[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 200 : Trên đường dài, phải phân ba bên
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Nhân khẩu thành Nam Kinh đạt trăm vạn người, đã là thành thị nhiều dân nhất nước ta. Nhưng kinh thành thế này, số lượng ác nhân lại không nhiều. Có tam ti nha môn theo dõi, có Bạch Vương thất quan Ô Y bang tọa trấn, căn bản không có không gian cho tà phái sinh sôi.
Nếu nói gây rối, làm ác, lại là một số công tử nhà giàu, cao môn đại hộ hoặc là võ quán bản xứ, bang phái chuyển hàng, ỷ mạnh hiếp yếu, khi lăng nhược tiểu.
Dám gây rối quy mô lớn trong thành Nam Kinh, hết thảy cũng chỉ có hai loại người, một là đủ hung ác, hai là quá ngu. Chyện này không có quan hệ gì với mạnh yếu, bởi vì mạnh hơn nữa, cũng không bang phái nào mạnh đến mức có thể mặc kệ tinh binh Thuận Thiên phủ cùng tam ti nha môn.
Hơn một ngàn tên hán tử bang phái bao vây Quang Minh lý này, đại đa số đến từ trên nước, như Hải Sa bang, Cự Côn bang các loại bang phái đường thủy. Những người này làm buôn bán trên nước, kỳ thực không kém cướp đường lục lâm hảo hán bao nhiêu, nhưng cũng không tính là ác danh rõ rệt, chưa tới tình trạng cần xuất thủ tiêu diệt. Những hán tử trên nước này thường đến đến đi đi, nhưng không nghiêm chỉnh đợi ở thành Nam Kinh.
Vì hay đi gây sự cùng Kim Vương Tôn, sáu gia nô của hắn đều là nhân vật nhất lưu, làm việc thông minh, nhanh tay nhanh chân. Vậy mà tìm tới những bang phái trên nước, tiếp cận được nhiều người như vậy, cũng thật là dị số. Xưa nay trong thành Nam Kinh, cho dù hai thế lực võ lâm đánh nhau, cùng lắm là hẹn thời gian địa điểm quyết đấu, hội đồng đại quy mô thế này thật đúng là không thấy lâu rồi.
Ô Y ngũ lão đứng ở trung tâm chiến đấu với chừng một ngàn đệ tử bang phái. Dựa lưng vào nhau, khoảng cách không đến năm thước, hơn nữa còn nhìn ra vòng tròn đang thu nhỏ. Hiển nhiên ngũ lão dần dần không cầm cự nổi, không thể chống cự dòng người trùng kích, đang lùi lại từng bước.
Kỳ thực trận chiến này đã sớm có thể kết thúc. Chỉ cần ngay từ đầu ngũ lão chịu giết người lập uy, là có thể chấn nhiếp quần ma.
Chỉ là thứ nhất, đây là kinh thành, dưới gốc hoàng thành, hai nhà Vương Tạ bọn hắn cao môn đại hộ, há có thể mang tội danh giết người.
Với tính nết Tạ lão gia tử, đương nhiên hắn không sợ giết người. Hắn là cha vợ hoàng thượng, những người này ban ngày ban mặt cầm đao tập kích, trong mắt lão nhân gia người tự có đường chết. Tạ lão gia tử tin tưởng hoàng thượng sẽ cho hắn một công đạo.
Nhưng một điểm khác thì là, luận đến thân phận võ công của năm người bọn hắn, trước mặt những tôm tép nhãi nhép này đừng nói là đánh, chỉ nhìn một cái cũng coi như nể mặt bọn chúng. Hai nhà Vương Tạ tôn quý như thế, đừng nói là bọn hắn, cho dù là người lãnh đạo trực tiếp đám người này, bọn Hải Sa bang chủ tới, cũng không xứng để năm lão nhân gia đánh một quyền. Sao bọn hắn có thể chấp nhặt với mấy đứa trẻ con này, còn ra tay giết người.
