[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 263 : Tuế nguyệt tĩnh hảo nguyện quân an (thượng)

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Ba năm trước, cũng là thành Nam Kinh.
Ngày vui Tĩnh An công chúa xuất giá. Tĩnh An ngồi ngay ngắn trong phòng, cung nữ trang điểm không ngừng qua lại như cá bơi trong nước, không rảnh rỗi chút nào.
Cung nữ chải đầu cho Tĩnh An nhìn công chúa lớn lên, rất thương yêu nàng. Nhìn nàng cúi đầu, chờ làm nàng dâu mới gả, ngọt như uống mật.
"Cuối cùng điện hạ cũng xuất giá. Trong ba vị công chúa, hoàng thượng thương yêu Tĩnh An điện hạ nhất. Nghe nói phò mã gia cũng là văn võ toàn tài, lương đống số một thiên hạ. Điện hạ đúng là hưởng không hết phúc."
Một tiểu cung nữ bên cạnh ồn ào: "Ôi ôi, ta tận mắt nhìn thấy, phò mã gia lấy một địch bảy trên lôi đài, đánh cho mấy người kia không có sức hoàn thủ."
"Nhìn điện hạ chúng ta, vừa nói đến xuất giá mặt đã đỏ rực. Sợ rằng chán nghe chúng ta nói bậy rồi, muốn tận mắt gặp phò mã gia a. Phò mã gia đang ở đối diện, có nhiều thời gian gặp nhau, không cần phải vội."
"Chớ nói nhảm......" Tĩnh An đỏ mặt, hai tay vẩy vẩy, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Xuất giá mà, nữ sinh trưởng thành đều phải xuất giá. Khẳng định người phụ hoàng muốn bản cung gả là người tốt, ta không có ý kiến gì."
Nàng cười ngại ngùng, da tuyết mềm mại như bôi một lớp son phấn mỏng, đỏ kiều diễm ướt át. Sợ rằng tân nương tử thẹn thùng nhất cũng không thận trọng bất an như nàng.
Nhưng trên hai má đỏ hồng của nàng, đôi mắt sâu đen nhìn những cung nữ này, cuối đôi mắt đen như sâu không thấy đáy kia, lại lộ ra từng tia xám trắng vắng lặng của trời đêm nơi nghĩa trang. Ánh mắt nàng nhìn các cung nữ, như đánh giá vật thể nào đó bất động, không có chút sức sống nào, không cần tốn thời gian để nhìn —— như đang nhìn từng bộ thi thể.
Trong mắt Tĩnh An, những người này không khác gì đã chết.
Lúc này, Tĩnh An phò mã —— Minh Phi Chân đang trong trang điểm các đối diện, cũng đang rửa mặt trang điểm, thay y phục tân lang của hắn. Bởi vì phò mã xem như ở rể, sau khi thành thân cũng là công chúa vi thượng, cho nên dù cưới công chúa, cũng phải cưới ở phủ thượng của công chúa.
Trong mắt Tĩnh An, hắn, Tĩnh An phò mã, cũng là một người chết.
Lúc đầu, ý đồ của Tĩnh An là chiêu mộ cao thủ Đại La sơn. Nàng từng âm thầm bắt hai đệ tử Đại La sơn, nhưng không hỏi ra chuyện gì từ trong miệng bọn hắn.
Chuyện nàng muốn biết, sợ rằng chỉ có chưởng môn Đại La sơn, mới có thể cho biết.
Cho nên Tĩnh An âm thầm điều động cao thủ, sưu tập tung tích của chưởng môn Đại La sơn —— Ngữ Hóa Giang Sơn Minh Hóa Ngữ. Khi biết hắn đến kinh, sắp đặt tiết mục ngẫu nhiên gặp giai nhân dưới ánh trăng. Với khuynh thành chi tư của nàng, làm cho Minh Hóa Ngữ vừa gặp đã cảm mến, muốn ngừng mà không được.
Rồi đến, trong lúc lơ đãng để lộ thân phận tôn quý của mình, chuyện phụ thân luận võ chọn rể. Khiến Minh Hóa Ngữ vì mình đánh thắng Ngự Tiền Luận Võ, cuối cùng tài tử giai nhân nhất song lưỡng hảo kết thúc đại cát đại lợi. Khi đó nàng sẽ lợi dụng Minh Hóa Ngữ, lấy một vật cho nàng.
Thật không nghĩ đến, tất cả những chuyện này lại bị một nam tử không biết là ai phá hủy. Sau ngày Minh Hóa Ngữ chiến thắng Ngự Tiền Luận Võ, lúc lên kim điện lĩnh thưởng, đã là một người khác.
Tĩnh An sớm biết Minh Hóa Ngữ ngụy trang, bởi vậy nàng phát hiện ngụy trang của Minh Phi Chân, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Mà hạ quyết định giết hắn, càng là chuyện trong nháy mắt sau đó.
Tĩnh An câu dẫn Minh Hóa Ngữ vốn là làm chuyện mạo hiểm, vì một mưu đồ bí mật. Nhưng Minh Hóa Ngữ đã chạy, nàng nhất định phải áp dụng hành động ngăn cơn sóng dữ. Giết chết Minh Phi Chân, chính là hành động nàng lựa chọn. Từ nhỏ nàng đã mưu đồ rất lớn, vượt xa thường nhân. Chỉ nói về xuất giá, tình đầu ý hợp, môn đăng hộ đối mà nữ tử bình thường xem trọng, với nàng lại không thể nhàm chán hơn.
Phò mã ngay ngoài cửa, mình tĩnh tọa trang điểm, mà mỹ nhân đệ nhất kinh thành nhã nhặn tú mỹ đã quyết định giết sạch mọi người ở đây. Chỉ có như vậy, vở kịch cường nhân trả thù phò mã gia, toàn bộ phủ công chúa thành biển lửa mới có thể diễn ra đúng hạn.
