[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 305 : Thế gian Tài Hoán · Ám sinh
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
—— Gian tặc họ Kim, ta muốn giết ngươi!
Trong đầu Kim Vương Tôn, nhiều lần hiện lên hình ảnh nữ hiệp tỷ tỷ nói câu này.
Bây giờ hắn đã nhớ ra hơn phân nửa hồi ức khi ấy, hình ảnh đó, không phải phát sinh lúc hắn còn rất nhỏ. Vị nữ hiệp tỷ tỷ kia, cũng không phải chỉ gặp hắn một lần.
Lúc đó hắn đã không còn là tiểu hài. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Từ sau ngày đó, hắn sốt cao một trận, tiếp đó hắn không nhớ rõ nhà hắn từng kết giao với nữ hiệp tỷ tỷ, thậm chí không nhớ rõ kết cục thê thảm của nàng.
Chuyện liên quan đến nàng, hắn quên hết sạch.
Hẳn là cảnh tượng năm đó, thật quá không thể tưởng tượng. Hắn không thể ngờ lúc ấy lại phát sinh chuyện như vậy, cũng không thể chấp nhận, mình lại thành đồng lõa. Bởi vì chấn động quá mức, quên hết tất cả mọi thứ.
Hắn vốn nên nhớ, đó là người hắn vô cùng hâm mộ từ nhiều năm trước tới nay. Nàng đối đãi hắn như con mình, hắn từng vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính nàng.
Nhưng cho dù bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn không thể hiểu vì sao năm đó lại phát sinh chuyện như thế.
Đây chắc chắn là một ít bí ẩn hắn không biết. Nhất định có liên quan đến Bạch Vương thất quan.
Võ lâm Giang Nam, thuần bạch chi địa.
Kim Vương Tôn luôn không tin.
Đó chẳng qua là thuyết pháp lường gạt dân chúng.
Cái gọi là thuần bạch chi địa, chỉ là không cho thế lực võ lâm khác Bạch Vương thất quan vào Giang Nam, mà không phải võ lâm Giang Nam tuyệt đối không tồn tại tội ác.
Thuần trắng chẳng qua là một màu sắc, vì sao tội ác không thể là màu trắng?
Nhưng cho dù từng làm tông chủ Kim Ngân Tông một thời gian ngắn, nhưng có rất nhiều thứ lão tông chủ không bàn giao cho hắn. Trong nửa năm này, căn bản hắn không tiếp xúc được hạch tâm của tông chủ Bạch Vương thất quan. Hắn tin tưởng, cho dù lão tông chủ nâng đỡ một người mới thượng vị, trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt sẽ không giao cho hắn bất kỳ cơ mật gì. Thậm chí cho dù trôi qua rất lâu, cũng sẽ không cho hắn biết nội tình chân chính của Bạch Vương thất quan. Mà bản thân lui về sau màn, khống chế hoạt động hằng ngày của Kim Ngân tông.
"Chủ tử, thuyền chuẩn bị xong." A Hổ lẳng lặng nói: "Trên thuyền có lương khô và nước, có thể chèo chống một thời gian ngắn."
Đầu óc Kim Vương Tôn khôi phục thanh minh, đề phòng nói: "Có thể tin được nhà đò không?"
Hổ gật gật đầu: "Thuyền, là chúng ta chuẩn bị từ trước. Không bị phát hiện, chạy đi trước khi bị người phát hiện, chúng ta còn có cơ hội rời đi."
"Ừ." Kim Vương Tôn gật gật đầu: "Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền. Chúng ta không chịu được bất kỳ sai lầm gì. Ngươi đi kiểm tra, xem người chèo thuyền có khả năng bị đánh tráo không
Chỗ bọn hắn là một bến đò hoang ở ngoại ô thành Nam Kinh, bình thường ngay cả ban ngày cũng không có người đến, huống chi là đêm hôm khuya khoắt. Kim Vương Tôn ác đấu với Dạ La bảo chủ, lúc đầu nghĩ sau khi đánh bại Minh Phi Chân, để phòng bọn hắn chạy trốn, giăng lưới khắp ngoại ô. Chuẩn bị cứ điểm, bất kể bọn hắn chạy đi đâu, đều có thể đuổi kịp. Ai ngờ bây giờ mình lại dùng tới, quả nhiên là phúc họa khó lường.
Nhưng Kim Vương Tôn cũng không quá nhụt chí cùng thất hồn lạc phách. Cho dù bây giờ hắn đã thất bại thảm hại, không làm được phò mã, vị hôn thê chạy mất, không còn vị trí tông chủ, còn thành tội phạm truy nã. Thế nhưng hắn không nóng nảy và uất ức như lúc trước.
Có lẽ vì vừa trải qua điên cuồng cùng phát tiết, đầu óc từng chịu kích thích quá mức mãnh liệt. Bởi vậy, bây giờ sẽ không khổ sở vì chuyện lúc trước.
Thậm chí hắn không quá hận Minh Phi Chân.
Giang hồ tranh đấu, kẻ thắng làm vua vốn là chuyện thường ngày. Giữa hắn và Minh Phi Chân, không có thù hận tuyệt không thể hóa giải. Cho dù có khúc mắc, cũng không phải là khúc mắc nhất định phải sinh tử giao đấu.
Có lẽ bởi vì, nội kình bá đạo của Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết tích tụ nửa năm qua phát tiết ra ngoài, đầu óc vốn dễ phát nhiệt, bây giờ thoáng chốc tinh tường hơn nhiều.
Lại có lẽ, bởi vì cuối cùng hắn cũng nhớ ra nữ hiệp tỷ tỷ.
