[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 456 : Chúc Chiếu U Huỳnh

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

A Bất Lặc Tư nhàn nhạt nói: “Nghe nói Kỳ Lân vệ rất nổi tiếng, chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
“Long Tại Thiên!”
Hoàng thượng kêu thảm một tiếng, nếu Long Tại Thiên còn tỉnh, có lẽ sẽ cảm động khóc nức nở vì được thánh thượng chú ý. Nhưng giờ phút này, hắn hoàn toàn không nghe được.
Nói là tiếp chiêu, nhưng ai cũng biết, luận bàn với Tuyệt Thánh thập tọa không khác ngược sát bao nhiêu. Khác biệt duy nhất có lẽ là, đối phương không cần phí tâm tư ‘Ngược sát’ cũng có thể nhẹ nhàng thu thập ngươi.
A Bất Lặc Tư giải quyết Long Tại Thiên, nhàn nhạt nói: “Hán tử vừa nãy miễn cưỡng tiếp ba chiêu của bản tọa.”
Ai cũng biết, hắn chỉ Thiết Hàn Y bị trọng thương từ đầu.
“Hắn nên chết trong chiêu thứ nhất. Nhưng người này đấu chí ương ngạnh, một lòng hộ chủ. Bản tọa nể tình hắn, chỉ dùng ba thành công lực đối chiến, rốt cuộc hắn thông qua khảo nghiệm. Hôm nay bản tọa không giết người này, trả về cho các ngươi, coi như kính ý với hắn.”
A Bất Lặc Tư đứng chính giữa võ sĩ triều đình, nhưng không ai có thể loại bỏ áp bức ở đáy lòng, dẫn đầu tiến công hắn. Mặc dù đây không phải chuyện xấu, tối thiểu giảm bớt thương vong nhân mạng.
“Chúng ta đã có thù cũ, cộng thêm Si Mị Võng Lượng đều có khúc mắc với các ngươi, hôm nay thanh toán hết nợ này đi.”
A Bất Lặc Tư thâm ý sâu sắc liếc Minh Phi Chân trên mặt đất, giơ ba ngón tay: “Xưa nay bản tọa có quy củ, ai trong các ngươi có thể tiếp ba chiêu, bản tọa sẽ tha mạng cho người đó. Nhưng nếu bị đánh bại trong ba chiêu, nói không chừng, phải làm nô lệ của bản tọa.”
Độc Cô kéo hoàng thượng ra sau lưng mình, A Bất Lặc Tư thấy thế không khỏi bật cười: “Có gì khác nhau? Ngươi cho rằng các ngươi còn có lựa chọn?”
Độc Cô điềm tĩnh nói: “Chủ tớ khác biệt.”
A Bất Lặc Tư không cho ý kiến, chỉ mỉm cười.
“Vẫn phải giới thiệu qua. Võ công bản tọa tu luyện tên là << Quỷ Thần Kinh >>, tổng cộng chia làm thất trọng. Trong sách không có chiêu thức, chỉ có một loại nội công đặc thù từ trong ra ngoài.”
Quỷ Thần Kinh này có lai lịch rất lớn, chính là bí mật bất truyền của hoàng tộc Thiết Chân quốc, xưa nay không ai tu luyện được tới thất trọng, A Bất Lặc Tư chỉ tu luyện đến đệ lục trọng, đã đánh khắp Bắc Cương, đủ thấy võ công này mạnh mẽ đúng như kỳ danh.
Mới nói xong câu này, A Bất Lặc Tư giơ nắm đấm lên, bỗng nhiên đại phóng hào quang. Trên nắm tay tỏa ra lam mang nhàn nhạt mà mắt thường có thể thấy, tiếp theo một luồng đại lực bàng bạc không biết từ đâu tới. Chỗ lam mang bao phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể nặng gấp mười, gấp hai mươi lần. Đến khi tiếp nhận cực hạn, dường như thân thể biến nặng vô bờ bến, hoàn toàn không thể động đậy.
