[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 218 : Ai nói Tuyệt Sắc (thượng)

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Chuyện phải nói từ đầu.
Từ lúc Tô Hiểu trúng độc, ta đã biết chuyện bất thường. Dược vật mê tâm loạn tình tang chí, xưa nay nam nhân phục dụng vì cầu dâm nhạc, dùng cho nữ tử thì vì mục đích hạ lưu.
Ta đặc biệt điều tra thành phần của nến, đại bộ phận dùng thuốc sáp đặc chế. Bản thân loại thuốc sáp này không có bất kỳ độc tính cùng tác dụng gì, công dụng duy nhất là hấp thu mùi. Như vậy thấy được, không phải người hạ độc sơ ý chủ quan, để lại cho ta manh mối mùi nến rõ ràng như thế. Mà bởi vì bản thân là dược vật có mùi, cho nên nhất định phải dùng thuốc hấp thu.
Từ thuốc sáp còn sót lại, ta phát hiện một chút bột phấn, cầm lên nếm, phát giác là thánh phẩm giới phong nguyệt Ngũ Thải Mị Tâm Đan. Sau khi ăn, nam tử sắc dục đại thịnh, thần chí không rõ, tràn đầy tinh lực, thúc nhân tinh nguyên. Nữ tử thì động tình sâu đậm, dùng mị từ tâm, mặc quân hát ngắt, mới có tên tuổi Ngũ Thải Mị Tâm.
Đừng hỏi vì sao ta biết, tóm lại sư phụ ta không phải là người tốt khụ khụ khụ. . .
Nhưng lúc ấy ta không biết người hạ độc có mục đích gì, còn tưởng rằng phân lượng đã hao hết, không nghĩ tới công chúa cũng trúng chiêu. Còn bởi vì uống rượu trúng độc càng sâu.
Ta bình tĩnh suy nghĩ, trong kinh thành người muốn hại ta không nhiều, nếu không phải có thù với ta, vậy chỉ còn lại Kim Vương Tôn muốn diệt trừ ta.
Nhưng bất kể ai hạ độc, tất nhiên là muốn hại ta. Mà hạ loại dược vật phong nguyệt này cho ta, hơn phân nửa là muốn ta thân bại danh liệt. Chờ ta làm chuyện sai, bèn dẫn người tới phòng nhìn trò hề của ta, đương nhiên cũng không làm được phò mã.
Nói không chừng còn phải đưa một giai nhân mỹ mạo vào phòng, chăn lớn cùng ngủ với ta. Đợi xác nhận ta hoàn thành chuyện tốt, sẽ một mẻ hốt gọn. Nhưng không nghĩ tới Tô Hiểu cùng công chúa tuần tự vào phòng ta, phá vỡ độc kế này. . . Cùng không nghĩ tới bản nhân vạn độc bất xâm, ngay cả Ngũ Thải Mị Tâm Đan cũng không làm gì được ta.
Thế là ta tương kế tựu kế, qua loa với công chúa trúng độc một phen. Dập tắt ánh nến, diệt dược nguyên. Lại đặt nàng lên giường điểm huyệt đạo, đưa tay chọc vòng eo non mịn, lập tức trên giường truyền đến tiếng cười không ngừng được của nàng.
Không lâu sau, quả nhiên ta chờ được gia hỏa muốn thấy thành quả lao động của mình ở bên ngoài, thủ phạm hạ dược trong phòng ta!
"Ta chờ các hạ lâu lắm rồi."
Câu này dùng công phu truyền âm nhập mật nói ra, người ngoài cửa sổ khẽ giật mình, bàn tay nhẹ nhàng đẩy vách tường một cái, quay người trượt ra thật xa.
Chỉ riêng màn này, ta lại phát hiện ba trọng điểm.
Một, ta lấy truyền âm nhập mật đưa thanh âm vào tai người này, đại biểu thân ở trong phòng, nhưng ta hoàn toàn nắm giữ hành tung động tĩnh của hắn, võ công hơn xa. Nhưng người này chỉ khẽ giật mình, chớp mắt đã đi, ngoài phản ứng nhanh tuyệt, dường như không hề cảm thấy kinh ngạc. Đại biểu hơn phân nửa người này biết thân phận của ta.
Thứ hai, người này đẩy tay một cái đã có thể rời đi, đại biểu trước đó hắn lấy Bích Hổ Du Tường Công dán trên tường, tạo nghệ khinh công cao siêu không thể nghi ngờ. Nhìn trong kinh thành, khinh công này có thể đếm được.
Thứ ba, từ mùi thơm hoa cỏ trên thân, ta phán đoán. . . Vậy mà người này, còn là nữ.
Ta xoay người, đuổi theo như một cơn gió. Bây giờ là ban đêm, ta cũng không sợ có người trông thấy. Thân pháp của nàng đã là nhanh tuyệt, chí ít chưa từng thấy người nào ở kinh thành có khinh công tốt hơn nàng. Nhưng ta cũng không tính buông tha nàng, cho nên chỉ chốc lát sau đã đuổi tới sau lưng.