Quá khứ không biết vì sao, hắn quên nàng không còn một mảnh, dường như đầu óc thiếu một thứ gì đó.
Bây giờ hồi tưởng lại, nàng chính khí, nàng hiệp nghĩa, đao đạo của nàng, sự dạy bảo không lời của nàng, như nước suối trong veo chảy vào ruộng hoang, mỗi một khắc đều tưới nhuần, cải biến con người Kim Vương Tôn. Tính cách hắn vốn không khoa trương bá đạo như thế, chỉ là sau trận sốt cao năm mười tám tuổi, dường như tính cách của hắn có thiếu sót. Bây giờ hồi tưởng lại, hắn trước đây, cũng không phải một người khiến người ta chán ghét, đầy bụng xảo trá.
Bây giờ hắn hơi hối hận, trước đó quá mức nóng giận.
Hắn không nên bày trận đi đánh Minh Phi Chân, cũng không nên tuỳ tiện nổi sát tâm.
Hắn không nên nhất, chính là tuỳ tiện giết những gia nô theo hắn hơn mười năm, trung thành tuyệt đối, vì hắn hi sinh không nói hai lời.
Điều này làm hắn hối hận không thôi.
Thậm chí hắn còn đối đãi Hoắc Thanh Nhi như thế, hắn vốn thích Hoắc Thanh Nhi, nhưng chính hắn cũng không ngờ, mình lại thi bạo với nàng. Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, có khuyết điểm thiên về bá đạo, từ từ cải biến tính cách hắn, làm hắn dần dần táo bạo và mất lý trí, dần dà, nhân cách sẽ biến đổi vĩnh cửu, không thể phục hồi như cũ.
Từ hơn nửa năm trước, bắt đầu từ khi Hoắc Thanh Nhi không cho hắn Thái Âm Đan, sự bình tĩnh của hắn mất đi từng chút một.
Nhưng cũng không thể trách nàng, khi đó Kim Vương Tôn, cũng thực sự lạnh nhạt nàng.
Kim Vương Tôn bỗng nói: "Nếu có cơ hội, phải đi xin lỗi Thanh Nhi." Hắn nói thành khẩn, cũng không phải giả tạo.
"Nhưng việc cấp bách hiện nay, là tìm địa phương ẩn náu. Đợi ta củng cố tu vi nội lực......"
Hắn nhìn Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay, trên mặt thoáng hiện vẻ kiên cường khác với bảo thủ ngoan cố trước đây.
"Có lẽ sẽ rất vất vả, nhưng ta muốn cải tiến bí thuật Kim Ô Chiến Quỷ."
Bí thuật Kim Ô Chiến Quỷ có thể làm người ta nhanh chóng mạnh lên, bây giờ thành quả của nó đang ở trên người hắn.
Lúc trước, hắn chỉ có thể dung nạp nội lực của mười gia nô, bởi vì hút thêm mấy người, kết quả không dung nạp được. Cộng với không có Thái Âm Đan điều tức làm lửa cháy đổ thêm dầu, khiến hắn nhanh chóng sa vào điên dại. Nhưng bây giờ, nội khí hắn dung hợp làm một, chỉ cần củng cố, căn cơ nội lực hắn sẽ tốt hơn, còn có thể dung nạp nhiều nội lực hơn.
Trên tay hắn đã có Kim Ô Phệ Nguyệt, còn có thể tiếp tục tìm kiếm môn nhân luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
"Trong Kim Ngân tông, nhất định có người có quỷ. Chỉ là ta không biết mà thôi."
Kim Vương Tôn chắc chắn nói: "Mười năm trước xảy ra chuyện như thế, nhất định có người cấu kết với ngoại nhân. Ta muốn tìm ra người đó."
Để an ủi nữ hiệp tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, lại giấu câu này trong lòng.
"Chuyện mười năm trước, rốt cuộc ngươi cũng nhớ lại sao?"
Đột nhiên, như quỷ khóc nửa đêm, một âm thanh xuyên gió mà tới, trực tiếp truyền vào tai hắn.
A Hổ cùng người chèo thuyền căn bản không nghe được.
Kim Vương Tôn sợ hãi nói: "Ai!"
Giờ phút này, hắn chính là trọng phạm, mặc dù hối hận với sở tác sở vi trong quá khứ, không có nghĩa hắn sẽ thúc thủ chịu trói. Tương phản, có ý nghĩ rõ ràng và đầu óc thanh tỉnh, còn có tu vi nội lực đề cao bảy thành, hắn còn khó đối phó hơn trước kia.
Nhưng hắn hét lớn một tiếng, không người đáp lại, trái lại làm người chèo thuyền và A Hổ đưa mắt nhìn nhau.
Kim Vương Tôn cau mày nói: "Các hạ đã tới, bất kể làm gì, lúc nào Kim mỗ cũng tiếp, nhất định không làm người coi thường. Chỉ là công phu truyền âm của các hạ kỳ diệu như thế, tại hạ vốn tưởng gặp gỡ cao nhân, nhưng không ngờ chỉ là một tên tiểu nhân giấu đầu lộ đuôi!"
Miệng lưỡi hắn vốn bén nhọn, lúc này càng lưu loát.
Trong rừng cây gió động lá rụng, một trận gió đêm thổi đến, Kim Vương Tôn nhìn chằm chằm trong rừng, không để ý gió đêm phất trên người.
Nhưng gió vừa mới ngừng, có chút yên tĩnh, ba trượng phía trước Kim Vương Tôn, đã đứng một người!
Kim Vương Tôn đương nhiên biết gặp phải cao thủ, toát mồ hôi lạnh nói: "Khinh công các hạ thật cao."
