[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 307 : Thế gian Tài Hoán · một hổ
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Mười chín năm trước, có một vị đao khách, thanh danh vang dội võ lâm, đại giang nam bắc không ai không biết.
Nàng có tư chất ngút trời, kinh tài tuyệt diễm, tiện sát người ngoài. Trong thời đại đao đạo điêu linh, nàng chính là mầm thiêng chén ngọc nở rộ trong nước đục. Nàng còn trẻ tuổi, đao đạo đã đăng đường nhập thất. Nghe nói đao của nàng vứt bỏ hoa lệ, không chú trọng vặt vãnh, dùng hai chữ giản dị để xưng. Bất kể chiêu số của đối thủ hoa lệ thế nào, vẫn bị một đao thành thành thật thật của nàng đón tay mà phá. Nói đến bí quyết, chính là bốn chữ đại xảo nhược chuyết.
Người bại dưới tay nàng nhiều vô số kể, những danh gia đao pháp thành danh kia sớm đã không dám tiếp thu khiêu chiến của nàng. Cho dù đặt vào hôm nay, thành tựu của nàng vẫn là hiếm người có thể so.
Nàng, được tôn sùng là người có hi vọng khiêu chiến Thiên Hạ Đệ Nhất Đao nhất trong những đao khách đương thời.
Đao của nàng phong mang vạn trượng, được người trong võ lâm e ngại, tôn kính.
Mà con người nàng, cũng đặc sắc như đao của nàng.
Nàng sinh ở võ lâm thế gia, đính hôn từ nhỏ, chưa đầy mười bảy tuổi đã thành thân sinh tử. Nhưng chuyện này không ngăn cản nàng truy cầu đao đạo. Tướng công nàng xuất thân thư hương môn đệ, vốn là thư sinh bình thường. Nhưng hai vợ chồng quen biết từ thiếu niên, lại luyến mộ nhau từ đáy lòng, hai bên yêu nhau tha thiết. Phu quân nàng không bất mãn nửa điểm với chuyện nàng yêu võ, trái lại thường nhắc nàng, người tập võ nên thay trời hành đạo trừ bạo an dân, mới là ước nguyện lúc bắt đầu tập võ.
Đoạn nhân duyên này không thành trở ngại của nàng, trái lại trở thành động lực của nàng.
Ai nói nữ tử không bằng nam?
Nàng vừa làm hiền thê, từ mẫu, cũng làm đao khách thiên hạ hãn hữu.
Nàng vào được phòng bếp, ra được sảnh đường, cũng có thể một đao chém vào đầu ác đồ hung ác nhất võ lâm Giang Nam.
Nàng chính là như thế, vào mười chín năm trước, làm một chuyện sẽ làm nàng hối hận cả đời. Nhưng với tính cách phong quang tễ nguyệt của nàng, nếu không làm, sợ rằng cũng sẽ hối hận cả đời.
Lúc nàng tham gia một buổi dạ yến, nhìn thấy một hung đồ ức hiếp một đứa bé.
Đứa bé kia không khác hài tử của nàng mấy, tuấn tú khả ái, lúc bị uy hiếp mặc dù hơi sợ, nhưng còn có vài phần tức giận và vài phần quật cường nam hài cùng tuổi không có. Những đặc chất này, đều rất giống hài tử của nàng.
Cho dù loại bỏ nguyên nhân đặc biệt khiến mẫu tính từ đáy lòng nàng bị đả động, nàng vẫn sẽ ra tay cứu người. Chỉ là nếu đứa bé không có những đặc chất này, nàng sẽ không gặp phải chuyện sau đó.
Nàng một đao trừ khử hung ngoan, cứu đứa bé kia. Mới biết thì ra đó là hài tử của tông chủ Kim Ngân Tông. Phụ thân hài tử, tông chủ Kim Ngân Tông sớm đã nghe tiếng nàng, không lâu sau đã mời nàng đi làm khách trong nhà. Nàng cũng thấy tiểu Kim Vương Tôn khả ái, cảm thấy rất yêu thích, cũng mang trượng phu hài tử mình qua, người hai nhà trò chuyện vui vẻ.
