[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 319 : Ba phần Lục Phiến · uống chút sữa đậu nành
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Ta nhảy vọt qua tường, trong đầu còn đang không ngừng tính toán làm sao để đi vòng từ lãnh cung đến Vũ Anh điện. Cả người bay giữa không trung, định sau khi rơi xuống đất sẽ tìm đường đi.
Nhưng ——
“A!”
Vừa bay qua đã thấy một thiếu niên tuấn mỹ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng ngơ ngác nhìn ta, trong tay cầm một cây...... Lang Nha bổng? !
Thiếu niên kia kêu to một tiếng ‘A’, sau đó như chấn kinh quá độ, nhắm ngay giữa hai chân, thuận tay một côn vung tới.
Chết rồi! Có nên hung tàn như vậy không a! Còn có ngươi đánh vào chỗ nào thế!
Ta đề khí khinh thân, lập tức vọt cao một thước, né tránh một côn đánh gà trí mạng này!
Thiếu niên thấy thế càng ngây người, miệng nhỏ đỏ đỏ mở ra rồi khép lại, dùng giọng nói vẫn còn non nớt trẻ thơ, kêu lên: “Quái, quái vật! Liên tỷ tỷ! Có quái vật!” Nhưng Lang Nha bổng trong tay không nhàn rỗi, một gậy lại vung tới. Kình phong đập vào mặt, thế mà rất lăng lệ.
Ta nghiêng đầu tránh qua, sau đó xoay một vòng quanh người hắn, vọt đến sau lưng hắn.
Thiếu niên lộ vẻ kinh ngạc, trong tay cũng không đình trệ mảy may, lập tức đổi thành cầm hai tay, cũng không quay đầu lại, đâm Lang Nha bổng ra phía sau.
Tiểu tử được lắm, phản ứng nhanh đấy!
Nhưng chiều cao và chiều dài cánh tay của hắn kém ta quá xa. Ta vồ tới, chém vào chỗ không có gai trên bổng, kẹp tay kéo Lang Nha bổng của hắn sang bên trái, đoạt lấy cây bổng.
Lang Nha bổng tới tay, chợt cảm thấy trĩu nặng, trọng lượng không nhẹ. Lang Nha bổng này lại là loại võ sĩ trưởng thành sử dụng, sợ rằng phải năm sáu mươi cân. Đứa nhỏ này mới thiếu niên, vậy mà có lực tay lớn như thế, cầm trong tay vung vẩy tự nhiên. Nếu không phải là hậu thiên bổ túc, khẳng định chính là thiên sinh thần lực.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn hai tay trống trơn, khuôn mặt nho nhỏ bỗng trở nên kích động. Một tay chỉ vào ta tức giận không ngừng giậm chân, a a kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi dám cướp bổng của ta!”
Vậy mà nổi giận vì bị cướp Lang Nha bổng...... Lại nói vì sao trong lãnh cung có đứa bé. Bộ đồ đứa nhỏ này mặc, không phải võ sĩ phục của ngự tiền thị vệ sao? Trong hoàng cung, ngự tiền thị vệ có thể tự do hành tẩu đều do Quân Vương trắc huấn luyện ra...... Má ơi, không phải là quan nhị đại chứ.
Ta lại nhìn xung quanh hắn, đao thương kiếm kích ném đầy đất, tiểu tử này chơi võ khí ở hoàng cung thì cũng thôi đi, thế mà còn là thập bát ban binh khí mỗi loại một cái? Ta vẫn chạy trước thì hơn, hoàng thượng còn chờ ta đây!
“Ngươi...... Là ai?”
Thiếu niên lại chất vấn trước. Hắn trầm khuôn mặt nhỏ, chân mày nhíu chặt, tự có vẻ uy nghi không nói nên lời.
“Liên tỷ tỷ từng nói, nhân lực có khi hết. Bất kể người có võ công cao bao nhiêu, lúc vận lực đến cuối cùng, chắc chắc không thể tái sinh lực mới. Vừa rồi ngươi rơi xuống, vì sao có thể lại lên một thước? Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Ta cũng không sợ ngươi a.”
Nói xong hai câu cuối, lại không nhịn được lộ ra khiếp ý. Dù sao là tiểu hài tử a.