Kết quả là một sai lầm bỏ lỡ thời cơ ban đầu, bây giờ coi như có người nghĩ thông suốt, muốn giết người lập uy cũng đã muộn. Những người này đã đánh đến đỏ mắt, trong mắt bọn hắn những người té xỉu sớm đã không khác gì chết. Kích phát huyết khí trong lòng bọn hắn, càng đánh càng hung hãn không sợ chết.
Trong Ô Y ngũ lão cũng có người đầu óc rõ ràng, nghĩ tới chỉ cần lộ thân phận, là có thể vô hình trung tiêu trừ trận ẩu đả này. Nhưng bọn hắn thân phụ hoàng mệnh, nhất định không thể kết thúc ở đây. Nói ra danh tự, còn chấp hành hoàng mệnh kiểu gì.
Thế là đổi ý, đi hỏi những người này vì sao tập kích bọn hắn.
Nhưng những người này vốn là lấy tiền làm việc, hỏi vì sao muốn chém năm người bọn hắn, cũng không nói được nguyên do, chỉ có thể kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, sau đó càng thẹn quá hóa giận chém qua.
Bây giờ chính là tình trạng không nói rõ được cũng không tả rõ được này.
Cũng may, nói là hơn một ngàn người vây đánh năm người, nhưng nơi này chật hẹp, mỗi lần ngũ lão cũng chỉ đồng thời đối mặt ba mươi, năm mươi người, người khác đều ở hậu phương không tiếp cận được. Chỉ là sinh lực quân liên tục không dứt, dường như nhân số chưa hề ngừng tăng trưởng. Dù nội lực ngũ lão tinh thâm, cũng dần dần cảm thấy tim đập rộn lên, máu tay chân đi quá nhanh, hơi không thích ứng được.
Tạ lão gia tử lại ra một chưởng Tử Cấm Phong Lôi, phong thanh uy vũ, một chưởng đẩy ngã hơn mười tráng hán. Quả nhiên là uy phong lẫm liệt. Nhưng chưởng lực đã không tinh thuần bằng lúc đầu, lôi uy doạ người trong chưởng phong đã yếu bớt hơn phân nửa. Lão gia tử dùng xong một chưởng này vẫn cười ha ha, nhưng giữa mùa đông, đỉnh đầu lão nhân gia người bốc lên từng tia từng tia khói trắng, hiển nhiên vận dụng quá nhiều nội lực, dần dần kiệt lực.
Tứ lão còn lại cũng chẳng tốt hơn. Tuy võ công bọn hắn cao cường, dù sao tuổi tác đã lớn. Không chịu được hoạt động kịch liệt quá lâu.
Nhưng vào lúc này đột nhiên một đạo kình phong đánh tới, rất giống cao thủ đối phương đến, lại ngửi được một làn gió thơm, một đám hồng vân đỏ bừng đi theo. Hai chân thon dài quấn trong tơ lụa, cách một tầng vải mịn cũng có thể cảm giác được đùi nở nang trắng nõn, tràn đầy nhục cảm khỏe khắn. Chân dài đảo qua, lập tức quét vào một đợt sóng người lao tới tập kích.
Không phải Hồng Trang công chúa thì còn ai?
Nàng rút đao gỗ bên hông ra, đao khí bốn phía, trong chốc lát hạ liền bảy người.
"Ông ngoại, cữu cữu! Các ngươi làm gì ở đây?"
Lý Hồng Trang miệng nói, tay đuổi địch, không bối rối nửa điểm.
"Hồng nhi tới rồi!"
Tạ lão gia tử với Tạ đại gia đều vui mừng, xưa nay bọn hắn biết võ công Hồng Trang công chúa thế nào, có thể nói là bất phân cao thấp với Tạ đại gia, có lẽ hơi kém hơn Tạ lão gia tử, nhưng đã vững vàng vượt qua tam lão khác. Có sự gia nhập của nàng, không thể nghi ngờ là viện quân hữu lực.
Tạ lão gia tử cười ha ha.