Tông chủ Kim Ngân Tông vốn có hiệp danh ở Giang Nam, làm người khảng khái hào hùng, việc thiện đã làm nhiều không kể xiết. Nàng kính ngưỡng xưa nay. Thế là tương giao tâm đầu ý hợp với Kim lão tông chủ rất nhanh. Nhà nàng vốn ở Giang Nam, người hai nhà ở chung vô cùng tốt. Nàng thường giữ gìn trị an phủ Trấn Giang với người trong Kim Ngân tông.
Như thế được mấy năm, có một lần, Kim Ngân tông gặp phải đại địch. Người đến chính là hung nhân bất thế xuất trong chốn võ lâm. Hắn dẫn người tiến đánh phân đà phương bắc của Kim Ngân tông, còn liên lụy mấy đại phái võ lâm ở đó, nhất thời tình thế nguy như chồng trứng. Lúc ấy Kim lão tông chủ tu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết xảy ra sự cố, không thể đi, bèn thiên ân vạn tạ nhờ nàng đi giúp một tay. Cũng hứa hẹn thù lao hậu hĩnh, đem tặng tuyệt học gia truyền Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
Nàng minh bạch kỳ vọng của lão tông chủ với nàng, bèn trân trọng nhận lấy Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
Với kỳ tài ngút trời như nàng, cộng thêm lão tông chủ ở bên truyền thụ, trong ba tháng nàng đã hiểu hết tinh áo, mặc dù không bắt đầu tu luyện, lý giải lại sâu sắc hơn rất nhiều người khổ luyện một đời. Thỉnh thoảng đề xuất sáng kiến, cũng khiến người tỉnh ngộ.
Sau đó nàng nghĩa bất dung từ bước lên hành trình, đi một lần chính là ba năm.
Đó không chỉ là một trận giết chóc oanh liệt triệt để, cũng là một trận đấu trí đấu lực dài dằng dặc. Đối thủ chẳng những võ công cực mạnh, khó mà đối phó, hơn nữa còn hung ngoan giảo hoạt, nhiều lần bày cạm bẫy hãm hại, cũng do nàng nhạy bén hơn người mới tránh thoát được. Cho dù đời nàng bại tận hung đồ, người này cũng phải xếp vào hạng khó đối phó nhất. Nàng rời đi vào ngày đông, đến khi giải quyết triệt để chuyện này, bụi bặm lắng xuống, đã là ngày mùa hè chói chang.
Trận chiến cuối cùng của nàng với hung đồ, đánh đến kinh tâm động phách. Hai người đều là cao thủ thế gian hiếm thấy, đánh đến lúc sau, nàng ỷ vào đao pháp ngộ ra từ Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, cuối cùng chênh lệch một chiêu, đánh bại đối thủ.
Người này giao thủ với nàng mấy năm, nàng còn không biết tướng mạo hắn thế nào. Một đao phá vỡ mặt nạ hắn luôn đeo trên mặt, lại phát hiện đây là người quen.
Người này lại là cao thủ đệ nhất Kim Ngân tông —— Kim Vương Thế.
Kim Vương Thế là cháu ruột của Kim lão tông chủ, võ công do Kim lão tông chủ tự tay truyền thụ, đã cao hơn một tầng, chính là hạ nhiệm tông chủ có danh vọng nhất Kim Ngân tông.
Kim Vương Thế cười tà: "Ngươi cho rằng ngươi giết ta là kết thúc sao? Trễ rồi, tất cả đã trễ rồi. Ngươi không kịp được. Ngươi trì hoãn ở đây quá lâu, ba năm này chúng ta vẫn luôn bố trí ở Giang Nam. Bây giờ ngươi trở về, có lẽ còn có thể nhìn thấy trượng phu và nhi tử một lần cuối."
