[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 154 : Thiếu niên thành hồi ức, quay đầu không thời gian
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
"Ngươi muốn động thủ thì bắt đầu đi."
Thiếu niên không nhúc nhích, chỉ vẻn vẹn ngẩng đầu. Ánh mắt lãnh đạm quét qua, trong lòng thanh niên phát lạnh, kiếm khí đang phát ra bỗng chốc tiêu tán.
Thiếu niên này rất cao, ngẩng đầu lên càng lộ ra lưng dài vai rộng. Nhìn thần sắc hắn tịch liêu, xuân đau thu buồn như văn sĩ, không ngờ lại là vóc dáng của tướng sĩ lang hổ. Chỉ nhìn chiều cao đã hơn mình không ít, hơn nữa lấy tuổi tác của hắn, tương lai còn cao nữa.
Nhưng càng làm cho thanh niên cảm thấy khó hiểu chính là, kiếm khí của hắn tự dưng biến mất, trong lòng kinh ngạc: Tiểu tử này không nhúc nhích, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua mà có thể tiêu trừ kiếm khí của ta? Đây là công pháp cổ quái gì?
Nhưng nội lực của hắn có hạn, không thể vĩnh viễn lấy kiếm khí duy trì chiến cục như vậy, hét lớn một tiếng.
"Nói khoác mà không biết ngượng! Xem kiếm!"
Thanh niên một kiếm hoành không, vừa ra tay chính là Lạc Nhạn Hoành Không trong thiên ngoại tam phong kiếm pháp. Chiêu này phối hợp vô biên kiếm khí thi triển, làm cho người không thể ngăn cản, thu được giáng đòn phủ đầu chi thế. Nhưng kiếm khí của thanh niên bị tiêu trừ, tuy chiêu thức tinh diệu, lại không có xu thế giáng đòn phủ đầu.
Thiếu niên tóc trắng cũng không đỡ, mắt cũng không mở, hơi nghiêng người. Kiếm của thanh niên xuyên qua không gian hắn đứng lúc nãy trong gang tấc, một kiếm này lại thiếu chính xác.
"Chiêu thứ nhất."
Thanh niên vung kiếm quét ngang, làm một chiêu 'Triêu Dương Thất Chiếu', kiếm khí tung hoành, chiếu sáng đông dương bạch nhật, hóa thành bảy đạo kiếm quang lấp lánh. Bảy đạo kiếm quang xuyên qua, nhưng không đạo nào có thể lưu lại vết thương trên thân thiếu niên, thậm chí còn không chạm được vào người hắn.
Từ khi hắn tập kiếm đến nay, nơi mũi kiếm tới, cho dù có người có thể cản đỡ né tránh, nhưng chưa từng có chuyện một kiếm đâm qua, dán quanh thân đối phương mà lưỡi kiếm lại trống rỗng xuyên qua. Tựa như cảnh tượng trước mắt đang lừa gạt hắn. Thiếu niên hắn nhìn thấy, dường như là ảo giác hắn tưởng tượng ra, vô luận hắn chặt nghiêng đâm thẳng, vót ngang chém dọc, biến hóa kiếm thuật thế nào, vẫn không thể chạm được vào hắn. Trung niên nhân đứng một bên ha ha cười nói: "Một kiếm này không tệ a, Liên Hoa Thanh Giác, có một thành hỏa hầu của sư tổ ngươi. Với đứa đần như ngươi, hai mươi tuổi có tu vi như vậy cũng không dễ dàng."
Thiếu niên tóc trắng từ chối cho ý kiến, thậm chí chưa từng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Chiêu thứ ba."
Mồ hôi lạnh của thanh niên run rẩy rơi xuống, lưng áo ướt hơn phân nửa. Hắn uống rượu cả đêm qua, sáng nay còn hơi say. Cái giật mình trong gió rét này, xua tan cảm giác chếnh choáng của hắn.
Hắn tập kiếm cực nhanh, không người nào ở Hoa Sơn có thể bằng được, điều này làm cho hắn kinh hỉ cũng làm cho hắn thất vọng. Tài năng quá kiệt xuất làm cho hắn bắt đầu phóng túng từ sớm.
Đến khi nhìn thấy thiếu niên này, hắn mới bắt đầu kinh hãi giác ngộ, quá khứ mình chỉ sống trong một thế giới nhỏ hẹp, chưa bao giờ cho mình cơ hội để tìm hiểu thiên địa này rộng lớn thế nào. Thiếu niên này nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, thế mà võ công có thể cao đến trình độ này.
