[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 180 : Kim Ngân khách tới, gặp phải quái vật

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Nếu nói thì đây là chuyện mười hai năm trước.
Lúc ấy tứ hải thái bình, thiên hạ an khang, hoàng thượng tĩnh cực tư động(*), bèn có suy nghĩ đi xa.
(*): rảnh rỗi sinh nông nổi
Lúc ấy hoàng thượng mang theo mấy tùy tùng cơ hồ vô địch thiên hạ, cũng chính là hai người trong Tuyệt Phong tam nhân, hợp thành một đội ngũ cải trang vi hành đáng sợ. Đi xem thịnh cảnh Giang Nam, hơn nữa còn bái phỏng từng môn phái trong Bạch Vương thất quan.
Bạch Vương thất quan tại những địa phương khác nhau ở Giang Nam, Lư Sơn kiếm quan tại Lư Sơn, Hàn Sơn tự tại Tô Châu, Tương Tư hạp tại Tùng Giang, đều cách kinh thành không xa. Mà nơi thứ nhất hoàng thượng đi chính là Trấn Giang Kim Ngân tông.
Kim Ngân tông danh xưng phú khả địch quốc, nhưng dù giàu thế nào, sao có thể địch quốc, điểm ấy vẫn luôn là nghi vấn trong lòng hoàng thượng. Thế là chọn đủ nhân mã tìm tới tông môn, không ngờ lấy đế hoàng chi tôn đến tổng đàn Kim Ngân tông, lại mục trừng cẩu ngốc!
Vừa nhìn, trước cửa tổng đàn Kim Ngân tông vô cùng đơn giản, địa phương trống trải, nhưng trước bậc thềm lại trồng một hàng đại thụ. Làm hoàng thượng giật mình chính là hàng cây kia, thân cây làm từ bạc, lá cây do thợ khéo chế tạo từ vàng lá. Nói ít cũng có trăm cây.
Cái gọi là kim diệp ngân thụ, ngoại trừ cung của Hoàng phi nương nương, ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng thấy ở nơi khác. Đang nhìn đến ngẩn ngơ, đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn, bên tai ông ông vù vù, một tráng hán đã từ sau chạy đến: "Dừng lại! Gian tặc phương nào, dám nhìn Kim Ngân thụ nhà ta! Mười dặm quanh tổng đàn Kim Ngân tông, người nào dám quấy rối!"
Người tới chính là Kim Ngân tông lão tông chủ, lúc ấy hoàng thượng mơ mơ hồ hồ đinh đinh đương đương liền đánh nhau với hắn. Sau khi tiêu tan hiềm khích, lão tông chủ suýt hối hận đến xanh ruột. Chỉ là tính tình hoàng thượng ngay thẳng, rất hợp với tính nết phóng khoáng bất phàm của Kim Ngân tông lão tông chủ. Thế là, sau khi nâng hơn ba trăm chén, hai người hóa thù thành bạn, tương giao làm tâm đầu ý hợp.
Lúc ấy, hoàng thượng nhìn thấy con trai độc nhất của lão tông chủ là thiếu niên Kim Vương Tôn đang luyện đao trong sân. Thấy hắn tướng mạo đường đường, đao pháp tinh thục, bèn nổi lòng yêu tài. Mà khi đó giao tình của hắn với lão tông chủ tốt nhất, cộng thêm mấy phần chếnh choáng, thế là hoàng thượng khoe khoang khoác lác, làm ước định với lão tông chủ. Khi Kim Vương Tôn ngồi lên vị trí tông chủ, hoàng thượng chắc chắn gả một vị công chúa làm vợ hắn, Kim gia cùng hoàng gia kết thân, Kim Ngân tông vĩnh viễn là bằng hữu của triều đình. Kim lão tông chủ cười ha ha, ký một tờ hôn thư với hoàng thượng, bên trên không viết danh tự, lại viết rõ phải là một vị công chúa.
Nhưng mọi người đều biết, đây là lời say.
Sau khi tỉnh rượu, hoàng thượng đương nhiên hối hận. Hoàng thượng chính là nữ nhi khống nổi danh nhất toàn quốc, làm sao có thể gả nữ nhi mình cho oắt con nhà khác. Không nói thứ khác, chỉ nói tuổi tác lúc lập gia đình của nữ tử toàn quốc là mười bốn đến mười tám tuổi, nhưng hoàng thượng lại gắng gượng kéo trưởng công chúa tới hai mươi tuổi mới tìm nhà chồng. Mà Hồng Trang công chúa cũng đại khái như thế, bởi vậy có thể thấy được chút ít.
