[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 152 : Cuồng Thiên múa kim khuyết, ma ảnh huyễn phân quang (hạ)

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Người vừa đá hắn một cước lại là Kỳ Lân vệ phó thống lĩnh Long Tại Thiên, hắn còn mang theo một đám võ sĩ ở Phi Ngư bình. Trong đó, Quân Vương trắc lấy Thiết Hàn Y, Diệp Lạc mấy cao thủ cầm đầu, còn có mấy Kỳ Lân vệ sĩ, Đường Dịch thì suất lĩnh Lục Phiến môn nhân. Ngoài ra, còn có một số người, bao gồm Giả Vân Phong bị Tranh vương phế đi võ công cùng phái Hoa Sơn của hắn, võ sĩ triều đình tại dã, thậm chí còn có võ sĩ kim qua thuộc hoàng cung kim điện. Tính gộp lại có chừng năm mươi người. Ngoài ra còn có một đội cấm quân nhân số rất nhiều, vây quanh một cô nương váy đỏ tư thế hiên ngang, Nam Tuấn Phi vừa nhìn lại bị kinh ngạc: Nhị công chúa đến rồi!
Hắn biết đao pháp của nhị công chúa, từ trước đến nay luôn dè chừng sợ hãi, tối thiểu bản thân hắn không phải là đối thủ của nàng.
Những người này tụ vào một chỗ, đừng nói là Nam Tuấn Phi hắn, coi như Minh Đồ hợp lại với nhau, cũng chỉ là ngang tay mà chiến. Lần này hắn khó thoát tai kiếp.
Ý thức được điểm này, Nam Tuấn Phi bắt đầu hốt hoảng, tuyệt vọng hô lớn: "Chung Ngưng đâu? Chung Ngưng đâu rồi! ? Vì sao hắn không đến! Vì sao các ngươi lại ở đây!"
Long Tại Thiên làm phát ngôn viên cho mọi người: "Tên được gọi là Chung Ngưng còn đang lánh nạn, đã bị nhị công chúa truy sát hồi lâu, xem ra không cứu được ngươi."
Còn Phục Tượng thì sao! Chỉ cần còn đại cao thủ này, lão phu còn chưa thua.
Long Tại Thiên lại giảo hoạt nói: "Phục Tượng? Quy đản Phục Tượng bị một tên ôn thần của chúng ta hại cho tẩu hỏa nhập ma, toàn thân tàn phế, ngươi muốn gặp hắn a? Đi, để các ngươi làm hàng xóm trong thiên lao. Trước khi bị chặt đầu còn có thể vuốt ve an ủi nhau ba ngày."
"Phục, Phục Tượng bại! !"
Trong phong tuyết, hoàng thượng cũng không thấy quá rõ ai với ai, nhưng nghe được ba chữ 'Nhị công chúa', lập tức vui vẻ nói: "Hồng nhi về rồi?"
Hồng Trang công chúa ba chân bốn cẳng tiến lên nghênh tiếp, Hổ Phách thấy đúng là công chúa, đương nhiên không dám ngăn cản.
Hoàng thượng thấy ái nữ về nhà, trong lúc nhất thời vui sướng quên cả sầu bi, vô cùng vui vẻ nói: "Hồng nhi! Cuối cùng cũng trở về. Lần này đi đến mấy năm a! Ngươi cũng không biết nhớ phụ hoàng."
Đầu tiên Hồng Trang công chúa quét phong tuyết trên y phục cho phụ hoàng, lại nắm bàn tay rét lạnh của hoàng thượng, truyền một đạo chân khí thăm dò thương thế. Thấy hắn không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng mới được bỏ xuống.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói ngài thân trúng kỳ độc, còn bị gian nhân bắt, dọa cho nhi thần hồn bất phụ thể. Bây giờ thấy ngài an khang, nhi thần mới yên tâm."
Hoàng thượng thấy nữ nhi đi xa mấy năm mới về, chuyện đầu tiên nghĩ tới là quan tâm mình, trong lòng ấm áp. Trái tim bị hành vi phản loạn của Tranh vương làm tổn thương hơi lành lại.