"Đừng nói nhiều như vậy, bồi ông ngoại giết khỏi trùng vây. Bọn yêu ma thằng hề này càn rỡ cực kỳ, nói là muốn chém những lão cốt đầu chúng ta. Nhưng lão phu không tin, liền muốn bộc lộ tài năng để đám tiểu tử này biết Tạ gia ta lợi hại!"
Hồng Trang công chúa biết tính nết ông ngoại, nói không chừng còn là lão nhân gia người gây chuyện thị phi, trêu chọc gây hấn, mới có cục diện bây giờ. Nhưng nhìn cữu cữu mình cùng ba lão nhân, râu hoa râm, tuổi rất cao. Bị hơn một ngàn người trẻ tuổi vây đánh đã thở hồng hộc, không nhịn được nổi giận trong lòng.
Gương mặt thanh tú trầm xuống, ngữ khí bình thản nói: "Ông ngoại nhìn nhé, Hồng nhi lập uy cùng ngài!"
Thân ảnh khẽ động, trường đao trong tay vẽ ra một cung gió mộc sắc, chém vào cổ mười lăm người trước mặt. Đao gỗ vô phong vô mang, khối lượng lại nhẹ, dưới nội lực thúc giục tựa như khí cùn, đánh cho mười lăm người kia ngao ngao kêu thảm, nhưng không ngã xuống, nhất thời cản trở người phía sau không thể xông lên.
Có chút thời gian, công chúa rút đao bay ngược, lưỡi đao nghiêng ra phía sau sử dụng một lượt đao chiêu. Mỗi một đao ra tất có người ngã xuống, đều đánh trúng động mạch bên gáy, dưới trọng kích lập tức hôn mê.
Công chúa giơ tay chém xuống, một đao liền đánh ngã một tên. Nhanh gọn vô cùng, cơ hồ không kịp chớp mắt. Ngay cả Ô Y ngũ lão cũng không nghĩ tới đao pháp của công chúa có uy lực như thế, sợ rằng tốc độ một mình nàng đánh ngã địch nhân cũng không chậm hơn năm người bọn hắn liên thủ.
Bộ Tuyệt Đao đao pháp này Lý Hồng Trang học được từ chưởng môn nhân Nga Mi tịnh môn Bạch Lâu sư thái. Từ trước đến nay Võ công Bạch Lâu sư thái nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, lăng lệ tuyệt đoạn. Tính cách công chúa đoan nghiêm, học đâu ra đấy, học được mười phần phong cách biểu diễn, nhưng chưa thể nắm chắc thần tủy. Cho nên tới nay, công chúa am hiểu những đao pháp Phật môn khác của phái Nga Mi hơn, cho người sinh cơ khắp nơi. Chỉ là loạn chiến như thế này rất khác biệt, công chúa gia trì nộ ý, cộng thêm mắt thấy nhiều người khi phụ ít người, trong lòng tích trữ phẫn uất bất bình, giờ phút này Tuyệt Đao luôn không quá thuận tay lại xuất ra như gió, thế như sóng dữ. Đao hoa nổi lên bốn phía, dùng đến phần sau đơn giản là như thủy triều phô thiên cái địa, chợt nhìn còn tưởng công chúa một người một đao, bao vây những hán tử này lại.
Tạ lão gia tử nhìn đến thống khoái, tay lại hơi ngứa, nhưng biết không thể dùng Tử Cấm Phong Lôi nữa, liền hô: "Nha đầu, tìm cho ông ngoại một binh khí vừa tay."
"Ông ngoại tiếp lấy! !"
Hồng Trang công chúa đánh bay côn thép của một người. Côn lượn vòng ra phía sau, vận lực vừa đúng, vừa vặn rơi vào tay Tạ lão gia tử. Tạ lão gia tử ước lượng hai lần, dường như chê không đủ trọng lượng, ném cho nhi tử mình.
"Nha đầu, quá nhẹ, dùng không hợp."
"Lại nhìn đao này thế nào!"
Lại là một đôi trường đao sắc bén, Tạ lão gia tử cầm trong tay hư chém hai đao, lại ném vào tay hai ngũ lão.
