[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 461 : Thần Thông (thượng)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Máu tươi tanh nồng phun thành từng dòng lớn, dưới bả vai, cánh tay vốn trắng bóc đã hoàn toàn biến mất. Chỗ miệng vết thương tỏa ra mùi máu tanh nức mũi, khiến tình cảnh càng thê thảm. Miệng vết thương gập ghềnh, máu thịt be bét, dường như bị bóp nát. Nhìn là biết, cánh tay này không phải bị kim loại lợi khí chém xuống, mà bị người dùng thủ pháp bá đạo rút ra.
Si Mị cố nén thống khổ hôn mê, tự điểm huyệt đạo cầm máu, thở hổn hển mấy hơi mới có thể phẫn hận trừng Dạ La bảo chủ.
“Ngươi, ngươi dám cắt tay ta! ! !”
Dạ La bảo chủ không nói một câu, sự chú ý đã không tại Si Mị.
“Tiếp chiêu! !”
A Bất Lặc Tư luôn là người phản ứng đầu tiên, khi Si Mị kêu thảm, hắn đã nhảy ra một bước dài. Chỗ cương kình đến, dưới chân hiện ra hố sâu, một quyền đánh thẳng mặt Dạ La bảo chủ, bộc phát ra lực đạo trầm hùng tuyệt luân như một cơn bão.
Mượn diệu dụng của thần thông ‘Sóc Phương Vô Minh’, ngay cả hắn di động thế nào, những người khác cũng không chú ý được.
Nhưng trong này không bao gồm Dạ La bảo chủ nhìn hắn chằm chằm.
Võ công của Dạ La bảo chủ không sở trường cảm ứng, nhưng phản ứng đặc thù giữa cao thủ Thần Thông lại đến từ tự nhiên, cho dù hai người ở hắc ám tuyệt vực, sự tồn tại của nhau vẫn rõ ràng như tinh đấu. Hơn nữa, với quan hệ chặt chẽ của Si Mị và A Bất Lặc Tư, Dạ La bảo chủ đã nhổ cánh tay của Si Mị, há không đề phòng hắn nổi giận tập kích.
Chỉ là, A Bất Lặc Tư vẫn bình tĩnh lạnh nhạt tiến công, mang theo lý trí và tâm kế không hợp với ngôn truyền của ngoại giới, dường như thương thế nghiêm trọng của Si Mị không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
—— Thế này là......
Dạ La bảo chủ hơi trầm ngâm, Dạ La Thiên Ti cũng không xuất hiện nữa. Trái lại, chỉ dùng một cánh tay vẽ ra, như gió thổi, như nước chảy, đấu với quyền pháp đại khai đại hợp của A Bất Lặc Tư.
Hai người đều là cao thủ thiên hạ hiếm thấy, nhưng trận đánh này lại làm mọi người chấn kinh đến suýt rụng mắt.
Quyền pháp của A Bất Lặc Tư hoàn toàn không có lộ số, không ngờ là tiện tay đập tới, như hài đồng đường phố xoay đánh. Nhất quyền nhất cước đều xấu xí, tựa như đàn bà đanh đá chửi đổng đâm tay, vô lại lăn lộn ngay tại chỗ. Tuy biết không phải không có uy lực, nhưng khiến người khó mà nhìn được.
Mà Dạ La bảo chủ vừa nãy bày ra võ công thần dị vô tích đoạn thủ, một chỉ lui địch. Thật sự đánh lên, vậy mà xấu xí không kém A Bất Lặc Tư chút nào. Cánh tay hắn như một con rắn da mềm không có xương cốt, đánh đến đánh đi, lắc lư tới lui trong song quyền của A Bất Lặc Tư. Rất khác học vấn nhìn trước lo sau, tìm khe hở thừa cơ trong võ học, trái lại như một món đồ chơi giữa hai bàn tay to của A Bất Lặc Tư.
