[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 285 : 0807007

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Âm thanh quen thuộc, như một cánh tay mạnh mẽ hữu lực, kéo ý thức của Minh Tố Vấn từ trong biển sâu trở lại.
"Ngươi đợi ta."
Minh Tố Vấn chậm rãi mở mắt, kinh ngạc nhìn nam tử xuất hiện trước mặt, trùng khít với đứa bé trong trí nhớ. Vừa nhìn, nàng đã biết hắn tới vì mình. Nhìn dáng vẻ vội vàng xuất hành của hắn, dường như đi rất gấp gáp.
Hắn mặc y phục bộ khoái, không mặt nạ, không ngụy trang, hắn chính là hắn, chính là hắn sống với hôm nay.
Nàng chán ghét hắn dùng trang phục Tán thần tôn, chán ghét hắn cho rằng mình vô địch thiên hạ, mọi chuyện như hắn dự đoán. Chán ghét hắn cho rằng mình là tiểu nữ nhân dỗ dành đã nghe lời.
Nhưng trông thấy hắn không ngụy trang xuất hiện, chỉ dùng dáng vẻ Minh Phi Chân tới trước mặt.
Minh Tố Vấn hối hận.
Nàng cảm thấy mình hại Minh Phi Chân.
Minh Phi Chân chọn chỗ thoái ẩn ở kinh thành, đương nhiên có đạo lý của hắn. Nhưng đây là nguy hiểm, chỉ bằng thân phận Tán thần tôn, hắn tuyệt không thể bị triều đình phát hiện. Bây giờ không thể so với trước kia. Lúc trước hắn không có dấu vết để tìm, chỉ vài người trong triều đình có hiểu biết với hắn. Nhưng bây giờ hắn đã bại lộ quá nhiều tin tức cho triều đình, chỉ là triều đình không hề biết những tin tức này có thể dùng mà thôi.
Nếu bây giờ lại bại lộ thân phận, sau này Minh Phi Chân chỉ còn con đường bị triều đình toàn lực truy nã để đi.
Minh Phi Chân đang dùng nửa đời sau của hắn, để làm mình hả giận a?
"Đại ngốc......"
Trong chớp nhoáng này, trái tim bất tranh khí của Tuyệt Sắc cô nương bắt đầu đập bịch bịch, như ngày đó nhìn hắn ngủ, như lần đầu tiên thích hắn.
Không quan trọng.
Hôn ước cái gì, công chúa cái gì, nàng đều cảm thấy không còn quan trọng. Hắn có thể coi trọng mình như vậy, còn gì đáng trách đây?
Minh Phi Chân tách mọi người ra, đi tới trước mặt nàng, kéo nàng từ trên ghế lên, ôm vào ngực hắn. Hai tay hoàn toàn khác khi còn bé, mạnh mẽ hữu lực ôm chặt nàng.
Toàn thân nàng mềm nhũn, nóng hừng hực, như ngâm trong suối nước nóng, ngay cả xương cốt cũng sắp tan chảy.
Minh Phi Chân ôm lấy nàng, đồng thời biến sắc nói: "Ngươi sao vậy? Sao bị thương nặng như vậy?"
Minh Phi Chân khẩn trương truyền nội lực cho nàng, đưa chân khí về lại quỹ đạo. Nếu Minh Phi Chân không hiểu rõ căn cơ nội công của Minh Tố Vấn, lại tinh thông Thái Cực Tâm Pháp, sợ rằng cũng không có bản lãnh giúp nàng điều chỉnh lại trong nháy mắt.
"Tẩu hỏa nhập ma...... Ngươi, rõ ràng ngươi học tâm pháp, vì sao không tự điều chỉnh chân khí bị loạn! Ngươi muốn ta vội chết sao!"
Hắn nóng vội, lại làm Minh Tố Vấn rất thích.
"Ta thích nhìn ngươi nóng vội vì ta......"
Như vậy ta sẽ có ảo giác...... Cho dù ta chỉ là tiểu sư di của ngươi, nhưng ngươi cũng thích ta.
Hình như Minh Phi Chân đọc được gì đó từ ánh mắt của nàng, hốc mắt hơi đỏ, cắn chặt đôi môi, nhưng không thể nói.
"Này! Ngươi là ai! Ôm nữ nhân của thiếu gia ngươi làm gì? !"
Tiếng kêu như mổ heo vang lên sau lưng, chính là Trịnh đại thiếu gia người béo như cầu, toàn thân như lưu động chất béo. Minh Phi Chân nhớ hắn, ngày đó cũng ở Họa Ảnh phường, hắn nhiều lần nói năng lỗ mãng với Minh Tố Vấn.
