[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 336 : Tin đồn thất thiệt · rèn đúc lương tâm

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

“Như vậy, bây giờ ta hỏi mọi người a.”
Tô Hiểu cầm quyển vở nhỏ, miệng nhỏ cắn cán bút lông, như đang phiền não hạ bút thế nào. Chuyện này vốn chỉ tính là nửa cái công sai, một nửa kỳ thực là Tô Hiểu thương xót cảnh ngộ của Ngưu gia đại tẩu nên mới nhúng tay mà thôi.
Khó khăn lắm, rốt cuộc viết xuống mấy chữ “Tiểu kí sự ngày hai mươi bảy, tháng chạp, năm Nguyên Thánh thứ ba mươi”, thôn dân bên cạnh thấy thế tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Chữ tiểu cô nương này thật đẹp mắt.”
“Xinh đẹp xinh đẹp, chỉ là ta không biết cái gì. Nguyên một đám tròn trịa cuồn cuộn này, như vẽ tranh.”
Tô Hiểu nghe được gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Tô Hiểu đã học đọc sách, cũng học viết chữ từ nhỏ. Nhưng trong nhà nữ tử chiếm đa số, nâng bút viết chữ phần lớn do nương thân truyền thụ, bởi vậy kiểu chữ Tô Hiểu xinh đẹp nhã lệ, ngoài thanh tú còn thấy khá nghiên lệ, giống thủ bút của nữ tử. Lần đầu Tô Hiểu đến Lục Phiến môn, đúng là bị Liễu Nguyên nhìn thấy lúc ký tên, tiếp theo bị dây dưa. Từ sau lúc đó, Tô Hiểu rút kinh nghiệm xương máu, viết tất cả thành chữ nhỏ, đúng quy đúng củ. Nhưng thói quen ban đầu không thay đổi, vẫn tỏ ra mượt mà. Bị các thôn dân nói ra, lập tức hơi ngượng ngùng.
Tô Hiểu ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ta muốn hỏi Ngưu đại tẩu, rốt cuộc vì sao ngươi đến nha môn Hình bộ kêu oan. Ngươi vừa vào nha môn đã kêu khóc tháng sáu phi sương trời không có mắt, rốt cuộc nói chuyện gì? Còn có trượng phu nhà ngươi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi nói bị người bắt đi không thả.”
Ngưu đại tẩu thấy vị ‘Quan cô nương’ này thanh lệ tuyệt tục, ngữ khí hòa ái ôn nhu, vốn đại sinh hảo cảm. Mặc dù thấy nàng còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao tiểu lão bách tính cũng không thể có tư thế này. Thế là bắt đầu nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Chuyện là như vậy...... Nam nhân ta họ Ngưu, gọi Ngưu Xuyên Tử. Chúng ta đều là người xứ khác, đến từ thôn Đại Ngưu, huyện Tử Kim. Đây đều là các hương thân của thôn Đại Ngưu. Hai tháng trước, bởi vì đến nông nhàn, không có việc làm. Hán tử nhà ta muốn đến kinh thành tìm chút sinh kế. Mới đi không bao lâu đã hồi âm nói tìm được công việc, là làm tiểu công trong một võ quán. Ta nghĩ thấy không ổn. Võ quán thì có tiền không sai. Nhưng đàn ông bên trong đều luyện võ, nam nhân nhà ta là người thô hào, lại thành thực, vạn nhất đắc tội đại gia trong võ quán, tùy tiện đánh một trận hắn cũng không chịu nổi a. Lúc ấy đã muốn hắn đổi công việc. Nhưng không ngờ thù lao của võ quán này quả thực không ít, thoáng cái đã gửi về nhà, gửi năm lượng bạc. Nói là người võ quán gọi hắn đi luận võ, chỉ cần đánh một trận, liền có một lượng bạc.”