"Phụ hoàng. . ." Hồng Trang công chúa rụt rè, tựa hồ sợ vấn đề này làm phụ thân thương tâm, hơi do dự.
Hoàng thượng thấy ánh mắt của nàng, cũng biết nàng muốn hỏi gì, cũng không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
Hồng Trang công chúa mở to mắt, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Hiển nhiên, nàng muốn hỏi căn nguyên trận họa loạn này, phải chăng như ngoại nhân nói, là nhị hoàng huynh của nàng, Tranh vương khởi xướng.
Vương gia khác bị điều động đi đất phong, Tranh vương lại chưa từng rời khỏi Nam Kinh một bước. Lúc còn trong cung, hắn lớn lên cùng Hồng Trang công chúa, tình cảm không tệ.
Lúc đầu nghe nói nàng còn không tin, về sau nghe nhiều người nói, nàng cũng chỉ ngậm miệng không nói gì. Nhưng bây giờ, ngay cả phụ hoàng cũng nói như vậy, nàng không thể không tin. Nhị ca của nàng, tạo phản thật.
Bây giờ thấy phụ hoàng vô sự, lại đại chiếm thượng phong, không thể tránh khỏi, Hồng Trang công chúa bắt đầu nghĩ đến hạ tràng của Tranh vương.
Nhưng nàng chỉ nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện. . ."
Hoàng thượng đã ngắt lời: "Việc này, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ. Hồng nhi, tâm địa ngươi lương thiện, trạch tâm nhân hậu, nhưng phải biết thưởng phạt bất phân, là nuông chiều sinh hư a. Quá khứ trẫm sai, quyết không thể mắc thêm lỗi lầm nữa."
Câu nói này ngang với phán quyết nhị ca tử hình.
Hồng Trang công chúa còn chưa nói dứt lời đã bị phản bác, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Nhưng từ ngữ khí miễn cưỡng cùng cánh tay run rẩy của hoàng thượng, nàng có thể để biết, quyết định này, với phụ hoàng mà nói, cũng không dễ làm.
Nàng ôm cánh tay run rẩy, lạnh lẽo của phụ thân , khẽ nói: "Phụ hoàng, bảo trọng thân thể. Đừng tức giận hại thân."
Hoàng thượng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, ấm áp cười một tiếng.
Lại chuyển hướng chúng nhân nói: "Đúng rồi, tình trạng Phi Ngư bình thế nào? Ai có thể nói cho trẫm."
Một hán tử cao lớn đi ra, cười hì hì nói: "Thần xin tấu, vạn tuế!"
"Cho phép tấu. . . Ân? Long Tại Thiên?" Hoàng thượng vừa thấy rõ người này là Long Tại Thiên, lập tức nổi trận lôi đình. "Lớn mật cẩu gian tặc Long Tại Thiên, cấu kết Tranh vương, âm mưu tạo phản, hạ độc hại trẫm cùng chúng tướng ở Phi Ngư bình. Tội ác ngập trời, không thể khoan thứ. Có ai không, bắt cho trẫm!"
Cấm quân cũng thật nghe lời, hoàng thượng vừa mới nói xong lập tức đi bắt người. Long Tại Thiên trái đẩy ra một cái, phải đẩy ra một cái, hùng hùng hổ hổ nói: "Ngớ ngẩn a! Sao lại bắt ta!" Những cấm quân kia cũng chỉ dừng tay tượng trưng, đợi hoàng thượng hạ lệnh lại tiếp tục lên bắt.
Sau đó Long Tại Thiên vội vàng nói: "Không phải, không phải! Hoàng thượng, nghe thần giải thích. Nghe thần giải thích cho ngài một lần a!"
Hoàng thượng vốn muốn chửi ầm lên, nhưng mà ngại nữ nhi ở đây, không thể không nghe: "Ngươi hãy nói."
