[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 150 : Bất ngờ, nữ trang khắc kỷ

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Vừa nãy, vì hù dọa đám hỗn đản này, ta vận lên nội lực, lần này tiếng vang hơi xa a!
"Hỏng bét, cô nàng kia quay lại!" Ta lo âu nói: "Không chơi với các ngươi nữa, giải tán!"
Dứt lời ta định đi, lại bị Hắc Phong Thập Tam Dực sau lưng cản trở.
"Ai chơi với ngươi? Ai chơi với ngươi! Ngươi nói đi là đi a!"
Ta chau mày, còn chưa kịp nói, Trần Vân đã vui vẻ đi ra, liếc mắt nhìn ta: "A ha! Nguyên lai tiểu tử ngươi đang bị người truy sát, ôi ôi còn là đại mỹ nhân. Ngươi muốn chạy cũng được. Mặc quần áo của cung nữ, lại cầu khẩn đại gia vài câu, đại gia có thể tha ngươi một cái mạng chó."
Ta nhìn hắn như nhìn thằng thiểu năng, lẳng lặng nói: "Đại mỹ nữ áo đỏ kia là nhị cô nương nhà đương kim hoàng thượng. Cha người ta bị các ngươi hại thành dạng gì? Các ngươi tự đi mà xử lý."
Nói xong không thèm quan tâm đám ngu xuẩn này, vội vàng đâm đầu vào đống quần áo bẩn phía trước.
Hôi quá! Đành phải dùng tạm Quy Tức đại pháp nín thở. . .
Mấy người Trần Vân nhìn nhau, một thủ hạ đề nghị: "Thủ lĩnh, chúng ta không thể trì hoãn nữa. Không bằng trước tiên gác lại cừu oán với gia hỏa này, sau này tìm cơ hội đòi lại mặt mũi."
Trần Vân do dự nói: "Vậy sao. . ."
Thủ hạ kia đến gần một bước, lặng lẽ nói: "Huống chi, chúng ta cũng đánh không lại hắn a."
"Có đạo lý!" Trần Vân gật mạnh đầu, nhưng trước khi đi cần phải mặc quần áo a. Y phục dạ hành cùng mặt nạ của hắn đều bị ta tịch thu, nơi này chỉ có y phục cung nữ. Trần Vân không còn lựa chọn nào khác, còn lại đành phải xem Trần Vân thống lĩnh của Hắc Phong Thập Tam Dực có chịu mặc nữ trang hay không. Bởi vì màn này quá đẹp, ta không nhịn được, mạo hiểm chọc ra một khe hở để nhìn lén. Thấy Trần Vân ngẩn ngơ nhìn quần áo bẩn trên đất, ta quyết định xuất thủ giúp hắn.
Ta thò đầu ra khỏi đống quần áo bẩn, vẫy vẫy tay: "Vị tuyển thủ này, mời ngươi bắt đầu biểu diễn!"
"Ngươi, ngươi, tên vương bát đản nhà ngươi!"
Trần Vân hổ thẹn không chịu nổi, vậy mà có thể nhìn ra chút hồng trên khuôn mặt đen nhánh, hai vai không ngừng run rẩy, cơ hồ muốn lên liều mạng với ta. Thủ hạ bên cạnh hắn đều nói: "Lão đại! Đại cục làm trọng a!"
Trần Vân quát: "Trần Vân Ta đường đường nam nhi, chẳng lẽ phải chịu khuất nhục này! ?”
Thủ hạ của hắn hô: "Nhưng mà lão đại, ngươi đánh không lại hắn a!"
Trần Vân cũng là tên hán tử. Cắn răng giậm chân một cái, xoay người đưa lưng về phía ta, cầm lên một cái váy bắt đầu mặc, ra vẻ thẹn thùng, cả giận nói: "Lão tử chết cũng không tiện nghi ngươi! Ngươi mơ tưởng nhìn chính diện! Nữ trang của ta, chỉ có huynh đệ của ta được nhìn!"
Bọn thủ hạ còn cổ động khen ngợi: "Lão đại! Thật nghĩa khí!"