Tô Hiểu thấy nàng biến nhan biến sắc lúc nói lời này, trong lòng khẽ động. Ngưu đại tẩu là nông dân, nhắc đến nhiều tiền trước công chúng, có kiêng kỵ là không giả. Nhưng ánh mắt nàng không chỉ khó chịu, còn có kinh hoảng rất sâu sắc. Đại khái võ quán không chỉ cho năm lượng bạc mà thôi.
Nhưng tới đây, có thể nói chuyện Ngưu Xuyên Tử đánh hắc quyền là nhất thanh nhị sở, thật có chuyện này. Với hiểu biết của Tô Hiểu về giá thị trường kinh thành. Cho dù là võ sư mà võ quán đỉnh cấp mời, tiền lương một tháng cũng chỉ là mấy lượng bạc này. Ngưu Xuyên Tử chỉ là nông dân bình thường, sao có thể kiếm thù lao hậu hĩnh như thế trong thời gian ngắn. Võ quán của hắn, không thể nghi ngờ, nhất định là võ quán trong lòng đất.
Nhưng luận võ trong lòng đất cũng không phải phạm pháp, cũng không thể dùng chuyện này để định tội.
Cho nên không nói suy nghĩ này ra, Tô Hiểu để Ngưu đại tẩu nói tiếp.
Ngưu đại tẩu vừa khóc vừa hồi tưởng: “Kiếm được tiền cả nhà chúng ta đều rất cao hứng. Nam nhân nhà ta là người rất lo cho gia đình, mỗi vài ngày sẽ gửi thư về, nhưng về sau thư ngày càng ít. Cuối cùng, hai tuần liên tiếp cũng không có tin tức. Ta ở nhà sốt ruột sợ hãi, đang suy nghĩ có nên đi kinh thành tìm hắn hay không. Kết quả là nhận được thông tri của nha môn Thuận Thiên phủ, nói nam nhân nhà ta không ở kinh thành, mà đánh cho người ta ở một võ quán huyện Ngũ Hoa, đánh hắc quyền, đánh luận võ trong lòng đất gì đó. Hai tháng này, còn có danh khí không nhỏ.”
Tô Hiểu nghe được thầm than trong lòng. Vụ án hoàng thượng giao cho Tô Hiểu phá liên quan tới luận võ trong lòng đất dấy lên gần đây. Cho nên hồ sơ đưa cho có rất nhiều án lệ trong quá khứ. Tô Hiểu đọc rất nhiều, cũng coi như một nửa chuyên gia hắc quyền. Như võ quán trong lòng đất, tự sẽ nuôi võ sư, đồng thời cũng giơ biển hiệu chờ đợi võ lâm hào khách khiêu chiến.
Nhưng hắc quyền thủ ở luận võ trong lòng đất, kiếm tiền từ đánh thắng đánh thua lại không phải nhiều nhất, mà là tỉ lệ đặt cược của người xem. Khi một hắc quyền thủ có tỉ lệ đặt cược cực cao, lại thua cực thảm, đương nhiên võ quán kiếm tiền, mà quyền thủ dưới cờ cũng sẽ được hưởng lợi. Cho nên cũng có trường hợp tự nâng giá trị bản thân, tìm một người từ bên ngoài, giả làm luận võ, võ quán để hắn thắng liên tiếp, đến khi tỉ lệ đặt cược tăng cao lại hung hăng đánh bại, kiếm của người xem một số lớn.
Ngưu Xuyên Tử, rất có thể bởi vì là người xứ khác, bị tìm đi làm kẻ lừa gạt này. Nhưng hắn thành thật, không giỏi giả vờ, hơn nữa thân thể còn yếu ớt. Vì sao lại tìm hắn?
Ngưu đại tẩu cao giọng khóc ròng: “Cô nương oan uổng a! Nam nhân nhà ta là người thành thật, đời này không biết đánh nhau, chắc chắn hắn bị người hãm hại a. Hán tử nhà ta oan a, quan cô nương phải làm chủ cho hắn a.”