"Nàng không phải của ngươi." Minh Phi Chân vừa thấy mập mạp này đã tức giận, ôm chặt Minh Tố Vấn nói: "Nàng là của ta, vẫn luôn là như thế."
Minh Tố Vấn vô lực tựa vào ngực Minh Phi Chân. Được chân khí tinh thuần thâm hậu của Minh Phi Chân giúp điều chỉnh nội tức, đầu óc càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng tinh tường tình trạng trước mắt. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
—— Phi Chân, Phi Chân thật đến gặp ta! Hắn, hoàng cung thì phải làm sao? Ta, ôi, ta không nên giận dỗi với hắn! Đại, đại ngốc này!
Nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, như tưới một bình mật đường, nằm nhoài trên người Minh Phi Chân, choáng váng vui sướng. Nghe hắn nói 'Nàng là của ta, vẫn luôn là như thế', không nhịn được ngẩng đầu. Vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, khuôn mặt như bốc khói, không khỏi vùi gương mặt xinh đẹp mềm mại vào cổ Minh Phi Chân.
Thấy phản ứng của nàng, Minh Phi Chân đương nhiên biết tiểu sư di của mình đã không còn giận giữ. Mỉm cười, cất bước muốn đi.
Trịnh tiểu công gia cũng tách mọi người ra, đi đến đài cao chỗ Minh Tố Vấn ngồi, mấy bước đã thở hồng hộc: "Ngươi là cẩu vật gì? Cướp nữ nhân của thiếu gia ngươi? Ngươi có nhiều bạc hơn ta sao?"
"Ta không cần giải thích với ngươi." Minh Phi Chân cúi đầu nhìn thoáng qua Minh Tố Vấn, quan tâm nói: "Tiểu sư di, ta có lời muốn nói với ngươi, chúng ta đi thôi."
"Muốn đi? ! Có chuyện dễ dàng như vậy sao! ?" Trịnh tiểu công gia vẫy tay một cái, lập tức mười bảy mười tám tên đại hán đi tới. Trịnh tiểu công gia cười tà nói: "Hừ, sau khi tên đeo mặt nạ quái dị lần trước đi, ta mang theo người hầu có võ công cao cường bên mình, ngay cả Kỳ Lân vệ cũng không phải đối thủ của bọn hắn! Chỉ bằng tiểu tử ngươi, dám cướp nữ nhân với lão tử! !"
Minh Phi Chân liếc bọn hắn, không thèm để ý. Hắn không ngụy trang chút nào xuất hiện, phong hiểm phi thường cao. Thậm chí không thể bảo đảm ở đây không có người biết hắn. Cúi đầu xuống, quay người muốn thi triển khinh công rời đi.
"Nữ nhân này là đồ chơi của lão tử, ngươi buông nàng ra cho ta!"
Động tác của Minh Phi Chân đột nhiên chậm lại.
"Nữ nhân phong tao này ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, cố lộng huyền hư, lão tử mua được là đem ra chơi. Cũng chỉ có ngươi và tên đeo mặt nạ kia coi như bảo bối." Hắn trừng mắt nhìn Đổng lão bản —— nghe lời này mặt đã như màu đất, cười gằn nói: "Để loại tiện nhân này làm phu nhân ta? Đầu óc ngươi dùng để chứa phân sao? Lão tử chơi xong nữ nhân này, sẽ cho đám già trẻ trong kinh thành thuê chơi. Một ngàn lượng một lần, năm ngàn lượng một đêm. Chưa tới nửa năm đã gỡ vốn."
Vẻ mặt Minh Phi Chân ngày càng ngưng trọng, sát khí trên mặt càng dày doạ người.
"Đi! Đừng để ý đến hắn." Minh Tố Vấn nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi là công nhân của Lục Phiến môn, ngươi điên rồi sao! Động thủ với hắn ngươi sẽ bị truy cứu!"
Minh Phi Chân: "......"
Trông thấy sắc mặt của hắn, Minh Tố Vấn bỗng biết không khuyên nổi, Minh Phi Chân nổi giận, Thiên vương lão tử cũng không ngăn được.
Minh Phi Chân quay đầu lại, đi lên mấy bước, lẳng lặng nói: "Ngươi vuốt thẳng đầu lưỡi, nói lại một lần nữa."
"Ngươi dám nói thế với lão tử!"
Trịnh tiểu công gia vô cùng giận dữ: "Lão tử đã nói, ngươi với tiện nhân này......"
