[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 280 : Cảnh đêm tiểu niên · Phong Quang (hạ)
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Ngày đó Kim Vương Tôn không biết có chuyện Ngự Tiền Luận Võ chọn rể, cho nên vừa vào triều yết kiến đã coi Kim Ô Phệ Nguyệt là sính lễ, đưa đi. Khi đó Kim Vương Tôn cầu hôn bất ngờ, hoàng thượng chỉ lo xử lý thế nào đến sứt đầu mẻ trán, không để ý lai lịch của Kim Ô Phệ Nguyệt đã nhận đao. Bây giờ nghĩ lại, nếu mình không gả nữ nhi cho hắn, đích thực không nên thu sính lễ của người ta.
Kim Vương Tôn nhìn sắc mặt hoàng thượng, biết Kim Ô Phệ Nguyệt xem như trở về.
"Mặc dù Kim Ô Phệ Nguyệt là gia truyền chi bảo của thần, nhưng so sánh với công chúa bảo quý, cũng chỉ là một thanh sắt thường không đáng kể. Tiếc là......" Kim Vương Tôn ra vẻ buồn nản, thở dài: "Nhưng Vương Tôn phúc bạc, muốn cưới công chúa còn phải chịu đựng chồng chất rèn luyện. Nếu chưa kết hôn, tính ra Kim Ô Phệ Nguyệt này, vẫn nên là vật của thần."
"Haiz, thiết toán bàn nhà ngươi......"
Hoàng thượng thật sự không còn gì để nói. Lúc đầu người ta nói là sính lễ, còn nói ngay trước bách quan văn võ. Tức thì tức, nhưng thực sự không chống chế được, hoàng thượng bèn sai người lấy Kim Ô Phệ Nguyệt từ bảo khố đại nội ra.
Hộp sắt của Kim Ô Phệ Nguyệt vẫn nặng nề như trước, vừa nhập thất, đã khiến người cảm thấy thấu thể lạnh lẽo. Một luồng hơi lạnh bay lên từ sau lưng. Chuôi đao này có mấy loại kim loại khác nhau, sử dụng phương pháp rèn luyện đặc thù, nặng nề mà sắc bén.
Mặc dù hành động của Kim Vương Tôn làm rất nhiều nhân sĩ chính trực cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng phần lớn người cũng chấp nhận. Kim Ngân tông vốn lấy tính toán làm gốc, cộng thêm Kim Ô Phệ Nguyệt giá trị liên thành, không nỡ bỏ cũng là nhân chi thường tình.
Khai Thiên Thất Nhận, ngoại trừ là bảy chuôi thần binh xuất hiện lúc thái tổ long hưng, cũng là bảy chuôi binh khí có kì đặc dị năng. Chỉ nói thanh Kim Ô Phệ Nguyệt này, nó dị năng cường đại, từng giúp tiên tổ Kim gia xông nan quan nhiều lần, không chỉ sắc bén mà thôi.
Kim Vương Tôn mở hộp sắt ra, chậm rãi vuốt ve chuôi đao, vỏ đao, mép đao của gia truyền chi bảo...... Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, trầm thấp lẩm bẩm.
"Bình Thiên Nhận gia truyền nơi tay, ai có thể địch!"
Kim Vương Tôn vừa nhấc, dường như vô số đao khí bắn ra, đâm Minh Phi Chân thành con nhím.
"Minh huynh, ngươi đã nói chỉ cần một thanh vũ khí, cũng đừng hối hận."
Minh Phi Chân duỗi người, cười nói: "Đương nhiên sẽ không."
"Phe Kim khanh gia là hai người, hai thanh đao, trẫm đã thấy. Minh khanh gia thì sao?"
"Bên thần cũng đến đông đủ."
Dứt lời Đường Dịch không nói gì, đứng sau lưng Minh Phi Chân. Nhìn chằm chằm A Hổ cũng trầm mặc đứng một bên, để tay lên chuôi 'Kinh Thiên' cổ kiếm.