Tô Hiểu cười nói: “Ngưu đại tẩu không nên gấp gáp. Ta giải thích cho ngươi, mặc dù triều đình không khởi xướng luận võ trong lòng đất và đánh hắc quyền, nhưng không có văn bản rõ ràng quy định đây là trái với luật pháp. Nói cách khác, kỳ thực đánh hắc quyền không phạm pháp.”
“Có đúng không, có đúng không?” Như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, Ngưu đại tẩu nắm chặt cánh tay nhỏ của Tô Hiểu, một mực nói: “Không sao chứ, hắn thật không sao chứ? Vậy, vậy lúc nào hắn được thả ra? Người nha môn nói ngay cả thăm hỏi cũng không cho a!”
“Nếu tra ra vô tội, đương nhiên sẽ nhanh chóng phóng thích. Các vị các hương thân, bây giờ ta muốn hỏi các ngươi một vài vấn đề.”
Tô Hiểu đi hỏi nguyên một đám, xác minh lời Ngưu đại tẩu đã nói, chứng nhận lời nàng nói tương đồng với những thôn dân này, cũng không có thêm bất kỳ chi tiết gì.
Hán tử cầm đầu Mao Đại Lực bị Lãnh thượng thư đánh mười hèo, bây giờ mông còn đau. Trợn mắt nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Lúc nào thả Ngưu lão đệ ra, cô nương ngươi nói thẳng.”
“Một vấn đề cuối cùng, nếu cũng không thành vấn đề, ta lập tức vào Thuận Thiên phủ đòi người.”
Tô Hiểu tận lực duy trì vẻ mặt tươi cười, để tránh bị người nhìn ra nội tâm run rẩy. Ngữ khí bình thản, kiệt lực ngăn chặn sợ hãi, hỏi ra một vấn đề cuối cùng.
“Đại tẩu, trượng phu ngài, trong hai tháng quyền tái dưới đất, có giết người không?”
**********
Một canh giờ trước.
“Ngươi muốn đi tìm những thôn dân kia đúng không?”
Lãnh thượng thư cúi đầu viết nhanh, trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại tiếng viết sột soạt, hắn ném một vấn đề cho Tô Hiểu bên cạnh án thư.
Nhưng Tô Hiểu lại bị dọa cho rơi bút trong tay, bởi vì Lãnh thượng thư nói trúng. Đây chỉ là suy nghĩ vừa thoáng cái đã qua trong đầu mà thôi. Nhưng không biết bị hắn phát hiện thế nào.
“Cũng không có gì.” Tay Lãnh thượng thư không ngừng chút nào, dường như chỉ tiếp lời khi nhàn hạ, “Ánh mắt ngươi lấp lánh, sau khi thấy những hương dân kia thì thần bất thủ xá, lúc viết đứng ngồi không yên, vẫn luôn nhìn lén ra ngoài cửa. Nếu ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, cũng có thể nói là vô năng.”
Mặc dù Tô Hiểu kinh ngạc, nhưng biết thiên hạ nhiều dị sĩ, Lãnh lão sư trước mặt lại là một trong chúa tể của lục bộ quốc gia, có bản lĩnh như vậy cũng không tính là quá đáng.
“Nếu lão sư quan nhân vu vi, vì sao không chịu giúp bọn hắn một chút. Đại nương kia không có trượng phu, hơn nữa theo bọn hắn nói, chuyện này liên quan đến nha môn Thuận Thiên phủ, bất kể thế nào chúng ta cũng nên quan tâm một hai. Vừa nãy học sinh tìm đọc án lệ trước đây, Hình bộ cũng có vãng lệ tiếp nhận dân kiện quan, học sinh cho rằng......”
“Hiểu Hàn, nhớ kỹ thân phận của ngươi.”
Lãnh thượng thư ngắt lời Tô Hiểu, mặc dù ngữ khí nhàn nhạt, lại có sự uy nghiêm bức nhân mà đến.
“Ngươi là thuộc hạ của ta, học sinh của ta, không nên chất vấn quyết định của ta.”