Nếu võ học thế gian có khảo thí tư nghi xấu đẹp, hai người này quả là cờ trống tương đương, khó phân cao thấp.
Tràn đầy châm chọc chính là, đây lại là lần đầu tiên hai người đạt đến Thần Thông chi cảnh này, thật sự quyền qua cước lại so chiêu.
Nhưng không ai ở đây làm ra sự nghi hoặc hay là kinh ngạc vô nghĩa.
Bởi vì rất nhanh, bọn hắn căn bản nhìn cũng không rõ.
Hai người như bị một lớp sương trắng bao quanh, mặc dù biết bên trong chợt truyền ra quyền phong chưởng kình, nhưng khó thấy hình dáng. Đây là thần thông Sóc Phương Vô Minh, lại mê hoặc ngũ giác của người xem, làm bọn hắn không thể cảm giác được chuyện xảy ra với hai người.
A Bất Lặc Tư bỗng nhiên làm loạn, không phải vì phẫn nộ với cảnh ngộ của Si Mị, mà nhìn đúng đây là thời cơ tốt nhất để xuất thủ.
Dạ La Thiên Ti của Dạ La bảo chủ là võ học trước nay thế gian chưa từng có, không ai có biện pháp ứng đối. Nếu hai người đánh tới mấy trăm hiệp, A Bất Lặc Tư có thể có cơ hội suy nghĩ ra phá giải chi đạo. Mà quá trình trước đó sẽ thống khổ cỡ nào, chỉ nghĩ đến đã khiến hắn vứt bỏ ý nghĩ này.
Nhưng Dạ La Thiên Ti tinh xảo cường đại chưa từng có, cũng không làm A Bất Lặc Tư xuất hiện dao động với đối thủ trước mắt. Chiến đấu chính là như thế, võ công mạnh yếu, không phải mãi mãi là mấu chốt để quyết thắng.
Chí ít, hắn đã tìm được hai sơ hở.
Một chính là cơn giận của Dạ La bảo chủ. Một người có tâm trạng không ổn định, khả năng bộc lộ sơ hở trong chiến đấu cực lớn.
Mà khi Dạ La bảo chủ muốn động thủ với Si Mị, A Bất Lặc Tư thấy cơ hội đã đến. Dạ La bảo chủ đột nhiên chặt đứt cánh tay Si Mị, tốc độ đó cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ phản ứng của A Bất Lặc Tư, còn phải trên Thu Vương Tuyến. Nhưng chiêu số thúc giục cực hạn nhân thể này không thể sử dụng liên tục, nếu không chỉ cần hắn dùng ba lần liên tiếp, sợ rằng trong vòng ba chiêu A Bất Lặc Tư đã mệnh tang hoàng tuyền, cũng không cần đánh nhau phiền phức như vậy.
A Bất Lặc Tư thừa dịp Dạ La bảo chủ vừa chặt cánh tay của Si Mị, ngay lập tức toàn lực xuất thủ. Quả nhiên lần đầu tiên đột phá vào ba thước quanh người Dạ La bảo chủ, triển khai cận chiến mình am hiểu nhất.
A Bất Lặc Tư phát quyền như gió, càng đánh càng nhanh, cười to nói: “Sao không dùng Dạ La Thiên Ti kia ứng chiến!” Mỗi một quyền đều có quang mang màu lam như có thực chất, màu lam nhạt nguyên bản đã thành xanh thẳm như bầu trời ngày mùa thu. Một mực gia tăng trọng lực lên Dạ La bảo chủ.
Dạ La Thiên Ti tuy là tơ, nhưng dưới ảnh hưởng thần thông Chúc Chiếu U Huỳnh của đối phương, lại không phát huy được ưu thế, hơn nữa còn bởi vì trọng lượng mà bị Quỷ Thần chi lực thổi tan. Nếu Dạ La bảo chủ có thể kéo giãn khoảng cách, có thể sử dụng một chiêu cô đọng thủ thắng, nhưng lúc này không thể không cận thân chiến đấu.