Ài! Không nên như thế!
Cho ngươi ba văn tiền, xin toàn bộ hình ảnh a!
Vì kích động nên Trần Vân tiện tay cầm loạn, cũng không chú ý kích thước, một hán tử cao lớn thô kệch như hắn, lại mặc y phục của tiểu cung nữ. Miễn cưỡng nhét vào không được, dùng sức kéo, xoạt một tiếng, đũng quần rách ra một mảng lớn.
Yên lặng như tờ.
Bao gồm cả ta. . . Tất cả mọi người đều che miệng cười.
Trần Vân xấu hổ giận dữ vô cùng, khuôn mặt đen nhánh như sắp nhỏ ra máu.
Ta càng là cười ra tiếng.
"Phốc ha ha ha ha! Thật ngu xuẩn! Quay lại, quay lại! Ta vẽ cho ngươi một bức xuân quang sạ tiết đồ!"
Trần Vân tức giận kêu to: "Không làm nữa! Lão tử không chịu nổi cơn tức này nữa!" Sau đó cất giọng vịt đực hô lớn: "Công chúa! Công chúa điện hạ, người ngươi muốn tìm ở đây!"
Mẹ nó! Thằng quy tôn này!
"Tên cẩu tặc Chung Ngưng ở đâu!"
Hồng Trang công chúa thi triển thân pháp, đôi chân dài ưu mỹ đan vào nhau, bỏ đại bộ đội qua một bên, hấp tấp bước vào Hoán Y ti.
"Ngay đó, ngay đó!"
Nhị công chúa còn chưa tìm được tung tích của ta từ thủ thế của Trần Vân, đã ngây ngẩn cả người.
Nàng vừa đi vào Hoán Y ti, nhìn thấy những hắc y khách không rõ lai lịch, bộ dạng lén lút này đã lấy làm kinh hãi. Lại còn thấy một tên hán tử để râu, mặc một cái váy mà chỉ tiểu cung nữ mười ba mười bốn tuổi mới mặc nổi, vết rách khắp nơi, không che được gì. Con ngươi suýt chút nữa thì rơi ra.
Trong lúc nhất thời, quả thực là ngơ ngác nhìn nhau. Tràng diện hết sức xấu hổ, Hoán Y ti yên tĩnh như cũ.
Lúc này các cấm quân theo chân tới, trông thấy diện mạo của Trần Vân, đầu lĩnh cấm quân hô một tiếng: "Mẹ nó! Trong cung có quỷ à!"
"Mắng ai đó! Ai là quỷ!"
Trần Vân giải thích: "Ta, ta không phải người kỳ quái gì cả. Ta là người Kỳ Lân vệ. Ta mặc như thế là bởi vì. . ."
Đầu lĩnh cấm quân mắng: "Nói láo! Kỳ Lân vệ thì sao, Kỳ Lân vệ là có thể mặc y phục cung nữ chạy loạn trong hoàng cung sao! Còn có, ngày hôm nay, đám mặc đồ đen trong cung, phàm là gặp phải chúng ta đều bị thu thập sạch sẽ. Chỉ là, loại như ngươi cũng thật hiếm thấy. . ."
Trần Vân đại khái còn không biết Phi Ngư bình đã bị đoạt lại, sắc mặt hắn trầm xuống: "Chớ suy nghĩ lung tung, ta có lệnh bài, ngươi xem ta. . . Này! Y phục của ta! Ta có lệnh bài, y phục của ta vừa mới bị. . ."
"Ngậm miệng! !" Tinh thần trọng nghĩa của nhị công chúa tăng cao, ngắt lời hắn, hoành đao nơi tay, mũi đao rung rung, khuôn mặt nghiên lệ vặn vẹo vì tức giận : "Ngày hôn nay, trong cung có một tên dâm tặc đã đủ hoang đường. Lại, lại còn mấy tên biến thái các ngươi. . . Tất cả đều nhận lấy cái chết cho ta!"
Dứt lời vung ra một đạo bạch quang, bổ trúng ngực một người áo đen, tiếp theo múa ra đao hoa, chiến với Hắc Phong Thập Tam Dực. Lúc này ta mới thật sự thán phục.