Người này theo gió tới, không có dấu hiệu nào, tựa như một luồng khói nhẹ không trọng lượng, hay một u linh ẩn hiện không hình thể trong đêm tối. Toàn thân hắn bọc trong bóng đêm, làm người không thấy rõ lắm, ngay cả khuôn mặt, cũng có một cái mặt nạ màu đen bất tường che đậy hết thảy.
Người này vừa xuất hiện, Kim Vương Tôn chợt cảm thấy trong lòng trầm xuống, ngay cả ngày đó so chiêu với Minh Phi Chân trong hành quán, cũng không có cảm giác này.
"Thỉnh giáo tôn giả cao tính đại danh?"
Người kia nhếch miệng cười một tiếng —— Kim Vương Tôn nhìn thấy cảnh tượng như thế qua mặt nạ —— phát ra tiếng cười âm trầm đáng sợ như cú vọ ngâm kêu.
"Ta không tên không họ, nhưng ngươi có thể gọi ta là Ám tiên sinh."
Kim Vương Tôn mặc niệm danh tự này mấy lần, trong đầu hoàn toàn không có ký ức liên quan tới danh tự này.
"Không cần suy nghĩ, mặc dù ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi từ khi ngươi còn rất nhỏ. Kim Vương Tôn, ngươi là một khâu trọng yếu trong kế hoạch a."
"Kế hoạch gì? Vì sao ngươi quen biết ta?"
Trong đầu Kim Vương Tôn lập tức hiện lên vô số khả năng, nhưng không cái nào đáng tin cậy. Đều bị hắn loại bỏ.
"Ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều. Ta tới lấy một thứ, chẳng mấy chốc sẽ đi."
Dường như Ám tiên sinh thật không có hứng thú với Kim Vương Tôn, ngữ điệu nhàm chán nói: "Về phần ngươi, còn không đáng được ta hỏi."
"Ngươi dùng phép khích tướng, muốn ta xuất thủ a?" Tâm niệm Kim Vương Tôn thay đổi rất nhanh, nói: "Xem ra Ám tiên sinh, muốn lấy cây đao trong tay ta."
"A?" Ngữ điệu luôn trầm ổn của Ám tiên sinh hơi cao lên, dường như xuất hiện chút hứng thú với biểu hiện của Kim Vương Tôn, "Rất tỉnh táo a. Không tầm thường, không tầm thường, không nghĩ ra Kim Bất Hoán làm người chính trực, nhi tử lại có chút đầu óc. Ta nhớ ngươi tẩu hỏa nhập ma vì Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết a, thế mà khỏi hẳn sao?"
Kim Vương Tôn nghe được nổi lòng cảnh giác, chuyện hắn tu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết tẩu hỏa nhập ma, đừng nói là ngoại nhân lần đầu gặp mặt này. Cho dù là người bên cạnh, Kim Vương Tôn cũng chưa từng nói ra. Vì sao Ám tiên sinh lại biết.
"Ta biết được, có gì khác thường sao?" Ám tiên sinh thấp giọng cười: "Cuộc đời của ngươi có nhiều hoang đường, thế mà còn để ý chuyện nhỏ này. Ngươi cũng đừng nghĩ ta đang nói hươu nói vượn, tự suy nghĩ một lát, kinh lịch nửa năm qua của ngươi, có giống một màn kịch không, vừa ra khỏi màn kịch sớm có người viết cho ngươi. Đương nhiên có người có thể viết, nhưng không phải ta, ta không làm được chuyện này."
Ám tiên sinh liên tục trả lời vấn đề trong lòng Kim Vương Tôn, nhưng Kim Vương Tôn còn chưa hỏi một câu. Trong lòng lập tức có cảm giác bị Ám tiên sinh này thấy sạch, tựa như trần truồng ở thảo nguyên đại mạc.
Kim Vương Tôn suy nghĩ lời nói của Ám tiên sinh, chợt tâm niệm khẽ động, bắt được một chu ti mã tích. Dùng suy luận này, lập tức minh bạch lai lịch Ám tiên sinh. Hắn tê cả da đầu, người này, còn phiền toái hơn truy binh triều đình. Hắn chú ý Ám tiên sinh, tay phải ở sau lưng đánh thủ thế rút lui cho A Hổ. A Hổ trên thuyền hiểu ý, bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị thả thuyền.
Kim Vương Tôn lại hấp dẫn sự chú ý nói: "Ý của Ám tiên sinh là, có người đang âm thầm thao túng hành động của tại hạ?"
Ám tiên sinh dù bận vẫn ung dung: "Không sai, nhưng xem ra, ngươi cũng không kinh ngạc a."
Kim Vương Tôn cười khổ nói: "Ta còn kinh ngạc cái gì. Người kia là ai, trong lòng ngươi ta đều rõ. Thì ra ngươi là người bên kia. Ha ha ha, nói trắng ra như vậy, thân phận thần bí của ngươi cũng không còn tác dụng. Không bằng trút bỏ áo đen mặt đen này, để ta xem ngươi là ai. Nói không chừng chúng ta từng gặp mặt đấy."
Ám tiên sinh cười nói: "Khá lắm Kim Vương Tôn, trước đây thật là coi thường ngươi a. Trong dăm ba câu, đã đoán được ta là người của ai. Nhưng chỉ biết thì không có tác dụng gì, vật ta muốn, y nguyên muốn."
"Nếu Ám tiên sinh khăng khăng muốn lấy bảo vật của tại hạ, vậy thì mời ra tay đi. Nhưng tiên sinh là cao nhân tiền bối, có lẽ sẽ không khi phụ vãn bối ta."
Ám tiên sinh mỉm cười nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Nếu thế, ta không chiếm tiện nghi này, người tới."