Đây là phá kết đầu tiên.
Thứ hai, chính là nhược điểm trong phong cách chiến đấu của Dạ La bảo chủ.
Từ khi hiện thân đến nay, Dạ La bảo chủ chưa từng sử dụng phương thức chiến đấu cận thân, thậm chí không giống giao phong. Nguyên nhân ở đặc tính kỳ hành thần tốc, tức phát tức trúng của Thu Vương Tuyến.
Hắn khiến người kiêng kỵ nhất, chính là chữ nhanh này.
Thu Vương Tuyến của hắn, hắn chặt cánh tay của Si Mị, chỗ dựa chỉ là chữ nhanh này. Hơn nữa không phải thân pháp kỳ tốc, mà hắn có công pháp đặc dị nào đó, khiến công kích có khả năng thần hành khó lường, khó mà ngăn cản. Từ khi hắn hiện thân đến nay, không thường xuyên thi triển thân pháp là có thể thấy. Mà nhược điểm A Bất Lặc Tư tìm được, cũng chính là điểm này.
Người nhanh lực yếu, đây là chân lý bất biến.
Nếu có thể đến cận thân, A Bất Lặc Tư có thể đấu một trận bằng ‘Lực’ mà mình am hiểu nhất.
Bây giờ A Bất Lặc Tư đã giết tới bên cạnh Dạ La bảo chủ, hắn quyền thế mãnh liệt, như kinh đào hải lãng. Nhưng kết quả không giống tưởng tượng trước đó lắm.
Dạ La bảo chủ chẳng những am hiểu công kích một phát chế địch, phòng ngự của hắn cũng không chê vào đâu được. Một cánh tay không ngừng vẽ vòng tròn, một luồng nhu ý rả rích bất tận chầm chậm truyền đến song quyền của A Bất Lặc Tư, sinh ra sự cản trở kỳ hiệu. Cho dù thế công của hắn cuồng bạo kiểu gì vẫn không thể vượt qua lôi trì một bước.
—— Ta đã dùng Chúc Chiếu U Huỳnh, hắn đối mặt Quỷ Thần Kinh mà có thể không dùng thần thông, chỉ ứng chiến bằng công lực của bản thân, đã đánh được ngang tay...... Rốt cuộc đây là võ công gì?
Si Mị cố nén thống khổ hôn mê, tự điểm huyệt đạo cầm máu, thở hổn hển mấy hơi mới có thể phẫn hận trừng Dạ La bảo chủ.
“Ngươi, ngươi dám cắt tay ta! ! !”
Dạ La bảo chủ không nói một câu, sự chú ý đã không tại Si Mị.
“Tiếp chiêu! !”
A Bất Lặc Tư luôn là người phản ứng đầu tiên, khi Si Mị kêu thảm, hắn đã nhảy ra một bước dài. Chỗ cương kình đến, dưới chân hiện ra hố sâu, một quyền đánh thẳng mặt Dạ La bảo chủ, bộc phát ra lực đạo trầm hùng tuyệt luân như một cơn bão.
Mượn diệu dụng của thần thông ‘Sóc Phương Vô Minh’, ngay cả hắn di động thế nào, những người khác cũng không chú ý được.
Nhưng trong này không bao gồm Dạ La bảo chủ nhìn hắn chằm chằm.
Võ công của Dạ La bảo chủ không sở trường cảm ứng, nhưng phản ứng đặc thù giữa cao thủ Thần Thông lại đến từ tự nhiên, cho dù hai người ở hắc ám tuyệt vực, sự tồn tại của nhau vẫn rõ ràng như tinh đấu. Hơn nữa, với quan hệ chặt chẽ của Si Mị và A Bất Lặc Tư, Dạ La bảo chủ đã nhổ cánh tay của Si Mị, há không đề phòng hắn nổi giận tập kích.
Chỉ là, A Bất Lặc Tư vẫn bình tĩnh lạnh nhạt tiến công, mang theo lý trí và tâm kế không hợp với ngôn truyền của ngoại giới, dường như thương thế nghiêm trọng của Si Mị không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
—— Thế này là......