Nàng nghe được tim đập bình bịch.
Người tranh đấu ba năm lại là người bên cạnh, lời hắn nói, đương nhiên có thể là thật.
Nàng không dừng lại chút nào, sau khi kịch chiến lập tức ngồi ngựa ngồi thuyền về nam. Khi nàng đẫm máu trở về, Kim Vương Tôn đi nghênh đón nàng. Đứa bé này luôn rất sùng bái nàng, đương nhiên nàng không nghi ngờ gì, mang theo hắn quay lại gia trang.
Lúc về đến nhà, lại thấy gia viên đã bị hủy, thi hài đầy đất, chỉ không thấy trượng phu và hài tử nàng.
Nơi đó chỉ có một nam tử giống Kim Vương Thế, cũng mang mặt nạ. Nhưng dường như hắn không muốn che giấu thân phận của mình. Bởi vì đao của hắn. Hắn cầm lưỡi đao to lớn điểm đầy vàng bạc trong tay, ô mang không ngừng lưu chuyển trên thân đao, là biểu tượng của tông chủ Kim Ngân Tông —— Kim Ô Phệ Nguyệt.
Sao nàng còn không biết mình bị người phản bội.
Càng khiến trái tim người ta băng giá chính là, thứ duy nhất mang cho nàng cảm giác an ủi sau những ngày mệt nhọc, nước trà ấm áp thiếu niên Kim Vương Tôn đưa tới, lại có kịch độc.
Lúc nàng nhìn Kim Vương Tôn bằng ánh mắt oán hận, Kim Vương Tôn lại ngây dại. Hắn không hề biết mình thành đao nhọn trong tay người ngoài. Lúc hắn vừa chú ý, đã bị hung nhân bày sát cục đánh hôn mê bất tỉnh.
Nàng quát: "Ngươi là ai!"
Hung nhân cười nói: "Với một kẻ hấp hối sắp chết, ta không còn lời nào để nói."
Đó là mãnh độc mười phần kịch liệt, thoáng cái đã ảnh hưởng tới hành động của nàng.
Nàng trải qua hành trình khổ chiến, sương gió mưa tuyết, độc dược gian mưu, nội lực sắp đến dầu hết đèn tắt, trạng thái càng kém đến không thể kém hơn, nhưng lúc này còn phải đối mặt một gian nhân có võ công cao cường hơn Kim Vương Thế.
Đao của nàng, chính là câu trả lời.
Nàng không thua. Sau cùng vẫn không thua. Đến một khắc nàng liên tục mất ưu thế, bị độc dược làm cho tay chân sắp không đề nổi lực, nàng siêu việt bản thân, tiến vào cảnh giới võ giả tha thiết ước mơ. Sử dụng một đao mạch lạc tự nhiên nhất đời nàng. Chém hung nhân võ nghệ cao cường, vốn nguyên công sung túc, ngã xuống đất.
Thậm chí hung nhân kia không biết xảy ra chuyện gì, đã bị thua dưới một đao đó. Nhưng hắn không có chút không cam lòng nào, một đao vừa rồi vô cùng đáng sợ, có thể giữ được tính mạng đã là kết quả hắn khổ tu mấy chục năm.
Đang lúc nàng muốn thuận thế kết liễu hắn, đồng thời tìm ra giải dược trước khi độc dược ăn mòn ý thức cuối cùng, hung nhân lại đột nhiên ném một ám khí cực đại về phía nàng.
Đó là một bao quần áo, không biết bên trong chứa cái gì, cũng không biết bên trên có cơ quan gì. Có lẽ bởi vì bị nàng đánh cho lạnh tim, thủ pháp ném ám khí của hung nhân non nớt đến đáng thương. Tùy tiện tìm một tên bất nhập lưu trong võ lâm ngoại đạo, cũng ném tốt hơn hắn lúc này.