Nếu có thể, Minh Phi Chân cũng không muốn động thủ trước mặt người khác.
"Nhưng thế sự chưa từng như ta muốn?"
Rắc cạch.
Đó là tiếng xương mặt vỡ tan.
Không biết từ lúc nào, thân ảnh Minh Phi Chân xuyên qua bảo tiêu của Trịnh tiểu công gia. Hơn nữa cùng một lúc, chân hắn đá lên gương mặt mập của Trịnh tiểu công gia. Phát ra, một tiếng như giẫm nát bánh quế, nhưng đặt lên mặt người, lại là một tiếng kinh tâm hãi dị.
Một tiếng vù vang lên bên tai Trịnh tiểu công gia, trên mặt đau nhức kịch liệt, ngã ngửa ra sau. Xương mặt hắn vỡ tan, nhưng không mất đi thần trí. Hắn sờ máu tanh trên mặt mình, kinh ngạc không dám tin, nhìn cuồng đồ trước mắt, trong miệng phát ra dị thanh 'Ô ô, ô ô’. Kinh sợ giao nhau, không hơn được nữa.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta, ngay cả cha ta......"
Minh Phi Chân giơ chân lên, đá cho gia hỏa này thành hồ lô lăn đất. Tiếp theo tung hoành đá tới, một cước đạp ra bảy cái răng nát! Có lẽ Trịnh tiểu công gia này không thường súc miệng, răng nát phát ra mùi hôi thối, quần chúng xung quanh sợ đến vội vàng lui về phía sau. Trịnh tiểu công gia vừa đứng lên, hở răng hô: "Ngươi, ngươi!"
Minh Phi Chân lại đá một cước chính diện.
"Ta đánh a!"
Bổ sung thêm một cước.
"Đánh xong ta còn đá! Ngươi có bản lĩnh bảo cha ngươi tới bắt ta! Ta còn nói cho ngươi, có bản lĩnh thì nhìn kĩ ta! Người hủy cái mặt heo của ngươi chính là ta! Miệng chó không biết nói chuyện, một cái răng ngươi cũng đừng nghĩ! Ta mà nghe thấy ngươi nói xấu nàng một câu nữa, ta lột da ngươi, rán cái thân toàn mỡ của ngươi!"
Những tôi tớ của Trịnh tiểu công gia bị Minh Phi Chân điểm huyệt đạo lúc lách qua, không người nào đi lên hỗ trợ. Ngay cả bọn hắn cũng không động, các bằng hữu của Trịnh tiểu công gia không tiện viện thủ. Trơ mắt nhìn hắn bị Minh Phi Chân đá chết đi sống lại.
Thừa dịp không ai ngăn cản, Minh Phi Chân thi triển khinh công, chân điểm một cái, từ cửa bay khỏi Họa Ảnh phường.
************
Minh Phi Chân vận Dạ Bộ, trong gió đêm không ai có thể phát hiện tung ảnh của hắn. Đến khi thấy phụ cận đã hoàn toàn là chỗ khác, lúc này mới dừng lại.
Vừa dừng bước, cổ tay trắng như bạch ngọc trên lồng ngực bỗng dùng sức đập hắn một cái. Minh Phi Chân kinh ngạc cúi đầu, phát hiện Minh Tố Vấn trợn mắt hạnh lên, lông mày dựng thẳng nhìn hắn.
"Đồ đần."
Minh Phi Chân ngạc nhiên nói: "Tiểu sư di?"
"Thằng ngốc!"
Minh Tố Vấn sẵng giọng: "Lại tới làm anh hùng! Vừa rồi ngươi làm loạn như thế. Người kia là nhi tử của Trịnh quốc công, nếu ngươi bị triều đình phát hiện, sau này muốn làm gì cũng không thể. Người kia mắng ta, ngươi để hắn mắng là được. Hắn cũng không thể thật......"
"Ta không cho."
Minh Phi Chân ngắt lời nàng, cố chấp nói: "Ta nhất định không cho. Ai mắng ngươi, ta liền đánh hắn. Không ai ngoại lệ."
Minh Tố Vấn nhất thời im lặng, kinh ngạc nhìn hắn.
Minh Phi Chân thong thả vuốt ve cánh tay tinh tế nhu mập của Minh Tố Vấn. Dưới ống tay áo kia, có một vết sẹo đến nay chưa lành.