Khi đó hoàng thượng lợi dụng sơ hở. Suy nghĩ một chút, kỳ thực ước định với lão tông chủ không đứng vững được.
Khi đó Tĩnh An trưởng công chúa mới mười một tuổi, Kim vương tôn cũng chỉ mười sáu. Mà lúc đó, lão tông chủ tuyệt không già, còn đang tráng niên, cũng chỉ mới tiếp chưởng Kim Ngân tông vài năm. Nhìn nội công hắn thâm hậu, kiểu gì cũng có thể làm tông chủ mấy chục năm.
Mấu chốt nhất là, trên giang hồ Bạch Vương thất quan uy danh bực nào. Hơn nữa căn cơ thâm hậu, gia đại nghiệp đại, nhân tài đông đúc, có thể tiếp nhận đương chủ tối thiểu cũng bốn mươi tuổi trở lên. Cho tới bây giờ không ai có thể tại hai ba mươi tuổi đã đánh cả nhà trên dưới tâm phục khẩu phục. Cho nên tại Bạch Vương thất quan, đương chủ có tuổi nhất định là bình thường.
Hoàng thượng tính toán đâu ra đấy, cho rằng dù thế nào, không đến bốn mươi tuổi Kim Vương Tôn cũng không tiếp được vị trí tông chủ. Chờ hắn thật làm tông chủ, nếu còn nhớ rõ chuyện này, bảy con trai của mình đã sớm nhi nữ thành đàn. Khi đó tặng một vị tiểu công chúa làm vợ hắn cũng không khó xử.
Không nghĩ tới a! Người tính không bằng trời tính, thế mà không tới ba mươi tuổi Kim Vương Tôn đã làm tông chủ, hơn nữa hắn còn nhớ rõ! ! Hơn nữa, hắn còn tìm tới cửa! !
Kim Vương Tôn cười nói: "Vương Tôn chuẩn bị một phần lễ mọn. Hi vọng thánh thượng nhận cho."
Vương công công cùng hoàng thượng liếc nhau, bèn nói: "Chuẩn!"
Phía sau có sáu gia nô nâng một hộp sắt, cái hộp này nhìn không lớn, vậy mà sáu người nhấc còn cố hết sức. Sáu người nhẹ nhàng đặt hộp xuống đất, lúc góc cuối cùng hạ xuống, phát ra một tiếng Duang, có người nghĩ: Nặng nề như thế, không biết là thứ gì.
Trên hộp sắt có cơ quan, Kim Vương Tôn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, một trận kim quang tạt vào mặt, một cỗ sắc bén chi khí cơ hồ muốn xuyên hộp mà ra. Chỉ thấy, một thanh đại đao lưng dài, nửa kim nửa ngân lẳng lặng nằm trong hộp. Khoảng cách từ chuôi đao đến ngạc đao không ngắn, kiểu dáng rất cổ phác. Thân đao lại trơn nhẵn như gương, vừa mở ra lập tức tỏa ánh sáng lung linh, phong mang tất lộ, đại điện danh xưng Kim Loan điện này cũng không quý giá như thế!
Kim Vương Tôn cười nói: "Hoàng thượng giàu có tứ hải, cũng thấy nhiều vật sự trân quý. Vi thần từng khổ não, phải tặng lễ vật thế nào mới có thể đặc biệt một chút. Nếu nói tặng lễ, trên dưới tông ta cũng chỉ có một thanh 'Kim Ô Phệ Nguyệt' này, mới xứng hai chữ tâm ý."
Hoàng thượng vừa thấy đao này đã mơ hồ đoán được, Kim Vương Tôn vừa nói ra, giật mình nói: "Quả nhiên là Bình Thiên Nhận trong truyền thuyết! Tốt! Hôm nay có thể thấy một trong Khai Thiên Thất Nhận, phần tâm ý này của Vương Tôn thật quá quý giá!"
Chuôi Kim Ô Phệ Nguyệt này, lai lịch rất không tầm thường. Trước đây thái tổ khai quốc, trải qua gian nan hiểm trở mới thành đại nghiệp. Trong đó có bảy chuôi thần binh lợi khí, uy chấn đương đại không gì sánh kịp, người đời sau gọi chung là Khai Thiên Thất Nhận. Chuôi Kim Ô Phệ Nguyệt này chính là thần binh ngày đó tổ tiên Kim Ngân tông dùng để phụ tá thái tổ, được xưng là Bình Thiên Nhận.
