[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 466 : Câu đố giải

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

“Ngươi nói cho rõ ràng, đột nhiên thả ta, lại muốn ta mô phỏng thành dáng vẻ của ngươi. Rốt cuộc định làm gì?”
‘Minh Phi Chân’ này chính là Võng Lượng cải trang. Huyết Yêu Tằm Biến Pháp của Võng Lượng có thể huyễn hóa thành bất cứ nhân vật nào trên thế gian. Bất kể cao thấp béo gầy, nam nữ già trẻ, đều trong phạm vi nàng huyễn hóa. Khuyết điểm duy nhất chỉ là thiếu thốn biểu cảm, nhưng so với độ khó của nó, điểm này có thể bỏ qua không tính.
Võng Lượng vốn bị Minh Phi Chân giam giữ trong một cái rương lớn. Minh Phi Chân đột nhiên thả nàng, đồng thời yêu cầu nàng tìm dã thú trong sơn lâm để hấp thu tinh nguyên huyết nhục, tiếp đó huyễn hóa thành dáng dấp của hắn, lại tụ hợp trong núi.
Võng Lượng nóng nảy nói: “Hỗn đản, còn không nói! Còn muốn lão nương cầu ngươi sao?”
“Đừng nóng vội a, nếu ngươi thật sự thỉnh cầu, ta cũng không biết nên nói cái gì a.” Minh Phi Chân sờ mũi, đi vòng quanh Võng Lượng đánh giá, sợ hãi thán phục sự thần kỳ của Huyết Yêu Tằm Biến Pháp, lại cảm thán kỹ xảo hoàn mỹ của Võng Lượng. Nếu nàng không có nhãn lực cao minh, kỹ nghệ phi phàm, cho dù biết Huyết Yêu Tằm Biến Pháp, cũng không thể làm ra một khuôn mẫu giống như đúc trong thời gian ngắn như vậy.
“Ngươi rất thông minh, vậy mà không chạy trốn.”
Võng Lượng hừ nói: “Chỉ cần ta muốn chạy trốn. Tâm thức của ngươi sẽ bắt đầu công kích, không đúng sao?” Ngữ khí vô cùng căm hận, hiển nhiên trước khi tới đây, đã chịu không ít đau khổ do tâm thức công kích. Võng Lượng tương há có thể là người thành thật, Minh Phi Chân vừa thả, nàng đã miêu tả đường chạy trốn không dưới tám lần trong đầu. Nhưng chợt bị tâm thức của Minh Phi Chân công kích, làm nàng ở trong núi còn bị một con lợn rừng ủi mấy lần, chính là vô cùng nhục nhã.
Võng Lượng mắng: “Cẩu vật, ngươi để ta biến thành đức hạnh này, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta muốn cứu ngươi.”
Minh Phi Chân trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Ta muốn ngươi làm một chuyện, sau đó sẽ cho ngươi tự do tương đối, đây là một vụ buôn bán cả hai cùng có lợi.”
Võng Lượng trầm ngâm nói: “...... Nói rõ ràng chút, bớt ấp a ấp úng.”
“Nói đơn giản...... Có người hoài nghi thân phận của ta, nhưng lúc này ta phải phân thân xử lý chuyện khác. Nếu bị người phát hiện, thân phận của ta sẽ lộ ra ánh sáng, ta muốn dốc toàn lực ngăn ngừa chuyện này xảy ra. Cho nên, ta cần sự hỗ trợ của ngươi.”
“Dường như chuyện này...... Không giống ngươi cứu ta, mà là ta cứu ngươi.”
“Không, nếu ngươi chịu giúp ta. Sau chuyện này, ta sẽ cho ngươi tự do.”
Trong mắt Võng Lượng lấp lóe vẻ đề phòng: “Ngươi vừa mới nói, là tự do tương đối.”