Hoàng thượng gật gật đầu: "Nếu ai vào chỗ nấy, tỷ thí Phong Quang, bây giờ liền —— bắt đầu! !"
Vừa nói ra hai chữ 'Bắt đầu', A Hổ bỗng rút Hổ Liêu nơi tay ra, giơ thẳng lên trời, thét dài một tiếng như thú gầm. Toàn bộ thân thể khổng lồ bắn ra như đạn pháo, Hổ Liêu từ trên trời giáng xuống như mãnh hổ nuốt sống người ta, một đám mây đen hung sát như hổ bao phủ hai người.
Vào lúc này, Đường Dịch cũng hành động. Trong nháy mắt, Kinh Thiên cổ kiếm của hắn ra khỏi vỏ, tựa như một trận mưa to, lại từ dưới lên trên, tinh vi phức tạp đâm vào thân Hổ Liêu. Tiếng kim thiết va chạm bỗng liên tục vang lên như mấy trăm viên lưu ly tẩu châu rơi trên khay ngọc, rậm rạp như thật có mưa to.
Hai chiêu số có uy lực gần nhau đối cứng, Hổ Liêu tập trung mà Kinh Thiên phân tán, như dòng nước xiết va chạm tảng đá, không biết ai ăn thiệt thòi.
Một chiêu nhanh chóng, không ai trong hai người có kết quả tốt, thân ảnh giao thoa nhau, chân đạp nửa bước mà thôi, đột nhiên quay một vòng, đồng thời xoay tay lại! Hai người đều quát lớn một tiếng, Hổ Liêu một đao vung ngang bá đạo, Kinh Thiên cổ kiếm đâm thẳng hàn ý. Chiêu thứ hai đã là sinh tử giao phong.
Nhưng.
"Chờ, chờ đã ! !"
Kim Vương Tôn chợt hô lớn một tiếng, thậm chí âm lượng cao hơn hai người kia. Hai người nghe được cứng lại, thu lực trên không suýt đau sóc hông. Đều nhìn Kim Vương Tôn bằng ánh mắt dị dạng. Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ, toàn trường cũng thế.
Lại nghe Kim Vương Tôn nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ.
"Mẹ ngươi! Chó Minh Phi Chân! Ngươi làm cái gì! Còn không trả đao cho ta!"
Nhìn bên kia, Minh Phi Chân cầm Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay, vuốt vuốt như xem đồ cổ.
"Đây chính là Bình Thiên Nhận a, trước kia chưa thấy còn không biết sắc bén thế nào. Chậc chậc chậc, cắt chân giò khẳng định......"
Cuối cùng còn nuốt nuốt nước bọt, cuối câu không giấu được ý tứ cực rõ ràng —— tham ăn mới là nhất.
"Cắt chân giò cái rắm!" Kim Vương Tôn giận dữ muốn điên, chửi mấy câu mới nói: "Ngươi có trả cho ta không! Trộm vũ khí người ta gọi gì là anh hùng hảo hán!"
Thì ra hoàng thượng vừa hô bắt đầu, A Hổ cùng Đường Dịch nhảy ra ngoài chiến với nhau, Kim Vương Tôn cũng đang muốn phân cao thấp với Dạ La bảo chủ võ công tuyệt đỉnh, để xác minh đao pháp mình khổ luyện nhiều năm...... Trong tình huống võ công hắn bị hạn chế. Ai biết, mộng tưởng tốt đẹp chưa kiên trì được một hơi, đã thấy Minh Phi Chân vươn tay ra, dùng võ công cùng loại với Cầm Long Công Tú Nguyệt Chưởng, vận công khẽ hấp. Kim Vương Tôn không cầm chắc, Kim Ô Phệ Nguyệt nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào tay Minh Phi Chân.
Ngoại trừ đám Đường Dịch đánh náo nhiệt, toàn trường đều choáng váng. Sững sờ nhất đương nhiên là Kim Vương Tôn.