Nàng nhìn cũng không nhìn, tiện tay một đao bổ bao phục kia ra. Sau khi nàng tiến vào cảnh giới đó, đao pháp đã lên cấp độ mới. Một đao kia nhanh tuyệt vô luân, bao phục không kêu được một tiếng, đã chia làm hai nửa.
Hung nhân kia cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là tuyệt đại hảo đao pháp! Nhưng không biết phu quân ngươi bị ái thê một đao chia làm hai nửa, sẽ có cảm nghĩ gì?"
Nàng nghe được giật mình trong lòng, trên đường mặc dù không thấy, nàng vẫn cho rằng cuối cùng có thể dò ra tung tích phu quân và nhi tử từ trong miệng người này. Nếu đối phương muốn đối phó nàng, đương nhiên phải sợ ném chuột vỡ bình, sẽ không giết tướng công và hài tử nàng —— trên đường đi, nàng vẫn luôn nói như vậy để thuyết phục mình.
Nhưng cuối cùng, nàng không nhịn được hai tay run rẩy, mở bao vải bị đánh thành hai nửa kia ra.
Hình ảnh nàng nhìn thấy tàn nhẫn đến cực điểm, không nên có ở nhân gian.
Một khắc này, bảo đao cả đời nàng chưa từng buông ra, tại giây phút sinh tử cũng có thể tuyệt địa phản công, cơ hồ ngang ngửa với, không, còn phải vượt qua tính mệnh nàng, rốt cuộc tuột tay rơi xuống.
Đao pháp tuyệt thế, từ đầu đến cuối không khiến nàng thu được hạnh phúc.
Nước mắt nàng như Giang Hà vỡ đê, sinh mệnh lực trên người chảy đi không dứt. Nàng không ngừng thổ huyết, nôn máu thành lít.
Nhưng vào lúc này, đao của hung nhân cắm trên người nàng, cướp đi nhiệt độ cuối cùng của nàng.
Hung nhân thở dài: "Ngươi thực sự quá khó đối phó. Tốn ròng rã chín năm, mới thu thập được ngươi. Ngươi quá mạnh. Cho dù phái ai, thậm chí là loại cao thủ như Kim Vương Thế, cũng vẫn bị ngươi gặp mạnh càng mạnh đánh bại. Ta đã đánh giá cao ngươi hết mức, nhưng vẫn không ngờ hôm nay phải dùng tới thủ đoạn này mới thắng được.
Một ngày Giang Nam còn loại người như ngươi, sẽ không trở thành chỗ của chúng ta. Vì đại sự kế, không thể lưu ngươi lại."
Hỗn loạn trong đầu nàng, dần dần quy về hỗn độn, trước mắt một màu đen kịt, trời đất quay cuồng. Ý thức và huyết dịch chảy ra, dần dần biến thành màu đen đục ngầu.
Nàng, chỉ nhìn thấy chuôi đao đâm trên người mình. Chuôi đao này vốn nên cùng nàng tiến thoái.
Vì sao......
Vì sao lại là cây đao này......
Vì sao lại là các ngươi?
Chính là vì thời khắc này, mới truyền Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết cho ta sao?
Cũng bởi vì chuyện này, các ngươi mới giết phu quân và nhi tử ta sao? Các ngươi để ta tự tay chém đầu phu quân ta...... Chính là vì chuyện này sao?
Trước khi ý thức bị tử vong thôn phệ, nàng dùng ngữ khí và ánh mắt trống rỗng bất lực nhưng ngoan lệ khiến người sợ hãi, phát ra câu nguyền rủa sau cùng.
—— Gian tặc họ Kim, nếu ta còn một tia âm hồn bất tán, phải làm Kim gia ngươi chết hết! !
Chuyện xưa của nàng, kết thúc ở đây.
Sau đó mười năm vội vã trôi qua, trên giang hồ không còn nghe tên của nàng —— Kim Vương Hổ.