"Vẫn nhẹ! Không thích hợp lão phu dùng."
Đột nhiên nơi xa một thanh âm nam tử trầm ổn nói.
"Thử cái này xem!"
Một đạo hắc ảnh như vũ tiễn màu đen lướt qua đường phố dài hẹp, xuyên qua vô số biển người, bay vào tay Tạ lão gia tử. Đây là một thanh Ô Mộc Côn, vào tay nặng nề, Tạ lão gia tử lộ vẻ vui mừng.
"Không thể tốt hơn! Xin hỏi là cao nhân phương nào đến đây trợ quyền! !"
Chỉ thấy nơi xa lộ ra khuôn mặt, lại bị biển người ngăn ở bên ngoài. Hoàng thượng vừa đập một chưởng đánh lui một đại hán, vừa nhảy vừa hô.
"Nhạc phụ đại nhân! Nhạc phụ đại nhân! Là ta à!"
"Ân? !" Tạ lão gia tử lau lau mắt, cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Sau khi thấy rõ ràng cười to lên, "Ha ha! Hoàng, đại nữ tế! Sao ngài lại tới?"
"Ta ở cung. . . Trong nhà nghe nói chuyện nơi đây, không yên lòng, đặc biệt đến giúp lão nhân gia ngài một tay." Hoàng thượng giang tay, nhảy nhót như đại hài tử, vui vẻ nói: "Còn không chỉ một mình ta, ngài xem còn ai tới."
Bên cạnh là một lão giả, Lý Tư lão thừa tướng hành lễ nói: "Tạ lão gia tử, đã lâu không gặp, thân thể luôn thanh kiện a."
Hai nhà Vương Tạ chính là danh môn vọng tộc số một số hai trong thành Nam Kinh, Tạ gia còn có quan hệ thông gia với hoàng gia, lão thừa tướng làm quan mấy đời, đương nhiên giao tình với những danh môn vọng tộc này rất tốt. Nhất là giao tình của hắn với quốc trượng Tạ lão gia tử, đó là chuyện phải ngược dòng đến thời điểm tiên đế còn tại vị, lão giao tình.
Tạ lão gia tử thấy lão hữu tới, càng vui vẻ, nâng Ô Mộc Côn trong tay, dùng thần lực đánh ra một côn, đánh ngay ngực một hán tử, làm hắn lùi lại thổ huyết. Tiếp theo xoay vòng trường côn, dẫn theo tứ lão còn lại giết tới chỗ hoàng thượng, muốn tụ hợp với đám người hoàng thượng.
Mới tiến lên mấy bước, chợt nghe được phong thanh tiếp cận, một đạo kình phong lăng lệ vô song ép đầu, lão gia tử nhấc Ô Mộc Côn đánh giáp lá cà với đối phương. Lại cảm thấy cánh tay chấn động, lui về phía sau hai bước, vậy mà nội lực bị đối phương áp chế.
Người kia cầm đại đao trên tay, nhắm ngay gậy gỗ lão gia tử điên cuồng chém một hồi. Cũng may Ô Mộc Côn này nặng nề rắn chắc, chưa bị đao thế doạ người của hắn chặt đứt. Nhưng lão gia tử bị chém cho lui ra phía sau, lại về chỗ cũ.
Hồng Trang công chúa thấy ngoại công lui lại, cảm thấy kinh ngạc, lại đồng thời phát giác một đạo kiếm quang xông tới mặt.
Là cao thủ!
Nàng xem thời cơ cực nhanh, nâng đao tiếp nhận, kiếm thế kia cực nhanh, vậy mà chiêu thứ nhất đã bắt đầu đấu lực tay, tốc độ, nhãn lực, phản ứng, với công chúa. Đao gỗ của công chúa bị gọt ra từng mảnh gỗ vụn.
Cùng lúc đó, lại xuất hiện bốn cao thủ, quấn lấy hoàng thượng bên kia cùng ngũ lão còn lại.