Chỉ có hoàng thượng biết quang mang này là gì.
Võ giả đạt đến cảnh giới Thần Thông, cách vận dụng nội lực đã rất khác lúc đầu, lam mang kia chính là bằng chứng tốt nhất. A Bất Lặc Tư sử dụng phương pháp vận lực của Quỷ Thần Kinh bằng thể ngộ của cảnh giới Thần Thông, mới có thể áp đảo toàn trường trong chớp mắt.
“Người ngoài đều nói Quỷ Thần Kinh hung mãnh bá đạo, lại không biết cách vận dụng của chữ lực này. Bản tọa xem qua võ học thiên hạ, vẫn không biết thứ nào xuất sắc hơn Quỷ Thần Kinh.”
Hắn nói chuyện cuồng vọng, nhưng ngay cả tư cách nghiệm chứng, người ngoài cũng không có. Hắn mới vận Quỷ Thần Kinh, đã không ai có thể động đậy.
Một võ sĩ triều đình không chịu được, mắng: “Cẩu tặc! Có bản lĩnh thì thả lão tử ra đơn đấu, lão tử một chưởng đánh chết ngươi!”
Si Mị cả giận nói: “Khoe khoang khoác lác! Ngươi chém chết ta thử xem!” Dùng thân pháp lướt tới bên cạnh võ sĩ kia, tiện tay đập một chưởng xuống, lại đánh nát thiên linh cái của hắn, lập tức đoạn khí. Nhưng người này tuy bỏ mình, thi thể vẫn không thể thoát khỏi cấm chế lam mang, dường như có một bàn tay vô hình ép trên người hắn, không thể di động.
“...... Đừng, đừng tổn thương những người khác.”
Minh Phi Chân đang nằm ngồi dậy, run rẩy nói: “Mục tiêu của ngươi...... Là ta, đừng tổn thương những người khác.”
“Người nói chuyện là ai?” A Bất Lặc Tư mỉm cười nói: “Bản tọa không nói chuyện với người không có phận sự. Nếu là Dạ La bảo chủ, có thể tự mình giải cấm chế này. Nếu là vô danh tiểu tốt, lát nữa sẽ đến phiên ngươi tiếp chiêu, sao phải nóng vội.”
Minh Phi Chân có vẻ thống khổ: “Ta...... Ngươi muốn giết thì cứ giết ta. Thả những người khác.”
Thế này...... Vẫn không thể làm ngươi xuất thủ sao? Hay là, ta thật sự nhìn lầm, ngươi đúng là người bình thường......
A Bất Lặc Tư trầm ngâm, chợt một ngọn lửa bay đến, mang theo cương kình vô cùng, đánh thẳng vào mặt.
A Bất Lặc Tư cảm thấy bất ngờ sâu sắc, không ngờ ở đây vẫn còn người có sức hoàn thủ. Tiện tay gẩy ra, đẩy đại thương đánh thẳng mặt đi, lại thấy thanh niên đối thủ rõ ràng bị Quỷ Thần chi lực áp chế, nhưng vẫn hành động như gió. Sau khi thu hồi thương lại vẫy ra thương hoa, trong chớp mắt tung ra năm đóa thương hoa, luận cao thủ thương pháp trong thiên hạ, chỉ sợ thanh niên có kĩ năng như vậy không nhiều. A Bất Lặc Tư rất hứng thú một tay chém thẳng, dùng quái lực chém đứt đại thương của Đường Dịch. Nhưng thế công như sóng dữ của Đường Dịch không ngừng không nghỉ, nháy mắt song thương hóa thành chiêu số phán quan bút, chỉ điểm đâm đánh ra từng chiêu. Cho dù với tu vi của A Bất Lặc Tư, cũng không ngờ thanh niên có quái chiêu này.
Nói như vậy, hắn đồng tu thương và phán quan bút?