“Tỷ tỷ ngươi nói cho ngươi, là thường luận trong võ học, vốn cũng đúng.” Ta cắm Lang Nha bổng xuống đất, gạch đá trên mặt đất vỡ ra, côn đâm xuống vài tấc, vững vàng đứng trên mặt đất, thuận miệng đối phó nói: “Nhưng con đường nội công vốn không thể nói bằng thường luận. Chỉ riêng pháp môn nội công lực cũ kích phát lực mới, hay là tâm pháp giữ lực đạo cho bản thân, dùng để đối phó các loại tình hình nguy hiểm, ta biết không dưới ba mươi môn. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi thậm chí Ma giáo cũng có, không coi là hiếm lạ. Về phần ta, chỉ là một bộ khoái...... Đi ngang qua.”
Nhưng thiếu niên không nghe ta nói, mà nhìn Lang Nha bổng ta vừa tiện tay cắm trên mặt đất, lại trợn mắt há mồm.
“Khí...... Khí lực thật lớn.”
“Này này, đây tính là cái gì!”
Ta cau mày nói: “Chút bản lãnh này ngươi cũng bội phục? Ta cho ngươi biết, cái gọi là phát không bằng thu, loại công phu khí lực lớn này gặp hành gia chân chính biết thu kình giấu lực, ngay cả một phần lực đạo cũng không thi triển được. Ngươi đánh ra toàn bộ lực đạo, mà người ta còn cất giấu bảy tám phần kình lực, ngươi nói ai ăn thiệt thòi?”
“Phát không bằng thu? Thật sao?” Con mắt thiếu niên đang tỏa sáng, trong ánh mắt tràn đầy mơ ước: “Thật sao? Vậy ngươi biết sao? Ngươi dạy dỗ ta được không?”
“Ta......”
Nói được nửa câu, ta tự giác ngậm miệng lại. Vạn nhất đứa nhỏ này thật là hài tử nhà đại quan nào đó, ta lộ võ công trước mặt hắn không tốt lắm a.
“Tóm lại, ta phải đi làm, có người đang chờ ta. Đại ca ca không có thời gian chơi với ngươi, lần sau gặp lại.”
“Chờ, chờ chút a!”
Thiếu niên đột nhiên hét lớn: “Ngươi tiếp ta một chưởng!” Thiếu niên bỗng nhiên lao đến, vận đủ khí lực đánh tới một chưởng.
“A?”
Ta tiện tay chặn lại.
Thiếu niên ‘Ô oa’ một tiếng, bay vào bụi cỏ như diều đứt dây......
Ô oa...... Siêu cấp yếu.
Vừa rồi ta cũng không vận công, chỉ là hộ thể chân khí bắn ngược. Chỉ cần là người có chút căn cơ nội công, có nội lực hộ thể thì sẽ không biến thành như vậy a. Khí lực gia hỏa này lớn như vậy, một chút nội công cũng không biết sao?
"Này...... Ngươi không sao chứ?"
Đương nhiên bởi vì ta không dùng lực hắn cũng không bị thương gì, vừa nằm xuống đã lập tức chui ra từ trong bụi cỏ. Nhưng khuôn mặt trắng nõn bị vẽ mấy vết lớn, tay chân cũng bị mài rách, trên đầu nhỏ còn có mấy cái lá, không thể nhếch nhác hơn được nữa.
Thiếu niên ngơ ngác ngồi tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Vì sao có thể như vậy......”
Nhưng ánh mắt không có chút nhụt chí nào, trái lại đầy phấn chấn.
Xem ra còn rất có sức sống a.
Thiếu niên trừng lớn hai mắt, kêu lên: “Ngươi, tên ngươi là gì?”
Ta cười nói: “Tiểu danh cỏn con, không đáng nhắc đến.”
Quay người để lại một bóng lưng tiêu sái cho thiếu niên này, ta tranh thủ thời gian chạy trốn! Nếu bị người bắt gặp ta khi phụ tiểu hài ở đây, không bị bắt đi diễu phố thị chúng, xem như sỉ nhục của Lục Phiến môn mới lạ!
“Tử đại nhân, ngài gọi ta —— Ôi ôi...... Ngươi, ngươi là người nào trong cung, sao lại lỗ mãng như thế?”
Quay người lại muốn chạy trốn từ góc nhà, lại đụng phải một người —— ‘Đụng phải’ danh phù kỳ thực, hơn nữa đụng đến người ta ngã xuống đất.