Hán tử che mặt cầm đầu đối chiến với Tạ lão gia tử, không dám lộ diện, nhưng hô lớn.
"Được mệnh lệnh của chủ tử nhà ta! Đối với những người này chính là bốn chữ - - đánh cho đến chết! !"
Nếu nói gây rối, làm ác, lại là một số công tử nhà giàu, cao môn đại hộ hoặc là võ quán bản xứ, bang phái chuyển hàng, ỷ mạnh hiếp yếu, khi lăng nhược tiểu.
Dám gây rối quy mô lớn trong thành Nam Kinh, hết thảy cũng chỉ có hai loại người, một là đủ hung ác, hai là quá ngu. Chyện này không có quan hệ gì với mạnh yếu, bởi vì mạnh hơn nữa, cũng không bang phái nào mạnh đến mức có thể mặc kệ tinh binh Thuận Thiên phủ cùng tam ti nha môn.
Hơn một ngàn tên hán tử bang phái bao vây Quang Minh lý này, đại đa số đến từ trên nước, như Hải Sa bang, Cự Côn bang các loại bang phái đường thủy. Những người này làm buôn bán trên nước, kỳ thực không kém cướp đường lục lâm hảo hán bao nhiêu, nhưng cũng không tính là ác danh rõ rệt, chưa tới tình trạng cần xuất thủ tiêu diệt. Những hán tử trên nước này thường đến đến đi đi, nhưng không nghiêm chỉnh đợi ở thành Nam Kinh.
Vì hay đi gây sự cùng Kim Vương Tôn, sáu gia nô của hắn đều là nhân vật nhất lưu, làm việc thông minh, nhanh tay nhanh chân. Vậy mà tìm tới những bang phái trên nước, tiếp cận được nhiều người như vậy, cũng thật là dị số. Xưa nay trong thành Nam Kinh, cho dù hai thế lực võ lâm đánh nhau, cùng lắm là hẹn thời gian địa điểm quyết đấu, hội đồng đại quy mô thế này thật đúng là không thấy lâu rồi.
Ô Y ngũ lão đứng ở trung tâm chiến đấu với chừng một ngàn đệ tử bang phái. Dựa lưng vào nhau, khoảng cách không đến năm thước, hơn nữa còn nhìn ra vòng tròn đang thu nhỏ. Hiển nhiên ngũ lão dần dần không cầm cự nổi, không thể chống cự dòng người trùng kích, đang lùi lại từng bước.
Kỳ thực trận chiến này đã sớm có thể kết thúc. Chỉ cần ngay từ đầu ngũ lão chịu giết người lập uy, là có thể chấn nhiếp quần ma.
Chỉ là thứ nhất, đây là kinh thành, dưới gốc hoàng thành, hai nhà Vương Tạ bọn hắn cao môn đại hộ, há có thể mang tội danh giết người.
Với tính nết Tạ lão gia tử, đương nhiên hắn không sợ giết người. Hắn là cha vợ hoàng thượng, những người này ban ngày ban mặt cầm đao tập kích, trong mắt lão nhân gia người tự có đường chết. Tạ lão gia tử tin tưởng hoàng thượng sẽ cho hắn một công đạo.
Nhưng một điểm khác thì là, luận đến thân phận võ công của năm người bọn hắn, trước mặt những tôm tép nhãi nhép này đừng nói là đánh, chỉ nhìn một cái cũng coi như nể mặt bọn chúng. Hai nhà Vương Tạ tôn quý như thế, đừng nói là bọn hắn, cho dù là người lãnh đạo trực tiếp đám người này, bọn Hải Sa bang chủ tới, cũng không xứng để năm lão nhân gia đánh một quyền. Sao bọn hắn có thể chấp nhặt với mấy đứa trẻ con này, còn ra tay giết người.
Kết quả là một sai lầm bỏ lỡ thời cơ ban đầu, bây giờ coi như có người nghĩ thông suốt, muốn giết người lập uy cũng đã muộn. Những người này đã đánh đến đỏ mắt, trong mắt bọn hắn những người té xỉu sớm đã không khác gì chết. Kích phát huyết khí trong lòng bọn hắn, càng đánh càng hung hãn không sợ chết.