Đao pháp của Hồng Trang công chúa mười phần cao minh. Một đao liên hoàn, đao ý liên miên không dứt, từ khi xuất thủ đến lúc liên tiếp chém ngã sáu bảy người, không có chút vết tích chuyển chiêu nào, tự nhiên mà thành, diệu không thể phân, tựa như chỉ chém ra một đao.
Trần Vân có võ công cao nhất cũng vô cùng kiêng kỵ đao pháp của nàng, hét lớn một tiếng, lao vào trong đám người bỏ chạy. Chỉ thấy thân thể cao lớn cùng váy ngắn bao quanh cái mông hắn khẽ động, người phía trước rào rào một tiếng toàn bộ tránh ra, bày ra thần thông như thần nhân.
Trần Vân tận dụng thời cơ, chạy về phía trước. Chỉ thấy thủ lĩnh cấm quân kia vừa khôi phục lại từ biểu tình chán ghét muốn nôn, hô lớn một câu: "Bao vây! !" Trên trăm tên cấm quân tụ lại như thuỷ triều! ! Tràng diện sao mà tráng lệ! ! !
Trần Vân bị hơn hai trăm song quyền bao vây, đánh cho một trận, thỉnh thoảng có thể nghe: "Kinh tởm muốn nôn!", "Mẹ, cái thứ gì, lông chân cũng không cạo sạch!", "Lão tử thích thỏ tướng công, nhưng cũng không tìm dạng như ngươi a!", "Đánh! Đánh cho đến chết!" . Một trận loạn quyền cùng tiếng mắng chửi như núi kêu biển gầm bao phủ Trần Vân. Trần Vân chỉ kịp hô một câu ‘Ta không phải biến--', lúc nói đến chữ biến trên mặt chịu một cước, sau đó không còn cơ hội nào để nói.
Mà thân là nhân vật chính, ta nhẹ nhàng kéo y phục hai bên lại, nhường sân khấu cho người trẻ tuổi.
Ta nghe tiếng đánh nhau bên ngoài dần dần lắng lại, nhị công chúa hơi thở dốc nói: "Xem ra tên cẩu tặc Chung Ngưng không ở chỗ này. Các ngươi bảo hôm nay nhị hoàng huynh mưu phản, ta không yên tâm an nguy của phụ hoàng, theo ta đi tìm hắn. Các ngươi có biết phụ hoàng ở đâu không?"
"Vi thần không biết, chỉ là lúc trước vi thần phụng mệnh tìm kiếm các nơi trong hoàng thành, đều không có thu hoạch. Bây giờ, trong Tử Cấm thành chỉ còn vài chỗ chưa đi."
"Kế tiếp muốn đi nơi nào?"
"Ngự Thư phòng."
Hồng Trang công chúa gật gật đầu, kiên định nói: "Đi, đi Ngự Thư phòng ngay."
Một nhóm người hùng hùng hổ hổ đến, lại hùng hùng hổ hổ đi. Không lưu lại cái gì, ngay cả tù binh cũng mang đi.
Ta chui ra từ trong đống quần áo, ai, thân thể lại hôi hơn!
Ta vốn muốn tìm đồ vật để hoá trang, ai biết chẳng những không tìm được gì, còn phải trốn ở địa phương quỷ quái này. . .
Ta nhìn mặt nạ cùng y phục dạ hành trong tay, mặt nạ thì còn được. Nhưng quần áo mà nói, ngẫm lại thân hình của mình, không thể nào mặc được.
Hơn nữa, nếu ta tùy tiện xuất hiện với thể trạng này, cũng quá mức rêu rao.
Mặc dù hôm nay Tranh vương đã thua tám thành, nhưng vẫn có cơ hội lật bàn. Đến lúc đó hỗn chiến một trận, trên trận không thiếu người biết ta, nếu như bị nhận ra thì xong.
Vẫn phải cải trang mới được a. . .
Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có lẽ hoàng thượng căn bản không cần ta cứu. Trước tiên ta phải đi tắm!