Dạ La bảo chủ hơi trầm ngâm, Dạ La Thiên Ti cũng không xuất hiện nữa. Trái lại, chỉ dùng một cánh tay vẽ ra, như gió thổi, như nước chảy, đấu với quyền pháp đại khai đại hợp của A Bất Lặc Tư.
Hai người đều là cao thủ thiên hạ hiếm thấy, nhưng trận đánh này lại làm mọi người chấn kinh đến suýt rụng mắt.
Quyền pháp của A Bất Lặc Tư hoàn toàn không có lộ số, không ngờ là tiện tay đập tới, như hài đồng đường phố xoay đánh. Nhất quyền nhất cước đều xấu xí, tựa như đàn bà đanh đá chửi đổng đâm tay, vô lại lăn lộn ngay tại chỗ. Tuy biết không phải không có uy lực, nhưng khiến người khó mà nhìn được.
Mà Dạ La bảo chủ vừa nãy bày ra võ công thần dị vô tích đoạn thủ, một chỉ lui địch. Thật sự đánh lên, vậy mà xấu xí không kém A Bất Lặc Tư chút nào. Cánh tay hắn như một con rắn da mềm không có xương cốt, đánh đến đánh đi, lắc lư tới lui trong song quyền của A Bất Lặc Tư. Rất khác học vấn nhìn trước lo sau, tìm khe hở thừa cơ trong võ học, trái lại như một món đồ chơi giữa hai bàn tay to của A Bất Lặc Tư.
Nếu võ học thế gian có khảo thí tư nghi xấu đẹp, hai người này quả là cờ trống tương đương, khó phân cao thấp.
Tràn đầy châm chọc chính là, đây lại là lần đầu tiên hai người đạt đến Thần Thông chi cảnh này, thật sự quyền qua cước lại so chiêu.
Nhưng không ai ở đây làm ra sự nghi hoặc hay là kinh ngạc vô nghĩa.
Bởi vì rất nhanh, bọn hắn căn bản nhìn cũng không rõ.
Hai người như bị một lớp sương trắng bao quanh, mặc dù biết bên trong chợt truyền ra quyền phong chưởng kình, nhưng khó thấy hình dáng. Đây là thần thông Sóc Phương Vô Minh, lại mê hoặc ngũ giác của người xem, làm bọn hắn không thể cảm giác được chuyện xảy ra với hai người.
A Bất Lặc Tư bỗng nhiên làm loạn, không phải vì phẫn nộ với cảnh ngộ của Si Mị, mà nhìn đúng đây là thời cơ tốt nhất để xuất thủ.
Dạ La Thiên Ti của Dạ La bảo chủ là võ học trước nay thế gian chưa từng có, không ai có biện pháp ứng đối. Nếu hai người đánh tới mấy trăm hiệp, A Bất Lặc Tư có thể có cơ hội suy nghĩ ra phá giải chi đạo. Mà quá trình trước đó sẽ thống khổ cỡ nào, chỉ nghĩ đến đã khiến hắn vứt bỏ ý nghĩ này.
Nhưng Dạ La Thiên Ti tinh xảo cường đại chưa từng có, cũng không làm A Bất Lặc Tư xuất hiện dao động với đối thủ trước mắt. Chiến đấu chính là như thế, võ công mạnh yếu, không phải mãi mãi là mấu chốt để quyết thắng.
Chí ít, hắn đã tìm được hai sơ hở.
Một chính là cơn giận của Dạ La bảo chủ. Một người có tâm trạng không ổn định, khả năng bộc lộ sơ hở trong chiến đấu cực lớn.