Trong Ô Y ngũ lão cũng có người đầu óc rõ ràng, nghĩ tới chỉ cần lộ thân phận, là có thể vô hình trung tiêu trừ trận ẩu đả này. Nhưng bọn hắn thân phụ hoàng mệnh, nhất định không thể kết thúc ở đây. Nói ra danh tự, còn chấp hành hoàng mệnh kiểu gì.
Thế là đổi ý, đi hỏi những người này vì sao tập kích bọn hắn.
Nhưng những người này vốn là lấy tiền làm việc, hỏi vì sao muốn chém năm người bọn hắn, cũng không nói được nguyên do, chỉ có thể kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, sau đó càng thẹn quá hóa giận chém qua.
Bây giờ chính là tình trạng không nói rõ được cũng không tả rõ được này.
Cũng may, nói là hơn một ngàn người vây đánh năm người, nhưng nơi này chật hẹp, mỗi lần ngũ lão cũng chỉ đồng thời đối mặt ba mươi, năm mươi người, người khác đều ở hậu phương không tiếp cận được. Chỉ là sinh lực quân liên tục không dứt, dường như nhân số chưa hề ngừng tăng trưởng. Dù nội lực ngũ lão tinh thâm, cũng dần dần cảm thấy tim đập rộn lên, máu tay chân đi quá nhanh, hơi không thích ứng được.
Tạ lão gia tử lại ra một chưởng Tử Cấm Phong Lôi, phong thanh uy vũ, một chưởng đẩy ngã hơn mười tráng hán. Quả nhiên là uy phong lẫm liệt. Nhưng chưởng lực đã không tinh thuần bằng lúc đầu, lôi uy doạ người trong chưởng phong đã yếu bớt hơn phân nửa. Lão gia tử dùng xong một chưởng này vẫn cười ha ha, nhưng giữa mùa đông, đỉnh đầu lão nhân gia người bốc lên từng tia từng tia khói trắng, hiển nhiên vận dụng quá nhiều nội lực, dần dần kiệt lực.
Tứ lão còn lại cũng chẳng tốt hơn. Tuy võ công bọn hắn cao cường, dù sao tuổi tác đã lớn. Không chịu được hoạt động kịch liệt quá lâu.
Nhưng vào lúc này đột nhiên một đạo kình phong đánh tới, rất giống cao thủ đối phương đến, lại ngửi được một làn gió thơm, một đám hồng vân đỏ bừng đi theo. Hai chân thon dài quấn trong tơ lụa, cách một tầng vải mịn cũng có thể cảm giác được đùi nở nang trắng nõn, tràn đầy nhục cảm khỏe khắn. Chân dài đảo qua, lập tức quét vào một đợt sóng người lao tới tập kích.
Không phải Hồng Trang công chúa thì còn ai?
Nàng rút đao gỗ bên hông ra, đao khí bốn phía, trong chốc lát hạ liền bảy người.
"Ông ngoại, cữu cữu! Các ngươi làm gì ở đây?"
Lý Hồng Trang miệng nói, tay đuổi địch, không bối rối nửa điểm.
"Hồng nhi tới rồi!"
Tạ lão gia tử với Tạ đại gia đều vui mừng, xưa nay bọn hắn biết võ công Hồng Trang công chúa thế nào, có thể nói là bất phân cao thấp với Tạ đại gia, có lẽ hơi kém hơn Tạ lão gia tử, nhưng đã vững vàng vượt qua tam lão khác. Có sự gia nhập của nàng, không thể nghi ngờ là viện quân hữu lực.
Tạ lão gia tử cười ha ha.
"Đừng nói nhiều như vậy, bồi ông ngoại giết khỏi trùng vây. Bọn yêu ma thằng hề này càn rỡ cực kỳ, nói là muốn chém những lão cốt đầu chúng ta. Nhưng lão phu không tin, liền muốn bộc lộ tài năng để đám tiểu tử này biết Tạ gia ta lợi hại!"
