[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 269 : Họa ảnh vẽ tình · sao rời (hạ)
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Tình cảm của nàng với Minh Phi Chân, thân cận, tưởng niệm, dần dần thành giày vò với hai người. Nàng không thích thấy nữ tử tình cảm tốt xuất hiện bên cạnh Minh Phi Chân, lòng nàng sẽ không thoải mái.
Nhưng đồng thời nàng cũng biết, như vậy là hại hắn. Tình cảm của nàng với Minh Phi Chân, dần dần thành trói buộc. Nếu nàng nói không cho phép Minh Phi Chân cưới vợ, nàng tin tưởng Minh Phi Chân sẽ nghe nàng, sống quãng đời còn lại trong cô độc.
Nhưng đây không phải là điều nàng muốn, nàng quan tâm Minh Phi Chân hơn bất kỳ người nào. Nàng chỉ không biết nên làm thế nào, nên làm cái gì mới tốt.
Minh Phi Chân muốn thoái ẩn, đương nhiên có lý do của hắn, nàng không biết được đầy đủ, nhưng cũng không phải không quan sát mảy may. Hắn muốn cuộc sống hoàn toàn mới, quan hệ nhân mạch không liên quan đến quá khứ, khởi đầu mới vô duyên với quá khứ.
Mình, trong lúc đình trệ, mờ mịt không biết lựa chọn thế nào, thì ra đã thành quá khứ hắn sắp vứt bỏ.
Phát hiện này, làm Minh Tố Vấn có cảm giác bất an cùng thất bại như suy sụp tinh thần, đồng thời cũng có vị chua làm lòng quặn đau.
Nàng không thể không hành động.
Nếu không nàng và Minh Phi Chân, chỉ có thể sống trong quá khứ vĩnh viễn.
Nếu Minh Phi Chân muốn thành hôn, nàng cũng muốn nhân cơ hội này, chặt đứt duyên phận giữa hai người.
Về phần trở thành hoa khôi, kỳ thực không có gì lớn.
Minh Tố Vấn chính là một người như vậy, không sợ kinh thiên động địa, không sợ nghe rợn cả người, hưng chi sở chí mặc kệ yêu ghét, không gì không làm.
Hơn nữa treo biển hành nghề bán mình, với cưới hỏi đàng hoàng, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào?
Nàng chỉ tìm ngụy trang mà thôi, nàng vốn chán ghét những nam nhân kia.
Về phần quỷ thần xui khiến chọn vào ngày Minh Phi Chân thí tuyển phò mã, nàng thấy tú bà vạch ra ngày đó trên hoàng lịch, đáy lòng lại bất tranh khí đau đớn một hồi —— như vậy, cho dù Phi Chân muốn đến, cũng khẳng định không đến được.
Ngồi thẳng nhìn gương, Minh Tố Vấn không khỏi nở nụ cười khổ tuyệt vọng.
—— Quá khứ ta không trân quý hắn, bây giờ thượng thiên lại muốn thu hồi hắn.
Bỗng tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, tiểu nha đầu chuyên phụ trách thông báo tới. Những ngày này, tâm tình Minh Tố Vấn không tốt, không thích bị người quấy rối, tất cả công việc đều truyền đạt qua nha đầu này.
Tiểu nha đầu hô ngoài cửa: "Cô nương! Không ổn a, có nam tử tới tìm ngươi! Có vẻ rất sốt ruột, hình như còn biết võ công."
"A?"
Minh Tố Vấn tâm sinh lay động, không tự giác đứng dậy.
"Hắn, hắn tới rồi?"
Nói xong lời này, mới phát giác mình quyến luyến Minh Phi Chân sâu nặng đến nhường nào. Dường như nam tử trong lòng nàng, đã đứng đối diện mỉm cười với nàng, lẳng lặng vung tay một cái. Mà nàng sẽ lập tức đứng lên, không quan tâm mọi thứ trước mắt, đi đến bên cạnh hắn.