"Ta nhớ...... Lúc mười hai tuổi ngươi, ta và ngươi đi loạn trong núi, gặp một dị thú, hai người suýt thành điểm tâm của nó. Bởi vì ta đánh không lại nó, ngươi liền nhảy ra ngăn trước người ta, lưu lại vết sẹo này. Từ ngày đó trở đi, ta đã phát thệ, có người dám tổn thương một sợi tóc của ngươi, ta đi khắp chân trời góc biển cũng phải trút giận cho ngươi. Sao ta lại để người khác mắng ngươi một câu trước mặt ta?"
"Phi Chân......"
"Còn có a. Ta nói a, tiểu sư di. Ngươi nói ngươi là trách nhiệm của ta?"
"Hả?"
"Chớ suy nghĩ lung tung."
Minh Phi Chân duỗi một tay ra, sờ sờ mũi nhỏ của nàng.
"Ta mới không vì lời của mấy lão đầu tử, mà gánh trách nhiệm cả đời với một người."
"Ngươi, ngươi......"
"Tóm lại......" Mặt Minh Phi Chân hơi đỏ, quay qua nói: "Cho tới bây giờ, ngươi vẫn không phải trách nhiệm của ta. Ngươi là người trọng yếu nhất của ta."
Mặt Minh Tố Vấn bỗng đỏ lên. Như uống một bát rượu ngon, má phấn đỏ hồng, như huân như chưng. Nàng khoanh tay, đẩy núi non ngạo nhân lên, mây đỏ đầy mặt bị nàng nhíu mày, dùng biểu cảm hiếu thắng mạnh mẽ che giấu.
"Ngươi chỉ biết nói lời dễ nghe......" Bất tri bất giác âm thanh thấp xuống, "Chỉ biết khi dễ ta, từ nhỏ đã như vậy."
"Cái gì?"
Minh Tố Vấn vội vàng ngẩng đầu.
"Ngươi như vậy, muốn người khác nhìn ta thế nào, lại nhìn ngươi thế nào."
"Ta không quan tâm bị người thấy thế nào. Ta chỉ quan tâm ngươi thấy thế nào."
Minh Phi Chân nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói.
"Tiểu sư di, ngươi sinh bệnh, ta thật không biết. Nếu không cho dù cả nhà ngăn cản, chắc chắn ta sẽ đi gặp ngươi. Về sau, ta muốn ngươi ở bên ta. Ta không muốn ngươi một mình thụ thương, một mình khó chịu ở nơi ta không thấy."
"Vậy......" Minh Tố Vấn không thấy mặt mình, nhưng từ nụ cười xấu xa trên mặt Minh Phi Chân, nàng biết mặt nàng nhất định đỏ rực. Nàng không khỏi ngẩng đầu, dùng ánh mắt và nụ cười đầy tính xâm lược như báo cái để giấu ý xấu hổ, "Ngươi quyết định muốn ta?"
"Hụ khụ khụ khụ khụ! Ý của ta không phải, cái này, ý của ta là......" Minh Phi Chân không kiềm chế được ho khan, gãi đầu nhìn trời nói: "Ôi ôi, ánh trăng đêm nay đúng là......"
"Quỷ nhát gan!" Minh Tố Vấn giọng mắng, "Thật không có tiền đồ!"
"Được rồi, tự ngươi còn chưa trả hết nợ phong lưu. Ta cũng không nên góp một chân. Ngươi nguyện ý để ta ở cùng ngươi, ta đã thỏa mãn."
Nhìn Minh Phi Chân thở một hơi dài, trong lòng Minh Tố Vấn cũng không khỏi buông lỏng. Bây giờ còn không phải thời điểm, trong lòng Minh Phi Chân, còn một chỗ chưa lấp đầy, hắn không chịu bước thêm một bước. Như bây giờ, mới là tốt nhất a.
"Tóm lại...... Ngươi định thu xếp người nhà thế nào. Nếu ta ở cùng ngươi...... Đại La sơn phải làm sao? Mặc dù sư phụ ngươi không biết, nhưng các sư đệ của ngươi tại Nam Kinh. Nếu Bọn hắn đâm thọc, ngươi phải làm sao?"
Đây mới là chỗ mấu chốt, nếu bị môn nhân Đại La sơn phát hiện, đoán chừng còn phải xảy ra sự cố. Bối phận giữa bọn hắn, vẫn chênh lệch hai bối.
"Liên quan tới điểm này a, sơn nhân tự có diệu kế. Mấy ngày nay trải qua trắng đêm không ngủ suy nghĩ, lại trải qua điều tra, cuối cùng ta nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn."
Minh Phi Chân ho khan một tiếng, thu hồi nụ cười, tận lực ra vẻ chững chạc đàng hoàng.