Nữ tử này mặc một thân áo đen, nhưng không phải y phục dạ hành, mà là một bộ váy lụa xinh đẹp, chẳng qua có màu đen mà thôi. Nếu công chúa hoặc Thẩm lão đại đến xem, trang bị dạ hành như vậy nhất định rất không hợp cách. Tuy nói nữ tử thích chưng diện, nhưng làm hành động bí ẩn như vậy vẫn không quên trang điểm, đủ thấy trong lòng vị cô nương này có mấy phần tinh nghịch.
Lúc bóng lưng duyên dáng của nàng tiến vào tầm mắt, ta sững sờ một lát, nửa ngày không nói.
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, dưới ánh trăng thân ảnh của nàng chỉ còn một điểm nhỏ, ta mới yên lặng thở dài một tiếng đuổi theo.
Dưới ánh trăng, nàng đi nhanh, ta cũng đi nhanh. Nàng đi chậm, ta cũng đi chậm. Có thể nói là nhắm mắt theo đuôi. Chúng ta rời khỏi Lục Phiến môn một mạch chạy nhanh, trực tiếp chạy hơn mười dặm đường. Hai bên đã là đất hoang không một bóng người, vẫn duy trì khoảng cách không dài không ngắn giống nhau.
Nàng vẫn không thể thoát khỏi ta, chạy nhanh như vậy đã cảm thấy thở dốc. Quay đầu lại thấy ta vẫn ung dung thoải mái, biết khinh công nội lực đều không bằng ta, cũng tiêu sái dừng lại dưới một gốc dong lớn.
Tiếng bước chân của nữ lang áo đen rất nhẹ, đôi chân tinh tế như mèo nhỏ, bàn chân tú mỹ trắng nõn khẽ ép sát mặt đất, nhưng không dính chút tro bụi, có thể thấy nàng nhẹ đến mức nào, mà bàn chân như đệm thịt của mèo mềm mại ra sao. Thân eo khỏe khắn hữu lực quay lại, hoàn thành hình tượng im lặng rơi xuống đất.
Nàng quay đầu, mượn ánh trăng, ta thấy nàng đeo khăn che mặt tối như mực đậm, che đi một nửa gương mặt.
Trên khăn che mặt lộ ra da thịt không tì vết trắng như tuyết, như ngọc như sương, trắng như trong suốt. Tóc đen sau lưng cùng mông vừa dài vừa dày, tôn lên da thịt tế bạch, hắc bạch phân minh đến cực điểm.
Lông mi của nàng cũng vừa đen vừa dài, vừa cong vừa vểnh. Đôi mắt sáng phía dưới làm kẻ khác kinh diễm. Đây là một đôi mắt rất có sinh mệnh lực. Nàng ôn nhã, nàng minh ngộ, nàng tinh nghịch, nàng dũng cảm, nàng tàn nhẫn, nàng lãnh khốc. . . Dường như đôi mắt này đáng dùng rất nhiều từ ngữ hoàn toàn khác nhau để miêu tả, bởi vì trong đó lộ ra quang mang vừa phức tạp vừa lấp lánh. Rất khó tưởng tượng, một nữ tử có thể đồng thời ôn nhã như hồ nước, lại nguy hiểm như lưỡi đao.
Trong trí nhớ của ta, có thể đánh đồng với nàng chỉ có Bạch tổng quản trời sinh xinh đẹp. Chỉ có hai con ngươi vô ý thức câu hồn nhiếp phách của nàng , mới có thể đánh đồng với đôi mắt này.
So sánh với Bạch tổng quản, nữ tử này không hề vũ mị, nhưng nếu nàng cố tình dùng mị, thì thần tiên cũng phải động phàm tâm.
Chỉ thấy nửa mặt, nhưng ta có thể xác định, đây là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Hơn nữa nếu không phải yêu nữ, chính là ma nữ.
Dưới ánh trăng tắm rửa, đường cong trong váy lụa rộng rãi càng thêm lung linh bay bổng, nhìn thấy mà giật mình. Dường như, nàng tận lực mặc quần áo hơi rộng để né tránh ánh mắt nam nhân. Nhưng cho dù mặc như vậy, ở trên người nàng y nguyên không cồng kềnh, mà có cảm giác nhẹ nhàng. Từ đó có thể biết toàn thân nàng tuyệt không có một phần thịt thừa, vòng eo càng mảnh kinh người. Nữ tử không tận lực dẫn dụ, nhưng hai ngọn núi cao vút ngạo nhân, vẫn thẳng tắp tại địa phương bọn chúng nổi bật nhất, bất tri bất giác tỏa ra hương vị mê người. Nữ tử giơ bàn tay trắng nõn non mịn, lòng bàn tay trắng nõn hướng ra phía ngoài, lấy mu bàn tay che miệng cười khẽ, truyền đến tiếng cười ưu nhã, nhưng lại cảm thấy hết sức lãnh đạm: "Đêm đã khuya, các hạ đuổi theo nô gia hồi lâu, không ngại vô lễ sao?"
Ta đứng thẳng nói: "Câu này phải là ta hỏi mới đúng."