Truyền thuyết Khai Thiên Thất Nhận có nguồn gốc xa xưa, ngay cả hoàng thượng cũng chỉ từng thấy một thanh trong đó. Tâm tư chiếm làm của riêng còn chưa sinh ra, chủ nhân của bảy chuôi nhận đã mang đi.
Người trong giang hồ ai không yêu thần binh lợi khí, huống chi là binh khí có thể ngộ nhưng không thể cầu này.
Chuôi Kim Ô Phệ Nguyệt này trân quý phi thường, chính là truyền thế chi bảo của Kim Ngân tông, phải truyền xuống cho tử tử tôn tôn. Bởi vì cái gọi là vô sự không đăng tam bảo điện, Kim Vương Tôn vừa ra tay chính là bảo vật gia truyền, chí nguyện của hắn chân thực, kiên quyết, quả nhiên không thể tuỳ tiện đuổi đi.
"Hoàng thượng không cần lo lắng. Chờ Vương Tôn cưới Hồng Trang công chúa, chúng ta chính là người một nhà. Chuôi Kim Ô Phệ Nguyệt này đương nhiên là sính lễ của Vương Tôn."
"Thì ra là thế a." Hoàng thượng có chút hoảng loạn: "Ách, cái này, cái này sao. . ." Ánh mắt nhìn hoàng hậu cầu cứu.
Nếu là bình thường, hoàng hậu nhất định phải hung hăng lườm hoàng thượng mấy cái, ai bảo ngươi uống rượu đáp ứng lung tung!
Nhưng tốt xấu hôm nay hoàng thượng cũng cứu được Tranh vương một mạng, mặc dù Hồng Trang không phải hoàng hậu sở sinh, bình thường hoàng hậu cũng rất thương yêu nàng. Bèn nói giúp: "Vương Tôn, còn nhớ bản cung a?"
Kim Vương Tôn làm lễ nói: "Nương nương, nhiều năm không gặp, cửu sơ vấn hậu." Bạch Vương thất quan luôn quan hệ với nhau. Hoàng hậu nương nương chính là thiên kim của đương chủ Lư Sơn kiếm quan, Bạch Vương thất quan giao tình thâm hậu, lúc trước từng có mấy lần gặp mặt ở hội nghị hàng năm.
"Ngươi tới rất bất ngờ, bản cung cùng hoàng thượng đều nghĩ lần này ngươi tới vì chuyện sắc phong, không nghĩ tới hôn sự. Huống chi Hồng Trang công chúa chính là ái nữ của hoàng thượng, ngươi cũng là đương chủ một phái, hôn nhân đại sự há có thể coi như trò trẻ con. Ngươi không ngại tĩnh tâm chờ chút thời gian."
"Điều này hiển nhiên, vì cưới được mỹ quyến như hoa. . ." Kim Vương Tôn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt vi diệu như có như không liếc nhìn Hồng Trang công chúa, nhìn đến nàng lạnh hết cả người mới thôi, "Vương Tôn có thể kiên nhẫn. Vậy xuống dưới chờ tin lành. Thánh thượng, nương nương, Vương Tôn thất lễ."
Từ lúc Kim Vương Tôn xuất hiện cầu thân, công chúa đã không vui. Bây giờ bị ánh mắt có tính xâm lược của hắn nhìn lên người, đáy lòng lại càng phiền ác, nhưng dù sao nàng biết đại thể, không hô ta không gả ngay trước mặt mọi người. Tốt xấu lưu lại đường sống cho chuyện này.
Kim Vương Tôn lại nói: "Hoàng thượng, ta thích luyện đao, không thể bỏ bê đao pháp một ngày. Mời hoàng thượng cấp cho vương tôn mấy cái cọc trong Lục Phiến Thần Cơ Bảng. Để vương tôn có việc làm trong lúc nhàn hạ.
Cọc có ý tứ là con rối chịu đao, chỉ chịu đánh không hoàn thủ nhiều.
Nhưng đừng nói cao thủ thanh niên như Kim Vương Tôn, dù tông sư một phái, cũng ít coi nhất lưu cao thủ là cọc. Hắn vừa lên liền chỉ tên Tiềm Long Thập Thất Sĩ, thái độ vênh váo hung hăng rõ không thể nghi ngờ, ngay cả hoàng thượng cũng hơi không vui.
Nhưng Kim Vương Tôn không nhìn người khác, chỉ vào một người trên điện: "Không bằng lấy hắn đi. Người này ta từng gặp, võ công cũng tạm được, phù hợp làm cọc đao."
Đương nhiên hắn chỉ Đường Dịch.