Minh Tố Vấn lắc lắc đầu quăng huyễn tưởng đi. Cho dù nàng muốn...... Nhưng đối phương nghĩ thế nào đây? Thẩm Y Nhân, Lý Hồng Trang, Lý Tĩnh An...... Giai nhân mỹ mạo bên cạnh hắn, mỗi người đều có lệ sắc, đều trẻ tuổi hơn nàng, Phi Chân chưa chắc đã muốn ở bên ta. Trong lòng đau khổ, lúc mở miệng đã trở nên khô khốc.
"Không gặp."
Tiểu nha đầu hơi nóng nảy, cáo lỗi một tiếng chạy vào cửa. Trông thấy Tuyệt Sắc cô nương lại ngồi về trước đài, suýt té xỉu.
"Cô nương! Ngươi không biết, hắn dữ dằn, một mực đứng ở đại sảnh, nói nếu ngài không đi gặp hắn, thì sẽ đập Họa Ảnh phường chúng ta."
"Đập thì đập, có gì đáng lo...... Hắn đập bao nhiêu, đều tính cho ta."
"Nhưng, nhưng hắn còn mang đao đến đây. Đại nương nói hết lời với hắn cũng vô dụng. Hắn rất nóng nảy, đổ một chén rượu lên đầu Đại nương."
Nghe đến đó, Minh Tố Vấn thấy kỳ quái. Đây không phải là cách làm người của Phi Chân a. Hơn nữa với thân phận bộ đầu Lục Phiến môn của hắn hiện nay, cũng không thể ra vẻ ta đây như thế a. Chẳng lẽ không phải hắn đến? Chỉ là một tên đăng đồ lãng tử?
"Đây chẳng qua là cãi nhau? Đánh nhau a?"
"Đánh đánh, nhưng dọa người nha."
"Ngươi nói hắn biết võ công? Võ công thế nào?"
Tiểu nha đầu đâu biết võ công thế nào, nàng vừa thấy có người đánh nhau còn không sợ đến trốn đi. Lúc ấy nàng trốn sau một bình hoa lớn, chỉ dám híp mắt nhìn. Bên kia đánh đến máu thịt be bét, suýt dọa ngất tiểu nha đầu. Bây giờ có thể đến báo tin, đã là rất can đảm.
"Hắn động thủ với mấy đại thúc, vừa ra tay đã đánh bọn hắn thổ huyết, thật dữ tợn. Cô nương, nếu ngài không đi, không biết sẽ còn đả thương bao nhiêu người?"
"Có loại chuyện này?"
Minh Tố Vấn nghe miêu tả này, quả nhiên không phải Minh Phi Chân. Minh Phi Chân động thủ với người rất có chừng mực, hơn nữa hắn dùng một chiêu là có thể chế ngự người ta, không cần đánh cho người thổ huyết, chật vật như vậy.
Tuyệt Sắc cô nương xinh đẹp duyên dáng chau mày, vén váy đứng dậy đi tới đại sảnh.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp trang trí, chỉ thấy một nam tử anh tuấn mặc áo trắng đứng ở trung tâm sảnh, chắp tay sau lưng, tự ngạo không nói nên lời.
Minh Tố Vấn biết hắn, đây là Kim Vương Tôn a. Không phải hắn đang bị giam lại sao?
Thướt tha bước xuống bậc thềm, trầm giọng nói: "Vị công tử này tìm nô gia a?"
Kim Vương Tôn đứng giữa sảnh Họa Ảnh phường chờ đợi, nghe tiếng quay đầu lại. Trong nháy mắt trông thấy Minh Tố Vấn, khóe miệng nở một nụ cười ác độc.
"Vị này chính là Tuyệt Sắc cô nương? Tốt, rất tốt." Kim Vương Tôn đầy giận dữ, trầm giọng nói: "Thanh Nhi nhà ta nghe ngươi xúi giục, mới vào chỗ tàng ô nạp cấu như Thiên Hương uyển phải không."