Ai nghĩ ra được a! !
Tỷ thí vũ khí, tiểu tử này đi lên, thoáng cái đoạt vũ khí a! !
Hoàng thượng vỗ đùi, giơ ngón tay cái nói: "Tốt! Sao ta không nghĩ tới a! Khẳng định là Thần Châu đại hiệp dạy a!"
Hồng Trang công chúa đầy bội phục: "Thần Châu đại hiệp quả nhiên có kế hay."
Nhưng Tĩnh An nhìn thấu mê hoặc, oán hận thầm nghĩ: Thần Châu đại hiệp cái gì, gia hỏa phò mã này tự nghĩ ra chiêu âm hiểm. Ở đâu như vậy, so Phong Quang thì cướp vũ khí của người ta. Thế mà hắn nghĩ ra được.
Mà lão thừa tướng già đời sờ râu, khen lớn nói: "Vô sỉ vô sỉ, quả nhiên có phong phạm của lão phu năm đó! !"
So Phong Quang, Kim Vương Tôn tay không tấc sắt chỉ vào Minh Phi Chân, ánh mắt chê cười của đám vương thân quốc thích xung quanh làm hắn không xuống đài được. Vội vàng vận công vận kình, hét lớn một tiếng, song chưởng dùng thôi vân thức!
"Ngươi có trả Kim Ô Phệ Nguyệt cho ta không!"
Minh Phi Chân lại giận dữ hét ngược: "Lớn mật! Hoàng thượng đã nói không cho phép dùng quyền chưởng cước trảo —— các loại võ công ngoài binh khí đả thương người, ngươi biết rõ còn cố vi phạm! !"
Kim Vương Tôn chiêu ra một nửa, nghe được câu này, mạnh mẽ rút nội lực về, ngột ngạt đến đỏ bừng cả khuôn mặt, suýt bị nội thương.
"Hoàng thượng! Còn có thể tỷ thí như thế sao!"
"Ấy...... Cái này sao." Hoàng thượng sờ gáy, "Hình như không có gì không được. Hắn không trái với quy tắc a."
"Nhưng hắn lấy binh khí của thần a! !"
"Nhưng hắn cướp từ trong tay ngươi a."
"Đã thế thần còn không thể đánh hắn? !"
"Nếu có người vi phạm xử thua, đây là quy củ của Phong Quang, pháp bất dung tình a."
Phía bên kia, A Hổ xông lên mấy lần đều bị Đường Dịch ngăn cản. Chỉ để lại Minh Phi Chân cùng Kim Vương Tôn giương mắt nhìn.
Minh Phi Chân cầm Kim Ô Phệ Nguyệt, nhưng không phát một đao, cầm trong tay ném chơi như ném cây quạt. Bình Thiên Nhận nặng nề bị ném lên không trung, lại xoay tròn rơi xuống. Kim Vương Tôn nhìn thấy, không ngừng muốn thổ huyết, vẫn chỉ có thể cướp về!
"Trả lại cho ta!"
Kim Vương Tôn duỗi tay ra, Minh Phi Chân chân đạp kỳ bộ né tránh, Kim Vương Tôn tiếp tục ép sát, nhưng vẫn không thể nắm được nửa sợi lông tơ của Minh Phi Chân. Kim Vương Tôn ngày càng sốt ruột, chiêu số càng ra càng loạn, môn phái nào cũng có, cơ hồ đã không phân biệt đông tây.
Vì thu liễm võ công trước mặt hoàng thượng, Minh Phi Chân cũng không phản kích, trốn trái trốn phải, không để Kim Vương Tôn bắt được, cố ý lộ sơ hở sau lưng. Kim Vương Tôn hấp tấp vồ một cái, Minh Phi Chân xoay tròn lách đi. Kim Vương Tôn vốn choáng váng, một trảo vồ hụt, lại bởi vì dùng quá lực, trực tiếp ngã vào chậu hoa Minh Phi Chân vừa đứng, chọc cho tân khách cười ha ha.