“Ngươi rất cảnh giác. Không sai, chính là tự do tương đối. Ta không thể để ngươi tự tiện rời đi, nhưng ta có thể bảo đảm ngươi hành động tự nhiên xung quanh ta.” Minh Phi Chân nhìn chằm chằm gương mặt giống mình như đúc, nhưng con mắt lại hơi tà khí, nói: “Sáng mai, ta sẽ nói cho tất cả mọi người, Võng Lượng đã trốn khỏi cái rương. Sau đó ta sẽ để ngươi khôi phục chân thân của mình, trở thành một bộ khoái dưới tay ta. Để ngươi có thể hành động tự do bên cạnh ta.”
“Vậy cũng vẫn bị ngươi giam giữ!” Võng Lượng kích động nói: “Lão nương muốn tự do tuyệt đối! Ta muốn rời khỏi chỗ chết tiệt này, sau đó vĩnh viễn không gặp lại ngươi!”
“Bớt gạt người, ngươi vừa rời đi, chỉ sợ sẽ lập tức tìm đủ nhân mã quay lại gây phiền phức.” Minh Phi Chân cười nói: “Ta không hiểu rõ tính tình của ngươi, nhưng ta không phải đồ đần. Thả ngươi triệt để rời đi, chỉ làm cho ta thêm phiền toái. Ta chỉ có thể làm như vậy, ngươi tự suy nghĩ muốn hay không. Nếu ngươi không nguyện ý thì về ở cái rương kia đi.”
Võng Lượng sa vào trường khảo, hiển nhiên trầm ngâm không quyết. Bỗng nhiên nở một nụ cười tà.
“Minh bảo chủ, xem ra ngươi thật sự không muốn bị người ta biết thân phận của mình a. Hừ, ngươi nguyện ý nhượng bộ như vậy, chứng minh hôm nay ngươi thật sự gặp phải đại phiền toái. Nếu không, sao phải đi cầu một tù nhân như ta. Một giá, thả ta, giải khai tâm thức cho ta. Nếu không, mơ tưởng lão nương nói một chữ cho ngươi.”
“...... Ngươi quá làm càn.”
Võng Lượng cười lạnh nói: “Nếu ngươi không giải khai tâm thức của ta ngay bây giờ, lát nữa chờ tự sinh tự diệt đi. Đóng vai ngốc tử to con như ngươi, bản cô nương phải tốn không ít tâm lực a.”
“Ta đã nói, ngươi quá làm càn.”
Nói xong câu đó, biểu cảm của Võng Lượng đột nhiên đông cứng. Tựa như người sống đột nhiên biến thành con rối, khuôn mặt giống Minh Phi Chân như đúc, thoáng chốc mất đi tất cả biểu cảm.
Võng Lượng sa vào khốn cảnh không thể động đậy, nàng liều mạng vận công cải biến biểu cảm, muốn ra vẻ dữ tợn một chút, nhưng chỉ có thể hơi nhếch miệng.
“Ngươi...... Lại dùng chiêu lần trước với ta.”
“Đây là Ảnh Vương Tuyến trong Dạ La Thiên Ti, chí ít ngươi nhớ mình trúng chiêu gì đi.”
Võng Lượng tức giận nói: “Ngươi...... Ngươi muốn dùng biện pháp này để lừa dối qua ải? Không thể nào, ngươi định núp ở đâu, chẳng lẽ ngươi muốn người ta nhìn thấy có hai Minh Phi Chân sao?”
Minh Phi Chân cười nói: “Ảnh Vương Tuyến của ta, khoảng cách khống chế có thể đạt tới trăm trượng. Chuyện này không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.”
“...... Ngươi mơ tưởng, đến lúc đó, ta tuyệt sẽ không nói một chữ. Ngươi cũng đừng mong ta giúp ngươi bất kỳ chuyện gì.”
“Ta không cần ngươi hỗ trợ.”
Minh Phi Chân đưa tay trái ra, phía trên có chừng năm mươi sợi tơ mảnh đến không thể thấy rõ. Mỗi một sợi đều do chân khí của Minh Phi Chân khống chế, tiến hành công việc tỉ mỉ mà mắt thường khó thấy.
“Dùng để khống chế hành động, tên là Thao Ảnh Hí. Dùng để khống chế biểu cảm âm thanh, tên là......”