Minh Tố Vấn run lên trong lòng, thì ra là tới gây phiền toái. Xưa nay Ma Nữ Minh Tố Vấn nàng không sợ phiền phức, cũng không sợ nam tử khiêu chiến, cười lạnh nói: "Là ta."
Trong Thiên Hương uyển, ngoại trừ lão bản ngày đó đáp ứng nâng Minh Tố Vấn thành hoa khôi, cực ít người biết Tuyệt Sắc cô nương biết võ, nhìn dáng dấp mỹ nhân yểu điệu gió thổi qua cũng có thể ngã của nàng. Đấu với công tử trẻ tuổi bội đao bên hông, võ công cao cường, người còn hung ác, chắc chắn không có quả ngon để ăn.
Mấy hộ viện vội vàng xông lên, lại thấy Minh Tố Vấn giơ tay trắng mềm mại yếu ớt lên, con mắt vũ mị nhìn bọn hắn, nhẹ giọng nói: "Các ngươi thụ thương, nghỉ ngơi đi, khai trương tối nay còn phải nhờ các ngươi."
Mấy đại nam nhân được lãnh mỹ nhân xưa nay sắc mặt không chút thay đổi quan tâm như thế, lập tức đỏ ửng cả mặt, vội vội vã vã đáp ứng. Vừa nãy còn nôn máu thành lít, bây giờ lại hoạt bát phấn chấn, nhảy lên nhảy xuống, hận không thể tái chiến ba trăm hiệp. Trao đổi một ánh mắt cho nhau, đều là một ý kiến: Hôm nay coi như không cần mạng, kiểu gì cũng phải bảo hộ cô nương chu toàn.
"Kim thiếu gia, chúng ta nói thẳng đi. Thanh Nhi là vị hôn thê của ngươi không giả, nhưng ngươi bội tình bạc nghĩa với nàng, muốn trèo cành cao. Cũng chẳng thể trách Thanh Nhi yêu người khác."
Chuyện giữa Hoắc Thanh Nhi và Đường Dịch, Minh Tố Vấn chỉ biết manh mối, không quá rõ ràng —— dù sao mấy ngày nay nàng đều bận rộn làm hoa khôi. Nhưng vẫn phản bác trước nói sau.
"Ngươi nói Thanh Nhi nhà ta cũng là thủy tính dương hoa, cũng là tiện nhân không biết chừng mực như ngươi sao!" Kim Vương Tôn thanh sắc câu lệ mắng: "Nếu nàng không bị dâm phụ nhà ngươi lừa bịp, có thể làm loại chuyện đó sao?"
Bị nhục mạ dâm phụ, tiện nhân, thậm chí lời khó nghe hơn, cũng không phải lần đầu tiên. Ma Nữ trẻ tuổi khoanh tay, trước ngực nổi lên một vùng tuyết quang nhu mập, căn bản không để lời chửi rủa của hắn trong mắt. Ánh mắt khiêu khích như đang nói: Xong chưa?
Kim Vương Tôn vô cùng giận dữ: "Hay cho tặc tiện nhân nhà ngươi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Kim gia ta!"
Minh Tố Vấn mỉm cười nhìn hắn, cũng không sợ hắn ra chiêu số gì. Với võ công của nàng, không sợ Kim Vương Tôn không có thần binh nơi tay.
Nhưng Kim Vương Tôn không tiến lên, cũng không vận khí, càng không hành công, chỉ sờ vào ngực.
Minh Tố Vấn hơi rét trong lòng: Ám khí?
Chân đạp kỳ bộ, không khép không hở, chính là bộ pháp đối phó kỳ môn ám khí trong Đại La Ngũ Thần Kinh.
Lại thấy đại thủ của Kim Vương Tôn chỉ một cái, sắc mặt hung tợn nói: "Bản công tử ra giá mười vạn lượng, chuộc thân cho ngươi! Bây giờ đi theo ta."