Sau đó, Long Tại Thiên giải thích chân tướng một lần, lại được đám người Đường Dịch chứng nhận hắn không nói sai. Hoàng thượng vừa nghe, tâm tình liền chuyển biến tốt đẹp, càng nghe càng vui. Nghe đến đoạn Tranh vương bị bắt càng là cười tươi như hoa.
Hoàng thượng long tâm đại duyệt: "Tốt. Long khanh gia công thể vì nước, rường cột nước nhà a! Trẫm còn nói trong triều không trung thần, suýt nữa trách oan Long khanh." Hoàng thượng hận Long Tại Thiên bán chủ cầu vinh, không có cốt khí cốt khí quân nhân. Hơn nữa, Kỳ Lân vệ chính là nha môn được hắn trọng dụng, bên trong có phản đồ, đương nhiên hoàng thượng không dễ chịu. Vừa biết hắn chịu nhục, lập tức bình thường trở lại.
"Không dám không dám, vi thần ngu muội lỗ mãng, sao có thể được bệ hạ khen ngợi." Long Tại Thiên từ chối nói: "Vi thần sợ ném chuột vỡ bình, không thể nói rõ lập trường, hạ dược vào rượu, hại hoàng thượng chịu khổ, tội thần đáng chết vạn lần."
Hoàng thượng cười nói: "Long khanh gia, sao phải khiêm tốn. Lần này trẫm ghi công ngươi, ai dám có ý kiến?"
Long Tại Thiên ôm quyền nói: "Nếu không phải đại thống lĩnh có phương pháp giáo dục, thần thực sự không có năng lực này. Xin Hoàng thượng ghi công cho đại thống lĩnh."
Lúc này hoàng thượng mới hiểu, hóa ra là tranh công cho cấp trên nhà mình, nhân tiện nói: "Đều thưởng đều thưởng, đều thưởng cùng nhau, ha ha ha."
Hoàng thượng nhìn nhị công chúa nói: "Đây là một chuyện vui ngoài chuyện Hồng nhi hồi cung. A nha không đúng, trẫm còn luận võ chọn rể cho ngươi đây. Đã sắp chọn được phò mã, đây là chuyện vui thứ ba mới đúng."
Hồng Trang công chúa sớm đã nghe nói chuyện này. Nhưng nhị công chúa tính thẹn thùng, xưa nay không thích nói đùa, chỉ cúi đầu cười nói: "Phụ hoàng giễu cợt nhi thần, già mà không đứng đắn." Nói đến bốn chữ già mà không đứng đắn, đột nhiên nghĩ đến phi tặc Chung Ngưng nhìn lén mình thay quần áo, lửa giận trong lòng bốc lên.
"Phụ hoàng, bây giờ ngài tạm thời an toàn, xử trí nghịch tặc này như thế nào."
Nếu nhị điện hạ không tìm được 'Chung Ngưng', hiển nhiên huynh đệ của hắn, Vũ Dạ phải cõng nồi thay.
Nam Tuấn Phi nghe được tin tức Phục Tượng Chung Ngưng bại lui, như ngũ lôi oanh đỉnh, dùng cả tay chân bò lui vài thước. Sau đó không thể chèo chống tiếp được nữa, ngã xuống, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất. Hắn phát giác, nhiệt độ toàn thân mình đang giảm dần. Băng tuyết phảng phất yêu trùng ăn thịt phệ huyết, làm hắn cảm thấy hơi rét.
Chúng ta thua? Vì sao chúng ta thua?
Minh Đồ chúng ta không có khả năng thua, lão đại đâu? Lão đại ở đâu. . .
Nam Tuấn Phi cảm thấy đội quân trước mắt nhòe đi, giữa hư hư thật thật. Hắn như thấy được khuôn mặt của thủ lĩnh, hình như hắn đã đứng ở nơi đó. Ngay giữa đám người.
Nam Tuấn Phi không thể ức chế, cao giọng cuồng tiếu: "Ha ha ha, các ngươi chết chắc. Thủ lĩnh của chúng ta đã tới, hắn đến vô thanh vô tức, các ngươi sẽ chết ở đây, tất cả đều sẽ chết ở đây ha ha ha ha!"