Giang Nam Nhất Đầu Hổ, vốn là thân nữ nhi.
Nàng có tư chất ngút trời, kinh tài tuyệt diễm, tiện sát người ngoài. Trong thời đại đao đạo điêu linh, nàng chính là mầm thiêng chén ngọc nở rộ trong nước đục. Nàng còn trẻ tuổi, đao đạo đã đăng đường nhập thất. Nghe nói đao của nàng vứt bỏ hoa lệ, không chú trọng vặt vãnh, dùng hai chữ giản dị để xưng. Bất kể chiêu số của đối thủ hoa lệ thế nào, vẫn bị một đao thành thành thật thật của nàng đón tay mà phá. Nói đến bí quyết, chính là bốn chữ đại xảo nhược chuyết.
Người bại dưới tay nàng nhiều vô số kể, những danh gia đao pháp thành danh kia sớm đã không dám tiếp thu khiêu chiến của nàng. Cho dù đặt vào hôm nay, thành tựu của nàng vẫn là hiếm người có thể so.
Nàng, được tôn sùng là người có hi vọng khiêu chiến Thiên Hạ Đệ Nhất Đao nhất trong những đao khách đương thời.
Đao của nàng phong mang vạn trượng, được người trong võ lâm e ngại, tôn kính.
Mà con người nàng, cũng đặc sắc như đao của nàng.
Nàng sinh ở võ lâm thế gia, đính hôn từ nhỏ, chưa đầy mười bảy tuổi đã thành thân sinh tử. Nhưng chuyện này không ngăn cản nàng truy cầu đao đạo. Tướng công nàng xuất thân thư hương môn đệ, vốn là thư sinh bình thường. Nhưng hai vợ chồng quen biết từ thiếu niên, lại luyến mộ nhau từ đáy lòng, hai bên yêu nhau tha thiết. Phu quân nàng không bất mãn nửa điểm với chuyện nàng yêu võ, trái lại thường nhắc nàng, người tập võ nên thay trời hành đạo trừ bạo an dân, mới là ước nguyện lúc bắt đầu tập võ.
Đoạn nhân duyên này không thành trở ngại của nàng, trái lại trở thành động lực của nàng.
Ai nói nữ tử không bằng nam?
Nàng vừa làm hiền thê, từ mẫu, cũng làm đao khách thiên hạ hãn hữu.
Nàng vào được phòng bếp, ra được sảnh đường, cũng có thể một đao chém vào đầu ác đồ hung ác nhất võ lâm Giang Nam.
Nàng chính là như thế, vào mười chín năm trước, làm một chuyện sẽ làm nàng hối hận cả đời. Nhưng với tính cách phong quang tễ nguyệt của nàng, nếu không làm, sợ rằng cũng sẽ hối hận cả đời.
Lúc nàng tham gia một buổi dạ yến, nhìn thấy một hung đồ ức hiếp một đứa bé.
Đứa bé kia không khác hài tử của nàng mấy, tuấn tú khả ái, lúc bị uy hiếp mặc dù hơi sợ, nhưng còn có vài phần tức giận và vài phần quật cường nam hài cùng tuổi không có. Những đặc chất này, đều rất giống hài tử của nàng.
Cho dù loại bỏ nguyên nhân đặc biệt khiến mẫu tính từ đáy lòng nàng bị đả động, nàng vẫn sẽ ra tay cứu người. Chỉ là nếu đứa bé không có những đặc chất này, nàng sẽ không gặp phải chuyện sau đó.
Nàng một đao trừ khử hung ngoan, cứu đứa bé kia. Mới biết thì ra đó là hài tử của tông chủ Kim Ngân Tông. Phụ thân hài tử, tông chủ Kim Ngân Tông sớm đã nghe tiếng nàng, không lâu sau đã mời nàng đi làm khách trong nhà. Nàng cũng thấy tiểu Kim Vương Tôn khả ái, cảm thấy rất yêu thích, cũng mang trượng phu hài tử mình qua, người hai nhà trò chuyện vui vẻ.