Tay kia móc ra một xấp tiền giấy, ném xuống đất, vang lên một tiếng trong trẻo.
Nhưng đồng thời nàng cũng biết, như vậy là hại hắn. Tình cảm của nàng với Minh Phi Chân, dần dần thành trói buộc. Nếu nàng nói không cho phép Minh Phi Chân cưới vợ, nàng tin tưởng Minh Phi Chân sẽ nghe nàng, sống quãng đời còn lại trong cô độc.
Nhưng đây không phải là điều nàng muốn, nàng quan tâm Minh Phi Chân hơn bất kỳ người nào. Nàng chỉ không biết nên làm thế nào, nên làm cái gì mới tốt.
Minh Phi Chân muốn thoái ẩn, đương nhiên có lý do của hắn, nàng không biết được đầy đủ, nhưng cũng không phải không quan sát mảy may. Hắn muốn cuộc sống hoàn toàn mới, quan hệ nhân mạch không liên quan đến quá khứ, khởi đầu mới vô duyên với quá khứ.
Mình, trong lúc đình trệ, mờ mịt không biết lựa chọn thế nào, thì ra đã thành quá khứ hắn sắp vứt bỏ.
Phát hiện này, làm Minh Tố Vấn có cảm giác bất an cùng thất bại như suy sụp tinh thần, đồng thời cũng có vị chua làm lòng quặn đau.
Nàng không thể không hành động.
Nếu không nàng và Minh Phi Chân, chỉ có thể sống trong quá khứ vĩnh viễn.
Nếu Minh Phi Chân muốn thành hôn, nàng cũng muốn nhân cơ hội này, chặt đứt duyên phận giữa hai người.
Về phần trở thành hoa khôi, kỳ thực không có gì lớn.
Minh Tố Vấn chính là một người như vậy, không sợ kinh thiên động địa, không sợ nghe rợn cả người, hưng chi sở chí mặc kệ yêu ghét, không gì không làm.
Hơn nữa treo biển hành nghề bán mình, với cưới hỏi đàng hoàng, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào?
Nàng chỉ tìm ngụy trang mà thôi, nàng vốn chán ghét những nam nhân kia.
Về phần quỷ thần xui khiến chọn vào ngày Minh Phi Chân thí tuyển phò mã, nàng thấy tú bà vạch ra ngày đó trên hoàng lịch, đáy lòng lại bất tranh khí đau đớn một hồi —— như vậy, cho dù Phi Chân muốn đến, cũng khẳng định không đến được.
Ngồi thẳng nhìn gương, Minh Tố Vấn không khỏi nở nụ cười khổ tuyệt vọng.
—— Quá khứ ta không trân quý hắn, bây giờ thượng thiên lại muốn thu hồi hắn.
Bỗng tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, tiểu nha đầu chuyên phụ trách thông báo tới. Những ngày này, tâm tình Minh Tố Vấn không tốt, không thích bị người quấy rối, tất cả công việc đều truyền đạt qua nha đầu này.
Tiểu nha đầu hô ngoài cửa: "Cô nương! Không ổn a, có nam tử tới tìm ngươi! Có vẻ rất sốt ruột, hình như còn biết võ công."
"A?"
Minh Tố Vấn tâm sinh lay động, không tự giác đứng dậy.
"Hắn, hắn tới rồi?"
Nói xong lời này, mới phát giác mình quyến luyến Minh Phi Chân sâu nặng đến nhường nào. Dường như nam tử trong lòng nàng, đã đứng đối diện mỉm cười với nàng, lẳng lặng vung tay một cái. Mà nàng sẽ lập tức đứng lên, không quan tâm mọi thứ trước mắt, đi đến bên cạnh hắn.