Mà khi Dạ La bảo chủ muốn động thủ với Si Mị, A Bất Lặc Tư thấy cơ hội đã đến. Dạ La bảo chủ đột nhiên chặt đứt cánh tay Si Mị, tốc độ đó cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ phản ứng của A Bất Lặc Tư, còn phải trên Thu Vương Tuyến. Nhưng chiêu số thúc giục cực hạn nhân thể này không thể sử dụng liên tục, nếu không chỉ cần hắn dùng ba lần liên tiếp, sợ rằng trong vòng ba chiêu A Bất Lặc Tư đã mệnh tang hoàng tuyền, cũng không cần đánh nhau phiền phức như vậy.
A Bất Lặc Tư thừa dịp Dạ La bảo chủ vừa chặt cánh tay của Si Mị, ngay lập tức toàn lực xuất thủ. Quả nhiên lần đầu tiên đột phá vào ba thước quanh người Dạ La bảo chủ, triển khai cận chiến mình am hiểu nhất.
A Bất Lặc Tư phát quyền như gió, càng đánh càng nhanh, cười to nói: “Sao không dùng Dạ La Thiên Ti kia ứng chiến!” Mỗi một quyền đều có quang mang màu lam như có thực chất, màu lam nhạt nguyên bản đã thành xanh thẳm như bầu trời ngày mùa thu. Một mực gia tăng trọng lực lên Dạ La bảo chủ.
Dạ La Thiên Ti tuy là tơ, nhưng dưới ảnh hưởng thần thông Chúc Chiếu U Huỳnh của đối phương, lại không phát huy được ưu thế, hơn nữa còn bởi vì trọng lượng mà bị Quỷ Thần chi lực thổi tan. Nếu Dạ La bảo chủ có thể kéo giãn khoảng cách, có thể sử dụng một chiêu cô đọng thủ thắng, nhưng lúc này không thể không cận thân chiến đấu.
Đây là phá kết đầu tiên.
Thứ hai, chính là nhược điểm trong phong cách chiến đấu của Dạ La bảo chủ.
Từ khi hiện thân đến nay, Dạ La bảo chủ chưa từng sử dụng phương thức chiến đấu cận thân, thậm chí không giống giao phong. Nguyên nhân ở đặc tính kỳ hành thần tốc, tức phát tức trúng của Thu Vương Tuyến.
Hắn khiến người kiêng kỵ nhất, chính là chữ nhanh này.
Thu Vương Tuyến của hắn, hắn chặt cánh tay của Si Mị, chỗ dựa chỉ là chữ nhanh này. Hơn nữa không phải thân pháp kỳ tốc, mà hắn có công pháp đặc dị nào đó, khiến công kích có khả năng thần hành khó lường, khó mà ngăn cản. Từ khi hắn hiện thân đến nay, không thường xuyên thi triển thân pháp là có thể thấy. Mà nhược điểm A Bất Lặc Tư tìm được, cũng chính là điểm này.
Người nhanh lực yếu, đây là chân lý bất biến.
Nếu có thể đến cận thân, A Bất Lặc Tư có thể đấu một trận bằng ‘Lực’ mà mình am hiểu nhất.
Bây giờ A Bất Lặc Tư đã giết tới bên cạnh Dạ La bảo chủ, hắn quyền thế mãnh liệt, như kinh đào hải lãng. Nhưng kết quả không giống tưởng tượng trước đó lắm.
Dạ La bảo chủ chẳng những am hiểu công kích một phát chế địch, phòng ngự của hắn cũng không chê vào đâu được. Một cánh tay không ngừng vẽ vòng tròn, một luồng nhu ý rả rích bất tận chầm chậm truyền đến song quyền của A Bất Lặc Tư, sinh ra sự cản trở kỳ hiệu. Cho dù thế công của hắn cuồng bạo kiểu gì vẫn không thể vượt qua lôi trì một bước.
—— Ta đã dùng Chúc Chiếu U Huỳnh, hắn đối mặt Quỷ Thần Kinh mà có thể không dùng thần thông, chỉ ứng chiến bằng công lực của bản thân, đã đánh được ngang tay...... Rốt cuộc đây là võ công gì?