Hồng Trang công chúa biết tính nết ông ngoại, nói không chừng còn là lão nhân gia người gây chuyện thị phi, trêu chọc gây hấn, mới có cục diện bây giờ. Nhưng nhìn cữu cữu mình cùng ba lão nhân, râu hoa râm, tuổi rất cao. Bị hơn một ngàn người trẻ tuổi vây đánh đã thở hồng hộc, không nhịn được nổi giận trong lòng.
Gương mặt thanh tú trầm xuống, ngữ khí bình thản nói: "Ông ngoại nhìn nhé, Hồng nhi lập uy cùng ngài!"
Thân ảnh khẽ động, trường đao trong tay vẽ ra một cung gió mộc sắc, chém vào cổ mười lăm người trước mặt. Đao gỗ vô phong vô mang, khối lượng lại nhẹ, dưới nội lực thúc giục tựa như khí cùn, đánh cho mười lăm người kia ngao ngao kêu thảm, nhưng không ngã xuống, nhất thời cản trở người phía sau không thể xông lên.
Có chút thời gian, công chúa rút đao bay ngược, lưỡi đao nghiêng ra phía sau sử dụng một lượt đao chiêu. Mỗi một đao ra tất có người ngã xuống, đều đánh trúng động mạch bên gáy, dưới trọng kích lập tức hôn mê.
Công chúa giơ tay chém xuống, một đao liền đánh ngã một tên. Nhanh gọn vô cùng, cơ hồ không kịp chớp mắt. Ngay cả Ô Y ngũ lão cũng không nghĩ tới đao pháp của công chúa có uy lực như thế, sợ rằng tốc độ một mình nàng đánh ngã địch nhân cũng không chậm hơn năm người bọn hắn liên thủ.
Bộ Tuyệt Đao đao pháp này Lý Hồng Trang học được từ chưởng môn nhân Nga Mi tịnh môn Bạch Lâu sư thái. Từ trước đến nay Võ công Bạch Lâu sư thái nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, lăng lệ tuyệt đoạn. Tính cách công chúa đoan nghiêm, học đâu ra đấy, học được mười phần phong cách biểu diễn, nhưng chưa thể nắm chắc thần tủy. Cho nên tới nay, công chúa am hiểu những đao pháp Phật môn khác của phái Nga Mi hơn, cho người sinh cơ khắp nơi. Chỉ là loạn chiến như thế này rất khác biệt, công chúa gia trì nộ ý, cộng thêm mắt thấy nhiều người khi phụ ít người, trong lòng tích trữ phẫn uất bất bình, giờ phút này Tuyệt Đao luôn không quá thuận tay lại xuất ra như gió, thế như sóng dữ. Đao hoa nổi lên bốn phía, dùng đến phần sau đơn giản là như thủy triều phô thiên cái địa, chợt nhìn còn tưởng công chúa một người một đao, bao vây những hán tử này lại.
Tạ lão gia tử nhìn đến thống khoái, tay lại hơi ngứa, nhưng biết không thể dùng Tử Cấm Phong Lôi nữa, liền hô: "Nha đầu, tìm cho ông ngoại một binh khí vừa tay."
"Ông ngoại tiếp lấy! !"
Hồng Trang công chúa đánh bay côn thép của một người. Côn lượn vòng ra phía sau, vận lực vừa đúng, vừa vặn rơi vào tay Tạ lão gia tử. Tạ lão gia tử ước lượng hai lần, dường như chê không đủ trọng lượng, ném cho nhi tử mình.
"Nha đầu, quá nhẹ, dùng không hợp."
"Lại nhìn đao này thế nào!"
Lại là một đôi trường đao sắc bén, Tạ lão gia tử cầm trong tay hư chém hai đao, lại ném vào tay hai ngũ lão.
"Vẫn nhẹ! Không thích hợp lão phu dùng."
Đột nhiên nơi xa một thanh âm nam tử trầm ổn nói.
"Thử cái này xem!"