Minh Tố Vấn lắc lắc đầu quăng huyễn tưởng đi. Cho dù nàng muốn...... Nhưng đối phương nghĩ thế nào đây? Thẩm Y Nhân, Lý Hồng Trang, Lý Tĩnh An...... Giai nhân mỹ mạo bên cạnh hắn, mỗi người đều có lệ sắc, đều trẻ tuổi hơn nàng, Phi Chân chưa chắc đã muốn ở bên ta. Trong lòng đau khổ, lúc mở miệng đã trở nên khô khốc.
"Không gặp."
Tiểu nha đầu hơi nóng nảy, cáo lỗi một tiếng chạy vào cửa. Trông thấy Tuyệt Sắc cô nương lại ngồi về trước đài, suýt té xỉu.
"Cô nương! Ngươi không biết, hắn dữ dằn, một mực đứng ở đại sảnh, nói nếu ngài không đi gặp hắn, thì sẽ đập Họa Ảnh phường chúng ta."
"Đập thì đập, có gì đáng lo...... Hắn đập bao nhiêu, đều tính cho ta."
"Nhưng, nhưng hắn còn mang đao đến đây. Đại nương nói hết lời với hắn cũng vô dụng. Hắn rất nóng nảy, đổ một chén rượu lên đầu Đại nương."
Nghe đến đó, Minh Tố Vấn thấy kỳ quái. Đây không phải là cách làm người của Phi Chân a. Hơn nữa với thân phận bộ đầu Lục Phiến môn của hắn hiện nay, cũng không thể ra vẻ ta đây như thế a. Chẳng lẽ không phải hắn đến? Chỉ là một tên đăng đồ lãng tử?
"Đây chẳng qua là cãi nhau? Đánh nhau a?"
"Đánh đánh, nhưng dọa người nha."
"Ngươi nói hắn biết võ công? Võ công thế nào?"
Tiểu nha đầu đâu biết võ công thế nào, nàng vừa thấy có người đánh nhau còn không sợ đến trốn đi. Lúc ấy nàng trốn sau một bình hoa lớn, chỉ dám híp mắt nhìn. Bên kia đánh đến máu thịt be bét, suýt dọa ngất tiểu nha đầu. Bây giờ có thể đến báo tin, đã là rất can đảm.
"Hắn động thủ với mấy đại thúc, vừa ra tay đã đánh bọn hắn thổ huyết, thật dữ tợn. Cô nương, nếu ngài không đi, không biết sẽ còn đả thương bao nhiêu người?"
"Có loại chuyện này?"
Minh Tố Vấn nghe miêu tả này, quả nhiên không phải Minh Phi Chân. Minh Phi Chân động thủ với người rất có chừng mực, hơn nữa hắn dùng một chiêu là có thể chế ngự người ta, không cần đánh cho người thổ huyết, chật vật như vậy.
Tuyệt Sắc cô nương xinh đẹp duyên dáng chau mày, vén váy đứng dậy đi tới đại sảnh.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp trang trí, chỉ thấy một nam tử anh tuấn mặc áo trắng đứng ở trung tâm sảnh, chắp tay sau lưng, tự ngạo không nói nên lời.
Minh Tố Vấn biết hắn, đây là Kim Vương Tôn a. Không phải hắn đang bị giam lại sao?
Thướt tha bước xuống bậc thềm, trầm giọng nói: "Vị công tử này tìm nô gia a?"
Kim Vương Tôn đứng giữa sảnh Họa Ảnh phường chờ đợi, nghe tiếng quay đầu lại. Trong nháy mắt trông thấy Minh Tố Vấn, khóe miệng nở một nụ cười ác độc.
"Vị này chính là Tuyệt Sắc cô nương? Tốt, rất tốt." Kim Vương Tôn đầy giận dữ, trầm giọng nói: "Thanh Nhi nhà ta nghe ngươi xúi giục, mới vào chỗ tàng ô nạp cấu như Thiên Hương uyển phải không."