Cười lạnh một tiếng, đại thủ như sắt đúc gọt một nhát, cắt đầu thương đi, mất kỳ phong sắc bén. Đường Dịch lại xoay chuyển hai tay, như đang đánh trống, chính là song côn thuật trong Bàn Long Côn của Triệu gia Hà Nam.
A Bất Lặc Tư càng nhìn càng ngạc nhiên, không biết hắn còn bao nhiêu tuyệt chiêu chưa xuất. Nhưng nhớ ra số lượng ba chiêu, chỉ tiện tay một quyền qua loa, đánh Đường Dịch bay ngược ra ngoài.
“Không tệ, coi như không tệ.”
Giọng nói của A Bất Lặc Tư có sự tán thưởng chưa từng có.
“Những kẻ nơi đây, người chưa thành danh, tiền đồ của ngươi rộng rãi nhất. Ngươi tên gì?”
“......”
Đường Dịch im lặng, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm A Bất Lặc Tư, như đang ngó chừng con mồi.
Sự cường đại của người trước mắt, là mục tiêu hắn truy đuổi cả đời. Sự mạnh mẽ của kẻ này, là từng nhận khảo nghiệm của quần hùng thiên hạ, là không thể nghi ngờ.
Giống sự cường đại của hung thủ Mai Hương lý năm đó.
Đêm đó, trong một đêm, 313 nhân sĩ võ lâm ở Mai Hương lý chết bất đắc kỳ tử. Hoài nghi là một trận ôn dịch, nhưng khả năng cao hơn, là bị cao thủ tuyệt thế đánh giết. Một kích thành công, người bị giết không có sức hoàn thủ, mới có thể gọn gàng, không lưu lại chút manh mối như thế.
Bắt đầu từ ngày nghe tin đồn này, Tuyệt Thánh thập tọa đã thành mục tiêu của Đường Dịch.
Nam nhân trước mắt, chính là một trong số đó.
“Chín năm trước, các hạ từng đi Bắc Hải?”
A Bất Lặc Tư lộ vẻ kỳ quái: “Chín năm trước? Ngươi chỉ cái gì?”
Đường Dịch cũng đồng thời lộ vẻ thất vọng.
Không biết sao......
Cũng tốt, bớt một người thì một người, dù sao không nhiều người phù hợp mục tiêu, chỉ có mười mấy mà thôi. Đường Dịch có kiên nhẫn này.
A Bất Lặc Tư kỳ quái nói: “Ngươi có thể thoát ly cấm chế của bản tọa, vì sao lại thế?”
Đường Dịch không khỏi hồi tưởng lại câu chuyện với Minh Phi Chân trước đây.
—— Đại ca, rốt cuộc Thần Thông là cảnh giới gì?
—— Ngươi hỏi cái này làm gì?
—— Ta muốn biết, rốt cuộc mình còn kém cảnh giới đỉnh phong bao xa.
Tri thức có được từ Minh Phi Chân, là chính xác.
Thần Thông chỉ là một xưng hô mơ hồ, trên đời không có một bộ công pháp hoàn chỉnh, tên là Thần Thông.
Giống như không có môn võ công nào tên là dương cương, âm nhu. Phần lớn là tính từ dùng để miêu tả hợp thành.
Thần Thông cũng giống tình huống này.
Theo lý thuyết, mỗi một cao thủ Thần Thông đều có đặc chất của mình, mà không thể chỉ dùng thần thông để khái quát.
Nhưng khác biệt là, người đạt đến cảnh giới Thần Thông thật sự quá ít. Ít đến nỗi mỗi khi xuất hiện một loại đặc chất, đều có thể lấy ra làm chiêu bài sống của Thần Thông.
Nhưng trong đó không phải không có chỗ tương thông. Người đặt tên cho Thần Thông cũng đúng là một kỳ nhân võ học có ánh mắt độc đáo, vậy mà có thể móc nối điểm chung của đám cao thủ tuyệt đỉnh lác đác không có mấy, lưu truyền hậu thế.