Người này có thân hình tinh tế, bạch bào rộng lớn bao trùm dáng người dài nhỏ của nàng. Tóc dài đen nhánh tú lệ, kéo đến bên hông. Làm người ấn tượng nhất là đôi mắt vũ mị như biết nói chuyện. Trong veo như nước vừa yêu vừa mị, nếu không phải sớm đã quen biết, còn tưởng rằng gặp phải bạch hồ tu thành chính quả, hóa thân mỹ nữ câu dẫn phàm nhân.
Nhưng chỉ nói kết quả, bởi vì ta không chú ý, đâm Bạch tổng quản ngã sấp trên mặt đất, mắt đầy oán trách.
Nói cũng kỳ quái, lúc trước leo tường ta không để ý dưới tường có người là do đang mải suy nghĩ, hơn nữa đứa bé dưới chân tường không nhúc nhích, không dễ phát hiện. Nhưng Bạch tổng quản đi ngay trước mặt, ta lại không chú ý tới tiếng bước chân, tiếng hít thở của nàng.
Bạch Liên nhìn rõ ràng là ta, rất tức giận kêu lên: “Minh Phi Chân! Lại là ngươi! Ngươi làm gì ở đây?”
“Ờ, ta vừa lạc đường......”
Kết quả Bạch tổng quản không bị lừa, sẵng giọng: “Ngươi lạc đường? Ta mang theo năm cung nữ canh giữ bên ngoài, ngươi lạc đường vào đây kiểu gì?”
Ta nào biết ngươi canh giữ bên ngoài a! Lại nói đại nội tổng quản nhà ngươi, lúc tảo triều không vào triều, canh giữ chỗ này làm gì? Vạn nhất hoàng thượng muốn tuyên ngươi không phải rất khó gặp sao? Phải biết hoàng thượng tuyên gọi, ngươi đến trễ chính là chuyện lớn a!
Ta đang định giải thích, muốn lừa gạt một trận, lại nghe được một tiếng la hét như tiểu lão hổ sau lưng.
“Có sơ hở! Xem chưởng!”
Thiếu niên kia cười lớn chạy tới làm một chưởng!
Này! Ngươi còn chưa hết hi vọng sao! Ngay cả chân khí hộ thân của ta ngươi cũng đánh không lại, còn xem cái rắm!
Ta căn bản lười nhác hoàn thủ. Hắn gặp phải chân khí hộ thân của ta sẽ bị bắn ngược về, cho nên ta không cần phải để ý đến hắn.
Ta dứt khoát mặc kệ thiếu niên sau lưng, trực tiếp đưa tay an ủi Bạch tổng quản.
Nhưng Bạch tổng quản không để ý tới ta, mà đột nhiên kinh hãi lo âu nói với thiếu niên kia: “Tử đại nhân! Vì sao ngươi bị thương, là ai làm?” Nói xong đột nhiên minh bạch gì đó, mắt to vũ mị hung hăng trợn lên nhìn ta, chỉ ngón tay: “Minh Phi Chân, lại là ngươi đúng không!”
Nàng cũng không chú ý mình duỗi tay ra, lại cản trên lộ tuyến của thiếu niên kia. Thiếu niên không thể không cải biến quỹ đạo chưởng kích, chếch đi một chút.
Lúc này, mấy tiểu cung nữ ra sức đuổi theo cũng đến trong viện tiểu Nam môn. Chắc vừa rồi mấy người các nàng không nhanh bằng Bạch tổng quản, cho nên mới chậm hơn một chút.
Bi kịch phát sinh như thế.
Bạch tổng quản không chịu chấp nhận hảo ý của ta, để ta nâng nàng lên, thế là ta đứng tại chỗ bất động.
Một chưởng của thiếu niên đánh tới, bởi vì Bạch tổng quản duỗi tay ra, không thể không chếch đi một chút, kết quả một chưởng dùng sức đập vào túi da đầy sữa đậu nành bên hông ta. Túi da kia vốn đầy ắp, vừa chịu lực vỗ lập tức sữa đậu nành tung tóe.
Mà các cung nữ, chính là người chứng kiến thảm kịch này.
Năm tiểu cung nữ vừa đến hậu viện, theo một tiếng ‘Bốp’ vang giòn, phát ra tiếng thét bi thảm nhất trần gian.
Trong tiếng kêu thảm của đám tiểu cung nữ, Bạch tổng quản nửa ngồi trên mặt đất, đầu nhỏ thiên kiều bách mị ngang với hông ta lúc hơi ngồi xổm. Mà chất lỏng màu trắng bên hông ta hắt ra, một trước một sau bắn tung tóe lên Bạch tổng quản và thiếu niên kia, đầy một mặt......