"Đừng có vội a, Vại Lớn huynh." Minh Phi Chân nở nụ cười nhàn nhạt: "Chờ thí tuyển kết thúc, có nhiều thời gian cho ngươi tìm đao."
Kim Vương Tôn nhìn sắc mặt hoàng thượng, biết Kim Ô Phệ Nguyệt xem như trở về.
"Mặc dù Kim Ô Phệ Nguyệt là gia truyền chi bảo của thần, nhưng so sánh với công chúa bảo quý, cũng chỉ là một thanh sắt thường không đáng kể. Tiếc là......" Kim Vương Tôn ra vẻ buồn nản, thở dài: "Nhưng Vương Tôn phúc bạc, muốn cưới công chúa còn phải chịu đựng chồng chất rèn luyện. Nếu chưa kết hôn, tính ra Kim Ô Phệ Nguyệt này, vẫn nên là vật của thần."
"Haiz, thiết toán bàn nhà ngươi......"
Hoàng thượng thật sự không còn gì để nói. Lúc đầu người ta nói là sính lễ, còn nói ngay trước bách quan văn võ. Tức thì tức, nhưng thực sự không chống chế được, hoàng thượng bèn sai người lấy Kim Ô Phệ Nguyệt từ bảo khố đại nội ra.
Hộp sắt của Kim Ô Phệ Nguyệt vẫn nặng nề như trước, vừa nhập thất, đã khiến người cảm thấy thấu thể lạnh lẽo. Một luồng hơi lạnh bay lên từ sau lưng. Chuôi đao này có mấy loại kim loại khác nhau, sử dụng phương pháp rèn luyện đặc thù, nặng nề mà sắc bén.
Mặc dù hành động của Kim Vương Tôn làm rất nhiều nhân sĩ chính trực cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng phần lớn người cũng chấp nhận. Kim Ngân tông vốn lấy tính toán làm gốc, cộng thêm Kim Ô Phệ Nguyệt giá trị liên thành, không nỡ bỏ cũng là nhân chi thường tình.
Khai Thiên Thất Nhận, ngoại trừ là bảy chuôi thần binh xuất hiện lúc thái tổ long hưng, cũng là bảy chuôi binh khí có kì đặc dị năng. Chỉ nói thanh Kim Ô Phệ Nguyệt này, nó dị năng cường đại, từng giúp tiên tổ Kim gia xông nan quan nhiều lần, không chỉ sắc bén mà thôi.
Kim Vương Tôn mở hộp sắt ra, chậm rãi vuốt ve chuôi đao, vỏ đao, mép đao của gia truyền chi bảo...... Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, trầm thấp lẩm bẩm.
"Bình Thiên Nhận gia truyền nơi tay, ai có thể địch!"
Kim Vương Tôn vừa nhấc, dường như vô số đao khí bắn ra, đâm Minh Phi Chân thành con nhím.
"Minh huynh, ngươi đã nói chỉ cần một thanh vũ khí, cũng đừng hối hận."
Minh Phi Chân duỗi người, cười nói: "Đương nhiên sẽ không."
"Phe Kim khanh gia là hai người, hai thanh đao, trẫm đã thấy. Minh khanh gia thì sao?"
"Bên thần cũng đến đông đủ."
Dứt lời Đường Dịch không nói gì, đứng sau lưng Minh Phi Chân. Nhìn chằm chằm A Hổ cũng trầm mặc đứng một bên, để tay lên chuôi 'Kinh Thiên' cổ kiếm.
Hoàng thượng gật gật đầu: "Nếu ai vào chỗ nấy, tỷ thí Phong Quang, bây giờ liền —— bắt đầu! !"