Mà nổi danh nhất trong đó, chính là kỹ năng thần bí có thể làm chân khí nội gia hiện ra bên ngoài của cao thủ Thần Thông, khiến người trong thiên hạ sợ hãi khó hiểu, nhưng trăm mối vẫn không có cách giải.
Dường như cao thủ Thần Thông nổi danh, lúc hành công đều có tình trạng đặc thù —— xuất hiện quang mang kỳ quái. Quang mang đó căn cứ thể chất mỗi người và mỗi loại công pháp mà khác biệt. Cũng không phải không có trường hợp cao thủ Thần Thông tu luyện võ điển tương đồng, ngay cả quang mang hành công cũng giống nhau.
Loại quang mang này, được coi là ranh giới để phán đoán phải chăng đạt đến cảnh giới Thần Thông. Nếu như hành công không xuất hiện dị mang thì là cảnh giới chưa tới, cho dù gần Thần Thông vô hạn, một khi chưa thể ngộ ra, vẫn là uổng công.
Tình trạng xuất hiện dị mang này còn được xưng là ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’.
Không giống với ‘Sóc Phương Vô Minh’ —— loại phiêu miểu chi kỹ mê hoặc ngũ giác, ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ là kỹ xảo chiến đấu thực sự. Chẳng những có thể dùng để khắc địch, vận hành đến trình độ nhất định, thậm chí có thể không động tay chân, chỉ dùng khí kình giết người. Một dạo từng được truyền đến thần mà minh chi.
‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ vận nội lực trong cơ thể võ giả ra dưới hình thức quang mang; bất kể là lực đạo, tốc độ hay tính chất đều có chuyển biến long trời lở đất. Bởi vậy đến Thần Thông hay không, thường coi đây là thước đo.
Bởi vì ảnh hưởng của hiểu thông ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ với thực lực là sai thiên cộng địa.
—— Không phải cao thủ Thần Thông, thì không thể phá giải ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’.
—— Phải nhớ kỹ điểm này.
—— Không thể phản kháng, không thể cự tuyệt chấp nhận đối phương. Phải biết đối phương là một trong những đối thủ cường đại nhất trên đời, như thế mới có cơ hội cầu sinh.
Như A Bất Lặc Tư nói, Quỷ Thần Kinh là một loại vận dụng cực hạn với lực. Không chỉ đại lực mới là lực, cách vận dụng âm nhu chi lực cũng là một trong những nguyên nhân Quỷ Thần Kinh được tôn là võ điển đệ nhất Bắc Cương, chẳng qua có rất ít người minh bạch được điểm này.
Ngay từ đầu Đường Dịch đã không nghĩ phản kháng, bởi vậy bản thân không giấu nhiều lực, cho dù bị Quỷ Thần khí kình của A Bất Lặc Tư áp chế, cũng vẫn có sức phản kháng.
A Bất Lặc Tư càng tán thưởng: “Ngươi biết đối địch với cao thủ Thần Thông thế nào, bản tọa ngày càng tán thưởng ngươi. Chẳng qua, pháp môn đối phó cao thủ Thần Thông, chỉ có cao thủ Thần Thông mới biết...... Là ai dạy dỗ ngươi?”
Đường Dịch vẫn mắt không cảm xúc, A Bất Lặc Tư lại trực tiếp nhìn về Minh Phi Chân.
“Ngươi vẫn lộ a, Minh bảo chủ.”
A Bất Lặc Tư thân hình bất động, chợt áp lực trên người Đường Dịch phóng đại gấp trăm lần, trong nháy mắt đè hắn xuống.
“Loại tiểu tử mao đầu này không thể nghĩ ra biện pháp đối phó ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’, mà là ngươi truyền thụ a. Sao phải lén lén lút lút, A Bất Lặc Tư ở ngay đây, mời ngươi ra tay đi.”