Minh Tố Vấn run lên trong lòng, thì ra là tới gây phiền toái. Xưa nay Ma Nữ Minh Tố Vấn nàng không sợ phiền phức, cũng không sợ nam tử khiêu chiến, cười lạnh nói: "Là ta."
Trong Thiên Hương uyển, ngoại trừ lão bản ngày đó đáp ứng nâng Minh Tố Vấn thành hoa khôi, cực ít người biết Tuyệt Sắc cô nương biết võ, nhìn dáng dấp mỹ nhân yểu điệu gió thổi qua cũng có thể ngã của nàng. Đấu với công tử trẻ tuổi bội đao bên hông, võ công cao cường, người còn hung ác, chắc chắn không có quả ngon để ăn.
Mấy hộ viện vội vàng xông lên, lại thấy Minh Tố Vấn giơ tay trắng mềm mại yếu ớt lên, con mắt vũ mị nhìn bọn hắn, nhẹ giọng nói: "Các ngươi thụ thương, nghỉ ngơi đi, khai trương tối nay còn phải nhờ các ngươi."
Mấy đại nam nhân được lãnh mỹ nhân xưa nay sắc mặt không chút thay đổi quan tâm như thế, lập tức đỏ ửng cả mặt, vội vội vã vã đáp ứng. Vừa nãy còn nôn máu thành lít, bây giờ lại hoạt bát phấn chấn, nhảy lên nhảy xuống, hận không thể tái chiến ba trăm hiệp. Trao đổi một ánh mắt cho nhau, đều là một ý kiến: Hôm nay coi như không cần mạng, kiểu gì cũng phải bảo hộ cô nương chu toàn.
"Kim thiếu gia, chúng ta nói thẳng đi. Thanh Nhi là vị hôn thê của ngươi không giả, nhưng ngươi bội tình bạc nghĩa với nàng, muốn trèo cành cao. Cũng chẳng thể trách Thanh Nhi yêu người khác."
Chuyện giữa Hoắc Thanh Nhi và Đường Dịch, Minh Tố Vấn chỉ biết manh mối, không quá rõ ràng —— dù sao mấy ngày nay nàng đều bận rộn làm hoa khôi. Nhưng vẫn phản bác trước nói sau.
"Ngươi nói Thanh Nhi nhà ta cũng là thủy tính dương hoa, cũng là tiện nhân không biết chừng mực như ngươi sao!" Kim Vương Tôn thanh sắc câu lệ mắng: "Nếu nàng không bị dâm phụ nhà ngươi lừa bịp, có thể làm loại chuyện đó sao?"
Bị nhục mạ dâm phụ, tiện nhân, thậm chí lời khó nghe hơn, cũng không phải lần đầu tiên. Ma Nữ trẻ tuổi khoanh tay, trước ngực nổi lên một vùng tuyết quang nhu mập, căn bản không để lời chửi rủa của hắn trong mắt. Ánh mắt khiêu khích như đang nói: Xong chưa?
Kim Vương Tôn vô cùng giận dữ: "Hay cho tặc tiện nhân nhà ngươi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Kim gia ta!"
Minh Tố Vấn mỉm cười nhìn hắn, cũng không sợ hắn ra chiêu số gì. Với võ công của nàng, không sợ Kim Vương Tôn không có thần binh nơi tay.
Nhưng Kim Vương Tôn không tiến lên, cũng không vận khí, càng không hành công, chỉ sờ vào ngực.
Minh Tố Vấn hơi rét trong lòng: Ám khí?
Chân đạp kỳ bộ, không khép không hở, chính là bộ pháp đối phó kỳ môn ám khí trong Đại La Ngũ Thần Kinh.
Lại thấy đại thủ của Kim Vương Tôn chỉ một cái, sắc mặt hung tợn nói: "Bản công tử ra giá mười vạn lượng, chuộc thân cho ngươi! Bây giờ đi theo ta."
Tay kia móc ra một xấp tiền giấy, ném xuống đất, vang lên một tiếng trong trẻo.