Một đạo hắc ảnh như vũ tiễn màu đen lướt qua đường phố dài hẹp, xuyên qua vô số biển người, bay vào tay Tạ lão gia tử. Đây là một thanh Ô Mộc Côn, vào tay nặng nề, Tạ lão gia tử lộ vẻ vui mừng.
"Không thể tốt hơn! Xin hỏi là cao nhân phương nào đến đây trợ quyền! !"
Chỉ thấy nơi xa lộ ra khuôn mặt, lại bị biển người ngăn ở bên ngoài. Hoàng thượng vừa đập một chưởng đánh lui một đại hán, vừa nhảy vừa hô.
"Nhạc phụ đại nhân! Nhạc phụ đại nhân! Là ta à!"
"Ân? !" Tạ lão gia tử lau lau mắt, cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Sau khi thấy rõ ràng cười to lên, "Ha ha! Hoàng, đại nữ tế! Sao ngài lại tới?"
"Ta ở cung. . . Trong nhà nghe nói chuyện nơi đây, không yên lòng, đặc biệt đến giúp lão nhân gia ngài một tay." Hoàng thượng giang tay, nhảy nhót như đại hài tử, vui vẻ nói: "Còn không chỉ một mình ta, ngài xem còn ai tới."
Bên cạnh là một lão giả, Lý Tư lão thừa tướng hành lễ nói: "Tạ lão gia tử, đã lâu không gặp, thân thể luôn thanh kiện a."
Hai nhà Vương Tạ chính là danh môn vọng tộc số một số hai trong thành Nam Kinh, Tạ gia còn có quan hệ thông gia với hoàng gia, lão thừa tướng làm quan mấy đời, đương nhiên giao tình với những danh môn vọng tộc này rất tốt. Nhất là giao tình của hắn với quốc trượng Tạ lão gia tử, đó là chuyện phải ngược dòng đến thời điểm tiên đế còn tại vị, lão giao tình.
Tạ lão gia tử thấy lão hữu tới, càng vui vẻ, nâng Ô Mộc Côn trong tay, dùng thần lực đánh ra một côn, đánh ngay ngực một hán tử, làm hắn lùi lại thổ huyết. Tiếp theo xoay vòng trường côn, dẫn theo tứ lão còn lại giết tới chỗ hoàng thượng, muốn tụ hợp với đám người hoàng thượng.
Mới tiến lên mấy bước, chợt nghe được phong thanh tiếp cận, một đạo kình phong lăng lệ vô song ép đầu, lão gia tử nhấc Ô Mộc Côn đánh giáp lá cà với đối phương. Lại cảm thấy cánh tay chấn động, lui về phía sau hai bước, vậy mà nội lực bị đối phương áp chế.
Người kia cầm đại đao trên tay, nhắm ngay gậy gỗ lão gia tử điên cuồng chém một hồi. Cũng may Ô Mộc Côn này nặng nề rắn chắc, chưa bị đao thế doạ người của hắn chặt đứt. Nhưng lão gia tử bị chém cho lui ra phía sau, lại về chỗ cũ.
Hồng Trang công chúa thấy ngoại công lui lại, cảm thấy kinh ngạc, lại đồng thời phát giác một đạo kiếm quang xông tới mặt.
Là cao thủ!
Nàng xem thời cơ cực nhanh, nâng đao tiếp nhận, kiếm thế kia cực nhanh, vậy mà chiêu thứ nhất đã bắt đầu đấu lực tay, tốc độ, nhãn lực, phản ứng, với công chúa. Đao gỗ của công chúa bị gọt ra từng mảnh gỗ vụn.
Cùng lúc đó, lại xuất hiện bốn cao thủ, quấn lấy hoàng thượng bên kia cùng ngũ lão còn lại.
Hán tử che mặt cầm đầu đối chiến với Tạ lão gia tử, không dám lộ diện, nhưng hô lớn.
"Được mệnh lệnh của chủ tử nhà ta! Đối với những người này chính là bốn chữ - - đánh cho đến chết! !"