Hắn toàn lực ra chiêu, một kiếm một kiếm đâm qua, không kiếm nào đâm trúng quần áo của thiếu niên.
Thanh niên bỗng tự suy ngẫm: Là, là ta. . . Chùn chân bó gối sao? Một chút võ công, cũng dám khoa trương như thế.
Những chuyện hoang đường mình làm ra trong vòng mấy tháng qua, những lời trâng tráo với các sư thúc sư bá, những hành vi điên cuồng sai trái, bây giờ nhìn lại từng chuyện, cảm thấy xấu hổ giận dữ không chịu nổi. Vì, vì sao ta có thể như thế?
Hoàn toàn tỉnh ngộ, ánh mắt thanh niên khôi phục thanh minh.
Trung niên nhân bên cạnh khen: "Không tệ, tuyệt cảnh đột phá. Là hạt giống tốt."
Tâm cảnh đột nhiên minh ngộ, làm cho tâm tư vẫn luôn nghi hoặc của thanh niên khôi phục thanh minh. Kinh lịch mấy tháng qua phảng phất chỉ là một giấc chiêm bao. Kiếm đạo mình đi qua, chiêu số mình học qua, hiện lên trước mắt như điện quang hỏa thạch.
Vào thời khắc này, thanh niên kiếm thủ thiên tài hơn người này đột phá cảnh giới, một tầng thanh mang chợt hiện trên thân kiếm, như linh xà không ngừng du tẩu, chính là một đạo kiếm mang thành hình rõ ràng.
Trong kiếm chi nhất đạo, kiếm mang đại biểu cho bắt đầu nội ngoại hợp nhất.
Chỉ có luyện thành kiếm mang, mới có cơ hội theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Luyện thành kiếm mang chi cảnh, chính là ước mơ tha thiết của mỗi kiếm thủ. Vào thời khắc này, dưới áp lực cường đại của thiếu niên tóc trắng, thanh niên rốt cuộc đạt đến cảnh giới này. Tu vi kiếm đạo vốn đã trì trệ không tiến, lại tiến thêm một bước.
Ngạo khí trong lòng thanh niên khôi phục, dù đã thu liễm không ít cuồng thái, nhưng lòng tin đã phục hồi như cũ: Ta lấy kiếm mang công ngươi, coi như kiếm không chạm được vào người ngươi, ta không tin kiếm mang không làm được!
Kiếm mang cùng kiếm hóa thành thanh xà loạn vũ, trong nháy mắt thanh niên kiếm thủ dung hợp kiếm mang cùng kiếm pháp bản thân làm một, kiếm thuật đã tiến một bước dài so với trước kia.
Nhưng mà, đối phương chỉ thản nhiên nói: "Chiêu thứ chín."
Vậy mà, kiếm mang không có tác dụng với hắn! !
Xà mang thanh sắc quấn quanh người thiếu niên tóc trắng, nhưng không thể tiến thêm một bước. Căn bản không tạo thành bất kỳ tổn thương gì.
Thanh niên không nhìn thấy.
Hắn không nhìn thấy vị trí của thiếu niên.
Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn. Lớn đến thanh niên căn bản không biết hắn ở nơi nào.
Trên thân thiếu niên phảng phất có một lớp sương mù nhàn nhạt, làm cho người không tìm ra được.
Dường như con mắt của hắn đã mất tác dụng, khi tiếp xúc với thiếu niên này, hắn như ở trong mê vụ. Phía sau sương mù là quái vật đáng sợ thế nào, ngay cả cơ hội tận mắt nhìn thấy hắn cũng không có.
"Chiêu thứ mười."
Một ngón tay, tựa như đâm ra từ trong mộng cảnh hỗn độn, thanh niên không thể động đậy, cũng không thể làm ra phản ứng gì, chỉ nhìn ngón tay đó chọc vào trán mình. Một chỉ này, xua tan sạch sẽ mùi rượu trên người cùng kiếm mang trên thân kiếm của thanh niên. Theo huân ý cùng ngạo khí tiêu tán, lòng say mê với kiếm đạo của thanh niên cũng khôi phục.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Thiếu niên này chính là kiếm đạo cực hạn mà hắn truy cầu cả đời.