Võng Lượng không tự chủ được mở miệng nói: “...... Khiên, Ti, Hí.” Vậy mà âm thanh thành giọng nam tử, hơn nữa vô cùng giống Minh Phi Chân.
Nói xong lời này, sự kinh hãi trong lòng Võng Lượng lên đến tột đỉnh. Nàng từng trúng chiêu này, nhưng kinh ngạc với ý nghĩ của Minh Phi Chân.
“Ngươi muốn dùng chiêu này để đối phó người khác? !”
“Dùng biện pháp này với người khác thì có thể không được, nhưng dùng với ngươi thì rất có hiệu quả. Ngươi học Huyết Yêu Tằm Biến Pháp từ nhỏ, thanh quản ngươi có thể bắt chước giọng của nam nữ già trẻ. Nếu đổi thành người ngoài, còn không làm được đây.”
“Ngươi......” “Khiên Ti Hí của ta, có thể khiến người ta nói liền sáu chữ trở xuống trong một lần, thỉnh thoảng có thể vượt qua tám chữ. Cố gắng nắm chắc, ta thấy không thành vấn đề, ngươi nghĩ sao?”
“......”
Võng Lượng hoàn toàn tắt tiếng, nàng mới không muốn nói chuyện này.
Muốn dùng tơ thao túng người sống, tuy là biện pháp hão huyền viển vông, nhưng trên giang hồ không phải hoàn toàn không có người nghĩ tới. Phương pháp dùng chân khí khống chế người, trong tà phái sớm đã có, thậm chí còn có loại tà công dùng mị công mê hoặc, chế tạo con rối như của Si Mị. So với thứ đó, ý tưởng này còn không tính là cao thâm.
Phương pháp dùng chân khí khống chế vật thể này, rất coi trọng độ chính xác của chân khí và kỹ xảo khống chế, những thứ này đều cần thời gian chìm đắm.
Nhưng điểm khó nhất của phương pháp này, không phải sự phức tạp do nhất tâm đa dụng và kỹ xảo tinh tế. Khó khăn nhất, vẫn là nan đề không ngừng cung cấp chân khí cho con rối.
Nhân lực có khi hết. Muốn khống chế vật thể lớn như nhân loại, cho dù chỉ là hoạt động đơn giản, thao túng mấy động tác đã cần một cao thủ nhất lưu toàn lực ứng phó, không nói đến làm ra biểu cảm. Vậy mà còn muốn khống chế người ta phát ra âm thanh.
Ai có thể có nội lực vô tận như vậy?
Nếu thật có thần thông như vậy, sớm đã vô địch thiên hạ, vì sao còn phải luyện loại kỳ dâm xảo kỹ này?
Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì? Vậy mà muốn dùng loại biện pháp này? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi cũng là Tuyệt Thánh thập tọa, cao thủ Thần Thông sao!
Nam nhân trước mắt, lại khiến Võng Lượng cảm thấy không thể nhìn thấu.
Minh Phi Chân nghiêm mặt nói: “Kỳ thực chúng ta không oán không cừu, ngoại trừ món nợ của Thẩm Y Nhân, ta cũng không có ý định làm khó dễ ngươi. Chẳng qua bây giờ, ta không thể tùy tâm sở dục. Chuyện này vô cùng trọng yếu với ta, ngươi không giúp đỡ, ta cũng đành cưỡng ép ngươi giúp.”
“Ah...... Minh đại ca?”
Lúc này Tô Hiểu trong ngực sắp tỉnh dậy, Minh Phi Chân quyết định rất nhanh, đẩy Tô Hiểu vào lòng Võng Lượng. Cùng lúc đó, Minh Phi Chân trốn vào Thần Thông chi cảnh, hiệu quả của ‘Sóc Phương Vô Minh’ khiến hắn khó bị người ta cảm giác được, điều khiển Võng Lượng ở tối thiểu ngoài năm mươi trượng.
Sau khi tỉnh táo lại, Minh Phi Chân mà Tô Hiểu trông thấy —— chính là Võng Lượng giả trang, Minh Phi Chân thao túng.