Giọng Ám tiên sinh luôn không cao, lời nói tựa như hai người gặp gỡ ôn chuyện, nhẹ giọng thì thầm, nhưng không biết vì sao lại có thể truyền xa. Trong rừng, một bóng người phóng tới như tiễn, khinh công cực kỳ cao minh, vững vàng đứng bên cạnh Ám tiên sinh, thân thể không lay động chút nào.
Người này đeo mặt nạ long văn, lộ một con mắt, sau lưng đeo một thanh trường kiếm có vẻ cũ kỹ.
Ám tiên sinh khoát tay, giới thiệu: "Hắn gọi là Long Đảm, chính là kiếm thủ số một dưới trướng bản tọa. Nếu ngươi thắng được kiếm trong tay hắn, bản tọa mặc ngươi rời đi."
"A? Tiên sinh chắc chắn như thế?"
Kim Vương Tôn chỉ đang trì hoãn thời gian, nhưng hắn từng thấy khinh công của Ám tiên sinh, không đủ thời gian là không thể thoát khỏi hắn.
Lúc này nội lực Kim Vương Tôn thâm hậu, tay chân đã khôi phục linh hoạt, nội khí toàn thân đều như ý. Hắn vừa được nội lực, vốn đắc chí vừa lòng, sớm muốn tìm người động thủ để thí nghiệm uy lực, khổ nỗi hoàn cảnh chỉ có thể chạy trốn. Bây giờ nếu đưa một người tới cửa để hắn thử đao, hắn lại có cảm giác nóng lòng muốn thử.
"Nếu thế, Vương Tôn đắc tội."
Kim Vương Tôn nắm chặt Kim Ô Phệ Nguyệt, ngang đao nơi tay, giằng co với Long Đảm.
Long Đảm cùng mặt nạ long văn của hắn, tựa như một khối hàn băng, không nhúc nhích chút nào. Hai người giằng co một hồi, Kim Vương Tôn không thể tìm được sơ hở trong tư thế của hắn, không khỏi thán phục người này quả có thực học, cũng không đơn thuần là thủ hạ.
Nhưng hai người một mực giằng co không hành động, A Hổ không thể lái thuyền dưới sự giám thị của Ám tiên sinh, đợi lâu cũng không phải biện pháp.
Kim Vương Tôn đột nhiên hét lớn một tiếng, đao đi tám cong nghiêng vểnh, Kim Ô Phệ Nguyệt dùng đao thế tối nhu chưa bao giờ có chậm rãi tiến công.
Ám tiên sinh cảm thấy thú vị, 'A' một tiếng: "Chiêu này thật cổ quái."
Nhưng Long Đảm lại khẽ đảo lợi kiếm, đến thẳng mặt. Kim Vương Tôn vội vàng cắt ngang, một đao chặn ngang chém tới, lại chợt nhận ra đao của mình không nhanh bằng kiếm của đối phương. Cứ tiếp tục như thế, lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có rút đao về thủ. Nhưng Kim Vương Tôn lại chọn con đường khác, hắn vận tụ nội lực rót vào Kim Ô Phệ Nguyệt, lúc này dị năng chân chính của Kim Ô Phệ Nguyệt mới phát huy tác dụng. Nội lực truyền vào, trên thân đao lập tức sinh ra hấp lực.
Kiếm thế của Long Đảm bị hấp lực kéo dừng một lát, đao Kim Vương Tôn đã tới bên hông. Lần này đổi thành Long Đảm phải thu kiếm, nhưng hắn không lùi chút nào. Trường kiếm mạnh mẽ chém lên Kim Ô Phệ Nguyệt!
Chớ nói Kim Ô Phệ Nguyệt chính là thần binh lợi khí, cho dù là binh khí bình thường, cũng tuyệt không có người dùng trường kiếm cản đao.
Kim Vương Tôn thấy vậy khó hiểu, vội vàng vận đao như gió, chém tới mười mấy đao.
Đao tính chất bá đạo, nhưng đối phương lại cứng đối cứng, tiếp nhận tất cả đường đao hắn tiến công.
Với công lực hắn lúc này còn có mấy đao vừa rồi, Kim Vương Tôn có thể bảo đảm cho dù là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Cửu cũng phải né tránh trong ba đao đầu. Nhưng người này không dùng man lực, mà là ánh mắt cực kỳ chuẩn xác, có thể nhìn ra điểm thi lực của mỗi đao ở đâu, dùng lực đánh lực, vậy mà có thể dùng kiếm triệt tiêu đao uy.
Không biết lai lịch của người đeo mặt nạ long văn này là gì, kiếm pháp quả thực siêu phàm nhập thánh.
Long Đảm không nóng không vội, kiếm trong tay không ngừng đâm ra, đâm cho Kim Vương Tôn vướng trái vướng phải.
Ám tiên sinh cười nói: "Xem ra người nào đó sắp không giữ được đao."
Kim Vương Tôn lại chợt nói: "Chưa hẳn."
Đột nhiên thân thể vọt lên, bay lên như chim, dưới chân đá một hòn đá, lực đạo toàn thân hắn vận tại mũi chân, một cước đá lên! Chính là Dạ Vũ trong Dạ Bộ.
Cả người bắn ra ngoài rất xa, bay tới chiếc chuyền sớm đã không ở bên bờ. Mặc dù khinh công Ám tiên sinh cao, nhưng khinh công hắn học được từ Dạ Bộ, tự nhận cũng không thua hắn quá nhiều.
Đến khi hắn vững vàng rơi vào mũi thuyền, Ám tiên sinh và Long Đảm còn ở bên bờ, không thể qua.
Kim Vương Tôn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể thoát khỏi bọn hắn.