Thanh niên vốn là một kiếm si có thể hiến thân cho kiếm đạo. Trong nháy mắt đó, hắn tìm về cảm giác rung động cùng cuồng nhiệt ngày đầu tiên sờ vào chuôi kiếm, lần thứ nhất vũ động kiếm phong. Mà thiếu niên này chính là mục tiêu hắn theo đuổi cả đời.
Thiếu niên chọc ngã hắn, mở mắt ra, xòe bàn tay đỡ lấy hoa tuyết đang bay xuống, có chút tịch mịch nói: "Ngươi cũng không ở nơi này sao. . . Tuyết."
Thanh niên nằm dưới đất không thể nghe rõ cái tên hắn lẩm bẩm, chỉ phảng phất nghe được một chữ tuyết.
Thanh niên thầm nghĩ: Nữ tử mà hắn mê muội, trong danh tự có một chữ tuyết?
"Dừng ở đây thôi." Trung niên nhân đi tới, gật gù đắc ý nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, đã biết mình không phải đồ chơi rồi chứ. Tự tỉnh lại đi, chúng ta mà nhấc ngươi thì không phải là hai ngàn lượng nữa."
Nói xong, trung niên nhân cùng thiếu niên tan biến khỏi Thanh Trúc tiểu viện.
Chỉ để lại đầy trời phấn tuyết, còn có thanh niên đang nằm dưới đất.
Từ đó về sau, thanh niên thành thành thật thật trở lại Hoa Sơn. Bắt đầu tu luyện kiếm lại từ đầu, không còn quan tâm chuyện gì khác. Hắn chăm chỉ luyện tập không ngừng, một chiêu một thức, một kiếm một kiếm.
Mặc kệ chính tà, không để ý tới hắc bạch, phàm là kiếm pháp hắn đều muốn học.
Từ đó về sau, hắn vùi đầu vào kiếm đạo, vì tăng cao tu vi, cái gì hắn cũng làm.
Trong lòng hắn có một mục tiêu, hắn muốn đuổi kịp thiếu niên mà mình dốc hết sức lực cũng không thể tới gần mảy may.
Người thanh niên đó tên là Giả Vân Phong, chính là vị thiên tài kiếm khách đầu tiên trong vòng trăm năm của phái Hoa Sơn.
Cũng là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ thứ hai Sát Liên - - Cuồng Thiên.
Thiếu niên không nhúc nhích, chỉ vẻn vẹn ngẩng đầu. Ánh mắt lãnh đạm quét qua, trong lòng thanh niên phát lạnh, kiếm khí đang phát ra bỗng chốc tiêu tán.
Thiếu niên này rất cao, ngẩng đầu lên càng lộ ra lưng dài vai rộng. Nhìn thần sắc hắn tịch liêu, xuân đau thu buồn như văn sĩ, không ngờ lại là vóc dáng của tướng sĩ lang hổ. Chỉ nhìn chiều cao đã hơn mình không ít, hơn nữa lấy tuổi tác của hắn, tương lai còn cao nữa.
Nhưng càng làm cho thanh niên cảm thấy khó hiểu chính là, kiếm khí của hắn tự dưng biến mất, trong lòng kinh ngạc: Tiểu tử này không nhúc nhích, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua mà có thể tiêu trừ kiếm khí của ta? Đây là công pháp cổ quái gì?
Nhưng nội lực của hắn có hạn, không thể vĩnh viễn lấy kiếm khí duy trì chiến cục như vậy, hét lớn một tiếng.
"Nói khoác mà không biết ngượng! Xem kiếm!"
Thanh niên một kiếm hoành không, vừa ra tay chính là Lạc Nhạn Hoành Không trong thiên ngoại tam phong kiếm pháp. Chiêu này phối hợp vô biên kiếm khí thi triển, làm cho người không thể ngăn cản, thu được giáng đòn phủ đầu chi thế. Nhưng kiếm khí của thanh niên bị tiêu trừ, tuy chiêu thức tinh diệu, lại không có xu thế giáng đòn phủ đầu.
Thiếu niên tóc trắng cũng không đỡ, mắt cũng không mở, hơi nghiêng người. Kiếm của thanh niên xuyên qua không gian hắn đứng lúc nãy trong gang tấc, một kiếm này lại thiếu chính xác.
"Chiêu thứ nhất."