Vừa nói ra hai chữ 'Bắt đầu', A Hổ bỗng rút Hổ Liêu nơi tay ra, giơ thẳng lên trời, thét dài một tiếng như thú gầm. Toàn bộ thân thể khổng lồ bắn ra như đạn pháo, Hổ Liêu từ trên trời giáng xuống như mãnh hổ nuốt sống người ta, một đám mây đen hung sát như hổ bao phủ hai người.
Vào lúc này, Đường Dịch cũng hành động. Trong nháy mắt, Kinh Thiên cổ kiếm của hắn ra khỏi vỏ, tựa như một trận mưa to, lại từ dưới lên trên, tinh vi phức tạp đâm vào thân Hổ Liêu. Tiếng kim thiết va chạm bỗng liên tục vang lên như mấy trăm viên lưu ly tẩu châu rơi trên khay ngọc, rậm rạp như thật có mưa to.
Hai chiêu số có uy lực gần nhau đối cứng, Hổ Liêu tập trung mà Kinh Thiên phân tán, như dòng nước xiết va chạm tảng đá, không biết ai ăn thiệt thòi.
Một chiêu nhanh chóng, không ai trong hai người có kết quả tốt, thân ảnh giao thoa nhau, chân đạp nửa bước mà thôi, đột nhiên quay một vòng, đồng thời xoay tay lại! Hai người đều quát lớn một tiếng, Hổ Liêu một đao vung ngang bá đạo, Kinh Thiên cổ kiếm đâm thẳng hàn ý. Chiêu thứ hai đã là sinh tử giao phong.
Nhưng.
"Chờ, chờ đã ! !"
Kim Vương Tôn chợt hô lớn một tiếng, thậm chí âm lượng cao hơn hai người kia. Hai người nghe được cứng lại, thu lực trên không suýt đau sóc hông. Đều nhìn Kim Vương Tôn bằng ánh mắt dị dạng. Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ, toàn trường cũng thế.
Lại nghe Kim Vương Tôn nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ.
"Mẹ ngươi! Chó Minh Phi Chân! Ngươi làm cái gì! Còn không trả đao cho ta!"
Nhìn bên kia, Minh Phi Chân cầm Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay, vuốt vuốt như xem đồ cổ.
"Đây chính là Bình Thiên Nhận a, trước kia chưa thấy còn không biết sắc bén thế nào. Chậc chậc chậc, cắt chân giò khẳng định......"
Cuối cùng còn nuốt nuốt nước bọt, cuối câu không giấu được ý tứ cực rõ ràng —— tham ăn mới là nhất.
"Cắt chân giò cái rắm!" Kim Vương Tôn giận dữ muốn điên, chửi mấy câu mới nói: "Ngươi có trả cho ta không! Trộm vũ khí người ta gọi gì là anh hùng hảo hán!"
Thì ra hoàng thượng vừa hô bắt đầu, A Hổ cùng Đường Dịch nhảy ra ngoài chiến với nhau, Kim Vương Tôn cũng đang muốn phân cao thấp với Dạ La bảo chủ võ công tuyệt đỉnh, để xác minh đao pháp mình khổ luyện nhiều năm...... Trong tình huống võ công hắn bị hạn chế. Ai biết, mộng tưởng tốt đẹp chưa kiên trì được một hơi, đã thấy Minh Phi Chân vươn tay ra, dùng võ công cùng loại với Cầm Long Công Tú Nguyệt Chưởng, vận công khẽ hấp. Kim Vương Tôn không cầm chắc, Kim Ô Phệ Nguyệt nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào tay Minh Phi Chân.
Ngoại trừ đám Đường Dịch đánh náo nhiệt, toàn trường đều choáng váng. Sững sờ nhất đương nhiên là Kim Vương Tôn.
Ai nghĩ ra được a! !
Tỷ thí vũ khí, tiểu tử này đi lên, thoáng cái đoạt vũ khí a! !
Hoàng thượng vỗ đùi, giơ ngón tay cái nói: "Tốt! Sao ta không nghĩ tới a! Khẳng định là Thần Châu đại hiệp dạy a!"