Vừa mới nghĩ xong, ngực Kim Vương Tôn, đột nhiên thủng một lỗ lớn đẫm máu.
Trong đầu Kim Vương Tôn, nhiều lần hiện lên hình ảnh nữ hiệp tỷ tỷ nói câu này.
Bây giờ hắn đã nhớ ra hơn phân nửa hồi ức khi ấy, hình ảnh đó, không phải phát sinh lúc hắn còn rất nhỏ. Vị nữ hiệp tỷ tỷ kia, cũng không phải chỉ gặp hắn một lần.
Lúc đó hắn đã không còn là tiểu hài. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Từ sau ngày đó, hắn sốt cao một trận, tiếp đó hắn không nhớ rõ nhà hắn từng kết giao với nữ hiệp tỷ tỷ, thậm chí không nhớ rõ kết cục thê thảm của nàng.
Chuyện liên quan đến nàng, hắn quên hết sạch.
Hẳn là cảnh tượng năm đó, thật quá không thể tưởng tượng. Hắn không thể ngờ lúc ấy lại phát sinh chuyện như vậy, cũng không thể chấp nhận, mình lại thành đồng lõa. Bởi vì chấn động quá mức, quên hết tất cả mọi thứ.
Hắn vốn nên nhớ, đó là người hắn vô cùng hâm mộ từ nhiều năm trước tới nay. Nàng đối đãi hắn như con mình, hắn từng vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính nàng.
Nhưng cho dù bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn không thể hiểu vì sao năm đó lại phát sinh chuyện như thế.
Đây chắc chắn là một ít bí ẩn hắn không biết. Nhất định có liên quan đến Bạch Vương thất quan.
Võ lâm Giang Nam, thuần bạch chi địa.
Kim Vương Tôn luôn không tin.
Đó chẳng qua là thuyết pháp lường gạt dân chúng.
Cái gọi là thuần bạch chi địa, chỉ là không cho thế lực võ lâm khác Bạch Vương thất quan vào Giang Nam, mà không phải võ lâm Giang Nam tuyệt đối không tồn tại tội ác.
Thuần trắng chẳng qua là một màu sắc, vì sao tội ác không thể là màu trắng?
Nhưng cho dù từng làm tông chủ Kim Ngân Tông một thời gian ngắn, nhưng có rất nhiều thứ lão tông chủ không bàn giao cho hắn. Trong nửa năm này, căn bản hắn không tiếp xúc được hạch tâm của tông chủ Bạch Vương thất quan. Hắn tin tưởng, cho dù lão tông chủ nâng đỡ một người mới thượng vị, trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt sẽ không giao cho hắn bất kỳ cơ mật gì. Thậm chí cho dù trôi qua rất lâu, cũng sẽ không cho hắn biết nội tình chân chính của Bạch Vương thất quan. Mà bản thân lui về sau màn, khống chế hoạt động hằng ngày của Kim Ngân tông.
"Chủ tử, thuyền chuẩn bị xong." A Hổ lẳng lặng nói: "Trên thuyền có lương khô và nước, có thể chèo chống một thời gian ngắn."
Đầu óc Kim Vương Tôn khôi phục thanh minh, đề phòng nói: "Có thể tin được nhà đò không?"
Hổ gật gật đầu: "Thuyền, là chúng ta chuẩn bị từ trước. Không bị phát hiện, chạy đi trước khi bị người phát hiện, chúng ta còn có cơ hội rời đi."
"Ừ." Kim Vương Tôn gật gật đầu: "Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền. Chúng ta không chịu được bất kỳ sai lầm gì. Ngươi đi kiểm tra, xem người chèo thuyền có khả năng bị đánh tráo không
Chỗ bọn hắn là một bến đò hoang ở ngoại ô thành Nam Kinh, bình thường ngay cả ban ngày cũng không có người đến, huống chi là đêm hôm khuya khoắt. Kim Vương Tôn ác đấu với Dạ La bảo chủ, lúc đầu nghĩ sau khi đánh bại Minh Phi Chân, để phòng bọn hắn chạy trốn, giăng lưới khắp ngoại ô. Chuẩn bị cứ điểm, bất kể bọn hắn chạy đi đâu, đều có thể đuổi kịp. Ai ngờ bây giờ mình lại dùng tới, quả nhiên là phúc họa khó lường.
Nhưng Kim Vương Tôn cũng không quá nhụt chí cùng thất hồn lạc phách. Cho dù bây giờ hắn đã thất bại thảm hại, không làm được phò mã, vị hôn thê chạy mất, không còn vị trí tông chủ, còn thành tội phạm truy nã. Thế nhưng hắn không nóng nảy và uất ức như lúc trước.
Có lẽ vì vừa trải qua điên cuồng cùng phát tiết, đầu óc từng chịu kích thích quá mức mãnh liệt. Bởi vậy, bây giờ sẽ không khổ sở vì chuyện lúc trước.
Thậm chí hắn không quá hận Minh Phi Chân.
Giang hồ tranh đấu, kẻ thắng làm vua vốn là chuyện thường ngày. Giữa hắn và Minh Phi Chân, không có thù hận tuyệt không thể hóa giải. Cho dù có khúc mắc, cũng không phải là khúc mắc nhất định phải sinh tử giao đấu.
Có lẽ bởi vì, nội kình bá đạo của Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết tích tụ nửa năm qua phát tiết ra ngoài, đầu óc vốn dễ phát nhiệt, bây giờ thoáng chốc tinh tường hơn nhiều.
Lại có lẽ, bởi vì cuối cùng hắn cũng nhớ ra nữ hiệp tỷ tỷ.
Quá khứ không biết vì sao, hắn quên nàng không còn một mảnh, dường như đầu óc thiếu một thứ gì đó.