Thanh niên vung kiếm quét ngang, làm một chiêu 'Triêu Dương Thất Chiếu', kiếm khí tung hoành, chiếu sáng đông dương bạch nhật, hóa thành bảy đạo kiếm quang lấp lánh. Bảy đạo kiếm quang xuyên qua, nhưng không đạo nào có thể lưu lại vết thương trên thân thiếu niên, thậm chí còn không chạm được vào người hắn.
Từ khi hắn tập kiếm đến nay, nơi mũi kiếm tới, cho dù có người có thể cản đỡ né tránh, nhưng chưa từng có chuyện một kiếm đâm qua, dán quanh thân đối phương mà lưỡi kiếm lại trống rỗng xuyên qua. Tựa như cảnh tượng trước mắt đang lừa gạt hắn. Thiếu niên hắn nhìn thấy, dường như là ảo giác hắn tưởng tượng ra, vô luận hắn chặt nghiêng đâm thẳng, vót ngang chém dọc, biến hóa kiếm thuật thế nào, vẫn không thể chạm được vào hắn. Trung niên nhân đứng một bên ha ha cười nói: "Một kiếm này không tệ a, Liên Hoa Thanh Giác, có một thành hỏa hầu của sư tổ ngươi. Với đứa đần như ngươi, hai mươi tuổi có tu vi như vậy cũng không dễ dàng."
Thiếu niên tóc trắng từ chối cho ý kiến, thậm chí chưa từng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Chiêu thứ ba."
Mồ hôi lạnh của thanh niên run rẩy rơi xuống, lưng áo ướt hơn phân nửa. Hắn uống rượu cả đêm qua, sáng nay còn hơi say. Cái giật mình trong gió rét này, xua tan cảm giác chếnh choáng của hắn.
Hắn tập kiếm cực nhanh, không người nào ở Hoa Sơn có thể bằng được, điều này làm cho hắn kinh hỉ cũng làm cho hắn thất vọng. Tài năng quá kiệt xuất làm cho hắn bắt đầu phóng túng từ sớm.
Đến khi nhìn thấy thiếu niên này, hắn mới bắt đầu kinh hãi giác ngộ, quá khứ mình chỉ sống trong một thế giới nhỏ hẹp, chưa bao giờ cho mình cơ hội để tìm hiểu thiên địa này rộng lớn thế nào. Thiếu niên này nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, thế mà võ công có thể cao đến trình độ này.
Hắn toàn lực ra chiêu, một kiếm một kiếm đâm qua, không kiếm nào đâm trúng quần áo của thiếu niên.
Thanh niên bỗng tự suy ngẫm: Là, là ta. . . Chùn chân bó gối sao? Một chút võ công, cũng dám khoa trương như thế.
Những chuyện hoang đường mình làm ra trong vòng mấy tháng qua, những lời trâng tráo với các sư thúc sư bá, những hành vi điên cuồng sai trái, bây giờ nhìn lại từng chuyện, cảm thấy xấu hổ giận dữ không chịu nổi. Vì, vì sao ta có thể như thế?
Hoàn toàn tỉnh ngộ, ánh mắt thanh niên khôi phục thanh minh.
Trung niên nhân bên cạnh khen: "Không tệ, tuyệt cảnh đột phá. Là hạt giống tốt."
Tâm cảnh đột nhiên minh ngộ, làm cho tâm tư vẫn luôn nghi hoặc của thanh niên khôi phục thanh minh. Kinh lịch mấy tháng qua phảng phất chỉ là một giấc chiêm bao. Kiếm đạo mình đi qua, chiêu số mình học qua, hiện lên trước mắt như điện quang hỏa thạch.
Vào thời khắc này, thanh niên kiếm thủ thiên tài hơn người này đột phá cảnh giới, một tầng thanh mang chợt hiện trên thân kiếm, như linh xà không ngừng du tẩu, chính là một đạo kiếm mang thành hình rõ ràng.
Trong kiếm chi nhất đạo, kiếm mang đại biểu cho bắt đầu nội ngoại hợp nhất.
Chỉ có luyện thành kiếm mang, mới có cơ hội theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Luyện thành kiếm mang chi cảnh, chính là ước mơ tha thiết của mỗi kiếm thủ. Vào thời khắc này, dưới áp lực cường đại của thiếu niên tóc trắng, thanh niên rốt cuộc đạt đến cảnh giới này. Tu vi kiếm đạo vốn đã trì trệ không tiến, lại tiến thêm một bước.
