[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 261 : Lão bà không phải lão bà ta

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Tĩnh An như bị hòa tan toàn thân xương cốt, rúc vào ngực ta như chim non nép vào người, không nỡ tách ra dù chỉ một lát. Trên cánh tay ta, đường cong lung linh bay bổng phát huy co dãn cùng mềm mại kinh người, nàng lại không keo kiệt bày ra ưu điểm này, dáng vẻ mặc quân ngắt hái.
Tay cũng không dừng lại, tay nhỏ trắng nõn của nàng không ngừng chọn lựa mấy món hoa quả bánh ngọt trên mâm, nhét vào miệng ta. Mỗi loại có mùi vị khác biệt, nhưng đều mang theo mùi thơm thanh nhã, chỉ có trên người Tĩnh An.
"Phò mã, ngươi ăn cái này, lại nếm thử cái này."
Bình thường Tĩnh An công chúa thanh lịch phóng khoáng, cao cao tại thượng. Lúc này ngay cả ngữ khí cũng mềm tận xương, như cào vào trái tim con người, lại như một viên đường phèn rơi vào mâm lửa, tan thành mật cao sền sệt dày đặc, ngọt ngào thơm phức.
Hôm nay đã hơi quá thân mật với Tĩnh An, ta muốn tiết chế theo bản năng.
Ta vốn định cự tuyệt... Nhưng những thứ này ăn rất ngon, mà bụng ta rất đói. . . Cho nên đành phải không có tiền đồ, ăn từng món nàng đút tới tận miệng. Ngẫu nhiên liếm phải ngón tay trắng nõn trơn nhẵn, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ, nhưng không để ý chút nào, tiếp tục đưa đồ ăn lên.
Bầu không khí hết sức khó xử. Tĩnh An sóng mắt nhìn ta, ta chỉ có thể nhai nuốt để giữ thể diện...
Ta vừa nhai, vừa nhớ lại năm đó, còn có nguyên nhân mình biến thành thế này.
Nếu nói vì sao ta và Tĩnh An công chúa, lại biến thành tình trạng bây giờ, đó là chuyện xảy ra ba năm trước, thời điểm ta còn xông xáo giang hồ.
Khi đó ta hai mươi lăm tuổi, lúc hành tẩu giang hồ cũng làm không ít đại sự. Khi đó Thần Nguyệt giáo đã suy bại, mà ta cũng đang suy nghĩ sau này mình phải làm gì.
Cũng đúng lúc đó, hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ muốn chiêu chọn phò mã cho Tĩnh An công chúa. Cũng giống lần này, tuyển hiền nhậm năng từ trong Ngự Tiền Luận Võ.
Lúc ấy ta đang ở Nam Kinh, không hề quan tâm tin tức này.
Không bao lâu sau, đã xuất hiện người thắng.
Nghe nói người thắng này văn võ đều giỏi, văn đăng phong đỉnh, võ tạo nhai cực, cả triều văn võ đều chấn kinh, không ngừng hô lại có người toàn năng như thế.
Cũng chỉ có lương tài như vậy, mới có thể xứng với trưởng công chúa đương kim thánh thượng thương yêu nhất, là phò mã gia thứ nhất của Nguyên Thánh triều ta —— Tĩnh An phò mã!
Mà theo ta được biết, Tĩnh An phò mã chiến thắng, cũng đích thực là võ công cao cường, phóng nhãn thiên hạ cũng là đối thủ khó gặp. Nhưng người này không phải là ta, không, phải nói lúc đầu không phải là ta. Mà là. . . Sư! Phụ ! Ta! Lão cẩu vật kia a a a a a a! ! ! !
Đây là một quyển sổ không thể lộn xộn hơn.
Xa nhớ năm đó, sư phụ ta nghe nói ta ở Nam Kinh, bèn đến thăm ta. Vì tránh bị người (cừu gia, tình nhân, fan cuồng) nhận ra, cho nên đổi một bộ đồ cua gái, dùng mặt nạ da người cải trang một phen.
Nhưng rất không may, trước khi gặp được ta, trên đường hắn thấy quán rượu, còn gặp được Tĩnh An công chúa cải trang vi hành. Lúc ấy sư phụ thấy dung mạo như hoa của Tĩnh An công chúa, sắc dục huân tâm, thế mà gan chó che trời đi trêu người ta a!
Công phu trêu gái của sư phụ ta đăng phong tạo cực. Trêu chọc mấy câu, hai người trò chuyện vui vẻ, mà Tĩnh An công chúa còn hẹn hắn ăn cơm ba lần. Còn nói chuyện rất hợp với sư phụ. Không biết thế nào, từ tiểu nha hoàn của Tĩnh An công chúa, hắn hỏi thăm được tiểu thư sắp xuất giá, đồng thời muốn bày lôi đài.
Sư phụ ta nghe nói lôi đài bố trí trong cung cũng không nghi ngờ gì, còn tưởng rằng là nữ nhi của vương công quý tộc nào đó, một mạch chạy tới đánh lôi đài. Còn chờ môi thơm của cô nương, kết quả đánh thắng mới phát hiện, thì ra hắn dụ dỗ công chúa đương triều.
Thế là có vấn đề, khi sư phụ biết thân phận chân thực của Tĩnh An, hắn lập tức rút lui.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Đại sư nương, cũng chính là vợ chính thức của sư phụ, là muội muội của hoàng hậu nương nương. Tính như vậy, sư phụ còn xem như muội phu của hoàng thượng.