......
A không, ta suy nghĩ một lát, hẳn là hai mặt?
Nhưng ——
“A!”
Vừa bay qua đã thấy một thiếu niên tuấn mỹ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng ngơ ngác nhìn ta, trong tay cầm một cây...... Lang Nha bổng? !
Thiếu niên kia kêu to một tiếng ‘A’, sau đó như chấn kinh quá độ, nhắm ngay giữa hai chân, thuận tay một côn vung tới.
Chết rồi! Có nên hung tàn như vậy không a! Còn có ngươi đánh vào chỗ nào thế!
Ta đề khí khinh thân, lập tức vọt cao một thước, né tránh một côn đánh gà trí mạng này!
Thiếu niên thấy thế càng ngây người, miệng nhỏ đỏ đỏ mở ra rồi khép lại, dùng giọng nói vẫn còn non nớt trẻ thơ, kêu lên: “Quái, quái vật! Liên tỷ tỷ! Có quái vật!” Nhưng Lang Nha bổng trong tay không nhàn rỗi, một gậy lại vung tới. Kình phong đập vào mặt, thế mà rất lăng lệ.
Ta nghiêng đầu tránh qua, sau đó xoay một vòng quanh người hắn, vọt đến sau lưng hắn.
Thiếu niên lộ vẻ kinh ngạc, trong tay cũng không đình trệ mảy may, lập tức đổi thành cầm hai tay, cũng không quay đầu lại, đâm Lang Nha bổng ra phía sau.
Tiểu tử được lắm, phản ứng nhanh đấy!
Nhưng chiều cao và chiều dài cánh tay của hắn kém ta quá xa. Ta vồ tới, chém vào chỗ không có gai trên bổng, kẹp tay kéo Lang Nha bổng của hắn sang bên trái, đoạt lấy cây bổng.
Lang Nha bổng tới tay, chợt cảm thấy trĩu nặng, trọng lượng không nhẹ. Lang Nha bổng này lại là loại võ sĩ trưởng thành sử dụng, sợ rằng phải năm sáu mươi cân. Đứa nhỏ này mới thiếu niên, vậy mà có lực tay lớn như thế, cầm trong tay vung vẩy tự nhiên. Nếu không phải là hậu thiên bổ túc, khẳng định chính là thiên sinh thần lực.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn hai tay trống trơn, khuôn mặt nho nhỏ bỗng trở nên kích động. Một tay chỉ vào ta tức giận không ngừng giậm chân, a a kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi dám cướp bổng của ta!”
Vậy mà nổi giận vì bị cướp Lang Nha bổng...... Lại nói vì sao trong lãnh cung có đứa bé. Bộ đồ đứa nhỏ này mặc, không phải võ sĩ phục của ngự tiền thị vệ sao? Trong hoàng cung, ngự tiền thị vệ có thể tự do hành tẩu đều do Quân Vương trắc huấn luyện ra...... Má ơi, không phải là quan nhị đại chứ.
Ta lại nhìn xung quanh hắn, đao thương kiếm kích ném đầy đất, tiểu tử này chơi võ khí ở hoàng cung thì cũng thôi đi, thế mà còn là thập bát ban binh khí mỗi loại một cái? Ta vẫn chạy trước thì hơn, hoàng thượng còn chờ ta đây!
“Ngươi...... Là ai?”
Thiếu niên lại chất vấn trước. Hắn trầm khuôn mặt nhỏ, chân mày nhíu chặt, tự có vẻ uy nghi không nói nên lời.
“Liên tỷ tỷ từng nói, nhân lực có khi hết. Bất kể người có võ công cao bao nhiêu, lúc vận lực đến cuối cùng, chắc chắc không thể tái sinh lực mới. Vừa rồi ngươi rơi xuống, vì sao có thể lại lên một thước? Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Ta cũng không sợ ngươi a.”
Nói xong hai câu cuối, lại không nhịn được lộ ra khiếp ý. Dù sao là tiểu hài tử a.