Bây giờ hồi tưởng lại, nàng chính khí, nàng hiệp nghĩa, đao đạo của nàng, sự dạy bảo không lời của nàng, như nước suối trong veo chảy vào ruộng hoang, mỗi một khắc đều tưới nhuần, cải biến con người Kim Vương Tôn. Tính cách hắn vốn không khoa trương bá đạo như thế, chỉ là sau trận sốt cao năm mười tám tuổi, dường như tính cách của hắn có thiếu sót. Bây giờ hồi tưởng lại, hắn trước đây, cũng không phải một người khiến người ta chán ghét, đầy bụng xảo trá.
Bây giờ hắn hơi hối hận, trước đó quá mức nóng giận.
Hắn không nên bày trận đi đánh Minh Phi Chân, cũng không nên tuỳ tiện nổi sát tâm.
Hắn không nên nhất, chính là tuỳ tiện giết những gia nô theo hắn hơn mười năm, trung thành tuyệt đối, vì hắn hi sinh không nói hai lời.
Điều này làm hắn hối hận không thôi.
Thậm chí hắn còn đối đãi Hoắc Thanh Nhi như thế, hắn vốn thích Hoắc Thanh Nhi, nhưng chính hắn cũng không ngờ, mình lại thi bạo với nàng. Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, có khuyết điểm thiên về bá đạo, từ từ cải biến tính cách hắn, làm hắn dần dần táo bạo và mất lý trí, dần dà, nhân cách sẽ biến đổi vĩnh cửu, không thể phục hồi như cũ.
Từ hơn nửa năm trước, bắt đầu từ khi Hoắc Thanh Nhi không cho hắn Thái Âm Đan, sự bình tĩnh của hắn mất đi từng chút một.
Nhưng cũng không thể trách nàng, khi đó Kim Vương Tôn, cũng thực sự lạnh nhạt nàng.
Kim Vương Tôn bỗng nói: "Nếu có cơ hội, phải đi xin lỗi Thanh Nhi." Hắn nói thành khẩn, cũng không phải giả tạo.
"Nhưng việc cấp bách hiện nay, là tìm địa phương ẩn náu. Đợi ta củng cố tu vi nội lực......"
Hắn nhìn Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay, trên mặt thoáng hiện vẻ kiên cường khác với bảo thủ ngoan cố trước đây.
"Có lẽ sẽ rất vất vả, nhưng ta muốn cải tiến bí thuật Kim Ô Chiến Quỷ."
Bí thuật Kim Ô Chiến Quỷ có thể làm người ta nhanh chóng mạnh lên, bây giờ thành quả của nó đang ở trên người hắn.
Lúc trước, hắn chỉ có thể dung nạp nội lực của mười gia nô, bởi vì hút thêm mấy người, kết quả không dung nạp được. Cộng với không có Thái Âm Đan điều tức làm lửa cháy đổ thêm dầu, khiến hắn nhanh chóng sa vào điên dại. Nhưng bây giờ, nội khí hắn dung hợp làm một, chỉ cần củng cố, căn cơ nội lực hắn sẽ tốt hơn, còn có thể dung nạp nhiều nội lực hơn.
Trên tay hắn đã có Kim Ô Phệ Nguyệt, còn có thể tiếp tục tìm kiếm môn nhân luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
"Trong Kim Ngân tông, nhất định có người có quỷ. Chỉ là ta không biết mà thôi."
Kim Vương Tôn chắc chắn nói: "Mười năm trước xảy ra chuyện như thế, nhất định có người cấu kết với ngoại nhân. Ta muốn tìm ra người đó."
Để an ủi nữ hiệp tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, lại giấu câu này trong lòng.
"Chuyện mười năm trước, rốt cuộc ngươi cũng nhớ lại sao?"
Đột nhiên, như quỷ khóc nửa đêm, một âm thanh xuyên gió mà tới, trực tiếp truyền vào tai hắn.
A Hổ cùng người chèo thuyền căn bản không nghe được.
Kim Vương Tôn sợ hãi nói: "Ai!"
Giờ phút này, hắn chính là trọng phạm, mặc dù hối hận với sở tác sở vi trong quá khứ, không có nghĩa hắn sẽ thúc thủ chịu trói. Tương phản, có ý nghĩ rõ ràng và đầu óc thanh tỉnh, còn có tu vi nội lực đề cao bảy thành, hắn còn khó đối phó hơn trước kia.
Nhưng hắn hét lớn một tiếng, không người đáp lại, trái lại làm người chèo thuyền và A Hổ đưa mắt nhìn nhau.
Kim Vương Tôn cau mày nói: "Các hạ đã tới, bất kể làm gì, lúc nào Kim mỗ cũng tiếp, nhất định không làm người coi thường. Chỉ là công phu truyền âm của các hạ kỳ diệu như thế, tại hạ vốn tưởng gặp gỡ cao nhân, nhưng không ngờ chỉ là một tên tiểu nhân giấu đầu lộ đuôi!"
Miệng lưỡi hắn vốn bén nhọn, lúc này càng lưu loát.
Trong rừng cây gió động lá rụng, một trận gió đêm thổi đến, Kim Vương Tôn nhìn chằm chằm trong rừng, không để ý gió đêm phất trên người.
Nhưng gió vừa mới ngừng, có chút yên tĩnh, ba trượng phía trước Kim Vương Tôn, đã đứng một người!
Kim Vương Tôn đương nhiên biết gặp phải cao thủ, toát mồ hôi lạnh nói: "Khinh công các hạ thật cao."