Tất cả các ngươi đều sẽ chết!
"Huynh đệ, ngươi nói không sai."
Một tiếng nhàn nhạt này, lại ăn khớp với một tiếng rút kiếm liên miên không dứt như long ngâm, vô cùng tinh tế, dường như kết hợp lại thành một bộ nội công tâm pháp cao minh.
Thanh âm rõ ràng là truyền tới từ trong đám người, nhưng không ai biết chính xác ở đâu.
Keng một tiếng như long ngâm, kiếm đã ra khỏi vỏ!
Xuất hiện không phải kiếm quang, mà là kiếm ảnh.
Kiếm ảnh, mấy chục đạo kiếm ảnh phảng phất kim xà cuồng vũ hóa thành một quang ảnh viên cầu, liên tiếp kéo mấy vị võ sĩ cao thủ tới. Kiếm ảnh màu đen kia lóe lên, liền có một võ sĩ bị điểm huyệt đạo. Tốc độ kiếm ảnh cực nhanh, như bóng rắn lướt qua, không ai có thể tránh được.
Một kiếm này chi phong, vậy mà liên tục phong bế yếu huyệt của Long Tại Thiên, Đường Dịch, Thiết Hàn Y, Diệp Lạc, Lý Hồng Trang cùng hoàng thượng. Mặc dù bởi vì Kinh Cức Lệ mà trạng thái của bọn hắn không được đầy đủ, nhưng có thể làm được điểm ấy, không thể không nói chiêu kiếm pháp này đã là thiên hạ kỳ văn.
Tai hoạ sát nách này, không ai kịp phòng ngự. Chẳng ai nghĩ tới 'Hắn' lại đột nhiên xuất thủ, kiếm thuật thật sự là nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn còn chưa kịp suy nghĩ phòng thủ thì đã trúng chiêu.
Hổ Phách nổi giận gầm lên một tiếng, cản trước người kia, chỉ thấy quang ảnh trước mắt huyễn biến khó mà phân biệt, như quang xà tới lui, ám điểu phi sào. Nguyên lai một chiêu này rất có lực sát thương, đối phương chỉ điểm huyệt đạo người khác, mà dùng tám thành kiếm ý trên người Hổ Phách. Hổ Phách vốn cho rằng sẽ tiếp kiếm pháp môn phái khác, bị đánh cho trở tay không kịp, trong chốc lát trúng liền năm kiếm.
"Đây. . ." Hổ Phách đờ đẫn, khó khăn nói: "Đây không phải là kiếm pháp Hoa Sơn."
Người kia chuẩn xác cắm danh kiếm 'Thiên Ngoại Phong' vào vỏ.
"A, không sai. Đây đích thực không phải là kiếm pháp Hoa Sơn."
Ngữ khí Giả Vân Phong trước sau như một, vẫn lãnh đạm, cao ngạo, vô dục vô cầu, như một tăng nhân thanh tâm quả dục.
"Chiêu này gọi là Ma Ảnh Phân Quang, là kiếm pháp chiêu bài của thủ lĩnh Minh Đồ, Cuồng Thiên. Đây mới là võ công của Sát Liên."
Trong mắt Giả Vân Phong lóe lên lãnh quang: "Ngươi có tư cách thấy được, không uổng đời này."
Lời vừa ra khỏi miệng, Hổ Phách kêu thảm một tiếng, cánh tay đứt lìa, máu nóng phun ra như suối, Hổ Phách chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, rơi vào hôn mê.
Trong tập đoàn võ sĩ, chỉ có hơn hai mươi tên đệ tử phái Hoa Sơn bình yên vô sự, bọn hắn ôm quyền với Giả Vân Phong.
"Chưởng môn. . . Thủ lĩnh, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ."
Giả Vân Phong gật gật đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn khoảng trăm tên cấm quân đã đờ ra vì hoảng loạn, lãnh khốc mở miệng: "Giết sạch, một tên cũng không để lại."