Đường Dịch thản nhiên nói: "Nguyện ý phụng bồi. Nhưng ai là cọc, thì không chắc." Hắn nắm chặt 'Kinh Thiên' kỳ kiếm trong tay, hiển nhiên không sợ Kim Vương Tôn chút nào.
Hoàng thượng vừa thấy đầu mối không đúng, hai người này đích thị từng mâu thuẫn ồn ào, vội vàng khuyên giải: "Đường khanh chính là trọng thần một nước, hơn nữa võ công cũng cao, không thích hợp cho ngươi luyện đao, sợ sẽ đả thương hòa khí trong hoàng thành. Như vậy đi, trẫm cấp cho ngươi ba Ất cấp võ sĩ, ngươi chơi hai tay với bọn hắn."
Kim Vương Tôn cùng mấy Ất cấp võ sĩ vừa đi, Hồng Trang công chúa hừ một tiếng, trực tiếp quay đầu bước đi.
Hoàng thượng vội vàng nói: "Hồng nhi! Hồng nhi!"
Công chúa nhận biết đại thể không giả, nhưng đã nể mặt một lần, thì không nể mặt lần nữa. Căn bản nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhanh chân đi ra.
Hoàng thượng chưa từng bị nữ nhi vung qua mặt như vậy, chợt biến sắc: "Đều nghe kỹ cho trẫm, nghĩ trăm phương ngàn kế, cũng phải giải quyết chuyện này cho trẫm! Nếu không trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì! !"
Hoàng thượng chợt nhớ tới Thẩm Y Nhân tiến cử ba người cho hắn, có thể dùng được, Đường Dịch vũ dũng, chính là trụ cột. Tô Hiểu hồn nhiên, tiền đồ vô lượng. Người cuối cùng, lại gian trá giảo hoạt, lúc nào cũng có thể nghĩ ra chút chủ ý.
"Minh Phi Chân! Tuyên Minh Phi Chân vào đây!"
Tô Hiểu cùng Đường Dịch nhìn nhau một cái: Đến, Minh đại ca vẫn không thoát được a.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Phi Ngư bình trải qua một trận biến loạn, hoàng thượng không muốn đi nữa.
Bây giờ mặc dù không có vương công đầy ghế làm người xem, cũng không có lôi đài gỗ trinh nam, nhưng Phi Ngư bình là một diễn võ trường, vẫn trung thành phát huy tác dụng của nó.
"Hắc! Đa tạ!"
Kim Vương Tôn trở tay, lưỡi đao vừa vặn dán vào cổ họng đối phương, thêm một phần khí lực cũng có thể làm đối phương đầu một nơi thân một nẻo, quả nhiên là vừa đúng.
"Các hạ là Ất cấp võ sĩ? Võ công cỡ này sợ là không xứng chức?"
Giáp cấp võ sĩ này bị Kim Vương Tôn đánh cho đại bại trong vòng mười đao. Không có chút ý tứ luyện đao nào, trái lại giống hai người quyết đấu hơn.
"Ta đánh với ngươi!"
Người này cũng là một Giáp cấp võ sĩ, cầm côn sắt trong tay, đi lên chính là một trận công gấp. Một gậy vào đầu, lực phách Hoa Sơn, uy thế mười phần.
Kim Vương Tôn hiện cầm trong tay một thanh đại đao lưng dài gọi là 'Vân Đầu'. Chuôi đao này chính là hàng nhái Kim Ngân tông phỏng chế Kim Ô Phệ Nguyệt làm ra, nhưng Kim Ô Phệ Nguyệt thực sự khó mà bắt chước, từng ấy năm tới nay cũng chỉ có một thanh này phỏng chế thành công. Quả thật là dị số.
Vân Đầu Đao lưng dài lưỡi rộng, trong tay Kim Vương Tôn lại như không có trọng lượng. Hắn danh xưng Đao Vương đệ nhất Giang Nam, đích thực không phải là hư danh. Tiện tay vung Vân Đầu, một thanh côn sắt đánh vào lưỡi đao, vậy mà không thể rung chuyển mảy may. Tiếp theo Kim Vương Tôn cười ha ha một tiếng, trở tay tước thẳng lên, phong mang khắp nơi, Giáp cấp võ sĩ lập tức không địch lại, công thủ hoán đổi trong vòng một chiêu.
Kim Vương Tôn biết võ công người này còn không bằng người trước, chợt cảm thấy nhàm chán, giơ chân đá hắn ra ngoài. Cũng là Kim Vương Tôn vô ý tổn thương nhân mạng, không nhả kình, nếu không một cước này đủ đá bể nội tạng hắn.