Người này theo gió tới, không có dấu hiệu nào, tựa như một luồng khói nhẹ không trọng lượng, hay một u linh ẩn hiện không hình thể trong đêm tối. Toàn thân hắn bọc trong bóng đêm, làm người không thấy rõ lắm, ngay cả khuôn mặt, cũng có một cái mặt nạ màu đen bất tường che đậy hết thảy.
Người này vừa xuất hiện, Kim Vương Tôn chợt cảm thấy trong lòng trầm xuống, ngay cả ngày đó so chiêu với Minh Phi Chân trong hành quán, cũng không có cảm giác này.
"Thỉnh giáo tôn giả cao tính đại danh?"
Người kia nhếch miệng cười một tiếng —— Kim Vương Tôn nhìn thấy cảnh tượng như thế qua mặt nạ —— phát ra tiếng cười âm trầm đáng sợ như cú vọ ngâm kêu.
"Ta không tên không họ, nhưng ngươi có thể gọi ta là Ám tiên sinh."
Kim Vương Tôn mặc niệm danh tự này mấy lần, trong đầu hoàn toàn không có ký ức liên quan tới danh tự này.
"Không cần suy nghĩ, mặc dù ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi từ khi ngươi còn rất nhỏ. Kim Vương Tôn, ngươi là một khâu trọng yếu trong kế hoạch a."
"Kế hoạch gì? Vì sao ngươi quen biết ta?"
Trong đầu Kim Vương Tôn lập tức hiện lên vô số khả năng, nhưng không cái nào đáng tin cậy. Đều bị hắn loại bỏ.
"Ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều. Ta tới lấy một thứ, chẳng mấy chốc sẽ đi."
Dường như Ám tiên sinh thật không có hứng thú với Kim Vương Tôn, ngữ điệu nhàm chán nói: "Về phần ngươi, còn không đáng được ta hỏi."
"Ngươi dùng phép khích tướng, muốn ta xuất thủ a?" Tâm niệm Kim Vương Tôn thay đổi rất nhanh, nói: "Xem ra Ám tiên sinh, muốn lấy cây đao trong tay ta."
"A?" Ngữ điệu luôn trầm ổn của Ám tiên sinh hơi cao lên, dường như xuất hiện chút hứng thú với biểu hiện của Kim Vương Tôn, "Rất tỉnh táo a. Không tầm thường, không tầm thường, không nghĩ ra Kim Bất Hoán làm người chính trực, nhi tử lại có chút đầu óc. Ta nhớ ngươi tẩu hỏa nhập ma vì Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết a, thế mà khỏi hẳn sao?"
Kim Vương Tôn nghe được nổi lòng cảnh giác, chuyện hắn tu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết tẩu hỏa nhập ma, đừng nói là ngoại nhân lần đầu gặp mặt này. Cho dù là người bên cạnh, Kim Vương Tôn cũng chưa từng nói ra. Vì sao Ám tiên sinh lại biết.
"Ta biết được, có gì khác thường sao?" Ám tiên sinh thấp giọng cười: "Cuộc đời của ngươi có nhiều hoang đường, thế mà còn để ý chuyện nhỏ này. Ngươi cũng đừng nghĩ ta đang nói hươu nói vượn, tự suy nghĩ một lát, kinh lịch nửa năm qua của ngươi, có giống một màn kịch không, vừa ra khỏi màn kịch sớm có người viết cho ngươi. Đương nhiên có người có thể viết, nhưng không phải ta, ta không làm được chuyện này."
Ám tiên sinh liên tục trả lời vấn đề trong lòng Kim Vương Tôn, nhưng Kim Vương Tôn còn chưa hỏi một câu. Trong lòng lập tức có cảm giác bị Ám tiên sinh này thấy sạch, tựa như trần truồng ở thảo nguyên đại mạc.
Kim Vương Tôn suy nghĩ lời nói của Ám tiên sinh, chợt tâm niệm khẽ động, bắt được một chu ti mã tích. Dùng suy luận này, lập tức minh bạch lai lịch Ám tiên sinh. Hắn tê cả da đầu, người này, còn phiền toái hơn truy binh triều đình. Hắn chú ý Ám tiên sinh, tay phải ở sau lưng đánh thủ thế rút lui cho A Hổ. A Hổ trên thuyền hiểu ý, bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị thả thuyền.
Kim Vương Tôn lại hấp dẫn sự chú ý nói: "Ý của Ám tiên sinh là, có người đang âm thầm thao túng hành động của tại hạ?"
Ám tiên sinh dù bận vẫn ung dung: "Không sai, nhưng xem ra, ngươi cũng không kinh ngạc a."
Kim Vương Tôn cười khổ nói: "Ta còn kinh ngạc cái gì. Người kia là ai, trong lòng ngươi ta đều rõ. Thì ra ngươi là người bên kia. Ha ha ha, nói trắng ra như vậy, thân phận thần bí của ngươi cũng không còn tác dụng. Không bằng trút bỏ áo đen mặt đen này, để ta xem ngươi là ai. Nói không chừng chúng ta từng gặp mặt đấy."
Ám tiên sinh cười nói: "Khá lắm Kim Vương Tôn, trước đây thật là coi thường ngươi a. Trong dăm ba câu, đã đoán được ta là người của ai. Nhưng chỉ biết thì không có tác dụng gì, vật ta muốn, y nguyên muốn."
"Nếu Ám tiên sinh khăng khăng muốn lấy bảo vật của tại hạ, vậy thì mời ra tay đi. Nhưng tiên sinh là cao nhân tiền bối, có lẽ sẽ không khi phụ vãn bối ta."
Ám tiên sinh mỉm cười nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Nếu thế, ta không chiếm tiện nghi này, người tới."