Hồng Trang công chúa đầy bội phục: "Thần Châu đại hiệp quả nhiên có kế hay."
Nhưng Tĩnh An nhìn thấu mê hoặc, oán hận thầm nghĩ: Thần Châu đại hiệp cái gì, gia hỏa phò mã này tự nghĩ ra chiêu âm hiểm. Ở đâu như vậy, so Phong Quang thì cướp vũ khí của người ta. Thế mà hắn nghĩ ra được.
Mà lão thừa tướng già đời sờ râu, khen lớn nói: "Vô sỉ vô sỉ, quả nhiên có phong phạm của lão phu năm đó! !"
So Phong Quang, Kim Vương Tôn tay không tấc sắt chỉ vào Minh Phi Chân, ánh mắt chê cười của đám vương thân quốc thích xung quanh làm hắn không xuống đài được. Vội vàng vận công vận kình, hét lớn một tiếng, song chưởng dùng thôi vân thức!
"Ngươi có trả Kim Ô Phệ Nguyệt cho ta không!"
Minh Phi Chân lại giận dữ hét ngược: "Lớn mật! Hoàng thượng đã nói không cho phép dùng quyền chưởng cước trảo —— các loại võ công ngoài binh khí đả thương người, ngươi biết rõ còn cố vi phạm! !"
Kim Vương Tôn chiêu ra một nửa, nghe được câu này, mạnh mẽ rút nội lực về, ngột ngạt đến đỏ bừng cả khuôn mặt, suýt bị nội thương.
"Hoàng thượng! Còn có thể tỷ thí như thế sao!"
"Ấy...... Cái này sao." Hoàng thượng sờ gáy, "Hình như không có gì không được. Hắn không trái với quy tắc a."
"Nhưng hắn lấy binh khí của thần a! !"
"Nhưng hắn cướp từ trong tay ngươi a."
"Đã thế thần còn không thể đánh hắn? !"
"Nếu có người vi phạm xử thua, đây là quy củ của Phong Quang, pháp bất dung tình a."
Phía bên kia, A Hổ xông lên mấy lần đều bị Đường Dịch ngăn cản. Chỉ để lại Minh Phi Chân cùng Kim Vương Tôn giương mắt nhìn.
Minh Phi Chân cầm Kim Ô Phệ Nguyệt, nhưng không phát một đao, cầm trong tay ném chơi như ném cây quạt. Bình Thiên Nhận nặng nề bị ném lên không trung, lại xoay tròn rơi xuống. Kim Vương Tôn nhìn thấy, không ngừng muốn thổ huyết, vẫn chỉ có thể cướp về!
"Trả lại cho ta!"
Kim Vương Tôn duỗi tay ra, Minh Phi Chân chân đạp kỳ bộ né tránh, Kim Vương Tôn tiếp tục ép sát, nhưng vẫn không thể nắm được nửa sợi lông tơ của Minh Phi Chân. Kim Vương Tôn ngày càng sốt ruột, chiêu số càng ra càng loạn, môn phái nào cũng có, cơ hồ đã không phân biệt đông tây.
Vì thu liễm võ công trước mặt hoàng thượng, Minh Phi Chân cũng không phản kích, trốn trái trốn phải, không để Kim Vương Tôn bắt được, cố ý lộ sơ hở sau lưng. Kim Vương Tôn hấp tấp vồ một cái, Minh Phi Chân xoay tròn lách đi. Kim Vương Tôn vốn choáng váng, một trảo vồ hụt, lại bởi vì dùng quá lực, trực tiếp ngã vào chậu hoa Minh Phi Chân vừa đứng, chọc cho tân khách cười ha ha.
"Đừng có vội a, Vại Lớn huynh." Minh Phi Chân nở nụ cười nhàn nhạt: "Chờ thí tuyển kết thúc, có nhiều thời gian cho ngươi tìm đao."