Tông chủ Kim Ngân Tông vốn có hiệp danh ở Giang Nam, làm người khảng khái hào hùng, việc thiện đã làm nhiều không kể xiết. Nàng kính ngưỡng xưa nay. Thế là tương giao tâm đầu ý hợp với Kim lão tông chủ rất nhanh. Nhà nàng vốn ở Giang Nam, người hai nhà ở chung vô cùng tốt. Nàng thường giữ gìn trị an phủ Trấn Giang với người trong Kim Ngân tông.
Như thế được mấy năm, có một lần, Kim Ngân tông gặp phải đại địch. Người đến chính là hung nhân bất thế xuất trong chốn võ lâm. Hắn dẫn người tiến đánh phân đà phương bắc của Kim Ngân tông, còn liên lụy mấy đại phái võ lâm ở đó, nhất thời tình thế nguy như chồng trứng. Lúc ấy Kim lão tông chủ tu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết xảy ra sự cố, không thể đi, bèn thiên ân vạn tạ nhờ nàng đi giúp một tay. Cũng hứa hẹn thù lao hậu hĩnh, đem tặng tuyệt học gia truyền Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
Nàng minh bạch kỳ vọng của lão tông chủ với nàng, bèn trân trọng nhận lấy Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
Với kỳ tài ngút trời như nàng, cộng thêm lão tông chủ ở bên truyền thụ, trong ba tháng nàng đã hiểu hết tinh áo, mặc dù không bắt đầu tu luyện, lý giải lại sâu sắc hơn rất nhiều người khổ luyện một đời. Thỉnh thoảng đề xuất sáng kiến, cũng khiến người tỉnh ngộ.
Sau đó nàng nghĩa bất dung từ bước lên hành trình, đi một lần chính là ba năm.
Đó không chỉ là một trận giết chóc oanh liệt triệt để, cũng là một trận đấu trí đấu lực dài dằng dặc. Đối thủ chẳng những võ công cực mạnh, khó mà đối phó, hơn nữa còn hung ngoan giảo hoạt, nhiều lần bày cạm bẫy hãm hại, cũng do nàng nhạy bén hơn người mới tránh thoát được. Cho dù đời nàng bại tận hung đồ, người này cũng phải xếp vào hạng khó đối phó nhất. Nàng rời đi vào ngày đông, đến khi giải quyết triệt để chuyện này, bụi bặm lắng xuống, đã là ngày mùa hè chói chang.
Trận chiến cuối cùng của nàng với hung đồ, đánh đến kinh tâm động phách. Hai người đều là cao thủ thế gian hiếm thấy, đánh đến lúc sau, nàng ỷ vào đao pháp ngộ ra từ Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, cuối cùng chênh lệch một chiêu, đánh bại đối thủ.
Người này giao thủ với nàng mấy năm, nàng còn không biết tướng mạo hắn thế nào. Một đao phá vỡ mặt nạ hắn luôn đeo trên mặt, lại phát hiện đây là người quen.
Người này lại là cao thủ đệ nhất Kim Ngân tông —— Kim Vương Thế.
Kim Vương Thế là cháu ruột của Kim lão tông chủ, võ công do Kim lão tông chủ tự tay truyền thụ, đã cao hơn một tầng, chính là hạ nhiệm tông chủ có danh vọng nhất Kim Ngân tông.
Kim Vương Thế cười tà: "Ngươi cho rằng ngươi giết ta là kết thúc sao? Trễ rồi, tất cả đã trễ rồi. Ngươi không kịp được. Ngươi trì hoãn ở đây quá lâu, ba năm này chúng ta vẫn luôn bố trí ở Giang Nam. Bây giờ ngươi trở về, có lẽ còn có thể nhìn thấy trượng phu và nhi tử một lần cuối."