Giọng Ám tiên sinh luôn không cao, lời nói tựa như hai người gặp gỡ ôn chuyện, nhẹ giọng thì thầm, nhưng không biết vì sao lại có thể truyền xa. Trong rừng, một bóng người phóng tới như tiễn, khinh công cực kỳ cao minh, vững vàng đứng bên cạnh Ám tiên sinh, thân thể không lay động chút nào.
Người này đeo mặt nạ long văn, lộ một con mắt, sau lưng đeo một thanh trường kiếm có vẻ cũ kỹ.
Ám tiên sinh khoát tay, giới thiệu: "Hắn gọi là Long Đảm, chính là kiếm thủ số một dưới trướng bản tọa. Nếu ngươi thắng được kiếm trong tay hắn, bản tọa mặc ngươi rời đi."
"A? Tiên sinh chắc chắn như thế?"
Kim Vương Tôn chỉ đang trì hoãn thời gian, nhưng hắn từng thấy khinh công của Ám tiên sinh, không đủ thời gian là không thể thoát khỏi hắn.
Lúc này nội lực Kim Vương Tôn thâm hậu, tay chân đã khôi phục linh hoạt, nội khí toàn thân đều như ý. Hắn vừa được nội lực, vốn đắc chí vừa lòng, sớm muốn tìm người động thủ để thí nghiệm uy lực, khổ nỗi hoàn cảnh chỉ có thể chạy trốn. Bây giờ nếu đưa một người tới cửa để hắn thử đao, hắn lại có cảm giác nóng lòng muốn thử.
"Nếu thế, Vương Tôn đắc tội."
Kim Vương Tôn nắm chặt Kim Ô Phệ Nguyệt, ngang đao nơi tay, giằng co với Long Đảm.
Long Đảm cùng mặt nạ long văn của hắn, tựa như một khối hàn băng, không nhúc nhích chút nào. Hai người giằng co một hồi, Kim Vương Tôn không thể tìm được sơ hở trong tư thế của hắn, không khỏi thán phục người này quả có thực học, cũng không đơn thuần là thủ hạ.
Nhưng hai người một mực giằng co không hành động, A Hổ không thể lái thuyền dưới sự giám thị của Ám tiên sinh, đợi lâu cũng không phải biện pháp.
Kim Vương Tôn đột nhiên hét lớn một tiếng, đao đi tám cong nghiêng vểnh, Kim Ô Phệ Nguyệt dùng đao thế tối nhu chưa bao giờ có chậm rãi tiến công.
Ám tiên sinh cảm thấy thú vị, 'A' một tiếng: "Chiêu này thật cổ quái."
Nhưng Long Đảm lại khẽ đảo lợi kiếm, đến thẳng mặt. Kim Vương Tôn vội vàng cắt ngang, một đao chặn ngang chém tới, lại chợt nhận ra đao của mình không nhanh bằng kiếm của đối phương. Cứ tiếp tục như thế, lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có rút đao về thủ. Nhưng Kim Vương Tôn lại chọn con đường khác, hắn vận tụ nội lực rót vào Kim Ô Phệ Nguyệt, lúc này dị năng chân chính của Kim Ô Phệ Nguyệt mới phát huy tác dụng. Nội lực truyền vào, trên thân đao lập tức sinh ra hấp lực.
Kiếm thế của Long Đảm bị hấp lực kéo dừng một lát, đao Kim Vương Tôn đã tới bên hông. Lần này đổi thành Long Đảm phải thu kiếm, nhưng hắn không lùi chút nào. Trường kiếm mạnh mẽ chém lên Kim Ô Phệ Nguyệt!
Chớ nói Kim Ô Phệ Nguyệt chính là thần binh lợi khí, cho dù là binh khí bình thường, cũng tuyệt không có người dùng trường kiếm cản đao.
Kim Vương Tôn thấy vậy khó hiểu, vội vàng vận đao như gió, chém tới mười mấy đao.
Đao tính chất bá đạo, nhưng đối phương lại cứng đối cứng, tiếp nhận tất cả đường đao hắn tiến công.
Với công lực hắn lúc này còn có mấy đao vừa rồi, Kim Vương Tôn có thể bảo đảm cho dù là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Cửu cũng phải né tránh trong ba đao đầu. Nhưng người này không dùng man lực, mà là ánh mắt cực kỳ chuẩn xác, có thể nhìn ra điểm thi lực của mỗi đao ở đâu, dùng lực đánh lực, vậy mà có thể dùng kiếm triệt tiêu đao uy.
Không biết lai lịch của người đeo mặt nạ long văn này là gì, kiếm pháp quả thực siêu phàm nhập thánh.
Long Đảm không nóng không vội, kiếm trong tay không ngừng đâm ra, đâm cho Kim Vương Tôn vướng trái vướng phải.
Ám tiên sinh cười nói: "Xem ra người nào đó sắp không giữ được đao."
Kim Vương Tôn lại chợt nói: "Chưa hẳn."
Đột nhiên thân thể vọt lên, bay lên như chim, dưới chân đá một hòn đá, lực đạo toàn thân hắn vận tại mũi chân, một cước đá lên! Chính là Dạ Vũ trong Dạ Bộ.
Cả người bắn ra ngoài rất xa, bay tới chiếc chuyền sớm đã không ở bên bờ. Mặc dù khinh công Ám tiên sinh cao, nhưng khinh công hắn học được từ Dạ Bộ, tự nhận cũng không thua hắn quá nhiều.
Đến khi hắn vững vàng rơi vào mũi thuyền, Ám tiên sinh và Long Đảm còn ở bên bờ, không thể qua.
Kim Vương Tôn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể thoát khỏi bọn hắn.
Vừa mới nghĩ xong, ngực Kim Vương Tôn, đột nhiên thủng một lỗ lớn đẫm máu.