Ngạo khí trong lòng thanh niên khôi phục, dù đã thu liễm không ít cuồng thái, nhưng lòng tin đã phục hồi như cũ: Ta lấy kiếm mang công ngươi, coi như kiếm không chạm được vào người ngươi, ta không tin kiếm mang không làm được!
Kiếm mang cùng kiếm hóa thành thanh xà loạn vũ, trong nháy mắt thanh niên kiếm thủ dung hợp kiếm mang cùng kiếm pháp bản thân làm một, kiếm thuật đã tiến một bước dài so với trước kia.
Nhưng mà, đối phương chỉ thản nhiên nói: "Chiêu thứ chín."
Vậy mà, kiếm mang không có tác dụng với hắn! !
Xà mang thanh sắc quấn quanh người thiếu niên tóc trắng, nhưng không thể tiến thêm một bước. Căn bản không tạo thành bất kỳ tổn thương gì.
Thanh niên không nhìn thấy.
Hắn không nhìn thấy vị trí của thiếu niên.
Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn. Lớn đến thanh niên căn bản không biết hắn ở nơi nào.
Trên thân thiếu niên phảng phất có một lớp sương mù nhàn nhạt, làm cho người không tìm ra được.
Dường như con mắt của hắn đã mất tác dụng, khi tiếp xúc với thiếu niên này, hắn như ở trong mê vụ. Phía sau sương mù là quái vật đáng sợ thế nào, ngay cả cơ hội tận mắt nhìn thấy hắn cũng không có.
"Chiêu thứ mười."
Một ngón tay, tựa như đâm ra từ trong mộng cảnh hỗn độn, thanh niên không thể động đậy, cũng không thể làm ra phản ứng gì, chỉ nhìn ngón tay đó chọc vào trán mình. Một chỉ này, xua tan sạch sẽ mùi rượu trên người cùng kiếm mang trên thân kiếm của thanh niên. Theo huân ý cùng ngạo khí tiêu tán, lòng say mê với kiếm đạo của thanh niên cũng khôi phục.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Thiếu niên này chính là kiếm đạo cực hạn mà hắn truy cầu cả đời.
Thanh niên vốn là một kiếm si có thể hiến thân cho kiếm đạo. Trong nháy mắt đó, hắn tìm về cảm giác rung động cùng cuồng nhiệt ngày đầu tiên sờ vào chuôi kiếm, lần thứ nhất vũ động kiếm phong. Mà thiếu niên này chính là mục tiêu hắn theo đuổi cả đời.
Thiếu niên chọc ngã hắn, mở mắt ra, xòe bàn tay đỡ lấy hoa tuyết đang bay xuống, có chút tịch mịch nói: "Ngươi cũng không ở nơi này sao. . . Tuyết."
Thanh niên nằm dưới đất không thể nghe rõ cái tên hắn lẩm bẩm, chỉ phảng phất nghe được một chữ tuyết.
Thanh niên thầm nghĩ: Nữ tử mà hắn mê muội, trong danh tự có một chữ tuyết?
"Dừng ở đây thôi." Trung niên nhân đi tới, gật gù đắc ý nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, đã biết mình không phải đồ chơi rồi chứ. Tự tỉnh lại đi, chúng ta mà nhấc ngươi thì không phải là hai ngàn lượng nữa."
Nói xong, trung niên nhân cùng thiếu niên tan biến khỏi Thanh Trúc tiểu viện.
Chỉ để lại đầy trời phấn tuyết, còn có thanh niên đang nằm dưới đất.
Từ đó về sau, thanh niên thành thành thật thật trở lại Hoa Sơn. Bắt đầu tu luyện kiếm lại từ đầu, không còn quan tâm chuyện gì khác. Hắn chăm chỉ luyện tập không ngừng, một chiêu một thức, một kiếm một kiếm.
Mặc kệ chính tà, không để ý tới hắc bạch, phàm là kiếm pháp hắn đều muốn học.
Từ đó về sau, hắn vùi đầu vào kiếm đạo, vì tăng cao tu vi, cái gì hắn cũng làm.
Trong lòng hắn có một mục tiêu, hắn muốn đuổi kịp thiếu niên mà mình dốc hết sức lực cũng không thể tới gần mảy may.
Người thanh niên đó tên là Giả Vân Phong, chính là vị thiên tài kiếm khách đầu tiên trong vòng trăm năm của phái Hoa Sơn.
Cũng là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ thứ hai Sát Liên - - Cuồng Thiên.