Nếu bàn đến, Tĩnh An còn phải gọi hắn một tiếng dượng.
Sư phụ có hoang đường, cũng biết chuyện này không đùa được. Nhưng muốn chạy lại rất khó khăn. Lúc ấy Tuyệt Phong tam nhân có người tại triều, nếu hắn đào hôn, dưới cơn thịnh nộ, hoàng thượng phái người đi bắt hắn thì vô cùng phiền toái a. Cho dù sư phụ không sợ đánh không lại, chỉ riêng chuyện này bị phơi ra ngoài cũng đủ mất mặt!
Thế là sư phụ xin viện trợ khẩn cấp. . . Cũng không phải ai khác, liền kéo ta làm tráng đinh. Ta chỉ đi qua mà thôi a!
Trong ngày bái đường, hắn đột nhiên đến tìm ta, không nói hai lời hoá trang thay quần áo cho ta, kéo ta vào cung... Ta mới biết hỗn đản này thiếu nợ phong lưu để ta trả!
Lúc ấy ta hốt hoảng nói với sư phụ: "Chờ đã! Bái thiên địa thì cũng thôi đi, vậy, vậy động phòng thì ta phải làm sao?"
Sư phụ cười quái dị một tiếng, giảo hoạt nói: "Chuyện này còn cần sư phụ dạy ngươi? Đương nhiên là nâng hai cái trắng bóc..."
"Lăn đi! Lão bất tử nhà ngươi!"
Nhưng ta cũng không còn cách khác, đành phải tự suy nghĩ vài lý do.
Thế là lúc vào động phòng, ta bèn thuận miệng nói với công chúa gặp mặt lần đầu: "Công chúa, không phải ta không muốn làm vợ chồng với ngươi, kỳ thực ta tu luyện nội công tinh thuần thượng thừa của bí thuật Đạo gia chính tông —— Đại Phương Vô Ngung Đại Âm Hi Thanh Đại Châu Trứu Tử Vô Song Công, trong vòng mấy năm không được sinh hoạt vợ chồng với nữ tử, nếu không huyết khí nghịch hành, chân khí đảo ngược, ô hô ai tai..."
"Lại có chuyện như thế?"
Công chúa nghe được cúi đầu nhỏ thiên kiều bách mị xuống: "Chẳng lẽ phò mã ghét bỏ nô gia, cho nên bịa ra lời nói dối như vậy?"
"Làm sao lại thế? Công chúa chính là thiên tiên hóa nhân, há có nam nhi không yêu, nhưng Đại Phương Vô Ngung Đại Âm Hi Thanh Đại Châu Trứu Tử Vô Song Tịch Tà Công của ta, thật sự không được gần nữ sắc."
"Nếu thế, vì sao ngươi lại trêu chọc Tĩnh An?"
"Ách, cái này, ta cũng không phải hoàn toàn không thể gần gũi nữ sắc. Chỉ cần trước đó chịu từ bỏ toàn thân tu vi, tán công lực đi là được. Nhưng công chúa a, đại trượng phu công tại xã tắc, ta còn muốn ra sức vì nước, củng cố non sông cho phụ hoàng chúng ta! Há có thể vì vậy phế công? Đợi ta lập được công lao hiển hách, đương nhiên vứt bỏ võ công, song túc song tê với ngươi."
"Phò mã!" Tĩnh An nghe được cảm động, rơi lệ nói: "Vậy phải chờ bao lâu a?"
"Ách, đại trượng phu đi một lần nhân gian, tối thiểu cũng phải bình Nam Cương, quét Bắc Mạc, chinh Tây Vực, giết bọn hắn bảy vào bảy ra a. Nếu không thật không đáng sống a?"
Tĩnh An ủy ủy khuất khuất gục đầu xuống, suy nghĩ một lát, mới ngước đôi mắt đẹp nói: "Tốt, ta đợi. Nhưng ta có một điều kiện."
Ta vội vàng nói: "Điều kiện gì, điều kiện gì?"
Gương mặt xinh đẹp của Tĩnh An nổi lên hai đám mây đỏ, một mùi vị chỉ yêu đương mới có trôi nổi trong không khí. Nàng hơi ngại ngùng duỗi tay nhỏ trắng bóc ra, vẽ vòng tròn trên ngực ta nói: "Ngươi phải ôm nô gia ngủ hàng ngày. . . Nếu không nô gia không ngủ được, sẽ gặp ác mộng."
Sau đó ta bèn ôm một đám lửa, chờ đợi bình minh trong tịch mịch. . .
"Phò mã gia, công chúa."
Tiếng vú già cắt đứt suy nghĩ của ta, một phu nhân mạnh khoẻ ước chừng bốn mươi tuổi đứng ở cửa, đây là lão mụ tử phụ trách quản lý tạp vụ bên người Tĩnh An, bình thường Tĩnh An gọi nàng là Lương mụ mụ.
Nơi ta đến là phủ phò mã hoàng thượng ban cho chúng ta, về quy mô kém xa hành cung của công chúa ở Hàng Châu, nhưng đầy đủ người nhà hạ bộc.
Lương mụ mụ cúi đầu, phát ra âm thanh to khàn từ trong cổ họng: "Đã dọn xong phòng, mời phò mã gia cùng điện hạ di giá."
"Phò mã, chúng ta đi thôi, phải..."
Sóng mắt mị nhân của Tĩnh An quay một vòng trên người ta, kiều mị thở ra từng chữ mê người nóng rực: "Nghỉ, ngơi."