Võ công hắn hơn xa ba người này, không lâu sau đã chê phiền.
"Các ngươi đều đi, để gia nô nhà ta luyện đao với ta là được."
Ba Ất cấp võ sĩ thở phì phò rời đi.
Kim Vương Tôn lại cầm Vân Đầu trong tay, không ngừng lau, cũng không có ý định tiếp tục luyện đao.
Một gia nô chậm rãi đi qua.
"Thiếu chủ, dường như hoàng thượng không muốn gả công chúa cho ngài."
"Ta đương nhiên biết. Ngày đó hoàng thượng hứa hẹn, chẳng qua là nhất thời cao hứng, dạo chơi nhân gian thôi. Ngươi đi nhìn hôn thư đó, hôm nay vẫn có thể ngửi được mấy phần mùi rượu."
"Nhưng thiếu chủ, như thế chẳng phải là. . ."
"Hừ, nhưng muốn lật lọng cũng không phải dễ dàng. Dân gian chạy theo tam thư lục lễ, ta có hôn thư hoàng thượng tự mình viết, hoàng thượng không thể không nhận. Cưới được một công chúa, với ta mà nói quá trọng yếu, lần này tuyệt không thể sai sót."
Giữa lông mày Kim Vương Tôn thu hồi vẻ khinh cuồng, lộ ra mấy phần cẩn thận: "Cho nên ta phải vênh váo hung hăng, kiêu căng phách lối, chính là muốn làm cho hoàng thượng không thể xem thường Kim Ngân tông ta. Nếu không, đối bọn hắn mà nói, muốn xé bỏ hôn ước chẳng qua là chuyện trở bàn tay."
Lại nhìn mấy võ sĩ vừa rời khỏi, cười lạnh nói: "Nghe nói đại nội cao thủ như mây, cao thủ trên Lục Phiến Thần Cơ Bảng, lấy ra một người cũng là nhất lưu hảo thủ trên giang hồ. Ta thấy cũng chỉ có thế. Chúng ta muốn đả kích võ sĩ triều đình, hiện giờ đã làm được."
Bên ngoài cửa chính Tử Cấm thành, một người liều mạng chạy nhanh.
"Sắp hỏng, sắp hỏng, sắp hỏng! ! "
Minh Phi Chân chạy cực tốc, đến trước cửa thấy hai cánh đại môn đã đang đóng lại, chỉ còn lại một khe hở ở giữa để dung thân.
Chết rồi! Cửa sắp đóng!"
Minh Phi Chân không thể quản nhiều như vậy, đá một cục đá lên, cục đá bay bổng giữa trời, Minh Phi Chân hành động còn nhanh hơn. Gần như đồng bộ với cục đá, đầu dưới chân trên. Minh Phi Chân lại đá vào cục đá, vô tận nội lực quán chú mũi chân, đá nát bấy cục đá, lực phản chấn đánh cả người Minh Phi Chân bay ra ngoài.
Đây là thân pháp chuyên dùng đường thẳng để phi nhanh trong Dạ Bộ - - Dạ Vũ.
"A a a a! ! !"
Một khắc trước khi cửa thành đóng, hắn lóe lên đi vào.
Binh sĩ thủ cửa thành không nhìn chút nào, chỉ nghe có người kêu thảm trên đầu, lúc ngẩng đầu lên lại không phát hiện ra ai.
Minh Phi Chân biết đường, thế là một mạch chạy như điên tới Vũ Anh điện.
Kim Vương Tôn chỉ thấy một bóng người to như hạt đậu nơi xa biến lớn trong chớp nhoáng, thân pháp cao tuyệt, không thể nghi ngờ.
Nóng lòng không đợi được, hô: "Là cao thủ!"
Nhưng đối phương thực sự quá nhanh, cũng không kịp ngăn cản, Kim Vương Tôn đành phải đi lên chém một đao!
"Xem đao!"
Minh Phi Chân cũng không thèm tránh, mặc cho một đao kia chém vào người, vậy mà Vân Đầu đại đao không chém vào được.
"Nhìn con em ngươi a! !"
Tay trái Minh Phi Chân vận lên nội lực kinh thiên, hung hăng một quyền nện vào mũi Vân Đầu Đao, Kim Vương Tôn chỉ cảm thấy, phảng phất một vụ nổ phát sinh trên tay. Cả người thân bất do kỷ, lấy tốc độ cả đời hắn cũng không nghĩ tới, như tử điện kinh lôi bay thẳng ra ngoài. Đến khi hắn rơi xuống đất, sớm đã miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.