“Tỷ tỷ ngươi nói cho ngươi, là thường luận trong võ học, vốn cũng đúng.” Ta cắm Lang Nha bổng xuống đất, gạch đá trên mặt đất vỡ ra, côn đâm xuống vài tấc, vững vàng đứng trên mặt đất, thuận miệng đối phó nói: “Nhưng con đường nội công vốn không thể nói bằng thường luận. Chỉ riêng pháp môn nội công lực cũ kích phát lực mới, hay là tâm pháp giữ lực đạo cho bản thân, dùng để đối phó các loại tình hình nguy hiểm, ta biết không dưới ba mươi môn. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi thậm chí Ma giáo cũng có, không coi là hiếm lạ. Về phần ta, chỉ là một bộ khoái...... Đi ngang qua.”
Nhưng thiếu niên không nghe ta nói, mà nhìn Lang Nha bổng ta vừa tiện tay cắm trên mặt đất, lại trợn mắt há mồm.
“Khí...... Khí lực thật lớn.”
“Này này, đây tính là cái gì!”
Ta cau mày nói: “Chút bản lãnh này ngươi cũng bội phục? Ta cho ngươi biết, cái gọi là phát không bằng thu, loại công phu khí lực lớn này gặp hành gia chân chính biết thu kình giấu lực, ngay cả một phần lực đạo cũng không thi triển được. Ngươi đánh ra toàn bộ lực đạo, mà người ta còn cất giấu bảy tám phần kình lực, ngươi nói ai ăn thiệt thòi?”
“Phát không bằng thu? Thật sao?” Con mắt thiếu niên đang tỏa sáng, trong ánh mắt tràn đầy mơ ước: “Thật sao? Vậy ngươi biết sao? Ngươi dạy dỗ ta được không?”
“Ta......”
Nói được nửa câu, ta tự giác ngậm miệng lại. Vạn nhất đứa nhỏ này thật là hài tử nhà đại quan nào đó, ta lộ võ công trước mặt hắn không tốt lắm a.
“Tóm lại, ta phải đi làm, có người đang chờ ta. Đại ca ca không có thời gian chơi với ngươi, lần sau gặp lại.”
“Chờ, chờ chút a!”
Thiếu niên đột nhiên hét lớn: “Ngươi tiếp ta một chưởng!” Thiếu niên bỗng nhiên lao đến, vận đủ khí lực đánh tới một chưởng.
“A?”
Ta tiện tay chặn lại.
Thiếu niên ‘Ô oa’ một tiếng, bay vào bụi cỏ như diều đứt dây......
Ô oa...... Siêu cấp yếu.
Vừa rồi ta cũng không vận công, chỉ là hộ thể chân khí bắn ngược. Chỉ cần là người có chút căn cơ nội công, có nội lực hộ thể thì sẽ không biến thành như vậy a. Khí lực gia hỏa này lớn như vậy, một chút nội công cũng không biết sao?
"Này...... Ngươi không sao chứ?"
Đương nhiên bởi vì ta không dùng lực hắn cũng không bị thương gì, vừa nằm xuống đã lập tức chui ra từ trong bụi cỏ. Nhưng khuôn mặt trắng nõn bị vẽ mấy vết lớn, tay chân cũng bị mài rách, trên đầu nhỏ còn có mấy cái lá, không thể nhếch nhác hơn được nữa.
Thiếu niên ngơ ngác ngồi tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Vì sao có thể như vậy......”
Nhưng ánh mắt không có chút nhụt chí nào, trái lại đầy phấn chấn.
Xem ra còn rất có sức sống a.
Thiếu niên trừng lớn hai mắt, kêu lên: “Ngươi, tên ngươi là gì?”
Ta cười nói: “Tiểu danh cỏn con, không đáng nhắc đến.”
Quay người để lại một bóng lưng tiêu sái cho thiếu niên này, ta tranh thủ thời gian chạy trốn! Nếu bị người bắt gặp ta khi phụ tiểu hài ở đây, không bị bắt đi diễu phố thị chúng, xem như sỉ nhục của Lục Phiến môn mới lạ!
“Tử đại nhân, ngài gọi ta —— Ôi ôi...... Ngươi, ngươi là người nào trong cung, sao lại lỗ mãng như thế?”
Quay người lại muốn chạy trốn từ góc nhà, lại đụng phải một người —— ‘Đụng phải’ danh phù kỳ thực, hơn nữa đụng đến người ta ngã xuống đất.
Người này có thân hình tinh tế, bạch bào rộng lớn bao trùm dáng người dài nhỏ của nàng. Tóc dài đen nhánh tú lệ, kéo đến bên hông. Làm người ấn tượng nhất là đôi mắt vũ mị như biết nói chuyện. Trong veo như nước vừa yêu vừa mị, nếu không phải sớm đã quen biết, còn tưởng rằng gặp phải bạch hồ tu thành chính quả, hóa thân mỹ nữ câu dẫn phàm nhân.