Minh Phi Chân điều khiển Võng Lượng giả trang mình quần nhau với người, ở bên ngoài ẩn nhẫn không phát, cam đoan sự an toàn của tất cả mọi người ở mức thấp nhất. Cho dù là A Bất Lặc Tư, cũng không thể phát giác được dị thường trong tình huống này.
Đến khi A Bất Lặc Tư bức bách quá đáng, thậm chí muốn giết chết Tô Hiểu, rốt cuộc Minh Phi Chân vẫn xuất thủ. Nếu có thể, hắn không muốn đánh một trận không minh bạch với nghĩa tặc này.
Nhưng sau khi A Bất Lặc Tư đến Trung Nguyên, dường như rất không bình thường. Bởi vậy mới có trận quyết đấu sau đó.
*************
Thời gian trở lại bây giờ.
Minh Phi Chân nhàn nhạt cười nói: “Chuyện tối nay, giải quyết được như vậy, có lẽ là tốt nhất. Tình huống của A Bất Lặc Tư hơi kỳ quái, ta nghĩ chắc ngươi biết nguyên nhân.”
Nói mấy câu với Võng Lượng, nhưng Võng Lượng không đáp một câu.
Minh Phi Chân ngẩn ra, mới phản ứng được, cười nói.
“Ta vẫn chưa giải huyệt đạo cho ngươi, trái lại quên mất.”
Minh Phi Chân nắm chặt con rối, hai tay vận lực xé ra. Vỏ ngoài nhăn nheo do tinh nguyên huyết nhục hình thành của con rối lập tức rách ra, tràng diện đáng sợ như toái thi. Dưới lớp huyết nhục này, cũng lộ ra một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, dung nhan rất thanh tú.
Khuôn mặt của Võng Lượng không cải biến bao nhiêu, vẫn có phần thanh tú, ngũ quan có thể xưng tinh xảo nhỏ nhắn. Dường như bỗng dưng tăng thêm không ít tuổi, khuôn mặt hơi thành thục diễm lệ. Nàng thật sự cao hơn không ít, cả người vô cùng thon gầy; màu da trắng đến như chưa bao giờ thấy dương quang, thậm chí có chút xanh tối, cho người ta cảm giác không khỏe mạnh rõ ràng. Vóc người nàng cực mỏng, thậm chí nhỏ nhắn tinh tế hơn cả Tô Hiểu. Tấm lưng nhỏ hẹp, hai chân dài thẳng, dường như cả người chỉ có da bọc xương, không có trọng lượng dư thừa.
Kỳ thực vóc người của nàng coi như nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, chỉ là biểu cảm thành thục và hai chân có tỉ lệ kiêu nhân, cho người ta cảm giác cao gầy. Nếu không, thật sự không khác với lúc hoá trang nữ đồng nhiều lắm.
Thiếu nữ bên trong con rối sợ hãi đến run rẩy, không ngừng thở gấp ra những hơi yếu ớt. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc của đêm lạnh, mỗi một hơi thở yếu ớt đều vẽ ra một luồng khói trắng nhỏ bé. Vậy mà có ký thị cảm điềm đạm đáng yêu một cách dị thường, rất khác với hình tượng độc ác cuồng bạo, tàn nhẫn tranh đấu xưa nay.
Minh Phi Chân không có vẻ bất ngờ, chỉ mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Sao run rẩy thế. Ngươi ở trong con rối này, không phải hiệu quả giữ ấm rất tốt sao?”
Không nghe Minh Phi Chân nói đùa, toàn thân nàng đang run rẩy, dường như làm thế nào cũng không ngăn được. Như người rơi vào hầm băng, cho dù dùng hết khí lực toàn thân, vẫn không thể đấu tranh với bản năng của thân thể.
Một hồi lâu sau, cuối cùng ánh mắt tán loạn của Võng Lượng cũng tập trung lại, ánh mắt nhìn Minh Phi Chân tràn đầy sợ hãi.
