lại.
Trong lòng Nam công công cuồng hỉ không thôi, một lát nữa, hắn sẽ có thể đoạt lấy ngọc tỉ truyền quốc. Giúp Tranh vương đăng cơ. Mà Vũ Dạ hắn là đại công thần xuất lực rất nhiều, đương nhiên cũng được phong hầu bái tướng, phú quý vô cực.
Bản triều không cấm thái giám làm quan, bởi vì hắn có thân phận người trong giang hồ, bên mình hoàng đế chỉ có thể hành động ở đại nội. Nhưng theo Tranh vương, hắn có thể trở thành nguyên lão tân triều. Đây cũng là lí do vì sao hắn quyết tâm đi theo Tranh vương.
Về phần lão hoàng đế, vì quá khứ hắn đối đãi mình không tệ, sau khi mất đi giá trị lợi dụng, tốt nhất là cho hắn chết thống khoái. Lão hoàng đế cùng Tranh vương dù sao cũng là phụ tử. Nếu qua một thời gian ngắn, bọn hắn chữa trị được mối quan hệ rồi tính sổ sách, những phản loạn công thần chúng ta sẽ bị tìm phiền toái. Vẫn là nhất đao lưỡng đoạn cho đỡ phiền. Tranh vương bên kia thì bảo là khí cấp công tâm mà chết, dù sao hắn tạo phản là thật, làm cho lão tử mình tức chết thì có thể trách ai?
Nghĩ tới đây kém chút muốn cười ra tiếng. Nam công công không khỏi đứng ngay ngắn lại, chờ đợi một khắc này đến.
Một lúc lâu sau, trong Ngự Thư phòng vẫn không có động tĩnh. Nam công công không nhịn được vểnh tai lắng nghe. Vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nam công công đột nhiên lo lắng. Đợi thêm một lát nữa, thực sự không nhịn nổi, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Chưa được một lúc, Nam công công trầm giọng nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng?"
Hắn không dám thúc giục hoặc là đẩy cửa vào. Sợ làm cho hoàng thượng hoài nghi, nếu ngọc tỉ truyền quốc không đến được tay, trong hành động lần này hắn không có chút công lao nào. Cho nên không dám hành động bất cẩn.
"Hoàng thượng. . . Là nô tài a. Ngài còn tốt chứ?"
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Nam công công không nhịn được thầm nói, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ là vào mật thất, nên không nghe được a? Đúng rồi, nhất định là như thế, ngọc tỉ truyền quốc quý giá bực nào, sẽ không đặt ở nơi dễ lấy.
Lại đợi một hồi lâu, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thầm nghĩ: Nếu đã vào mật thất, cho dù ta đi vào xem xét, cũng không bị hắn trông thấy. Lại có làm sao?
Nhưng chung quy không dám động thủ. Nếu lúc này đi vào bị hắn phát hiện, chỉ sợ không có kết quả gì tốt. Chỉ riêng để hắn phát hiện ra ý đồ, ngọc thạch câu phần, hủy đi ngọc tỷ, cũng làm cho mình ăn đủ.
Chưa được một lúc, lo âu trong lòng đã lên tới tột đỉnh, đột nhiên linh cơ khẽ động.
Nam công công vội vàng đẩy cửa vào, rón rén lộn một vòng, quỳ trên mặt đất run giọng nói: "Hoàng, hoàng thượng, bên ngoài có địch nhân. Lão nô sợ bọn họ phát hiện hành tung của hoàng thượng. Hoàn toàn bất đắc dĩ, phạm vào tử cấm, xin hoàng thượng thứ tội!"
Nhưng đáp lại diễn kỹ tinh xảo của hắn chỉ là một hồi trầm mặc xấu hổ.
Ngự thư phòng an tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa không có ánh đèn, một mảnh đen như mực, bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Nam công công lại quỳ một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Hoàng, hoàng thượng? Ngài có đây không?" Nhìn xung quanh, chỉ thấy từng giá sách, còn có ngự đài phía trước nhất. Không thấy tăm hơi hoàng thượng.
Nam công công thầm nghĩ: Quả nhiên là có mật đạo.
Nhưng mà đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện mật đạo ở đâu. Nếu nói có cơ quan, vừa rồi mình đứng ở ngoài cửa, sao có thể không nghe thấy tiếng động của cơ quan? Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên hai mắt sáng lên, suýt chút nữa dọa cho hắn hồn phi phách tán
Ở một nơi hẻo lánh tối đen như mực, có một cánh cửa sổ nhỏ.
Cửa sổ? !
Chuyện thứ nhất Nam công công nghĩ đến chính là: Hoàng thượng chạy rồi! !
Nghĩ đến khả năng này, hắn tay chân hắn lạnh buốt. Mặc dù nhĩ âm của hắn cực linh, nhưng không thể cam đoan hoàn toàn không nghe lọt. Nếu hoàng thượng rón rén leo cửa sổ ra, cũng có thể trốn được lỗ tai của hắn.
Nhưng nếu là như thế, hoàng thượng phát hiện mình là nội gián từ lúc nào!
Nghĩ tới uy nghiêm xưa nay của hoàng thượng, e ngại trong nội tâm lại nổi lên. Ý nghĩ nhất đao lưỡng đoạn đánh chết hoàng thượng bỗng chốc tan thành mây khói. Nếu quả thật để hoàng thượng chạy thoát, với cánh đối đãi tà ma ngoại đạo nghiêm khắc của hoàng thượng, hiển nhiên mình sẽ không may!
Nam công công đè nén sợ hãi trong lòng, vội vàng chạy tới xem xét cánh cửa sổ. Hắn cũng mặc kệ có phát ra động tĩnh hay không, thi triển thân pháp chạy đến trước cửa sổ.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, trong hắc ám, đột nhiên thứ gì đó vù một tiếng bay ra, Nam công công không chút nghĩ ngợi đưa tay vỗ một chưởng. Nhưng công kình chỉ ngăn cảm được một lúc liền cảm thấy lòng bàn tay đau nhức. Một đồ vật sắc bén vô cùng xuyên qua tay, cắm thẳng vào ngực Nam công công. Nam công công quát to một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Giữa giá sách đen như mực, một bóng người chậm rãi bước ra.
Con mắt Nam công công đang ngã trên mặt đất bỗng dưng trợn to, phảng phất không thể tin được mình lại trúng ám toán của hắn.
Nam công công chịu đựng cơn đau kịch liệt trước ngực cùng bàn tay, không dám tin nói: "Vì, vì sao. . . vì sao Hoàng thượng lại xuất thủ. . . với nô tài! !"
Vẻ mặt hoàng thượng phẫn nộ, cầm trong tay một chiếc nỏ máy, chậm rãi hiện thân từ trong bóng tối.
"Ngươi rất kinh ngạc a? Tự ý tiến vào Ngự Thư phòng, vốn là tội chết, ngươi há có thể may mắn thoát khỏi."
Tâm niệm Nam công công xoay chuyển, giải thích: "Lão nô bị oan, bị oan a! Lão nô trông thấy bên ngoài có nhân vật khả nghi, sợ mình bại lộ sẽ làm lộ tung tích của hoàng thượng, lúc, lúc này mới. . . Không ngờ lại làm cho hoàng thượng hoài nghi, tội lão nô đáng chết vạn lần."
"Tội ngươi đúng là đáng chết vạn lần."
“Chân tướng của ngươi lộ ra quá nhanh, Nam Tuấn Phi."
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Nam Tuấn Phi, ngữ khí lành lạnh nói: "Hoặc, trẫm nên xưng hô ngươi là, sát thủ Vũ Dạ!"