"Nữ khoái mới của Lục Phiến môn! Số hiệu 0807007! Minh Tuyệt Sắc nghe lệnh!"
Minh Tố Vấn nháy mắt mấy cái: "A?"
Minh Phi Chân ưỡn ngực, tư thế như trưởng quan: "Bây giờ ta tuyên bố, ta Minh Phi Chân là bộ đầu duy nhất của Lục Phiến môn chi bộ Nam Kinh, đại biểu Lục Phiến môn chấp nhận đơn xin nhập chức của ngươi. Sau này mong ngươi nỗ lực vươn lên, hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo, hiệu trung triều đình, phát dương uy danh của Lục Phiến môn ta!"
Dường như Minh Tố Vấn hơi minh bạch: "Ý ngươi là bây giờ ta đi làm Lục Phiến môn......"
Minh Phi Chân cười gật gật đầu.
"0807007, bây giờ ngươi chính là nữ khoái Lục Phiến môn ta mới tuyển vào. Nữ khoái Lục Phiến môn đều bồi dưỡng từ nhỏ, bây giờ nhỏ nhất là sáu tuổi, ngươi còn vào muộn hơn tiểu cô nương kia. Thấp hơn ta hai bối đấy."
Minh Tố Vấn ngây người.
Tên giảo hoạt này! Thế mà hắn nghĩ ra biện pháp tốt...... Không đúng, vô sỉ như vậy. Hắn giảm bối phận của mình xuống hai bối, dùng để triệt tiêu bối phận ở Đại La sơn a!
Nhưng, có thể thông được.
Lục Phiến môn cũng là thế lực võ lâm có lịch sử lâu đời, bối phận bên trong cũng được thừa nhận. Chỉ cần bối phận hai bên một cao một thấp, như vậy có thể triệt tiêu!
Minh Tố Vấn không che giấu được cuồng hỉ trong lòng. Phiền não lâu dài, dường như tìm được lối ra trong nháy mắt này.
Minh Phi Chân nháy mắt mấy cái: "Còn không gọi tiếng sư công nghe coi."
"Ngươi nghĩ thì hay lắm!" Minh Tố Vấn thè chiếc lưỡi hồng nhạt: "Không lớn hơn người ta bao nhiêu, thật không biết xấu hổ."
"Không nghe ta, cẩn thận ta đánh mông ngươi."
Minh Phi Chân luôn nói nhiều với nữ hài tử, không cẩn thận lỡ lời. Không khỏi hơi đỏ mặt, đại khái đây là lần đầu tiên hắn nói lời càn rỡ như thế, với tiểu sư di mình phụng như nữ thần.
Minh Tố Vấn hì hì một tiếng, lòng bàn tay mềm mại trắng nõn khẽ che miệng nhỏ, cười đến ngả ngả nghiêng nghiêng.
"Ngươi đánh nhé. Không đánh không phải anh hùng hảo hán."
Nàng hơi đắc ý vênh gương mặt xinh đẹp, cười đến rực rỡ vô tận. Minh Phi Chân vô tình hay cố ý dời mắt tới cặp mông mê người trên đùi trắng của nàng. Trong thời tiết mùa đông, vậy mà không khỏi cảm thấy hơi khô nóng.
Minh Tố Vấn biết hắn nhìn nơi nào, tất nhiên cũng đỏ mặt. Lại như sợ hắn nhìn không rõ, không tự kìm hãm được, đứng thẳng người.
Hai người bỗng hơi xấu hổ, Minh Tố Vấn vội vàng tìm lời.
"Đúng rồi, ngươi...... Lúc nào phát hiện là ta. Rõ ràng ta che mặt, đổi danh tự, còn dùng công pháp sửa thanh tuyến. Sao ngươi vẫn nhận ra?"
Minh Phi Chân cười nói: "Lần đầu tiên ta đã biết a. Cũng không có gì. Thế gian tuyệt sắc, ngoại trừ tiểu sư di ta, còn có người khác a?"
"Hừ, ba hoa."
Tuy nói như thế, trong giọng nói lại không nhịn được đắc ý.
"A!" Minh Tố Vấn chợt nhớ tới một chuyện, hoảng sợ nói: "Phi Chân, không phải ngươi đang ngự tiền thí tuyển sao? Đã kết thúc?"
"Còn chưa đâu." Minh Phi Chân mỉm cười nói: "Đoán chừng bây giờ đang so đấu đây."
Minh Phi Chân nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói.
"Cũng không biết thế nào. Hi vọng hết thảy thuận lợi đi."