“...... Ngươi, ngươi dùng tơ...... Khống chế ta...... Còn có thể trị thương cho người ta. Hơn nữa, còn có thể, còn có thể đánh lui chủ nhân của ta.”
Lúc Minh Phi Chân điều khiển Võng Lượng, đối tượng kinh khủng và sợ hãi nhất không phải ai khác, chính là Võng Lượng thân lâm kỳ cảnh, cảm nhận sâu sắc nhất.
Lúc Võng Lượng trị liệu cho Thiết Hàn Y, hai tay làm ra động tác mà ngay cả bản thể cũng không làm được, nhưng nàng lại bị người điều khiển.
Lúc Dạ La bảo chủ đối chiến với A Bất Lặc Tư, Võng Lượng vẫn không khôi phục sự tự do. Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được, Dạ La bảo chủ vẫn chuyển vận nội lực cuồn cuộn không dứt về phía nàng, không dừng lại một khắc, dường như vô cùng vô tận, sâu như biển cả.
A Bất Lặc Tư thân là Tuyệt Thánh thập tọa lại không thể chiến thắng hắn, thậm chí bị hắn một mạch áp chế, cuối cùng không thể không rút lui.
Mà hắn, lại giao thủ với A Bất Lặc Tư trong tình huống điều khiển mình.
“Ngươi, ngươi còn mạnh hơn Tuyệt Thánh thập tọa......”
“Ta không đánh bại chủ nhân của ngươi. Tối nay, hắn hoàn toàn không ra bản lĩnh thật sự.”
—— Tuy rằng ta cũng không ra. Minh Phi Chân đè câu này xuống không nói.
Nhưng Võng Lượng không nghe lọt tai, vẫn trong trạng thái thất thần.
Minh Phi Chân đưa tay xuống dưới nách nàng, ôm nàng từ trong con rối ra như tiểu hài. Võng Lượng hoàn toàn không phản kháng, hoàn toàn mất đi sát khí thường ngày.
Minh Phi Chân ôm thiếu nữ như con rối, lại có chút không quen, đành phải khuyên can.
“Chuyện tối nay, tất cả đã qua, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cố gắng nghỉ ngơi đi.”
“...... Không, ngươi, ngươi......”
Thiếu nữ luôn luôn tràn đầy sát ý, vậy mà bởi vì sợ hãi, trong âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai a?”
Bộ khoái Lục Phiến môn Minh Phi Chân, đệ tử thủ tịch Đại La sơn, Dạ La bảo chủ võ quan Giang Nam, Tán thần tôn một lời phán sinh tử...... Nàng không biết, nam tử trước mắt, có quá nhiều thân phận.
Nhiều đến nỗi nghe thấy vấn đề đơn giản này, phản ứng đầu tiên của hắn, lại là nghẹn lời.
Đối mặt lời truy hỏi nghẹn ngào của thiếu nữ, Minh Phi Chân ít thấy không chê cười, nở một nụ cười hiếm thấy —— dường như mỉm cười, lại giống cười khổ hơn. Dường như muốn ra vẻ tiêu sái, lại không thể thành công.
Không gian giữa hai người bị ánh trăng và yên tĩnh lấp đầy, ngoại trừ thiếu nữ như hòa làm một thể với u ảnh đang run rẩy, cũng chỉ còn sự lặng lẽ cạn lời.
Sau một khắc trầm mặc, thanh niên xưa nay hay nói mới thu hồi mạch suy nghĩ, chậm rãi nói.
“...... Nếu ta có thể trả lời ngươi thì tốt.”
Ngày hôm đó, là lần đầu tiên, Võng Lượng đọc được nỗi lòng chân chính trên mặt nam nhân này. Cũng là lần đầu tiên, nàng cảm thấy trái tim của nam nhân này gần gũi như vậy. Rất lâu rất lâu sau đó nhớ lại, đại khái là từ thời khắc này, người Võng Lượng muốn giết nhất, đã bắt đầu thay đổi.
“Ta là ai, chính ta cũng muốn biết a.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tươi cười hơi nghiêng đó, có vẻ vô cùng tịch mịch.
Hết quyển 7