Nhưng chỉ nói kết quả, bởi vì ta không chú ý, đâm Bạch tổng quản ngã sấp trên mặt đất, mắt đầy oán trách.
Nói cũng kỳ quái, lúc trước leo tường ta không để ý dưới tường có người là do đang mải suy nghĩ, hơn nữa đứa bé dưới chân tường không nhúc nhích, không dễ phát hiện. Nhưng Bạch tổng quản đi ngay trước mặt, ta lại không chú ý tới tiếng bước chân, tiếng hít thở của nàng.
Bạch Liên nhìn rõ ràng là ta, rất tức giận kêu lên: “Minh Phi Chân! Lại là ngươi! Ngươi làm gì ở đây?”
“Ờ, ta vừa lạc đường......”
Kết quả Bạch tổng quản không bị lừa, sẵng giọng: “Ngươi lạc đường? Ta mang theo năm cung nữ canh giữ bên ngoài, ngươi lạc đường vào đây kiểu gì?”
Ta nào biết ngươi canh giữ bên ngoài a! Lại nói đại nội tổng quản nhà ngươi, lúc tảo triều không vào triều, canh giữ chỗ này làm gì? Vạn nhất hoàng thượng muốn tuyên ngươi không phải rất khó gặp sao? Phải biết hoàng thượng tuyên gọi, ngươi đến trễ chính là chuyện lớn a!
Ta đang định giải thích, muốn lừa gạt một trận, lại nghe được một tiếng la hét như tiểu lão hổ sau lưng.
“Có sơ hở! Xem chưởng!”
Thiếu niên kia cười lớn chạy tới làm một chưởng!
Này! Ngươi còn chưa hết hi vọng sao! Ngay cả chân khí hộ thân của ta ngươi cũng đánh không lại, còn xem cái rắm!
Ta căn bản lười nhác hoàn thủ. Hắn gặp phải chân khí hộ thân của ta sẽ bị bắn ngược về, cho nên ta không cần phải để ý đến hắn.
Ta dứt khoát mặc kệ thiếu niên sau lưng, trực tiếp đưa tay an ủi Bạch tổng quản.
Nhưng Bạch tổng quản không để ý tới ta, mà đột nhiên kinh hãi lo âu nói với thiếu niên kia: “Tử đại nhân! Vì sao ngươi bị thương, là ai làm?” Nói xong đột nhiên minh bạch gì đó, mắt to vũ mị hung hăng trợn lên nhìn ta, chỉ ngón tay: “Minh Phi Chân, lại là ngươi đúng không!”
Nàng cũng không chú ý mình duỗi tay ra, lại cản trên lộ tuyến của thiếu niên kia. Thiếu niên không thể không cải biến quỹ đạo chưởng kích, chếch đi một chút.
Lúc này, mấy tiểu cung nữ ra sức đuổi theo cũng đến trong viện tiểu Nam môn. Chắc vừa rồi mấy người các nàng không nhanh bằng Bạch tổng quản, cho nên mới chậm hơn một chút.
Bi kịch phát sinh như thế.
Bạch tổng quản không chịu chấp nhận hảo ý của ta, để ta nâng nàng lên, thế là ta đứng tại chỗ bất động.
Một chưởng của thiếu niên đánh tới, bởi vì Bạch tổng quản duỗi tay ra, không thể không chếch đi một chút, kết quả một chưởng dùng sức đập vào túi da đầy sữa đậu nành bên hông ta. Túi da kia vốn đầy ắp, vừa chịu lực vỗ lập tức sữa đậu nành tung tóe.
Mà các cung nữ, chính là người chứng kiến thảm kịch này.
Năm tiểu cung nữ vừa đến hậu viện, theo một tiếng ‘Bốp’ vang giòn, phát ra tiếng thét bi thảm nhất trần gian.
Trong tiếng kêu thảm của đám tiểu cung nữ, Bạch tổng quản nửa ngồi trên mặt đất, đầu nhỏ thiên kiều bách mị ngang với hông ta lúc hơi ngồi xổm. Mà chất lỏng màu trắng bên hông ta hắt ra, một trước một sau bắn tung tóe lên Bạch tổng quản và thiếu niên kia, đầy một mặt......
......
A không, ta suy nghĩ một lát, hẳn là hai mặt?