Mà tin tức này truyền đi, Minh Hóa Ngữ mới có thể vì đồ đệ và chân tướng, lập tức trở lại kinh thành. Nàng mới có cơ hội thứ hai để tiếp cận chưởng môn Đại La sơn.
Nàng cũng không phải thiên tính hiếu sát, cũng không tàn ngược thị bạo, nhưng nàng không di truyền hảo tâm trách trời thương dân của phụ hoàng. Nàng không giống phụ hoàng, huynh đệ, tỷ muội, thậm chí là mẹ ruột của nàng.
Tính cách Tĩnh An như thế, thiếu khuyết sướng vui giận buồn của người bình thường.
Lúc năm tuổi nàng vẫn không biết cười, cũng chưa bao giờ khóc.
Lúc nàng vừa ra đời, mẫu thân đã chết. Phụ thân bề bộn chính sự cũng không rảnh quan tâm. Chuyện duy nhất nàng thích làm, chính là ôm sách đọc trong phòng. Ngày cũng đọc, đêm cũng đọc. Thỉnh thoảng đọc sách mệt mỏi, sẽ đi đến bệ cửa sổ, ngẩn người nhìn trời.
Bởi vì nàng không khóc không cười, biểu tình chưa từng thay đổi, cũng không thích nói, chỉ biết cúi đầu đọc sách. Dần dần, cung nữ thái giám trong cung, thậm chí là phi tần chiếu cố nàng cũng hơi e ngại đứa bé này.
Mẹ ruột nàng mất sớm, quý phi phụ trách nuôi nàng lớn lên lại không được hoàng thượng sủng hạnh. Vốn muốn mượn chuyện nuôi dưỡng trưởng công chúa để thu được niềm vui của hoàng thượng, không ngờ trưởng công chúa này lại là ngốc tử. Vô luận phi tử làm thế nào để nàng nói, nàng cũng không đáp lời không để ý. Lúc đầu phi tử đoán nàng bị câm, về sau mới nhớ ra lúc thái phó trong cung dạy nàng đọc sách, tiếng nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn biết nói chuyện. Nhất định là cố ý chà đạp ta!
Quý phi này từng có khúc mắc với mẹ đẻ Tĩnh An, vừa bắt đầu đã nghĩ sang chỗ khác, dưới cơn thịnh nộ quát.
"Mẹ ngươi là biểu muội của hoàng thượng, là quận chúa. Ngươi là tôn nữ cùng điệt tôn nữ của hoàng thái hậu, thân quý không người có thể sánh bằng, bởi vậy ngươi không coi ai ra gì, phải không? Gia thế ngươi thân quý thì sao? Bây giờ mẹ ngươi chết rồi, ngươi ở trong cung của bản cung, nếu bản cung muốn bỏ đói ngươi, xem ai tới cho ngươi ăn cơm!" Phi tử này vốn không quá tâm kế, nhưng là người lỗ mãng, ghen tuông. Cộng thêm thâm cung tịch mịch, vậy mà bất tri bất giác tích lũy đố kỵ sâu đậm. Theo lý thuyết, mẹ ruột Tĩnh An đã qua đời mấy năm, sớm không còn khả năng uy hiếp địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng. Nàng lại tính tất cả nợ lên người Tĩnh An.
Sau đó phi tử nhốt tiểu Tĩnh An trong phòng tối, không cho nàng ăn uống, liên tục mấy ngày. Nếu không phải sợ Tĩnh An chết đi, không tiện bàn giao với hoàng thượng, với tính nết lỗ mãng của phi tử này, thật làm được chuyện chết đói công chúa đương triều.
Nàng cũng từng đóng cửa phòng lại, cởi quần áo, dùng sợi mây hung hăng lưu lại vết máu tàn nhẫn trên da thịt mềm mại của tiểu Tĩnh An.
Tĩnh An sáu tuổi đã có thể thuộc lòng trên trăm bản thư tịch, thân thể trần truồng trắng như tuyết nằm rạp trên mặt đất, nhưng không nói một chữ, cũng không kêu đau, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Phi tử thấy ánh mắt của nàng, từng nói ánh mắt của nàng không giống hài tử...... Như ác quỷ đầu thai. Lại nhìn thân thể còn trẻ con, đầy vết máu nhưng vẫn yêu kiều trắng lóa mắt, không tự chủ nhớ tới mẫu thân mỹ lệ đã qua đời của Tĩnh An. Biển dấm trong lòng cuộn sóng: Nữ nhi hồ mị tử sinh ra, cũng là hồ mị tử!
Phi tử tức giận phát cuồng: "Ngươi vẫn cố chịu, ta xem ngươi chịu được bao lâu!" Nàng vốn muốn tìm mấy nam tử, phá trinh tiết của ny tử này, muốn nàng sợ hãi, chung thân không phản mình. Nhưng giới hạn trong cung rất chặt chẽ, nếu nói có thể tùy ý gọi người ngoài, ngoại trừ hoàng hậu nương nương, sợ rằng chỉ có Hoàng phi ân sủng tối thịnh mà thôi.
Nghĩ đến đây càng thêm tức giận, nàng bèn tìm mấy người đàn bà đanh đá làm việc trong cung, thân cường lực kiện. Ngày ngày hành hạ Tĩnh An, chỉ đợi ngày nào đó tìm được một thị vệ trong cung nghe theo mình, để thực hiện gian kế.
Sau đó, cứ như vậy khoảng một tháng, Tĩnh An còn chưa tới bảy tuổi, phi tử này...... Đột nhiên nhảy giếng tự sát.