Nàng nghe được tim đập bình bịch.
Người tranh đấu ba năm lại là người bên cạnh, lời hắn nói, đương nhiên có thể là thật.
Nàng không dừng lại chút nào, sau khi kịch chiến lập tức ngồi ngựa ngồi thuyền về nam. Khi nàng đẫm máu trở về, Kim Vương Tôn đi nghênh đón nàng. Đứa bé này luôn rất sùng bái nàng, đương nhiên nàng không nghi ngờ gì, mang theo hắn quay lại gia trang.
Lúc về đến nhà, lại thấy gia viên đã bị hủy, thi hài đầy đất, chỉ không thấy trượng phu và hài tử nàng.
Nơi đó chỉ có một nam tử giống Kim Vương Thế, cũng mang mặt nạ. Nhưng dường như hắn không muốn che giấu thân phận của mình. Bởi vì đao của hắn. Hắn cầm lưỡi đao to lớn điểm đầy vàng bạc trong tay, ô mang không ngừng lưu chuyển trên thân đao, là biểu tượng của tông chủ Kim Ngân Tông —— Kim Ô Phệ Nguyệt.
Sao nàng còn không biết mình bị người phản bội.
Càng khiến trái tim người ta băng giá chính là, thứ duy nhất mang cho nàng cảm giác an ủi sau những ngày mệt nhọc, nước trà ấm áp thiếu niên Kim Vương Tôn đưa tới, lại có kịch độc.
Lúc nàng nhìn Kim Vương Tôn bằng ánh mắt oán hận, Kim Vương Tôn lại ngây dại. Hắn không hề biết mình thành đao nhọn trong tay người ngoài. Lúc hắn vừa chú ý, đã bị hung nhân bày sát cục đánh hôn mê bất tỉnh.
Nàng quát: "Ngươi là ai!"
Hung nhân cười nói: "Với một kẻ hấp hối sắp chết, ta không còn lời nào để nói."
Đó là mãnh độc mười phần kịch liệt, thoáng cái đã ảnh hưởng tới hành động của nàng.
Nàng trải qua hành trình khổ chiến, sương gió mưa tuyết, độc dược gian mưu, nội lực sắp đến dầu hết đèn tắt, trạng thái càng kém đến không thể kém hơn, nhưng lúc này còn phải đối mặt một gian nhân có võ công cao cường hơn Kim Vương Thế.
Đao của nàng, chính là câu trả lời.
Nàng không thua. Sau cùng vẫn không thua. Đến một khắc nàng liên tục mất ưu thế, bị độc dược làm cho tay chân sắp không đề nổi lực, nàng siêu việt bản thân, tiến vào cảnh giới võ giả tha thiết ước mơ. Sử dụng một đao mạch lạc tự nhiên nhất đời nàng. Chém hung nhân võ nghệ cao cường, vốn nguyên công sung túc, ngã xuống đất.
Thậm chí hung nhân kia không biết xảy ra chuyện gì, đã bị thua dưới một đao đó. Nhưng hắn không có chút không cam lòng nào, một đao vừa rồi vô cùng đáng sợ, có thể giữ được tính mạng đã là kết quả hắn khổ tu mấy chục năm.
Đang lúc nàng muốn thuận thế kết liễu hắn, đồng thời tìm ra giải dược trước khi độc dược ăn mòn ý thức cuối cùng, hung nhân lại đột nhiên ném một ám khí cực đại về phía nàng.
Đó là một bao quần áo, không biết bên trong chứa cái gì, cũng không biết bên trên có cơ quan gì. Có lẽ bởi vì bị nàng đánh cho lạnh tim, thủ pháp ném ám khí của hung nhân non nớt đến đáng thương. Tùy tiện tìm một tên bất nhập lưu trong võ lâm ngoại đạo, cũng ném tốt hơn hắn lúc này.
Nàng nhìn cũng không nhìn, tiện tay một đao bổ bao phục kia ra. Sau khi nàng tiến vào cảnh giới đó, đao pháp đã lên cấp độ mới. Một đao kia nhanh tuyệt vô luân, bao phục không kêu được một tiếng, đã chia làm hai nửa.
Hung nhân kia cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là tuyệt đại hảo đao pháp! Nhưng không biết phu quân ngươi bị ái thê một đao chia làm hai nửa, sẽ có cảm nghĩ gì?"
Nàng nghe được giật mình trong lòng, trên đường mặc dù không thấy, nàng vẫn cho rằng cuối cùng có thể dò ra tung tích phu quân và nhi tử từ trong miệng người này. Nếu đối phương muốn đối phó nàng, đương nhiên phải sợ ném chuột vỡ bình, sẽ không giết tướng công và hài tử nàng —— trên đường đi, nàng vẫn luôn nói như vậy để thuyết phục mình.
Nhưng cuối cùng, nàng không nhịn được hai tay run rẩy, mở bao vải bị đánh thành hai nửa kia ra.
Hình ảnh nàng nhìn thấy tàn nhẫn đến cực điểm, không nên có ở nhân gian.
Một khắc này, bảo đao cả đời nàng chưa từng buông ra, tại giây phút sinh tử cũng có thể tuyệt địa phản công, cơ hồ ngang ngửa với, không, còn phải vượt qua tính mệnh nàng, rốt cuộc tuột tay rơi xuống.
Đao pháp tuyệt thế, từ đầu đến cuối không khiến nàng thu được hạnh phúc.
Nước mắt nàng như Giang Hà vỡ đê, sinh mệnh lực trên người chảy đi không dứt. Nàng không ngừng thổ huyết, nôn máu thành lít.
Nhưng vào lúc này, đao của hung nhân cắm trên người nàng, cướp đi nhiệt độ cuối cùng của nàng.
Hung nhân thở dài: "Ngươi thực sự quá khó đối phó. Tốn ròng rã chín năm, mới thu thập được ngươi. Ngươi quá mạnh. Cho dù phái ai, thậm chí là loại cao thủ như Kim Vương Thế, cũng vẫn bị ngươi gặp mạnh càng mạnh đánh bại. Ta đã đánh giá cao ngươi hết mức, nhưng vẫn không ngờ hôm nay phải dùng tới thủ đoạn này mới thắng được.
Một ngày Giang Nam còn loại người như ngươi, sẽ không trở thành chỗ của chúng ta. Vì đại sự kế, không thể lưu ngươi lại."
Hỗn loạn trong đầu nàng, dần dần quy về hỗn độn, trước mắt một màu đen kịt, trời đất quay cuồng. Ý thức và huyết dịch chảy ra, dần dần biến thành màu đen đục ngầu.
Nàng, chỉ nhìn thấy chuôi đao đâm trên người mình. Chuôi đao này vốn nên cùng nàng tiến thoái.
Vì sao......
Vì sao lại là cây đao này......
Vì sao lại là các ngươi?
Chính là vì thời khắc này, mới truyền Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết cho ta sao?
Cũng bởi vì chuyện này, các ngươi mới giết phu quân và nhi tử ta sao? Các ngươi để ta tự tay chém đầu phu quân ta...... Chính là vì chuyện này sao?
Trước khi ý thức bị tử vong thôn phệ, nàng dùng ngữ khí và ánh mắt trống rỗng bất lực nhưng ngoan lệ khiến người sợ hãi, phát ra câu nguyền rủa sau cùng.
—— Gian tặc họ Kim, nếu ta còn một tia âm hồn bất tán, phải làm Kim gia ngươi chết hết! !
Chuyện xưa của nàng, kết thúc ở đây.
Sau đó mười năm vội vã trôi qua, trên giang hồ không còn nghe tên của nàng —— Kim Vương Hổ.
Giang Nam Nhất Đầu Hổ, vốn là thân nữ nhi.